Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 27: Dù chỉ là một chút thôi...tin tưởng nhau.....




Trời càng tối, sương lại càng lạnh, cô càng chạy, nước mắt rơi lại càng nhiều vô kể. Cô hận mình, bởi vì cô không thể nói dối rằng lúc nãy, khi mà hắn nói chuyện đó, cô đã có 1 khắc tin rằng đó là sự thật. Tuy rằng hơi muộn, nhưng cô rất muốn tin rằng anh không thể nào. Hơi thở cô yếu dần, cô đã chạy 1 đoạn khá xa rồi

Bước chân chạy chậm lại, cẳng tay cô bị giật ngược, Hạ Phong 1 lần nữa cả người bật lại 180 độ. Cả mặt cô ập vào làn áo dạ ấm cúng thoang thoảng mùi hương nam tính. Khỏi cần ngẩng đầu lên, giọng nói đanh thép đó cô không thể nào nhầm lẫn được

- HẠ PHONG, CÔ ĐANG LÀM CÁI GÌ NGOÀI NÀY THẾ HẢ? - trước lời nói của anh, cô chỉ có thể khóc đến run cả vai. Tử Thiên thả lỏng người, không biết anh đã chạy đôn chạy đáo để tìm kiếm cô khắp nơi. Vậy mà cô dường như muốn tự sát, cô chạy bên ngoài trước lạnh ngắt như vậy, da dẻ đều tím tái hết, lại còn mặc áo mỏng tanh như vậy - tôi đưa cô về....

Tử Thiên không muốn cô cứ đứng mãi ngoài trời lạnh thế này. Nhưng Hạ Phong níu tay áo anh lại. Cô run run tì mặt vào lưng anh. Răng cắn chặt để không phát ra tiếng rên rỉ

- Hãy nói là anh không phải đi......rằng không phải.....anh đã giết ba mẹ mình....

Đúng là hắn đã nói với cô chuyện đó rồi. Điều anh lo sợ nhất, cuối cùng cũng xảy ra mà anh không thể kiểm soát được nữa. Không đáp lại cô, anh đưa cô lên xe, trực tiếp chở cô về nhà. Từ lúc đó đến giờ, 1 câu mở miệng anh cũng không nói. Không tạm biệt gì hết, làm Hạ Phong dường như ở trạng thái không trọng lực, rơi thẳng xuống đáy vực thẳm

Nhìn Hạ Phong tiều tụy hẳn vào những ngày hôm sau. Đồng nghiệp nói gì cô cũng chẳng chú tâm là mấy. Nghe nói anh đã đi công tác sang Nhật Bản rồi. Đi công tác rồi sao? Hẳn là vậy rồi. Bây giờ cho dù anh có đi hay không đối với cô cũng chẳng có gì khác biệt. Câu hỏi của cô vẫn chưa có lời giải đáp chính thức

Đồng nghiệp nhờ cô đi in 2 bản, cô chỉ in có 1 bản, nhờ cô đi mua cafe, cô lại mua thành trà. Hạ Phong luôn phải chịu những lời la rầy của đồng nghiệp. Thật ra cô chẳng tập trung vào chuyện gì cho đàng hoàng cả. Chiều nay phòng kế toán nhờ cô đem bản kế hoạch lên nhưng cô lại quên mất, thành ra bị ăn chửi rất thậm tệ

- Cô làm việc cái kiểu gì thế hả?

- Tôi xin lỗi....tôi xin lỗi.... - Hạ Phong cúi đầu xin lỗi liên tục suốt từ nãy đến giờ nhưng cô gái kia vẫn còn chưa nguôi giận

- Đừng tưởng bản thân có giám đốc chống lưng là tốt. Nghe nói dạo này giám đốc chán cô rồi chứ gì, lại quay về chức nhân viên văn phòng tầm thường rồi sao? Phải thôi, loại người như cô không nên trèo quá cao đâu. Có câu trèo đâu coi chừng té đau đó - Hạ Phong vẫn cắn răng không hé 1 lời. Để cho người đó mặc muốn chửi mắng gì thì tùy. Cho dù nhắc nhở bản thân không được bị ảnh hưởng nhưng những lời đó thật sự đã chém cô những nhát dài rồi - phó....phó tổng...... - nhìn thấy Minh Triết, cô cũng cúi đầu

- Tài liệu đâu?

- Đây ạ - cô gái liền lấy đưa cho hắn. Minh Triết lật lật vài trang rồi bảo cô ấy lui đi

- Có nhã hứng uống với anh 1 cốc không?

Thì ra là mời cô đi uống cafe cùng. Hạ Phong ngồi ung dung đợi Minh Triết cầm 2 ly tới. Cô gật đầu nhận lấy. Minh Triết nhấp 1 ngụm rồi đăm chiêu nhìn cô

- Sao anh.....nhìn em dữ vậy? - Hạ Phong cười nhẹ hỏi

- Em biết bây giờ nhìn em giống ai không? - hắn giả vờ suy nghĩ 1 chút rồi trả lời - giống với bộ mặt tuần trước của Tử Thiên trước khi đi công tác. Cái vẻ mặt "tôi sắp chết rồi" ấy

- Phụt.... - Hạ Phong phụt cười vì gương mặt ngố của hắn. Cô vội lấy khăn giấy lau - anh nói gì vậy chứ?

