Hằng Năm Có Ngày Này

Chương 42




Edit: Mina

Tuế Hòa biết sinh nhật của Nam Nhĩ Hạo không thể bình yên.

Trong buổi tối này, Nam Phong giao toàn quyền cho Nam Nhĩ Đằng phụ trách hạng mục thu mua làng du lịch của Công ty gần đây.

Tuế Hòa theo bản năng tìm Nam Nhĩ Hạo, cậu ta đang cười, nhưng rất miễn cưỡng, người sáng suốt đều nhìn ra cậu ta nở nụ cười đầy xấu hổ — hạng mục bị đoạt mất, vào đúng ngày sinh nhật của mình.

Như là cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tuế Hòa, Nam Nhĩ Hạo nhìn về phía cô, lại không nhìn vào đôi mắt cô, mà là dừng ánh mắt trên cần cổ cô.

Về phần nhìn ấn ký bị mút ra này, nhìn gần chói mắt, nhìn từ xa lại càng nổi bật.

Nam Nhĩ Hạo không nhìn Tuế Hòa nữa, Tuế Hòa cũng bị Cừ Chiêu hấp dẫn lực chú ý.

“Có lẽ Nam Phong đã nghe thấy một vài tin tức.” Cừ Chiêu nói bên tai cô, “Nhưng hạng mục này, Nam Nhĩ Hạo không đoạt mới là con đường đúng đắn.”

Hắn khinh thường kỹ thuật diễn của Nam Nhĩ Hạo, lại coi trọng tính thận trọng của Nam Nhĩ Hạo. Hạng mục này có vấn đề, xem ra Nam Nhĩ Hạo nghe lọt lời hắn nói.

Tuế Hòa không chú ý những việc này, chỉ cảm thấy Nam Nhĩ Hạo đáng thương, cô thở dài: “May mắn em với anh trai không cần giương cung bạt kiếm như vậy.”

Cừ Chiêu không thích Tuế Hòa nhắc tới người khác ở trước mặt hắn, nhất là Tuế Sơ, hắn xoa xoa eo Tuế Hòa: “Nhìn anh.”

Tuế Hòa ngửa mặt nhìn hắn, “Làm sao?” “Anh đẹp trai không?”

“Gì vậy chứ!” Suy nghĩ phiền muộn bị cắt ngang, Tuế Hòa đẩy hắn nhưng lại bị ôm chặt hơn, cô bật cười thành tiếng, “Đẹp đẹp, anh đẹp trai nhất.”

Cừ Chiêu hài lòng, cầm tay cô: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi về thôi.”

“Đi luôn bây giờ?” Tuế Hòa kéo tay hắn nhìn đồng hồ, “Ở đây còn chưa đủ hai tiếng mà.”

“Ở lại lâu như vậy làm gì? Tâm trạng bây giờ của thọ tinh không được tốt, nán lại cũng không thú vị.”

“Có phải nói một tiếng với Nam Nhĩ Hạo không, còn có anh trai…”

Cừ Chiêu giữ bả vai cô, từ phía sau đẩy cô đi, “Không cần.”

Tuế Hòa tức giận vì hắn đẩy cô đi, trong miệng nói hắn ấu trĩ.

Mà ở nơi cô không nhìn thấy, Cừ Chiêu quay đầu lại mắt nhìn Nam Nhĩ Hạo, Nam Nhĩ Hạo nâng ly về phía hắn, không tiếng động mở miệng: “Cảm ơn.”

Cừ Chiêu thu hồi tầm mắt, làm như không có việc gì xảy ra.

Bãi đỗ xe.

Tuế Hòa dừng xe, cô cởi đai an toàn, mếu máo với Cừ Chiêu ngồi bên cạnh: “Chân đau.”

Cừ Chiêu xuống xe, vòng qua đầu xe đi qua bên Tuế Hòa, mở cửa xe ra, động tác quen thuộc ôm ngang người cô bế ra ngoài, “Sao lại cảm giác em mới là người uống rượu say nhỉ?”

Tâm trạng của Tuế Hòa bỗng nhiên rất tốt, cô ôm lấy cổ Cừ Chiêu, ngoan ngoãn khoác lên người hắn, hai đùi vắt chéo lắc lư, trắng nõn mịn màng, vải lụa màu da càng thêm nổi bật như ngó sen hai lớp tươi mới.

Cô lẩm bẩm: “Chắc là uống phải ly rượu của anh rồi.”

Không biết học được từ đâu cách nói lung tung này, Cừ Chiêu nâng cao người cô lên, hỏi, “Có phải rất mệt không?”

“Ừm.” Hôm qua cùng Cừ Chiêu lăn lộn đến quá muộn, làm cho eo của cô đau nhức suốt cả ngày hôm nay.

“Lên phòng anh sẽ xoa bóp cho em.”

Đi vào thang máy, Cừ Chiêu ấn tầng cao nhất, cửa thang máy đóng lại, không gian khép kín chỉ dư lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

Sau khi xoa bóp còn không phải vẫn cùng một kết cục sao?

Tuế Hòa dùng đỉnh đầu chọc vào hắn: “Thế thì anh giúp em tắm luôn đi.”

“Cũng không phải không được, nhưng dù sao cũng phải cho chút phần thưởng, anh không thể làm không công.”

Còn làm bộ làm tịch.

Tuế Hòa đáp: “Vậy phải xem anh phục vụ có thoải mái không, nếu thoải mái chắc chắn phần thưởng sẽ rất phong phú.”

“Đương nhiên rồi.”

Cừ Chiêu xoay người nhìn về phía ánh sáng phản quang bên tay trái, hắn ôm Tuế Hòa, Tuế Hòa làm nũng trong vòng tay hắn, nụ cười ngọt ngào, như là búp bê sứ tinh xảo.

Màu da thật sự phù hợp với cô, nhìn qua cô thật giống ly kem bơ.

Cừ Chiêu đã từng thấy nhiều người như vậy, nhưng chỉ có cô là đặc biệt nhất. Nhất cử nhất động đều quyến rũ, khiến hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể chết chìm trong dòng dịu dàng êm ái này.

Cừ Chiêu bóp đùi cô, ý bảo cô nhìn bên trái, “Em nhìn kìa.”

Tuế Hòa theo lời quay đầu, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng gấp bội, cô chỉ nhìn hai giây liền vùi đầu vào trong lồng ngực Cừ Chiêu: “Thả em xuống đi.”

Cừ Chiêu nhướng mày: “Thả cái gì cơ?”

Thang máy vang lên một tiếng, cửa mở ra, hắn ôm Tuế Hòa đi ra ngoài, “Không thả, trực tiếp đi tắm luôn.”

Trở lại căn hộ, Cừ Chiêu lập tức đi về phía phòng tắm, Tuế Hòa giãy giụa muốn xuống: “Thay quần áo trước đã!”

Cừ Chiêu cắn yêu má cô, “Không cần thay.”

Hắn muốn nhìn dáng vẻ cô mặc váy lụa ướt toàn thân…

Nước, váy, cơ thể. Còn có quần lót hôm nay hắn chọn cho cô.

Chậc, chắc chắn sẽ kiều diễm.

Chỉ nghĩ đến thôi đã cứng rồi.

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.