Hamster Của Đại Công Tước phương Bắc

Chương 42: Tối như trong lồng chuột (2)




Tôi cố chịu đựng một ngày, và sáng hôm sau tôi trốn ra khỏi thủ đô.

Tất nhiên, tôi không quên đặt bản sao hamster trong nhà trước khi rời đi. Tôi đã yêu cầu hệ thống làm cho tiếng kêu trở nên giống hơn, vậy nên mọi chuyện sẽ ổn trong một thời gian.

'Tuy nhiên, tôi sẽ phải quay lại sớm....'

Kyle, anh ta có thể gọi cho bác sĩ thú y, nói rằng con thú cưng thường có biểu hiện rất lạ. Vì bác sĩ thú y tội nghiệp, người sẽ run sợ trước mặt Đại công tước, tôi phải giải quyết nhanh chóng và gọn gàng nhất có thể trước rồi quay trở lại.

"Được rồi."

Sau khi đến một khu rừng không có người ở bên ngoài lâu đài, việc đầu tiên tôi làm là tìm ra vị trí đơn hàng với sự trợ giúp của hệ thống. May mắn thay, nơi đó không xa lắm, vì vậy nếu đi thẳng, tôi sẽ đến đó trong vòng chưa đầy 10 phút.

Tuy nhiên, vấn đề thực sự lại khác.

“Thật, mẹ kiếp…"

Tôi nhắm mắt lại và mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi không biết làm thế nào cuộc sống của tôi có thể giống như cái cống bị tắc thế này. Ngay cả khi tôi bán nước mình ở kiếp trước, thành thật mà nói, nó sẽ không tệ hơn thế này.

[/(⸝⁠⸝⁠⸝ ω⸝⁠⸝⁠⸝)/]

Hah…

Tôi nhắm chặt mắt lại và hít một vài hơi thật sâu trước khi nhìn xuống người mình.

Một chiếc áo len lỗ chỗ vì nó được đan thủ công từng mũi một. Hình thêu quả dâu tây lớn có thể nhìn thấy từ cách xa 50 mét. Ngoài ra, phần đùi trần có thể cảm nhận rõ làn gió ấm áp nơi thủ đô.

Đm cuộc đời. Đcm cuộc đời

Tôi ngồi xuống và che đầu. Và gào lên trong lòng.

Tại thời điểm này, tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi được làm một chú chuột hamster. Ít nhất, việc đó sẽ không làm tổn thương phẩm giá của chính mình!

"....."

Không phải. Làm chuột thì vẫn bị mất phẩm giá mà?

"....Phù.”

Tôi thở dài và đứng dậy.

Trong mọi trường hợp, tốt hơn hết là nhanh chóng chấp nhận tình hình. Tôi có một vài việc phải làm, và tôi không thể lãng phí thời gian của mình ở đây.

Tôi lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ của mình và nhìn quanh. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một ngôi nhà có hàng rào ngang lưng và một luống hoa hồng nhỏ xinh.

“Tôi là một người chưa bao giờ phạm tội trong đời, nhưng…"

Tôi lẩm bẩm một mình và bám vào hàng rào của ngôi nhà. Sau đó, tôi nhón chân lên và sau khi loạng choạng vài lần, cuối cùng cũng chộp được một trong những chiếc quần đùi treo trên dây phơi.

Cho tôi xin quần thôi, mình quần thôi. Tôi sẽ giặt nó và trả lại.

Mắt tôi cũng hướng đến chiếc áo sơ mi treo ngay cạnh, nhưng tôi đã cố cầm lại. Chỉ cần thêm một chút nữa, tôi sẽ tìm thấy quần áo của mình. Khi đó tôi sẽ có thể tạm biệt ngay cái áo dâu chết dẫm này.

Được rồi. Sẽ có bao nhiêu người có thể xuất hiện ở nơi này chứ?

*

"....."

Đáng lẽ tôi phải hiểu ra ngay từ khi biết họ có nhiều chi nhánh khác nhau.

[Thương nhân Castanets là Thương nhân lớn thứ tư trong Đế chế Meinhardt và tự hào là thương nhân lớn nhất về phương tiện vận chuyển!]

Tôi đấm vào ngực mình.

Chuyện quan trọng như vậy lẽ ra ngươi phải nói trước! Đáng lẽ ta phải thó luôn cái áo! Ta còn tưởng ở đây chỉ có nhiều nhất là hai nhân viên!

“Nhìn đằng kia…"

“Chân trần và áo len họa tiết dâu tây."

"....thực sự độc đáo.”

Tôi không độc đáo...

Argh, Kyle Jane Meinhardt! Thật sao!

Trong thâm tâm tôi muốn xé nát cái thứ này, nhưng nếu làm vậy, tôi sẽ chính thức trở thành một tên biến thái không mặc đồ.

