Hamster Của Đại Công Tước phương Bắc

Chương 12: Đặt lạc và óc chó vào vị trí của người khác (2)




Cuộc chiến của hai người đã được ngăn chặn kịp thời. Vì vậy, có lẽ nhờ sự thay đổi mạch truyện của nguyên tác mà giá trị kì diệu đã tăng lên 8%.

Đúng là chỉ một việc làm nhỏ cũng có thể ngừng cả một thảm hoạ. Mặc dù, chiều mai, một bác sĩ thú y từ thủ đô sẽ đến phòng làm việc của Kyle.

'Con ma thú thật dễ thương, thưa Điện hạ...

Vấn đề là hôm qua, một vị bác sĩ hoàn toàn mù tịt về thú đã được gọi đến, chỉ nói vậy và đứng yên.

Nhưng đó là điều bình thường mà. Làm sao một bác sĩ chỉ khám cho con người lại hiểu được loài gặm nhấm? Điều kỳ lạ hơn là trong thế giới này lại có bác sĩ thú y.

'Nó có bị ốm không?'

Tôi không liệu mình còn có thể hắt hơi nổi một cái khi còn ở trong lâu đài Blake không. Tương lai của miền Bắc thật ảm đạm...

Kyle dường như không muốn rời xa tôi, nhưng có vẻ như hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiểm tra lại lâu đài để kịp cho lễ hội. Không dễ để cai quản một lãnh thổ. Tuy nhiên, xét từ việc hắn phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư, hắn có vẻ là một lãnh chúa khá tốt.

Cuối cùng, hắn rời phòng làm việc để kiểm tra tiến trình chuẩn bị bữa tối vào cuối buổi chiều. Hôm nay khá đặc biệt nên hắn đã hôn tôi đến năm lần.

Nhưng nhờ vậy mà tôi cũng có chút thời gian rảnh rỗi. Ngay khi xác nhận rằng hắn đã rời khỏi phòng làm việc, tôi nhanh chóng kích hoạt kĩ năng và trở thành người.

[Chúc may mắn! (ෆ' ꒳ 'ෆ)]

"Vậy, tên của cậu là 'Shew'?"

Hỏng bét rồi.

Bây giờ thì tôi đã quá mệt mỏi để nói rằng mọi chuyện hỏng rồi, nhưng dù sao thì nó cũng đã tan nát thôi.

Khoác lên mình bộ đồng phục hầu gái, tôi đi theo con đường quen thuộc và tìm thấy nhiều phòng giặt hơn, và tôi đã xoay xở tìm được thường phục chi các hiệp sĩ.

Mặc dù kích thước không vừa nhưng tôi đã may mắn có được đôi bốt da cũng như một chiếc áo sơ mi và quần khá luộm thuộm.

Nhờ vậy mà tôi cũng phấn chấn và nghĩ hôm nay thu được kha khá rồi. Cho đến khi tôi tình cờ gặp Sen ở hành lang.

"Ừm...ừ, đại khái là vậy..."

Sen cau mày khi tôi nói một cách thờ ơ.

"Đại khái chỗ nào cơ?"

Dù gì, chúng đang ở trong tình cảnh này rồi. Vậy thì nếu một người nói tên họ là 'Cashew' thì cô có tin không?

Không có cái tên nào khác mà tôi thực sự muốn lấy, và tôi không thể nghĩ ra một cái tên thực sự phù hợp với thế giới này.

Vì vậy, cái tên duy nhất tôi nhanh chóng nghĩ ra là 'Shew'. Nó giống như lấy 'hạt' ra khỏi 'hạt điều'. Đó không phải là một cái tên bình thường cho lắm, Đại công tước Điện hạ đã đặt nó.

Sen nhanh trí nhận ra bộ quần áo tôi đang mặc là của người khác. Đó là vì vẻ đáng ngờ của tôi trong chiếc áo quá rộng so với kích thước của mình.

"Tại sao cậu lại ăn cắp quần áo? Có thể nào, cậu là tên trộm trong lời đồn...

