Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 61: Thấu hiểu




Cafe đã có, hương thơm bốc lên ngào ngạt, tạo thành làn khói mờ ảo trước mặt cô. Hạ Phong nhẹ nhàng hớp thử một hớp, tuy hơi nóng nhưng cô thích. Đặt tách cafe xuống, cô hoài nghi mình bị ảo giác? Sao cô thấy hắn lại giống như vừa nhìn lén cô, hơn nữa, cái nhìn cũng trìu mến chưa từng có

- Khi nào thì anh đi? - thoắt cái, vẻ mặt đùa cợt lại hiện lên trên mặt hắn. Văn Thoại khoanh tay trước ngực

- Chiều nay, chuyến 4h30 - hắn chợt nhíu mày. Tại sao lại nói chuyện này cho cô chứ? Nhìn cô gật gù, hắn lại thấy buồn cười. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô còn ngây ngô như thuở ban đầu mới về nhà chồng. Thật chẳng có chút khôn ngoan - tôi nghĩ cô sẽ không thích nói chuyện với tôi nữa - hắn nghĩ, mình cũng chưa để lại ấn tượng tốt đến nỗi cô gái nhỏ này phải mời đi uống cafe

- Ừm....tôi chỉ nghĩ.....bạn của Tử Thiên, cũng chính là bạn của mình - cô mím môi nói

- Tôi từ lâu với hắn đã không còn là bạn. Hơn nữa, cô ngu ngốc là do bẩm sinh hay luyện tập, chuyện cô bị bắt cóc cũng là tôi đứng sau, chuyện giúp Thiên Ân hại cô cũng là tôi làm, cô còn xem tôi là bạn. Xem ra cô quá ngây thơ rồi - đột nhiên hắn tức giận, gân xanh nổi lên đầy cổ, tròng mắt bắn ra những đường tơ máu

- Tôi..... - cô hơi choáng, không tin nổi hắn lại làm tất cả những chuyện này. Tuy tay đã run đến mồ hôi lạnh toát ròng rã nhưng cô vẫn không thấy sợ người này. Lí do hắn ta làm tất cả những chuyện này là gì? Hắn từng nói mình là người duy nhất hiểu rõ anh, giống như là thật. Nhưng bây giờ hắn lại nói, hắn và anh không còn là bạn. Hoặc là lúc trước hắn nói cũng chỉ để cô tin, hoặc là..... - dù sao chuyện cũng đã qua rồi

- Cô..... - Văn Thoại trợn mắt kinh ngạc, không thể tin nổi cô có thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhìn sắc mặt biến tấu của cô, rõ ràng là mới biết chuyện này, hắn không tin cô lại ngây thơ đến vậy

- Tại sao anh lại làm những chuyện này? - nhất thiết phải có một lí do nào đó hắn từ bỏ tình bạn với anh

- Chẳng vì gì cả, tôi chỉ không ưa cậu ta - dời tầm mắt sang hướng khác, hắn tỏ vẻ khó chịu - cô tốt nhất nên an phận làm bạn gái hắn, nếu không lại có ngày hắn đến tìm tôi tính sổ

- Tôi nghĩ.....là vậy.....bạn gái hoàn hảo thời đại học Kì Thiên Ân anh ấy còn chia tay được, huống hồ là tôi. Tôi nghĩ....tôi không có hi vọng nhiều là bao..... - cô cười trào phúng

- Cô có phải đầu bị đụng đến hỏng rồi không? - hắn liền quát tháo cô - đừng có nghĩ tầm bậy nữa, tôi không muốn phải bị làm phiền nữa đâu, tôi ghét phải gặp lại mặt hắn

- Chẳng lẽ anh....yêu Tử Thiên?

Trở về Phúc Nhật, cô lại mang trong mình tâm trạng phiền não khó đoán. Đã lâu rồi cô không có thở dài thế này. Buồn phiền vì một chuyện, lại vì một chuyện khác mà buồn phiền hơn. Thang máy điểm lên tầng 17, cô ảo não bước ra. Mọi người qua lại đều nhìn cô chằm chằm, nhưng cô không để ý, bởi vì cô còn đang cúi đầu, bận suy nghĩ một chuyện khác

- Tiểu Phong - Tử Thiên đang đứng tựa vào cửa phòng cô, đợi cô nãy giờ, vậy mà cô liền biến mất, hại anh đứng muốn tê hết chân, mà còn để mấy nhân viên nữ tranh thủ tận hưởng vẻ đẹp ngời ngời không tì vết của anh

- Hả? - cô ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện đang đang bày vẻ mặt khó chịu nhìn cô

- Em đã đi đâu vậy? - anh kéo tay cô lại gần trước mắt biết bao nhiêu đồng nghiệp khác. Cô vội giật tay lại, gầm nhẹ

- Anh đang làm gì vậy? Có rất nhiều người ở đây - anh vờ như không nghe, tiếp tục nói

- Anh chỉ đến trả lại bàn chải đánh răng cho em

- Bàn....bàn chải đánh răng? - cô không hiểu nhìn tay anh đang cầm bàn chải của mình. Xung quanh còn có tiếng xì xào xôn xao. Cô lập tức hiểu rõ ý đồ của anh

- Còn có, cái áo ngủ voan này nữa

Cô trợn trắng mắt nhìn anh hai tay đung đưa cái áo ngủ khêu khợi hai dây, mặc vào chắc chắn bờ ngực sẽ lộ ra đầy đặn trắng nõn. Hạ Phong thất kinh không kịp để mọi người tiếp tục lên tiếng, kéo anh sang chỗ cầu thang thoát hiểm. Nhìn anh cười ha hả vui sướng như vậy, chọc cô vui lắm sao?

