Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 74




Hình ảnh quen thuộc giống như đang được tái diễn lại, Bạch Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức gọi xe cấp cứu.

Anh điện thoại cho mẹ mình đến chăm sóc Hàm Nhất trước sau đó cùng nhân viên y tế lên xe cứu thương đưa mẹ Trần đến bệnh viện.

Bạch Dương ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, chắp tay trước ngực cầu nguyện cho mẹ Trần.

Qua một hồi lâu bác sĩ mới đi ra gọi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Là tôi” Bạch Dương đứng dậy.

Bác sĩ nhận ra anh “Tình trạng bệnh nhân không tốt lắm, may mắn lần này đưa đến kịp thời mới cứu về được một mạng”

“Nghiêm trọng như vậy, xin hỏi mẹ vợ tôi bị bệnh gì?” Bạch Dương biết mẹ Trần có bệnh về gan nhưng cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể

“Bệnh nhân bị xơ gan thời kì cuối, lá gan bị suy kiệt nghiêm trọng, bệnh nhân cũng đã bị bệnh rất lâu rồi mà các người không biết chút gì sao?” Giọng điệu bác sĩ có chút trách cứ làm con cái không biết lưu tâm

Bạch Dương xấu hổ, chưa từng nghĩ mẹ Trần lại bị bệnh nghiêm trong như vậy

“Còn có thể cứu chữa không bác sĩ?”

“Tình huống bệnh nhân tương đối phức tạp, chờ tỉnh lại rồi làm kiểm tra một cách kĩ càng, tốt nhất nên thông báo trực tiếp với người thân ruột thịt, có một số việc chỉ có họ mới có thể quyết định”.

Ẩn ý trong lời nói này của bác sĩ Bạch Dương rất rõ ràng.

Trong nhất thời Bạch Dương lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan không biết lựa chọn như thế nào giữa nói và không nói cho Hàm Nhất

Chọn nói cho cô biết thì hiện tại Hàm Nhất đang mang thai, thân thể có thừa nhận nổi tin tức nặng nề này không?

Không nói thì về sau Hàm Nhất có thể trách cứ mình không?

Mới bao lâu chỉ vừa mới cảm thấy mây đen trên đầu được xua đi, giờ hiện tại đám mây khác nặng nề hơn lại kéo đến ép Bạch Dương không thở nổi.

Qua một hồi lâu Bạch Dương mới quay lại phòng bệnh của Hàm Nhất.

Lúc này chỉ có Hàm Nhất đang chơi game miệng còn lẩm bẩm “đây là cái gì vậy? phải làm sao với nó đây? Ai da mình sao lại chết rồi?”

Bạch Dương nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô càng không biết nên mở lời ra sao, những lời chuẩn bị được suy nghĩ từ lúc trên xe, bây giờ đều trở thành vô dụng.

Anh trầm mặt từ phía sau ôm lấy cô, cằm gác lên vai vùi mặt sâu vào cổ cô

Mỗi lần Hàm Nhất bị Bạch Dương phà hơi thở nóng vào cổ đều làm cô phải co đầu lại

“Anh làm gì vậy?”

Bạch Dương không nói lời nào đem cô ôm càng chặt, hành động khác thường của anh khiến Hàm Nhất nghi ngờ, suy nghĩ đến việc anh đi đón mẹ mình cả buổi trưa cũng không trở về.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Giác quan thứ 6 của cô vô cùng nhạy cảm

“Có phải mẹ em xảy ra chuyện gì không?”

Bạch Dương ngẩng đầu, ánh mặt phức tạp nhìn cô

“Hàm Nhất, mẹ bị bệnh”

“Anh nói gì cơ?” Cô cảm giác tai mình ù đi giống như xuất hiện ảo giác

Bạch Dương thở dài một hơi nói: “mẹ em bị bệnh”

“Có nghiêm trọng không?” Lúc hỏi câu này bản thân cô cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng xa vời.