"Không! Đó là ai vậy!?"

Tất nhiên là đúng là tôi, nhưng cũng không phải là tôi.

Hỏi ai đó rằng họ có phải một tên biến thái không là sao chứ? Đây không chỉ là một lời phản bác, tôi thậm chí còn không phải biến thái. Khi tôi hét lên, Sen tiếp tục: "...hay không, tại sao cậu phải hét lên?" và càu nhàu.

May mắn thay, nữ chính là thông minh vừa hiểu chuyện. Thay vì buộc tội tôi, cô ấy dường như nghĩ rằng nên nghe sự thật.

Nhờ vậy mà tôi sắp chết vì xấu hổ khi bịa ra một quá khứ bi kịch với hàm lượng Natri Chloride (muối á:D) đậm đặc. Gia đình tôi đã bị quái thú tấn công khi tôi còn nhỏ, và tôi khó khăn đến mức không có nổi một mảnh vải tử tế để mặc.

Thật ra, lời nói đó cũng không khác xa sự thật là mấy. Khi tôi còn nhỏ, người thân trong gia đình tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi, và có những lúc tôi nghèo đến mức không thể mua được quần áo để mặc.

"Người tị nạn từ các khu vực lân cận lẻn vào trang viên hoặc tòa thành trong lễ hội là điều bình thường. Điện hạ cũng cố ý chuẩn bị nhiều thức ăn trong khoảng thời gian này. Đôi khi, vài đứa trẻ vô gia cư cũng giống như cậu đến đây."

Sen nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp và nói.

"Tôi cũng mất gia đình, lặn lội đến tận phương Bắc, nên cũng có thể thông cảm với cậu phần nào".

Cô nàng hẳn đã cảm thấy tiếc cho tôi.

Sen rời đi một lúc, lấy một bộ quần áo từ đâu đó và đưa cho tôi. Cô bảo đó là trang phục của người hầu, nhưng nó giản dị và rất sạch sẽ. Hơn nữa còn vừa với tôi, giúp tôi di chuyển dễ dàng.

Nhờ đó, mọi thứ trở nên tốt hơn. Tôi ngoan ngoãn trả lại quần áo bị đánh cắp cho Sen.

"Shew, dạo này hình như lâu đài đang thiếu người làm, nên họ sẽ thuê thêm. Hay cậu cũng nộp đơn đi? Cậu có thể ở trong lâu đài, vì vậy cậu không cần phải ăn cắp quần áo nữa."

'Tôi không ăn cắp. Tôi chỉ mượn thôi. Tôi có nơi ăn ở đàng hoàng nữa.'

Đến tận đây để tìm việc làm, còn vất vả nữa. Khi tôi là một con chuột hamster của Đại Công tước, mọi thứ đều miễn phí. Tất nhiên, cái giá phải trả là bán đi nhân quyền.

Tôi thấp giọng hỏi.

"Sẽ phải qua phỏng vấn chứ?"

"Đúng. Cậu nghĩ mình là ai chứ? Và trào lưu làm việc trong lâu đài thịnh hành hơn tôi nghĩ."

"Phải nhỉ. Lương là bao nhiêu?"

Sen ngơ ngác hỏi tôi.

"Hả? Lương?"

"À không"

Chà, đây không phải là một công ty lập trình. Trừ những trường hợp đặc biệt, họ sẽ tự trả lương theo ý họ.

Sau đó, tôi bám dính lấy Sen và ghi nhớ bản đồ của Lâu đài Blake một cách lĩ lưỡng. Đồng thời khi tôi học đường bằng mắt, tôi nghe những lời đồn bằng tai, và tôi khắc ghi trong đầu những căn phòng thường không được sử dụng và những lối đi chỉ có người hầu ra vào.

Nhờ vậy, tôi cũng tìm thấy một nơi có vẻ tốt để giấu quần áo. Đó là 30 phút hiệu quả nhất kể từ khi tôi chuyển sinh.