Hãy bình tĩnh. Mày phải giữ bình tĩnh

“Nhưng, bên dưới…Có chắc là cậu ta mặc quần không?”

Tôi hét lên, mất hết kiên nhẫn ngay lập tức.

“Tôi có mặc mà?!”

Đây là cách mấy người đối xử với người ngoài sao? Đừng đi theo tôi! Đừng chỉ chỏ! Đừng để ý đến tôi luôn!

".....ha."

Bị người lạ đối xử như một kẻ biến thái không nằm trong kế hoạch, nhưng tôi vẫn có thể tìm thấy tiền và mọi thứ một cách an toàn.

Sau khi thay quần áo bình thường, tôi quay trở lại lâu đài hoàng gia càng nhanh càng tốt. Đây không chỉ là một hai đồng lẻ, mất thì thật uổng phí.

“Này, Shu. Cậu đã đến rồi sao? Ngài Công tước nói rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn... …"

Ngay khi tôi bước vào lâu đài, tôi tình cờ gặp Sen đang đi dạo trong vườn. Thật may mắn.

Tôi tiếp cận cô ấy một cách thân thiện. Ngay khoảnh khắc tôi định đưa tay ra với một câu chào hỏi ngắn gọn...

[Phép màu quá hạn sẽ được giải quyết cùng một lúc.]

[Nhân vật 'Serena' đã bị xóa.]

.....Gì?

Serena, bị xóa?

Vậy người trước mặt tôi là ai?

[Một nhân vật không có trong nguyên tác, 'Sen', đã xuất hiện.]

[Những việc góp phần vào sự thay đổi của nhân vật nhiều như thế nào, được phản ánh trong giá trị kỳ diệu.]

Sự tham gia của tôi vào cuốn tiểu thuyết này đã thay đổi số phận của cô ấy trong suốt mùa đông.

Nhưng Serena bị xóa, điều đó có nghĩa là gì? Sen đính hôn với Hoàng tử Belial....Có thể nào, khác với nguyên tác, lần này Belial sẽ không trở thành Hoàng đế?

Trước đôi mắt bối rối của tôi, một loạt cửa sổ hệ thống bắt đầu hiện lên không thương tiếc.

[Giá trị kì diệu hiện tại 31,0%]

[Giá trị kì diệu hiện tại 34,5%]

[Giá trị kì diệu hiện tại 37,0%]

[Giá trị kì diệu hiện tại 39,2%]

"...."

Quá nhiều thông tin tràn vào với ánh sáng xanh rực rỡ, tôi ngập ngừng lùi lại. Giá trị kỳ diệu tăng lên ngay lập tức một cách kỳ lạ.

Sự thay đổi số phận của Sen có phải là điều tốt không? Lần này cô ấy không giết Kyle... … Phải chăng cô sẽ có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình?

Cho dù có thể hiểu biết lòng cô hay không, cửa sổ hệ thống phát ra ánh sáng xanh đầy đe dọa chỉ lơ lửng ở đó.

[Đây là một người không có trong thông tin!]

[Câu chuyện của người đó không thể được truy xuất.]

Kỳ lạ quá.

Ngay từ đầu, thế giới này là để dựng lại nội dung của (Trái tim mùa đông) dựa trên ngoại hình và hành động của Sen. Nhân tiện, điều gì sẽ xảy ra khi nhân vật đó trở thành một người hoàn toàn khác đến mức không thể coi như cùng một người?

'Serena' là từ dành cho hoàng hậu.'

Nhưng vừa rồi, 'Serena' của câu chuyện này đã biến mất.

Tại sao?

Tôi không biết tương lai đó có thể thay đổi. Có ba hoàng tử của Đế chế Meinhardt. Lorenz, Belial và Kyle.

Bỏ qua Kyle không quan tâm đến ngai vàng, Belial chưa chết, và họ còn sắp làm lễ đính hôn. Tại sao số phận khiến 'Serena' trở thành một người không tồn tại?

"Shu?"

Sen gọi tôi. Thấy vẻ mặt lo lắng đó, tôi cắn môi và lùi lại một bước.

Tôi không biết phải nói gì. Cái quái gì đã xảy ra ở đây khi tôi vắng mặt vậy? Điều gì sẽ xảy ra với Sen khi không còn là nhân vật nữa?

Sen tiến đến. Tôi lùi lại một bước.

Sen lại tiến. Tôi lùi lại một bước.

"....Chờ một chút, Sen. Tôi xin lỗi. Tôi…"

Tôi nên làm biểu cảm gì?

Tôi nên nói như thế nào

Cơ thể đang do dự và lùi lại thì va phải một thứ gì đó. Một thứ chắc chắn nhưng ấm áp. Quay lại, Kyle đang nhìn xuống tôi.

