Trời tối đen như mực sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày dần biến mất, dưới ánh sáng của vầng trăng, mọi vật như chìm sâu vào giấc mộng.
Căn bệnh mất ngủ của Bạch Dương khiến anh không ăn nhập cùng khung cảnh chút nào, người bên cạnh đột nhiên biến mất thực sự khó mà quen, sự ấm áp mỗi đêm đã không còn, cho dù ôm chăn, ôm gối chặt đến đâu cũng chẳng giải quyết được gì.
Lăn lộn trên giường không biết bao lâu, anh không những không thấy mệt mà càng lúc càng tỉnh táo.
Bạch Dương nhìn điện thoại không dưới hai mươi lần, trời vẫn chưa sáng, anh xuống giường, vào phòng khách bật TV lên, định xem một bộ phim giết thời gian.
Bộ《Fast & Furious 7 》vừa bắt đầu, anh giảm âm lượng, không muốn đánh thức Hàm Nhất lại không nghĩ đến cô bây giờ vẫn đang lăn qua lộn lại trên giường, không hiểu vì sao mà mất ngủ.
Đột nhiên bên ngoài phát ra âm thanh quen thuộc, cô nghĩ: Không lẽ Bạch Dương mất ngủ hay sao?
Cô do dự hồi lâu, vẫn quết định ra khỏi phòng xem xét.
Hàm Nhất vừa bước ra, nhìn thấy nam thần Statham trên TV, hưng phấn chạy lại nhảy xuống bên cạnh Bạch Dương.
Cú nhảy này của cô làm Bạch Dương giật mình: “Anh đánh thức em à?”
“Không phải, em ngủ không được.” Hàm Nhất nhìn Statham chằm chằm, khi trả lời cũng không nhìn Bạch Dương làm cho anh thấy không thoải mái.
Bạch Dương vẫn chưa bỏ ý định truy vấn, muốn thu hút sự chú ý của Hàm Nhất: “Sao thế?”
“Không biết, đừng làm phiền, em muốn xem nam thần.” Hàm Nhất che kín miệng Bạch Dương, không muốn anh át mất giọng nam thần.
Bạch Dương tức đến nỗi không muốn nói chuyện với cô nữa, theo tâm lý học người ta gọi đấy là hối hận, nhiều phim như thế mà không chọn mà cứ chọn đúng Fast & Furious, series có tám phần mà lại chọn trúng phần có Statham, đúng là tự kiếm tình địch mà, cái này thì còn nói gì nữa.
Trần Hàm Nhất xem tập trung đến quên cả cử động, bộ đồ ngủ trên người lại mỏng, cô hắt xì mấy cái, Hàm Nhất xoa xoa mũi, cuộn người trên sô pha.
Bạch Dương nhìn không được, vào phòng lấy chăn choàng lên người cô, tiện tay ôm luôn Hàm Nhất vào lòng, “Em không sợ cảm à?”
Một cảm giác quen thuộc bao quanh Hàm Nhất, sự trống trải trong lòng trước kia lập tức được lấp đầy, cảm nhận được sự thỏa mãn, nhất là khi được người mình thích ôm lại càng thấy hạnh phúc.
Bạch Dương thấy cô không đẩy mình ra, thầm cảm thấy may mắn, dù sao cái ông trong phim cũng đâu thể ôm cô, không khỏi mừng thầm, ôm vợ vào lòng, cơn buồn ngủ của Bạch Dương lại đến, lát sau mơ mơ màng màng dựa vào vai Hàm Nhất, Hàm Nhất cảm thấy có gì đó đè lên vai, có hơi ấm phả vào cổ, nghiêng đầu nhìn, Bạch Dương đã dựa vào người cô ngủ rồi.
Hàm Nhất lo anh không thoải mái, tranh thủ tắt TV, đánh thức anh dậy rồi dìu anh vào phòng, đặt lên giường, Bạch Dương giống một đứa bé ôm gấu bông không chịu buông, Hàm Nhất không thể cử động, cô đành dựa vào ngực anh rồi kéo chăn đắp cho cả hai, vác anh vào phòng đã khiến cô tốn không ít thể lực, tựa đầu vào vai Bạch Dương, cơn mất ngủ vừa rồi giống như được trị liệu, cô bây giờ chỉ muốn làm một giấc, hai người ôm nhau nặng nề chìm vào giấc ngủ, dung nhập vào khung cảnh yên tĩnh của buổi đêm.
Sáng sớm, Hàm Nhất tỉnh dậy chỉ thấy xung quanh chẳng có ai, vươn vai một cái rồi mới dời giường, Cô cứ như có khả năng tiên tri, chân trần chạy vào phòng bếp, trên bàn có cháo hải sản với bánh trứng còn có cả một tờ giấy.
[Anh phải sang nước ngoài quay phim vài hôm, tự chăm sóc chính mình cho tốt, chờ anh nhé.
– Chồng]
Hàm Nhất phát hiện vị nào đó có thói quen xưng là chồng, xem ra có một số chuyện phải đợi một thời gian nữa mới nói được.