"Có lẽ tôi nên đến phòng làm việc của Điện hạ để đưa tài liệu. Trong lễ hội, việc tuần tra lãnh thổ được tăng cường, vì vậy tôi đã lập thời gian biểu và bản kế hoạch."

"À, cái đó. Điện hạ đang trên đường về đó rồi. Anh có thể đi bây giờ đấy."

Chờ đã, cái gì? Điện hạ đang đến phòng là việc? Có sớm quá không?

Tôi sững người tại chỗ.

Tôi vừa nghĩ 30 phút vừa rồi đã rất suôn sẻ, vậy mà đã hỏng chuyện rôi. Cứ thế này, việc đếm những khoảnh khắc chưa từng thất bại trong cuộc đời tôi sẽ còn nhanh hơn.

"Shew, vì tôi đã nói với cô mọi thứ về Tháp phía Đông, giờ hãy nhìn vào cách trang trí của sảnh tiệc trung tâm... uh? Cậu đi đâu vậy? Chờ đã!"

"Xin lỗi! Tôi mới nhớ rằng mình còn việc gấp phải làm! Lần sau ta sẽ tham quan phòng tiệc sau!"

Phòng tiệc là vấn đề lớn à? Chỉ còn ba giây nữa trước khi Lâu đài Blake bị lộn ngược lại!

Tôi nhanh chóng nhét quần áo vào một nhà kho trống và hóa giải 'Biến hóa'. Tôi phải quay lại ngay và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra...

Vào khoảnh khắc khi ánh sáng trắng tinh bao trùm cơ thể tôi, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Trực giác bảo tôi rằng không nên hóa giải kỹ năng này mà không suy nghĩ kĩ.

'Này hệ thống. ngươi có thể chỉ định một vị trí trong lồng chuột không?'

[Được thui!]

'Thì... ở một nơi kín đáo nhất có thể. Ở đâu được nhỉ. Có chỗ nào để chất đống mùn cưa ngủ cho êm hơn chút không? Tôi muốn dịch chuyển đến góc tầng một.'

Tầm nhìn trắng mờ từ từ quay trở lại. Nhìn thấy nơi đây được bao phủ bởi màu nâu nhạt, có vẻ như tôi đã đến đúng như yêu cầu...

Ngay sau đó, ai đó nắm lấy cơ thể tôi.

- Jjik! (Gì!)

"Cashew."

Giọng hắn trầm hơn bình thường mấy lần. Tôi không nghĩ hắn lạnh lùng như thế này kể cả khi khi đối mặt với Belial.

Kyle nhìn chằm chằm vào tôi. Theo phản xạ, cơ thể tôi run lên. Này, đợi một chút. Ngài đang làm gì? Sao không giải quyết bằng lời nói nhỉ. Tất nhiên, ngài sẽ không hiểu tôi đâu.

"Ta nghĩ mắt ta bị mỏi một chút rồi."

Không, tôi nghĩ là rất nhiều, không phải là một chút.

"Ta tưởng ngươi lại biến mất."

Tôi có biến mất. Nhưng sao ngài quay lại sớm vậy?

Tôi liếc nhìn tay hắn. Những đường gân ở cổ tay và mu bàn tay nổi lên gân xanh, như thể hắn ta đang cố gắng hết sức để không tác dụng lực lên tôi, dù là vô tình.

Đánh giá qua mùn cưa vương vãi trên tay hắn, có vẻ như hắn đã lục tung tất cả những nơi trú ẩn và đồ chơi, nhưng không thể tìm thấy tôi, hắn đã lục cả sàn nhà.

Thình thịch. Nhịp tim của tôi, dường như khá nhanh, lướt qua lòng bàn tay.

Chỉ à một con thú cưng thôi, nhưng tại sao ngài lại lo lắng như vậy? Bất cứ ai trông thấy chắc chắn sẽ biết rằng ngài yêu con chuột này hơn cả mạng sống của mình.