Bạch Dương trầm mặt gật đầu “bác sĩ nói là bệnh xơ gan giai đoạn cuối”

Hàm Nhất có chút hoảng hốt tự trách: “Vậy mà em lại không biết gì?”

Hàm Nhất nhớ có lần Bạch Dương nhìn thấy mẹ mình liền nhạy bén thấy được thân thể bà không được khoẻ, nhưng cô lúc đó lại không để trong lòng.

Cô càng tức giận hơn với bản thân mình vì sự sơ suất chủ quan đó.

“Nếu lúc trước mang mẹ đi kiểm tra thì tình hình sẽ không nghiêm trọng như bây giờ.

Đều là lỗi của em”

“Kỳ thật, anh mới là người sai, lúc đó đáng ra anh nên khuyên nhủ mẹ” Bạch Dương không đành lòng nhìn thấy Hàm Nhất tự trách bản thân, chuyện này nói thế nào thì anh cũng có lỗi, nếu lúc trước không lựa chọn giúp đỡ mẹ giấu diếm thì sẽ không dẫn đến cục diện như bây giờ

Hàm Nhất ngạc nhiên nói: “Anh đã sớm biết?”

“Em còn nhớ lúc trước anh có từng nói qua mẹ em nhìn có chút quen mặt sao?”

“Vâng”

Bạch Dương tâm trạng nặng nề kể lại cho cô quá trình quen biết mẹ Trần lúc trước và sự tình phát sinh sau này

Hàm Nhất không nghĩ tới mẹ mình cùng Bạch Dương còn có một đoạn chuyện cũ, càng không ngờ hơn mẹ mình đã bị bệnh lâu như vậy

“Thì ra là thế”

Có một số việc cô cuối cùng cũng hiểu rõ vì điều gì mẹ cô luôn muốn mình yêu đương kết hôn sớm, vì sao khi biết công việc của Bạch Dương lại vui mừng như vậy, vì sao lại muốn đem mình gả cho Bạch Dương một cách đơn giản như vậy, những nghi vấn trước kia luôn quanh quẩn trong đầu bây giờ rốt cuộc đã sáng tỏ.

Nguồn gốc nguyên căn của những vấn đề này đều xuất phát từ căn bệnh của mẹ, mà Hàm Nhất lại hoàn toàn không biết gì cả

Bạch Dương thấy Hàm Nhất không nói chuyện, có chút bận tâm hỏi: “Bà xã, có phải em giận anh vì đã giấu diếm em không?”

Hàm Nhất lắc đầu, ôm lấy cánh tay Bạch Dương, tựa trên vai anh: “Anh không làm gì sai cả, anh vốn cũng không biết mẹ em bệnh nặng như vậy, khi đó anh cũng không biết đó là mẹ em, có thể đưa người đến bệnh viện liền tốt lắm rồi.

Anh chính là ân nhân cứu mạng của gia đình em, em không trách anh, em chỉ trách bản thân mình quá trì độn, sơ ý, vậy mà không phát hiện mẹ mình bị bệnh nghiêm trọng như vậy”

“Anh nghĩ mẹ không muốn để cho em lo lắng”

Bạch Dương không biết an ủi cô thế nào, chỉ có thể dùng lý do cũ rích này.

Thế nhưng lý do này lại có tác dụng an ủi với Hàm Nhất, cảm xúc của cô lúc này cũng ổn định

“Bạch Dương, mẹ em đang ở bệnh viện nào? Anh đưa em đi xem một chút đi”

“Chính là bệnh viện này, ở tại phòng chăm sóc đặc biệt” Bạch Dương thấy lúc này rồi không cần phải giấu diếm cô

“Đưa em qua nhìn mẹ đi”

“Được”

Bạch Dương đưa Hàm Nhất đến ngoài phòng bệnh của mẹ Trần, cách lớp cửa kính Hàm Nhất trông thấy gương mặt tái nhợt của mẹ, chưa bao giờ cô trông thấy mẹ mình suy yếu không chút sức sống như vậy.

