Hạnh Lâm Thê

Chương 17: Nhớ




Từ ngày đó chịu khổ sở đến cực hạn, tựa hồ tử tuyệt không chết lại có xu hướng hóa tốt.

Tô Quyên Bình xuất giá ba ngày sau, cùng tân hôn trượng phu đi về nhà mẫu thân, một hồi đến nhà mẹ đẻ, liền cái gì cũng không nói mà chỉ hướng tiểu viện tỷ muội các nàng sống mà chạy đi.

Tô Tương Lê mới ôm tỷ tỷ làm nũng oán giận vài câu, tân nhậm tỷ phu Phạm Tuấn Hi liền lập tức đáp ứng để nàng chuyển đi Phạm phủ cùng tỷ tỷ làm bạn, làm cho nàng chỉ kém không ôm hắn hô to “Hảo”.

Vì thế nàng đối tỷ phu độ hảo cảm tăng lên, lập tức từ không phần trăm tăng tới chín mươi phần trăm, về phần vì sao còn thiếu mười phần trăng, đó là bởi vì tỷ tỷ cũng không thích tỷ phu.

Bất quá tuy rằng tỷ tỷ không thích, nàng lại cảm thấy tỷ phu rất tốt, ít nhất hắn yêu tỷ tỷ, khẳng vì tỷ tỷ phí tâm tư.

Nếu có một ngày nàng bị buộc kết hôn, hy vọng ít nhất có thể gả cho người giống tỷ phu như vậy.

Mà Tô Tương Lê liền như vậy ở Phạm phủ sống.

Vừa chuyển tới Phạm phủ, Phạm Tuấn Hi sẽ “Đi công tác”, nàng liền ở lại gia bồi tỷ tỷ, mà này nhất bồi chính là hơn mười ngày, ngay cả y quán hiệu thuốc cũng không đi, càng miễn bàn đi Kì Phong sơn trang tìm Kì Triệu Hòa.

Nàng luôn luôn có chút hối hận không nói trước một tiếng cùng Kì Triệu Hòa, tổng nghĩ đến lúc đó thấy hắn sau nên như thế nào bồi tội, bởi vậy làm Phạm Tuấn Hi về nhà sau, chuyện thứ nhất nàng làm không phải chạy hướng y quán cùng hiệu thuốc thành tây, mà là thừa xe ngựa Phạm phủ thẳng đến Kì Phong sơn trang.

Nhưng không nghĩ tới lại tay không mà về.

Tổng quản Phùng Nhạc đầy cõi lòng xin lỗi báo cho biết, Kì Triệu Hòa gần đây có việc đi xa nhà, không ở bên trong trang. Đương nhiên, nàng nếu vẫn muốn vào trang ngồi một chút, bọn họ tất nhiên là sẽ đem nàng như chủ tử mà đối đãi.

Nhưng là Triệu Hòa không ở, nàng vào trang làm cái gì?

Tô Tương Lê có vài phần thất lạc, cố lấy dũng khí hỏi:

“Xin hỏi hắn khi nào thì sẽ về đến? Lúc trước hắn từng giúp ta một đại ân. Ta…… Còn chưa có hướng hắn biểu đạt lòng biết ơn.”

Kỳ thực trong lòng nàng hiểu được “Nói lời cảm tạ” Bất quá là lấy cớ, nàng chính là đơn thuần muốn gặp hắn, ý nguyện muốn gặp hắn mãnh liệt đến không để ý sẽ bị tỷ tỷ cùng tỷ phu phát hiện sự tồn tại của hắn.

“Thật có lỗi, Thiếu Chủ trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ sẽ không về trang……”

Thấy nàng biểu cảm khó nén thất lạc, Phùng Nhạc bận bổ sung một câu.

“Nếu không ta thay người truyền lời chờ Thiếu Chủ trở về lại làm cho hắn đi tìm người?”

“Không cần, như vậy rất phiền toái ngươi.”

Tô Tương Lê miễn cưỡng cười.

“Ta đây đi trước.”

“Không không không, chút chuyện này cũng không phiền toái.”

Nếu để cho Thiếu Chủ biết hắn không đem tin tức Tô cô nương đã tới báo cáo, hắn mới có thể bị chết thực thảm.

“Không sao, thực sự không cần.”

Nàng buồn bã ỉu xìu nói, cũng không nghĩ lại cùng Phùng Nhạc nói thêm cái gì, nói lời từ biệt sau liền xoay người một lần nữa lên xe ngựa, đối với xa phu nói:

“Đưa ta đi thành tây đi.”