"Cashew. Xin đừng làm ta sợ nữa."

Một tiếng thở dài phát ra.

Kyle nhìn tôi với ánh mắt phức tạp và nhẹ nhàng vuốt lông tôi. Tay hắn run lên trong giây lát, nhưng cách hắn chải lông cho tôi rất thân thiện.

"Liệu ta trông có kì lạ khi cứ bám lấy ngươi không? Không biết liệu người dân có nghĩ như Belial... Nhưng với ta, kể từ lúc ta nhặt được ngươi, ta đã sẵn sàng để yêu quý ngươi rồi. Vì ta đã quyết định giữ lại ngươi, không phải là lẽ hiển nhiên khi muốn được trân trọng ngươi bằng cả tâm trí sao?"

Hắn cứ thế mà nói ra mấy lời cảm động sướt mướt ấy.

Mọi mong muốn vùng thoát ra khỏi bàn tay kia đều biến mất tăm.

'Hình như hắn đã rất lo lắng.'

Chà, tôi đoán vậy. Chỉ vài ngày trước, con chuột yêu thích đột nhiên biến mất khi hắn đang tắm và lẻn ra ngoài. Tôi đã biến thành người và nhìn quanh lâu đài, nhưng với hắn, đó hẳn là một tin sét đánh.

Xin lỗi một lần nữa nhé...... Sau khi quen với việc này hơn, tôi sẽ ra ngoài khi ngài ngủ. Vâng, hãy cứ sống hết mình.

Kyle đặt môi lên trán tôi và nói một cách tử tế.

"Ta muốn biến ngươi thành ma thú hạnh phúc nhất thế giới."

Đó là một tuyên bố phi thường đấy. Tiếp tục bán thân và nhân quyền nào. Theo truyền thống, thú cưng sẽ được sống thoải mái khi chủ nhân là người thân thiện.

"Và nếu kẻ nào dám bắt ngươi đi, hắn sẽ không có nổi vinh hạnh được chôn đủ các bộ phận ở một nơi."

Quên những lời miêu tả tốt đẹp về một chủ nhân thân thiện đi. Não hắn chập rồi. Đừng bị ám ảnh với chuột như thế.

"Chiều mai bác sĩ thú y sẽ khám cho ngươi, Cashew. Ngươi trông như có thể ngất bất cứ lúc nào vậy. Gầy quá rồi......Ta sẽ cho ngươi thật nhiều thức ăn ngon vào ngày mai. Sen cũng đã mua thêm thịt bò ăn nhẹ."

Thịt bò. Ngay cả khi bị người khác ảm ảnh về mình, tôi nên xem xét lại một chút chứ nhỉ? Thịt bò Hàn Quốc... Ồ, ở đây không có thịt bò Hàn Quốc. Cho tôi thịt bò phương Bắc đi.

Mà này, ngày nào cũng ăn no căng bụng cả bữa sáng, bữa trưa, bữa tối mà gầy ư? Chỉ vì ngài có thể cầm tôi bằng một tay không có nghĩa là tôi gầy.

Tôi là thực chất một kẻ háu ăn. Tuy ăn nhiều nhưng cũng không lên cân lắm nên trước đây cứ yên tâm ăn. Vì thói quen đó, ngay khi tôi đến đây, tôi đã nhét hết đống hạt được cho vào bụng.

'Thể chất của hamster có giống của con người không?'

Tất nhiên là tôi không biết. Bởi vì tôi chưa bao giờ sống như một con chuột. Có ai biết trọng lượng trung bình của một con hamster không?

"Không sao cả, ngươi vẫn dễ thương mà."

Đối với Kyle, dường như tôi là người trung bình, mẫu mực và công lý của vũ trụ.

'Nghiện Hamster là dở rồi...'

Không, thành thật mà nói, tôi cảm thấy hạnh phúc, vì vậy hãy nói rằng tôi có một chủ nhân tốt..

(Ok, tui sủi đây. Nghỉ lễ vui vẻ nhe bà con)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.