Cô bỗng sinh ra sợ hãi, sợ đột nhiên mẹ bỏ cô rời đi, càng sợ hãi cảm xúc càng xao động, đôi mắt ửng hồng.

Bạch Dương đứng bên cạnh vội ôm cô vào ngực.

“Bạch Dương, em muốn đi gặp bác sĩ một chút”

“Được”

Bạch Dương mang cô đến văn phòng bác sĩ chủ trị

“Bác sĩ Chu, chào ông, đây là vợ cháu, chính là con gái ruột của bà Trần Ngọc Phân”

Bạch Dương giới thiệu một chút về Hàm Nhất

“Chào cậu, mời ngồi”

Hàm Nhất ngồi xuống bên cạnh liền hỏi: “Bác sĩ, cháu muốn hỏi một chút về tình trạng của mẹ mình cùng phương pháp trị liệu trước mắt”

Bác sĩ Chu: “Vừa rồi chú đã nói tổng quan tình huống cho chồng cháu, mẹ cháu bị xơ gan rất nghiêm trọng, căn cứ tình trạng bệnh nhân thì căn bệnh này đã kéo dài hai năm, trong thời gian đó bệnh nhân cũng đang chữa trị nhưng hiệu quả không cao, hai ba tháng gần đây đang có tiến triển nhanh theo chiều hướng xấu, hiện tại chức năng làm việc của gan đã bị suy yếu nghiêm trọng, chỉ dựa vào việc chữa trị bằng thuốc sợ không chống đỡ được bao lâu”

“Bác sĩ, còn phương pháp nào khác có thể cứu chữa mẹ cháu không? Bao nhiêu tiền cũng không vấn đề? Xuất ngoại cũng được, chỉ cần có thể cứu chữa”

Bác sĩ Chu hiểu được tâm lý nóng vội của con gái muốn cứu chữa cho mẹ mình

“Thật ra vấn đề không phải là tiền hay xuất ngoại, căn cứ vào tình huống của bệnh nhân, hiện tại chỉ có thể thay gan mới có thể cứu được”

“Thay gan”

Bác sĩ Chu gật đầu “Đúng vậy, thường thì chỉ cần có lá gan phù hợp liền có thể tiến hành cấy ghép, mà để có lá gan phù hợp chỉ có thể từ người thân ruột thịt thì khả năng thành công là lớn nhất, đây cũng là lý do lúc đầu chú muốn Bạch Dương nói cho người thân ruột thịt, vì có một số việc không còn cách nào khác”

“Bác sĩ, nếu muốn thay gan thì khi nào có thể thực hiện” Hàm Nhất trong lòng có chút không thể chờ đợi

“Tình trạng bệnh nhân không thể kéo dài, nếu như có thể thì càng nhanh càng tốt, thời gian càng lâu càng dễ sinh ra biến số, tất nhiên còn phải xem tình trạng cơ thể của người hiến tặng” Lời nói của bác sĩ không thể nghi ngờ đả kích nặng nề tới Bạch Dương và Hàm Nhất

Bầu không khí an tĩnh làm cho cả văn phòng đều lộ vẻ quỷ dị

Bác sĩ Chu nhìn ra sự đau khổ khó nói của hai người

“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Vợ cháu hiện tại đang mang thai, nếu mổ có phải sẽ từ bỏ đứa con đang mang không?”

Bác sĩ Chu không nghĩ tới vấn đề lại phức tạp hơn ông nghĩ

“Trên lý thuyết là như vậy, nhưng hai người cũng chưa tới mức phải hai chọn một, hiện tại cứ làm kiểm tra trước, tuy nói ghép gan cần người trực hệ xác suất thành công cao hơn nhưng cũng không phải trăm phần trăm, nói không chừng còn có những lá gan khác thích hợp, khả năng này đều có thể nên không cần bi quan quá”

Bác sĩ an ủi có chút tác dụng, để Bạch Dương và Hàm Nhất tiếp thêm động lực làm chỗ dựa tinh thần

Mẹ Trần sau khi tỉnh dậy được bác sĩ kiểm tra cặn kẽ một lần nữa, kết quả không khác với chẩn đoán ban đầu là bị xơ gan thời kì cuối, nhất định phải cấy ghép gan mới có thể duy trì mạng sống

Bạch Dương cùng Hàm Nhất và người nhà đều vội vàng đến bệnh viện kiểm tra độ tương thích của lá gan, nhưng kết quả có vui có thất vọng.