Đã Triệu Hòa không ở, nàng cũng chỉ hảo đi y quán “Công tác”.

May mắn có tỷ phu phân cho nàng một chiếc xe ngựa, nàng từ nhà ở thành tây chuyển đến Phạm phủ thành đông sau mới biết có nhiều chuyện không tiện, bằng không mỗi ngày đi tới đi lui trong nhà cùng y quán hiệu thuốc khoảng cách khả xa.

Tỷ phu yêu đậm sâu tỷ tỷ, yêu ai yêu cả đường đi nên đối cô em vợ là nàng cũng là hết lời để nói tốt, trừ bỏ xe ngựa cùng xa phu ra, bên cạnh nàng còn hơn một nha hoàn hầu hạ tên Thược Dược.

Một đại phu chữa bệnh từ thiện mang theo nha hoàn là có điểm kỳ quái, cũng may Thược Dược biết chữ, bởi vậy khi nàng chữa bệnh từ thiện liền rõ ràng làm cho nàng ấy giúp đỡ ghi nhớ lời dặn của đại phu cùng phương thuốc.

Lúc nàng bận rôn ở hiệu thuốc, hơn một người phụ giúp cũng tốt, bởi vậy Tô Tương Lê còn rất vừa lòng, sau đó cũng khôi phục cuộc sống như lúc trước y quán, hiệu thuốc hai bên chạy.

Chính là làm cho nàng cảm thất lạc là, Kì Triệu Hòa luôn luôn cũng chưa xuất hiện.

Nàng không nhịn được mà nghĩ, có phải hắn đối nàng cảm thấy phiền chán hay không, hay là nàng luôn luôn vắng vẻ hắn, làm cho hắn tức giận, bằng không vì sao chậm chạp không đến? Có chuyện gì có thể làm cho hắn bận thành như vậy?

Thẳng đến lúc này, nàng mới phát hiện nàng đối của hắn hiểu biết đúng là không đủ như vậy.

Hôm nay Tô Tương Lê từ y quán hồi Phạm phủ, rõ ràng có chút không yên lòng, khi cùng tỷ tỷ nói chuyện với nhau liên tiếp hoảng thần.

Mà Tô Quyên Bình trong lòng tựa hồ cũng có chuyện, nên không chú ý tới muội muội khác thường, tỷ muội qua loa ăn xong cơm tối sau liền đều tự trở về phòng mình.

Tô Tương Lê cho lui nha hoàn, một mình ngồi ở trong phòng đọc sách thuốc nàng yêu nhất, nhưng đọc nửa ngày lại một tờ cũng không xong.

Trên bàn ánh nến đột nhiên yếu đi một chút, nàng trực giác ngẩng đầu, đã thấy đến một thân ảnh màu trắng quen thuộc đứng ở cửa phòng nàng, mỉm cười nhìn nàng.

“Triệu, Triệu Hòa?”

Nàng phát hoảng, bỗng dưng đứng lên.

“Huynh làm sao có thể đến?”

Trong lòng nàng kích động khó diễn tả bằng lời, đã nhiều ngày lo lắng, không yên, hóa thành thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, nhưng miệng nàng mở ra, lại ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.

“Muốn gặp nàng, cho nên đã tới rồi.”

Hắn ôn nhu nói, hào phóng tiêu sái tiến vào trong phòng nàng.

“Nàng hiện tại khí sắc thoạt nhìn so với lần trước ta thấy tốt hơn nhiều.”

Nàng sợ run một lát mới bĩu môi nói:

“Đều cách lâu như vậy, lại ở Phạm phủ ăn được sống tốt, khí sắc đương nhiên tốt lắm.”

Mấy ngày nay tới giờ nàng thường nghĩ đến hắn, nhớ hắn ôn nhu săn sóc, nghĩ khi ở bên người hắn tự tại.

Thời gian qua đi, sinh hoạt của nàng đúng ra chỉ có y thuật cùng tỷ tỷ, nhưng nàng nhận ra nàng gần đây thường nhớ tới thời gian cùng hắn, thời gian lúc đó cũng trôi qua nhanh hơn so với bình thường.

Cuộc đời lần đầu tiên biết cái gì gọi là tương tư, vì hắn.

Nàng đáy lòng bao nhiêu có chút oán hận.

Hắn nhìn biểu cảm của nàng, trong lòng vừa động.