- Anh giỡn đủ chưa? - cô tức giận đến mặt đỏ gay đỏ gắt, đánh anh hai gái

- Tại em nói không thể để người khác biết chúng ta ở chung nhà mà

- Dù vậy anh cũng không nhất thiết phải đem đồ ở nhà lên

- Dĩ nhiên là cần, anh ít nhất cũng phải công khai, chúng ta là vợ chồng rồi chứ - anh giương giương tự đắc, cho mình là thiên tài

- Anh...... - cô tức nghẹn họng - anh là doanh nhân lớn, cưới hỏi phải đàng hoàng, sao có thể để truyền thông biết anh lén lút đăng kí kết hôn với một nhân viên vô danh

- Tiểu Phong - nghe cô nói, anh đột nhiên không vui, không cho phép cô nói những lời vô nghĩ dù là vô tình - em không phải nhân viên vô danh, không cho phép em lại hạ thấp bản thân mình - anh vòng tay qua eo cô - em là vợ anh, là vợ của giám đốc tập đoàn Thiên Phúc, đừng coi thường mình - nhìn thấy biểu tình không hài lòng của anh, cô im lặng một hồi

- Em biết rồi, nhưng anh phải hứa đừng để việc này lặp lại nữa

- Đượccc - anh kéo dài chữ "được" như muốn chắc chắn với cô - cùng lắm anh sẽ.....

- TỬ THIÊN! - anh chưa nói xong, cô liền lớn tiếng cảnh cáo

- Được được, anh sẽ không, sẽ không nữa - anh cưng chiều ôm cô gái nhỏ vào lòng. Mới có một bữa trưa không gặp, anh đã nhớ cô phát điên rồi. Thử hỏi sau này phải làm sao?

- Đúng rồi, chiều nay, anh đưa em đến chỗ này một chút có được không?

Tử Thiên cái gì cũng không hiểu, vô thức chạy theo cô từ phía sau. 4h20, Hạ Phong cùng một người đàn ông tuấn tú ở phía sau dường như lục tung cả sân bay. Tiếng "Xin lỗi, xin nhường đường" cô luôn đặt ở khóe miệng, mồ hôi như vậy mà cũng chảy theo. Anh không hiểu tại sao cô cố kiên trì giữa chốn đông người không có chỗ thở này. Không lẽ, cô có bạn?

- Thiếu gia, đã tới giờ - người con trai đang ngồi bắt chéo chân, trên người mặc thường phục thoải mái khác với mọi ngày, mắt đeo kính râm, đội nón fedora đang chơi điện thoại liền gật đầu một cái

Cất điện thoại vào túi xách, hắn đứng dậy đi theo vị quản gia già

- Tề.....TỀ VĂN THOẠI! - cô to gan mà dùng hết chút sức lực cuối cùng, hét lớn tên hắn. Còn có ai kêu tên hắn?

- Cô......và cậu..... - hắn thoạt rất ngạc nhiên nhìn cô thở hổn hển, phía sau lại dắt theo con chó hoang mà hắn ghét - hai người làm cái gì ở đây?

- Tôi.....cùng Tử Thiên tiễn cậu

- Không cần - hắn liền lạnh nhạt liền từ chối. Tử Thiên nhíu mày, thái độ hách dịch gì vậy? Làm như anh muốn tiễn hắn lắm không bằng, dù sao cũng là do cô câu dẫn anh tới đây

Thấy anh còn đứng như phỗng ở đó, cô nhíu mày, ra hiệu anh làm gì đi, thể hiện chút đi, dù sao cũng là bạn anh. Tử Thiên hằn giọng, đúng là anh, có chút động lòng.....Nghe cô từ trên đường thuật lại đại khái câu chuyện, anh càng muốn tăng tốc, đến đây để hỏi rõ ràng cũng như tiễn hắn. Chần chừ một hồi lâu, cô nhéo tay anh một phát, anh trợn mắt "Anh biết rồi"

Không nói không rằng, Tử Thiên chầm chậm tiến tới, ôm chầm lấy hắn. Văn Thoại vì cả người bất động mà kinh ngạc, cô lại càng không thể tin nổi, anh mà lại đi ôm một gã đàn ông dễ dàng như vậy, phương thức biểu đạt tình cảm quả thật cũng hơi khác thường

- Cái..... - nhịp tim phút chốc tăng lên, Văn Thoại miệng nói không ra lời, mặc cho anh ôm chặt hắn

- Thiếu chút nữa.....tôi đã bỏ quên mất một người bạn rồi - ở bên tai, anh thì thầm nói, giọng điệu vô cùng trầm ấm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.