- Cuối cùng cũng chịu cười. Em biết Tử Thiên đã nói thế nào với anh không? "Triết, cô ấy biết rồi. Cô ấy vậy mà đã biết hết rồi. Mình nên làm gì mới đúng đây? Cô ấy liệu có coi mình là con thú vật hay không? Liệu có vì vậy mà né tránh mình hay không? Mình có nên đi công tác 1 thời gian không?". Hắn luôn hỏi anh những câu rất ngốc, nhưng anh chẳng thể trả lời được......Vì chỉ có em mới biết câu trả lời thôi - Minh Triết chỉ vào mặt cô

- Em.... - cô tròn mắt ngơ ngác

- Ừm. Ầy, đàn ông mà, ai cũng có sỉ diện hão, huống hồ lại là tên luôn tự mãn như Tử Thiên - Minh Triết ngửa người ra sau ghế - có thằng đàn ông nào mà muốn khoe là con người xấu xa của mình cho người con gái mình thích đâu chứ - Hạ Phong cúi đầu không nói gì - nếu em tin Tử Thiên thật sự không phải là người như vậy. Chiều nay, 6h hãy đến sân bay đón nó. Nếu có em tiếp thêm chút động lực, anh tin nó sẽ lại mở lòng với em 1 lần nữa. Anh tin em sẽ quyết định đúng mà tiểu Phong - Minh Triết vỗ vai cô rồi cầm cốc cafe rời đi

Từ 4h chiều, Hạ Phong cứ ngồi mãi trong quán cafe suốt gần 2 tiếng. Cô mãi suy nghĩ về chuyện gì thế này? Ngay từ ban đầu cô đã muốn biết về quá khứ của anh, bởi vì cô thích anh, đơn giản chỉ có vậy, vậy mà bây giờ khi chỉ mới biết được 1 phần của câu chuyện thôi, cô đã muốn trốn tránh như vậy rồi. Còn tự nhận bản thân rất kiên cường, sẽ nhất mực tin tưởng anh mãi. Thật khiến người ta thất vọng mà

Có thể Minh Triết nói đúng. Đó dường như là 1 nỗi xấu hổ mà Tử Thiên không muốn nói với cô. Có lẽ anh không thích, hoặc là không muốn cô ghê tởm anh. Nhưng thật sự, anh sẽ không làm vậy đâu mà. Anh sẽ không đâu. Hạ Phong mãi suy nghĩ đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô giật mình, thấy trời đã tối dần từ lâu. Cô nhìn đồng hồ treo tường trong quán. Chiếc kim giây nhích từng chút, từng chút 1, thúc đẩy cô càng khẩn trương hơn

Hạ Phong vụt chạy, không quên cầm theo túi xách. Cô bắt taxi đến sân bay. Nếu cô.....nếu cô có thể là người truyền cho anh 1 chút can đảm, không để anh phải đối mặt với nó 1 mình. Có lẽ anh sẽ bớt cảm thấy đau khổ hơn. Theo 1 cách nào đó, cô thật sự rất thích anh rồi

Hạ Phong điên cuồng tìm kiếm anh, nhưng chỗ lối ra, chẳng còn thấy ai nữa. Đã về rồi sao? Người trong sân bay đông đúc qua lại. Hạ Phong thừ người, chống tay vào tấm rào chắn thở dốc. Cô là đến trễ rồi sao? Cô giương ánh mắt đầy thất vọng nhìn xung quanh 1 lần nữa. Và thấp thoáng ở đâu đó, thân hình cao lớn quen thuộc mà cô không thể quên được ấn tượng ban đầu. Nhìn qua 1 lần thì thấy giống đàn ông, nhìn qua lần thứ 2 lại thấy giống phụ nữ, nhìn qua lần thứ 3 lại thấy.....thấy giống Tạ Tử Thiên....

Hạ Phong đi 2 bước thành 1 bước, cô ôm chầm lấy anh đang đứng cạnh cái vali kéo kia. Tử Thiên thừ người ra để mặc cho cô ôm lấy mình. Anh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra nữa. Đứng gần cô thế này, anh thấy cả người mình ấm lên 1 cách lạ thường. Hạ Phong buông anh ra

- Tại sao em lại ở đây? - anh nhìn xuống ánh mắt đang cúi thấp

- Tôi đã......tôi đã từng nói có thể tất cả những chuyện khác tôi đều làm không tốt.....nhưng mà..... nhưng mà chuyện duy nhất tôi làm tốt chính là cảm giác. Và trái tim tôi mách bảo, anh không phải là người như vậy.....

Thật là cảm động! Đó là từ ngữ mà anh đang nghĩ tới lúc này. Từ khi nào cô gái nhút nhát này có thể nói được những lời cảm động như vậy. Cô thực sự đã trưởng thành rồi. Hoặc là cô chỉ thế trước mặt anh thôi chăng? Như vậy càng tốt, không phải sao? Tử Thiên cười dịu dàng, ôm cô lại vào lòng. Cả người cô lạnh ngắt rồi đây này. Thật chẳng biết chăm sóc bản thân chút nào trong lúc anh đi công tác cả. Anh mặc dù bây giờ rất muốn la rầy cô, nhưng thật sự anh chẳng thế nói câu nào được, bởi vì anh đang rất hạnh phúc

Tử Thiên siết chặt cô hơn, để truyền cho cô 1 chút hơi ấm dù chính bản thân cũng rất mệt mỏi vì chuyến bay. Nước mắt của cô thấm ướt cả áo dạ của anh. Vòng tay Hạ Phong vòng chặt eo anh, cô áp mặt vào ngực anh thật sâu, để cô nghe được nhịp đập của trái tim anh, để cô càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.