Blink blink
Chỉ có cửa sổ hệ thống màu xanh lam sáng lên trong không gian tối đen như mực, chẳng có gì cả. Vừa mới tỉnh lại, tôi thở dài và với lấy nó.
[ヽ(*。>д<)o°]
Này, này, đừng khóc. Ta đã nhìn thấy cái chết một lần rồi. Việc này thì có gì đâu.
Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chết. Chỉ vì bạn đã chết một lần không có nghĩa là không sợ lần thứ hai.
Khi tôi cảm thấy sự đe dọa của chiếc đèn chùm đang rơi xuống nhanh chóng, tôi thoáng nghĩ rằng thà cắn lưỡi và ngất đi còn hơn. Kết quả là, có vẻ như tôi thực sự bất tỉnh ngay sau đó.
Tôi bồn chồn và vuốt ve cửa sổ hệ thống trước khi mở miệng.
"Ta còn ngất sao?"
[Cậu có thể huỷ 'Biến hoá' không? (≧ ﹏ ≦)]
"Không không. Đừng tắt đi, chỉ khôi phục ý thức thôi."
Sẽ trở nên rắc rối nếu bị hủy ngay lập tức khi có người ngoài hoặc tôi vẫn trong phòng tiệc. Trên hết, là Kyle. Hắn vẫn còn nghi ngờ tôi, nhưng tôi lại biến mất trước mắt. Thật khó để biện minh sau đó.
[Ý thức đang được phục hồi!]
[10....]
[9....]
Đếm ngược làm gì?
Tôi thẫn thờ nhìn những con số đang chạy, rồi há hốc mồm.
'...này, này. Không đời nào.'
[Một...]
Tâm thức đang lạc trôi tới cuối chân trời trở lại ngay lập tức.
Tôi thở hổn hển như người vừa bị dìm xuống nước rồi kéo lên. Cùng lúc đó, răng cắn chặt môi dưới, cố gắng nuốt tiếng hét đang dâng lên trong cổ họng.
"Tắt...!"
Điên thật! Điện thật rồi. Thật sự!
Sao lại đến mức này? Sao lại đau dữ dội như vậy?
Tôi khụy xuống, run bần bật. Tầm nhìn bị mờ đi. Nơi va chạm với cái đèn chùm nóng rát. Có cảm giác như da mình bị chọc thủng bằng một cây xiên sắt được nung nóng.
Tôi siết chặt cổ áo và nhìn xung quanh. Trước tiên, có vẻ như không có ai. Khi tôi nghĩ rằng nơi này rất quen thuộc, có vẻ như đó là phòng làm việc. Kyle đã mang tôi đến.
Dù sao, tôi rất vui...
"Này! Hệ thống! Hủy.....Hủy bỏ nhanh!"
Tôi kêu lên tuyệt vọng. Lần đầu tiên tôi chết, nó xảy ra ngay lập tức nên tôi thậm chí không có thời gian để cảm nhận sự đau đớn, nhưng lần này không đùa được.
Có lý do để đếm ngược. Là thời gian chuẩn bị tâm lí đối đầu....
Một tia sáng trắng, giống như ánh sáng của đèn chùm, lấp đầy tầm nhìn của tôi. Nhắm mắt lại rồi mở ra, tôi đã về nhà chuột rồi.
- Jjik! (Ah!)
Cơ thể tôi rơi xuống cầu trượt. Hệ thống! Ngươi đưa về nhầm vị trí sao?
[( ; ´⌒`)]
Được rồi. Ngươi cũng hoảng loạn.
Tôi thở dài thườn thượt và nằm xuống đống mùn cưa.
Ah. Cả cơ thể và tâm trí đều ngứa ran. Nó đã được giải quyết bằng cách nào đó, nhưng tôi thực sự chặn cái đèn chùm khổng lồ đó bằng lưng à? Thật vô lý. Ít nhất nó là một cơ thể được tạo ra nên đã sống sót. Chắc chắn do nó không thực sự là cơ thể của tôi. Trên thực tế, tôi là người đã phi đến mà không suy nghĩ nhiều.
“Kyle, chắc hẳn hắn rất ngạc nhiên.”
Tôi xoay người nằm xuống. Sau đó, tôi với ra sau lưng, nơi đã bị rơi khỏi cầu trượt.
Không với tới. Tôi lật người sang phía bên kia và duỗi chân kia ra. nhưng vẫn chưa chạm được. Tôi cào vào khoảng không và thả tay xuống.
...Aigoo.
Năm phút sau, các bác sĩ bước vào phòng làm việc.
Tôi chất mùn cưa dày trước lồng, ngồi trên đó và nhìn ra phía trước. Họ đã bị sốc khi nhìn thấy một chiếc ghế sofa không có người và chỉ có quần áo đẫm máu vương vãi khắp nơi.