"Shu."

Ngay lập tức, tầm nhìn trở lại. Anh nắm lấy vai tôi và quay người tôi về phía anh.

Kyle nâng cằm tôi lên, quan sát biểu cảm rồi áp sát người vào tôi như thể đang ôm tôi.

"Ngươi có đi xe ngựa đến không?"

"....Không."

Tôi cân nhắc một lúc xem mình nên giả vờ cưỡi ngựa hay lừa đến đây, nhưng Kyle không hỏi gì thêm. Anh ấy có vẻ giống như một người chỉ đang đặt câu hỏi để có một cái cớ chính đáng.

"Được rồi. Ngươi chỉ mệt thôi."

"...Ah. Vâng, tôi đoán vậy. Cậu ấy đã tách ra từ giữa đường mà?"

Sen cười ngượng nghịu như tiếc nuối.

“Tôi không nghĩ đến điều đó. Xin lỗi, Shu. Chúng ta hãy nói chuyện sau, cậu hãy đi nghỉ ngơi một chút. Căn phòng..."

"Ta sẽ dẫn đường. Nó ở ngay cạnh phòng của ta."

"Ngài muốn sao?"

"Ừm."

Tôi ngước nhìn Kyle. Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh, được chau chuốt cẩn thận của anh.

Ngài đang nghĩ gì vậy? Anh ấy vẫn không hỏi tôi bất cứ điều gì. Anh ấy chỉ nhìn vào biểu hiện của tôi và đẩy tôi đi.

"Điện hạ."

"...."

"....Điện hạ."

"Một chút nữa."

Anh nói, theo bước chân của tôi.

"Đợi một chút. Sẽ đến phòng ngươi sớm thôi."

Không mảy may nghi ngờ.

Không chỉ có vẻ mặt bất ổn tôi thể hiện với Sen, mà còn đến sớm hơn nhiều so với dự kiến mặc dù không lên xe ngựa, và vẻ ngoài vẫn gọn gàng của tôi...

Nhưng Kyle không hỏi bất cứ điều gì. Tôi hơi sửng sốt trước thái độ đó, như thể không có gì quan trọng hơn tình trạng hiện tại của tôi.

lạch cạch.

Cánh cửa mở ra, và hai chúng tôi bị hút vào bóng tối. Rèm cửa được kéo vừa đủ để chỉ có thể nhìn thấy đường viền của đồ nội thất.

"Ngươi chỉ cảm thấy không khoẻ thôi”

Kyle tựa cắm lên đỉnh đầu tôi và ôm lấy eo tôi.

"Ngươi sẽ ổn khi thức dậy. Ta sẽ ở đây đến khi ngươi ngủ say."

Không phải vì không nghi ngờ. Anh muốn hỏi, phải có rất nhiều câu. Nhưng sở dĩ anh không nói là vì anh nghĩ bây giờ chưa phải lúc.

"Tôi ổn… ”

Kyle cắt ngang giọng tôi bằng một tiếng cười khe khẽ.

“Trông không ổn lắm.”

"...."

"Ngươi đang mệt."

Kyle định lừa dối mọi người với cái cớ đó. Ít nhất, cho ngày hôm nay.

"Đúng vậy."

Cuối cùng, tôi khẽ thở dài và trả lời.

“Tôi đã có một chặng đường dài. Sẽ tốt hơn nếu tôi đi ngủ.”

Khi tôi quay đầu lại một chút, tôi thấy cửa sổ hệ thống lơ lửng trong không trung.

Thời gian bây giờ chưa đầy 10 phút. Tôi thoát khỏi vòng tay của Kyle và nằm xuống giường, rồi nói với anh ấy

"Xin đừng lo lắng, hãy quay trở lại phòng của ngài."

“Ta muốn đợi ngươi ngủ.”

Tôi vội nhắm mắt lại. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ ngủ. Thật khó xử khi nghĩ về điều đó, nhưng tôi không biết liệu anh ấy có định dụ tôi bằng việc này không...

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi về phía giường. Tôi vẫn nhắm mắt và cảm nhận được anh ấy đang đến.

Kyle dừng lại một chỗ, cẩn thận vuốt trán tôi rồi cúi đầu xuống cho đến khi môi anh chạm vào.

Nhưng đôi môi không chạm đến. Bàn tay anh từ từ rời ra, kéo chăn của tôi thêm một chút, rồi nhỏ giọng.

“Chúc ngủ ngon."

Cánh cửa đóng lại, và sự im lặng tràn ngập căn phòng. Tôi đưa tay lên trán, nơi hơi thở đã chạm vào.

".....Nóng."

Đúng vậy. Nóng.

Như thể anh đã truyền nhiệt cho tôi.

-Ok tôi sủi tiếp đây (⁠・⁠∀⁠・⁠)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.