Cho nên…… Nàng cũng là nhớ hắn sao?

Hiểu được hóa ra không phải chỉ có mình hắn đơn phương nhớ nhung, ánh mắt Kì Triệu Hòa bất giác ôn nhu.

“Ta thời gian trước có việc gấp phải xa nhà, hôm nay mới trở về, lại không nói trước cùng nàng, thật sự là xin lỗi.”

Hắn không biết hắn vì sao lại nhớ nàng như vậy.

Lần này hắn có việc gấp xa nhà, không kịp cùng nàng cáo biệt, liền phải đuổi giết mục tiêu kia chạy trốn tới tận nước láng giềng.

Lúc hắn trên đường thu được thư Phùng Nhạc gởi, nói nàng từng tới Kì Phong sơn trang đi tìm hắn, hắn thực hận không thể chắp cánh bay về Mục quốc.

Bởi vậy nhiệm vụ vừa hoàn thành, hắn liền ngựa không dừng vó chạy trở về, chỉ vì sớm đi nhìn thấy nàng.

Cho dù thần tuấn như hắc sát cũng thiếu chút không chịu nổi sự ép buộc của hắn.

“Huynh cũng cùng tỷ phu ta giống nhau đi công tác đi?”

Nàng bật thốt lên hỏi, đã thấy hắn một mặt nghi hoặc, mới vội vàng sửa lời nói:

“Ý của ta là, huynh là vì công tác mới đi xa nhà?”

Kì Triệu Hòa đối nàng nói vẫn là có vài phần không hiểu, bất quá hắn lần này đi xa mục đích là vì đuổi giết cái tên táng tận lương tâm, lại nói tiếp miễn cưỡng xem như “Công tác”, bởi vậy hắn nghĩ nghĩ sau liền gật gật đầu.

Nha, được rồi, nếu là vì công tác, vậy nàng cũng không thể trách cứ hắn.

Nàng khẽ thở dài, một chút bất mãn cuối cùng trong lòng cũng chậm chậm phai nhạt.

“Đúng rồi, biết nhau lâu như vậy, ta còn không biết huynh là làm cái nghề nghiệp gì đâu.”

Trước kia nàng chỉ cảm thấy Triệu Hòa chính là Triệu Hòa, nàng chỉ cần biết rằng hắn là bằng hữu là tốt rồi, về phần hắn là thân phận gì, làm việc gì, biết hay không biết cũng có sao?

Nhưng là đã trải qua đoạn thời gian chia lìa này, nàng lại đột nhiên suy nghĩ muốn biết hắn, muốn biết càng nhiều về hắn, mà không phải chỉ hiểu được hắn gọi Kì Triệu Hòa, biết hắn sống ở Kì Phong sơn trang mà thôi.

Kì Triệu Hòa nghiêng đầu dò xét nàng một hồi lâu, đột nhiên thử hỏi:

“Nếu ta nói ta là sát thủ, nàng tin tưởng sao?”

“Làm sao có thể?”

Nàng ngẩn ra, đầu tiên là bật cười, sau đó lại nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ lại.

“Ừ, cho dù huynh thật là sát thủ, ta nghĩ người huynh giết khẳng định cũng là trừng phạt đúng tội.”

“Liền như vậy tin tưởng ta?”

Kì Triệu Hòa nhíu mày, ngữ khí tựa hồ không chút để ý, chỉ có hắn hiểu được nội tâm hắn có bao nhiêu khiếp sợ cùng vui sướng.

Hắn thật không nghĩ tới nàng sẽ không chút do dự tin tưởng hắn. Trừ bỏ thân nhân cùng người trong trang ra, nàng là người đầu tiên tín nhiệm hắn như thế.

Nàng một mặt đương nhiên.

“Đương nhiên, huynh là ta thật tình xem là bằng hữu, ta không tin huynh còn có thể tín ai?”

Cho nên…… Nàng tin hắn chính là bởi vì bọn họ là “Bằng hữu”?

Kì Triệu Hòa nhíu mày, không biết tại sao, nhưng lại không thực vừa lòng đáp án này.

“Rất tin tưởng bằng hữu cũng không phải là chuyện tốt, rất nhiều người phòng địch nhân cả đời, cuối cùng lại chết trên tay bằng hữu.”

Hắn đạm thanh nói.

“Triệu Hòa huynh sẽ không như vậy đối ta đi? Ta một đời này thật tình kết giao bằng hữu khả chỉ có huynh a!”