'Không có gì bất ngờ.'
Bản thân Đại Công tước đã ra lệnh khẩn cấp, nhưng bệnh nhân biến mất.
"Uh, ở đâu...? Cậu ta đâu..?"
"Tìm đi!"
Các bác sĩ nói, sau đó nhìn dưới ghế sofa, gầm bàn và thậm chí cả dưới cái bàn trước khi rời khỏi phòng làm việc và nói rằng bệnh nhân đã biến mất. Không, ngay từ đầu tôi không phải là sát thủ, nên tôi sẽ không núp ở mấy nơi như vậy.
Rồi có lẽ 2 phút trôi qua. Nghe thấy tiếng bước chân, nặng nề và vội vã hơn trước, mở cửa phòng làm việc.
Người đàn ông bước vài bước và dừng lại trước ghế sofa. Hắn nắm chặt tay, ra lệnh cho hiệp sĩ với giọng giận dữ.
"Tìm kiếm xung quanh. Cậu ta chưa đi xa."
Ở đằng kia, Đại công tước. Câu vừa rồi nghe giống như một nhân vật phản diện đấy.
Tôi nghe thấy tiếng các hiệp sĩ rút lui, và thấy Kyle đang gục đầu xuống. Tôi lặng lẽ quan sát.
Nếu tôi đã biến mất, thì là biến mất, tại sao lại quan tâm nhiều như vậy? Dù sao, nếu tôi cứu ngài và hoàn thành thanh kỳ diệu, tôi sẽ quay trở lại thế giới của mình.
'Vì vậy, đừng để ý quá nhiều. Cả với hamster hoặc con người.'
Tôi ôm lấy hạt macca như một cái đệm.
Kyle đang nhặt quần áo tôi bỏ lại. Chiếc áo đuôi tôm màu trắng được nhuộm đỏ đến nỗi không thể phân biệt được ban đầu nó màu gì. Phần lưng rách hoàn toàn, dù đổ bao nhiêu Omo vào thì máu cũng sẽ không ra. Hình như đó là đồ đắt tiền.
"...Đừng đề nghị lấy bông hoa này."
Kyle, người đã giữ quần áo của tôi một lúc, thì thầm.
Bông hoa trên ngực rách tả tơi với vài cánh rơi mất. Ban đầu nó là bông hoa đỏ, nhưng máu tôi đã làm ướt phần túi ngoài, khiến những cánh hoa sót lại cũng nhuốm màu máu.
"Vậy thì sẽ không có khiêu vũ."
Có một chút tội lỗi trong giọng nói của hắn ta.
Nhưng mặc kệ là nhảy hay là hoa, dù sao chuyện sớm hay muộn sẽ xảy đến thôi. Tôi không thể ngăn Belial tham dự bữa tiệc, và tôi đã phải ném thân mình để bảo vệ mọi người. Đó hoàn toàn là sự lựa chọn của tôi, và đó là những gì tôi đã làm.
'Tôi có thể làm gì khác được?'
Xin lỗi.
Thú cưng của ngài có một lá gan khá lớn.
*
Bữa tiệc ồn ào đã lắng xuống. Làm thế nào đó mà Kyle, người đã để tôi nằm xuống và đi xuống sảnh tiệc, đã xử lý mọi việc tốt như vậy.
Cóác quý tộc của lâu đài hoàng gia hỏi liệu hoàng tử có suýt bị thương hay không, nhưng họ nói rằng họ giữ im lặng với thực tế là ngân sách gửi đến phía bắc hàng năm chưa bằng một nửa của lâu đài hoàng gia.
Ngoài ra, có tin đồn rằng chiếc đèn chùm được đề cập là từ lâu đài hoàng gia. Một món đồ được hoàng gia tặng suýt chút nữa đã gây ra tai nạn nghiêm trọng cho Belial, nhưng tôi, một người phương Bắc, ngăn chặn được tai nạn.
Dù bằng cách nào, chuyện cũng êm xuôi.
"Tuy nhiên... Cậu thực sự ổn chứ?"
Sen nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Cô săm soi tỉ mỉ từ đầu đến chân.
"Không sao."
Tôi vẫy tay để đánh lạc hướng Sen. Đó đã là câu hỏi thứ ba.
Tất nhiên, cơ thể không ổn. Không đau như lần đầu tiên, nhưng dường như tôi có thể nhảy dựng đến chạm trần nhà nếu ai đó đánh vào lưng tôi.
Tôi đứng cách xa Sen một chút và ăn chiếc bánh hồ đào mà cô ấy mang cho tôi. Hương vị ngọt ngào pha chút mặn phần nào xoa dịu vết thương cay đắng này.
"....và hôm qua tôi đã đến nơi ở của Belial Điện hạ."