Vui vì mẹ Trần được cứu nhưng thất vọng chính là chỉ có Hàm Nhất là người thích hợp hiến tặng nhất

Người nhà họ Bạch đều không biết nói gì mới tốt, mặc dù không bỏ được nhưng đối mặt với sống chết của mẹ ruột Hàm Nhất, ai cũng không có biện pháp tốt hơn.

Mẹ Trần sau khi biết Hàm Nhất muốn từ bỏ đứa con để cứu mình, bà sống chết cũng không đồng ý

“Mẹ đã từng này tuổi rồi, không cần thiết phải như vậy, mẹ chỉ muốn nhìn mặt cháu ngoại sắp chào đời”

“Mẹ, nếu không có mẹ nhìn đứa nhỏ lớn lên thì nó làm sao biết đến sự tồn tại của bà ngoại? Còn con thì phải làm sao bây giờ?” Hàm Nhất vừa nói vừa khóc

Mẹ Trần cảm nhận được sự sợ hãi của Hàm Nhất nếu bà ra đi

“Đứa nhỏ ngốc, ai cũng phải có lúc ra đi, mẹ chỉ là đi trước một bước, con còn có những người khác bên cạnh bầu bạn mà”

“Không cần, con không cần, con chỉ cần mẹ, con đã không có ba, không thể không còn mẹ” Hàm Nhất càng nói càng đau lòng, khóc nức nở không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy dài như đứa trẻ

Mẹ Trần không biết nói gì, từ nhỏ Hàm Nhất đã thiếu thốn tình yêu của ba, một mình bà vất vả nuôi lớn, có thể nói là mẹ con nương tựa lẫn nhau, bây giờ nghe Hàm Nhất nói vậy, lòng bà cũng chua xót không thôi

Bạch Dương đứng bên cạnh không nói gì

Cho đến khi mẹ Trần nghỉ ngơi, Hàm Nhất nắm lấy tay Bạch Dương rời khỏi phòng bệnh ra ghế dài bên ngoài bệnh viện ngồi xuống

Hàm Nhất áy náy nói: “Thật xin lỗi, con là của hai chúng ta mà em lại không hỏi qua ý kiến của anh lại tự quyết định sinh mệnh của nó”

“Không cần xin lỗi anh, em làm vậy không sai, nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ lựa chọn giống em vậy, mẹ chỉ có một, con chúng ta sẽ lại có, em nói đúng, chúng ta nên để bà ngoại và đứa nhỏ cùng nhau lớn lên.

Chúng ta còn trẻ, về sau còn nhiều thời gian” Bạch Dương kéo Hàm Nhất vào trong ngực, không khó chịu là giả nhưng anh rất rõ ràng hiện tại anh chính là chỗ dựa duy nhất của Hàm Nhất nên nhất định phải kiên cường mới càng tiếp thêm dũng khí cho cô

“Ông xã, cảm ơn anh!”

Bạch Dương cười hôn lên trán cô

“Đã là ông xã, giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn, em đưa ra bất kì quyết định gì anh đều sẽ ủng hộ, cho nên em cứ yên tâm mà làm, anh luôn luôn ở bên cạnh em”

“Mọi người đều nói ở bên nhau cả đời chính là lời tỏ tình bền lâu nhất” Hàm Nhất bỗng nhiên nghĩ đến một câu tỏ tình cũ rích để biểu đạt tình cảm lúc này

Bạch Dương lại gần bên tai cô nói: “anh yêu em, đây là lời tỏ tình của anh, ở bên cạnh em chính là cách mà anh yêu em”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.