Nàng nháy mắt to sáng ngời nhìn phía hắn.

Cho nên hắn là duy nhất sao?

Kì Triệu Hòa nghe xong, tâm tình đột nhiên lại tốt lên.

“Yên tâm, cho dù muốn cùng mọi người là địch, ta cũng sẽ không làm gì có lỗi với Tiểu Lê Nhi.”

Hắn ôn nhu nói.

Nàng hơi hơi nhếch môi.

“Ta tin tưởng.”

Tuy rằng tỷ tỷ nói nàng thiếu đầu óc, nhưng nàng cũng không ngốc.

Cho dù trước kia hắn ngụy trang vô cùng tốt, nàng hiện tại cũng đã biết Triệu Hòa bản lĩnh rất cao, khác không nói, chỉ là nhìn hắn có biện pháp tránh đi thủ vệ xông vào trong phòng nàng liền biết.

Dù sao Phạm phủ cũng không phải gia đình bình thường, tỷ phu Phạm Tuấn Hi thân là thủ phủ Mục quốc, trong phủ há có thể để người đến đi tự nhiên?

Bất quá hắn đã không nói, nàng coi như không biết, dù sao hắn sẽ không hại nàng.

“Mấy ngày không thấy, gần nhất có phát sinh chuyện gì thú vị?”

Kì Triệu Hòa ở trước bàn ngồi xuống, tâm tình đã tốt, liền không thế nào muốn đi sớm rồi.

“Cũng hoàn hảo……”

Tô Tương Lê đột nhiên nhớ tới chuyện kia làm tâm thần nàng không yên cả ngày.

“Đúng rồi, ta hôm nay ở y quán nhìn thấy một nhà cữu cữu ta.”

Hắn ngắn ngủi trầm mặc một lát mới ra tiếng.

“Rồi?”

“Rất kỳ quái, bọn họ thế nhưng đều trúng độc.”

Kì Triệu Hòa dừng một chút mới nói:

“Vậy ngươi có thể có cứu bọn họ?”

Tô Tương Lê lắc đầu.

“Lại nói tiếp loại độc này cùng thực hồn tán có chút giống, đều là làm cho người ta đau nhức khó nhịn mấy ngày sau, liền có thể không dược mà hết, nhưng là độc này độc tính so với thực hồn tán yếu đi không ít, chỉ cần ba ngày liền có thể tan hết, phát tác cũng không đau như vậy.”

Nàng nhìn phía hắn, lại bổ sung thêm:

“Thực hồn tán chính là khi ta ở Bích Phục Sơn nhìn thấy huynh, đại hán chính là trúng độc này.”

“Thì ra là thế.”

Hắn gật gật đầu, không tỏ vẻ gì ý kiến.

Kỳ thực Tô Tương Lê muốn hỏi là — độc này có phải ngươi hạ hay không?

Lúc nàng chẩn đoán ra người Phương gia trúng độc là loại độc gì, đầu vừa động, đó là thực hồn tán ngày đó ở Bích Phục Sơn bọn đại hán trúng, hai lần sự kiện này rõ ràng như là bút tích cùng một người.

Người đối với nguòi Phương gia hạ loại độc này, nhất định là người trong nghề, nhưng Phương gia là làm buôn bán, lại làm sao có thể gặp phải cao thủ dùng độc?

Kì Triệu Hòa vừa vặn cùng đám đại hán kia cùng Phương gia đều có liên quan, lại đối y có nghiên cứu, hơn nữa hắn vừa mới trở về, người Phương gia liền tập thể trúng độc, nàng thực tự nhiên đã nghĩ đến hắn……

Không, phải nói, nàng cơ hồ có thể khẳng định chuyện này cùng hắn có liên quan.

Chính là nhìn phản ứng của hắn hiện tại, nàng nếu trực tiếp hỏi, hắn khẳng định sẽ không thừa nhận, bởi vậy nàng chỉ có thể đem nghi vấn đặt ở đáy lòng.

Nàng mơ hồ hiểu được, Kì Triệu Hòa cũng không giống ban đầu nàng tưởng tượng vô hại như vậy.

Vừa rồi hắn còn tự xưng là sát thủ đây…… Không biết lời này có đáng tin hay không?

Bất quá như nàng vừa rồi trả lời, cho dù hắn là sát thủ, nàng cũng nguyện ý tin tưởng hắn giết đều là người tội đáng chết vạn lần.