Tôi gần như phun ra chiếc bánh. Tôi mở to mắt nhìn Sen.
"Uh? Tại sao?"
"Điện hạ đã bị một mảnh thủy tinh cứa vào người khi đang che chắn cho tôi. Vì vậy, để điều trị. Cậu biết đấy, ngày hôm qua mọi người đã phát điên lên. Khoảng một nửa trong số họ nói rằng họ đang tìm kiếm cậu, Shu."
Cô ấy nhìn tôi nghi ngờ một lần nữa. Đừng nhìn quá nhiều. Tôi cũng có vấn đề của mình.
"Dù sao ngài ấy cũng không bị thương nặng. Nếu không phải cậu đỡ hộ cho chúng tôi thì đã lớn chuyện rồi."
Nhìn cô u sầu đến lạ lùng, tôi vẫn không nghĩ đó là chuyện gì to tát và ăn miếng bánh trên tay.
“Nếu kẻ sắp làm vua một nước bỏ rơi thần dân của mình mà chạy trốn, đó thực sự là một tai họa.”
"Tại sao?"
"Ừm...Do lòng kiêu hãnh?"
Không phải những từ này được sử dụng ở đây sao? Tôi xấu hổ gãi sống mũi. Nếu sử dụng từ ngữ không chính xác, tôi sẽ trở thành một kẻ lập dị.
Tôi sẽ phải cẩn thận.
"Nhưng cậu biết không...
Vẻ mặt Sen tối sầm lại.
Tôi im lặng chờ đợi cô ấy. Nhưng tôi dường như biết điều gì đang làm phiền cô ấy. Cô sẽ nghĩ rằng bây giờ, khi ở gần Belial hơn một chút, đó sẽ là một cơ hội tốt.
Mục tiêu của Sen là trả thù. Và để đạt được điều đó, cô sẽ cần đến lâu đài hoàng gia. Trong (Trái tim mùa đông) mà tôi đọc, Sen vốn là người trong lâu đài, và hầu hết mọi chuyện đều diễn ra trong hoàng thành.
Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đã định cư ở phía Bắc, thật không dễ dàng để đến lâu đài hoàng gia với tư cách là một hầu gái đơn thuần. Và chỉ vào thôi cũng chưa giải quyết được gì nhiều.
Cô sẽ cần sức mạnh bằng bất kỳ cách nào.
"Tại sao? Nói đi."
"Điện hạ Belial đã yêu cầu tôi làm hầu gái của ngài ấy."
Đó chắc chắn là ý tưởng của Belial. Anh ta biết rõ về phương Bắc, và đủ nhanh để chú ý đến cô ấy, hơn nữa nếu động được đến người mà Đại Công tước quan tâm, anh ấy sẽ có cảm giác chiến thắng.
Không thể nào mà Sen không biết đến sự đồng cảm đó. Nhưng quan trọng là ý định của người kia như thế nào? Đến được thủ đô là tốt, và hơn nữa là được Hoàng tử để ý.
"Tuyệt quá."
"…..… Tôi biết."
Tuy nhiên, Sen trông không vui lắm. Thay vào đó, tâm trí cô ấy có vẻ phức tạp. Ngay cả khi đó là khoảnh khắc cô đã chờ đợi, thật khó để rời đi. Có thể nào vì cô đã yêu phương Bắc trước khi cô biết điều đó không?
"Nghĩ về nó bây giờ và sau đó."
Sen khẽ nói.
"Có thể không tệ nếu chỉ cần đóng lại mọi thứ và sống."
Trả thù giống như một đầm lầy. Ngay cả khi bạn không thể buông bỏ mối hận thù và trả lại nó theo cách tương tự, những gì còn lại cuối cùng là vô ích. Từ lúc bạn bước vào, bạn chìm dần vào vô tận.
Sao tôi không biết chứ. Mỗi lần cuộc đời bất công thế, trong lòng tôi như bị đốt cháy. Thế giới không phải là một nơi dễ dàng cho một đứa trẻ đã mất cả gia đình và tồn tại một mình.
Ít ra tôi cũng hiểu lòng Sen.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hiểu điều đó.
"Mà...."
Tôi định nói điều gì đó, nhưng đã ngậm miệng lại ngay.
Mặc dù tôi biết rằng cô là người chọn trả thù. Tôi không muốn chịu đựng tất cả những điều đó, vì vậy tôi đã trút bỏ mọi thứ và trốn tránh nó, nhưng cô thì không.
Cô rất mạnh mẽ.
Tôi khẽ nói trong lòng. Vì vậy, cuối cùng cô cũng trở thành 'Serena'. Không quan trọng ai chuyển sinh, điều đó không thay đổi.
"Hãy đưa ra lựa chọn mà sau này không hối tiếc."
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Rồi, Sen cười như sắp khóc.