Tựa như nàng biết cho dù người Phương gia trúng độc thật sự là hắn hạ, đó cũng là vì thay nàng trút giận.

Chuyện hắn không muốn trả lời, nàng cũng đừng hỏi đi, đỡ phải hắn phí tâm tư đối nàng nói dối.

Nàng không thích nghe hắn nói dối, hắn nói vậy cũng không cần nói.

Vì thế Tô Tương Lê cười cười, nói sang chuyện khác.

“Không nói chuyện không thú vị này, Triệu Hòa huynh lúc này ra xa nhà, có gặp gỡ chuyện gì thú vị có thể nói cho ta nghe hay không, hoặc là mang vật kỷ niệm trở về cho ta?”

“Vật kỷ niệm?”

Nàng thiếu chút cắn được đầu lưỡi.

“Ai nha, chính là từ nơi đó mang về một vật để làm kỷ niệm.”

Kì Triệu Hòa nở nụ cười.

“Ta lần này đi tới đi lui rất gấp, chưa kịp mua cái gì, dùng ba mươi khỏa Thiên Sơn tuyết liên thay thế được không?”

Thứ này thực ra là Hoàng Đế phụ thân của hắn hôm qua cho người đưa tới Kì Phong sơn trang, trong trang lại không dùng, nhưng hắn biết nàng nhất định sẽ thích.

“Thật vậy chăng? Đó nhưng là dược liệu quý hiếm nha, thật nhiều bệnh tật cần nhưng đều không mua nổi, nếu ngươi nguyện ý đưa, đối bệnh tình của bọn họ nhất định có rất trợ giúp lớn……”

Tô Tương Lê nghe xong quả nhiên hai mắt tỏa sáng, chính là – một lát sau lại tựa hồ cảm thấy không lớn thỏa đáng.

“Bất quá này phân lễ có phải rất quý trọng hay không?”

“Cho dù là dược liệu đắt tiền cũng muốn ở trong tay người biết sử dụng mới có thể phát huy tác dụng được. Nàng cầm nó đi giúp người, đó là giúp nó phát huy công hiệu lớn nhất, ta có gì phải luyến tiếc. Chẳng qua, ta có điều kiện nha.”

Hắn nói như vậy, lại làm cho trong lòng nàng thoải mái không ít, liền khẩn cấp hỏi:

“Điều kiện gì?”

Hắn mỉm cười.

“Nàng tự mình đến Kì Phong sơn trang lấy.”

Không có biện pháp, không dụ dzỗ nàng như vậy, không biết bao lâu nàng mới đi tìm hắn một lần đây!

“Này đương nhiên.”

Tô Tương Lê vui vẻ nói, đầu gật như gà con mổ thóc.

“Ta ngày mai đi qua tìm ngươi……A, không được, sáng mai Từ đại nương nói muốn mang hài tử đến y quán cho ta xem bệnh đâu……”

Nàng suy nghĩ một hồi.

“Nếu không ta giúp hài tử của Từ đại nương xem bệnh xong, liền đến tìm huynh?”

“Đều được.”

Chỉ cần có thể nhìn thấy Tiểu Lê Nhi ngọt ngào tươi cười, cùng nàng nhiều lời một chút, chờ cái một lát không tính cái gì.

“Triệu Hòa huynh thật tốt, vậy ngày mai gặp nha.”

Nàng lại lần nữa lộ ra nụ cười xán lạn hắn thích xem nhất.

Nhìn tươi cười kia, Kì Triệu Hòa nhất thời mơ hồ hiểu được, lần này xong việc nguyên nhân khiến hắn gấp gáp trở về là gì.

Hắn thậm chí cảm thấy hắn nguyện ý cướp đoạt Thiên Sơn tuyết liên trong Hoàng cung Mục quốc sở hữu cho nàng, chỉ cần nàng có thể duy trì nụ cười này.

Xem ra hắn rất giống tên hôn quân chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn nha!

Hắn đối với việc rốt cuộc hắn yêu hay không yêu Tiểu Lê Nhi là không cần lại suy xét, bởi vì mặc kệ phân tình cảm kia rốt cuộc nên gọi cái gì, hắn đều biết đến hắn ngày sau này không thể không có nàng.

Nhưng mà, ngày hôm sau Kì Triệu Hòa lại không đợi được nàng đến lấy tuyết liên.

Thay vào đó lại là tin tức làm hắn chấn kinh —

Tô Tương Lê ở trong y quán bị người bắt đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.