*
Ông Lý đang nằm viện, vẫn luôn hôn mê.
Con trai và con dâu của ông không đến, chỉ để cho hộ sĩ tới chăm.
Hôm nay ông Lý mơ hồ nghe được con trai và con dâu nói chuyện
“Bệnh của cha sau này cũng tốn không ít tiền.” người nói là con dâu ông.
Lý Gia Huy (con trai): “Lão già này cũng không sống thêm được bao lâu, cố chờ đi, lão đi rồi thì anh sẽ bán phòng lão đi, có thể kiếm thêm một khoản.”
“Thế cũng kiếm được bao nhiêu đâu.
bán một cái phòng nhỏ thì sao lấp được khoản lỗ, còn không biết bố anh có gửi ngân hàng cái gì không đấy?”
Nghe hai người nói chuyện đều là mong muốn ông Lý chết càng sớm càng tốt, nhìn không thấy một chút thân tình, khiến người ta cảm thấy đau khổ cực kỳ.
Nước mắt ông Lý trào ra, từ khóe mắt chảy xuống hai má, ông Lý nhìn lại quá khứ, nửa đời người chiến đấu vì nước nhà, tự hỏi lại lương tâm của mình, trong mắt người ngoài là phong quang vô hạn, nào có ai ngờ một người đã từng là một quân nhân vẻ vang về già lại không nơi ngương tựa, đứa con duy nhất ra nước ngoài định cư đã lâu, vất vả chờ mong con cháu quây quần lại biến thành một kết cục thảm thương như vậy, cả đời này chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ “thất bại”.
Tiếng nói trong phòng bệnh biến mất, chắc người đi hết rồi, ông Lý bi thống mở mắt, lúc sau hộ sĩ đến kiểm tra phòng thì phát hiện ông đã tỉnh: “Bác tỉnh rồi, cháu giúp bác gọi bác sĩ với gia đình nhé.”
Hộ sĩ thấy miệng bệnh nhân cử động, ghé tai đến bên người ông lão, nghe được một câu đứt quãng: “Không — muốn —gọi —gia đình.”
“Bác không muốn gọi ạ?” Hộ sĩ nghi hoặc nhìn ông.
Ông Lý nháy mắt một cái, hộ sĩ nói: “Vậy để cháu gọi bác sĩ đến khiểm tra qua cho bác nhé.”
Bác sĩ kiểm tra cho ông xong, thể trạng không tốt lắm, cần ở lại viện kiểm tra thêm: “Bác vẫn nên gọi người thân đến, chúng cháu cần phải nói vơi bọn họ về sức khỏe của bác.”
Ông lão nói chuyện rất khó khăn, chỉ có thể giơ tay, miễn cưỡng khoa chân múa tay, bác sĩ thấy ông đang vẽ số gì đó, đưa tay ra để ông viết lên.
Là một dãy số điện thoại, “Bác muốn gọi cho người này sao?”
Ông lão nháy mắt mấy cái, bác sĩ nhớ kỹ dãy số “Bác yên tâm cháu gọi ngay đây ạ.”
Ông Dương nhận được cuộc gọi từ bệnh viện mới biết được ông Lý đang ở đó, đi đến gặp lão chiến hữu xưa, ông Vương và ông Khổng cũng đi cùng.
Ông Dương: “Ông Lý à, ông bị sao thế? Đang yên đang lành lại vào viện rồi?”
“Bệnh nhân bị đau tim nhưng bác ấy cũng có tuổi rồi, khả năng khôi phục cũng không bằng người trẻ, cho nên tay chân không còn linh hoạt nữa, nói chuyện cũng khó, các bác không nên nói chuyện quá lâu.” Hộ sĩ dứt lời, trả lại không gian cho người bệnh với bạn già.
Một ông già tóc hoa râm mở miệng: “Ông Lý, ông cần bọn tôi giúp gì à?”
“Luật — sư.” Ông Lý khó khăn nói ra hai chữ.
Ông Dương: “Tìm luật sư á?”
Ông Lý nháy nháy mắt trả lời.
Mấy ông bạn già cảm thất kỳ quái nhưng vẫn nghe theo, lớn tuổi nhất là ông Vương gọi cho một người bạn làm luật sư của mình: “Đến đây nhanh lên, đừng lo.”
Hai mươi phút sau, một người đàn ông hơn bốn mươi mặc vest, mang cặp đựng hồ sơ đi vào phòng bệnh: “Cho hỏi, ngài Vưởng Quốc Cường ở đây phải không?”
Vương Quốc Cường: “Tiểu Thẩm đến rồi, đây là luật sư Thẩm Lê An, phụ trách nhiều lĩnh vực, ông Lý, ông có nhu cầu gì thì cứ nói.”
“Phòng ở” Ông Lý nói ra hai chữ này cực kỳ khó khăn.
Thẩm Lê An dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, nói về phòng ở chắc chắn là về bất động sản rồi, xem tình trạng của ông lão, phỏng chừng là vấn dề di sản “Phòng ở? Bác muốn phân chia di sản phải không ạ?”
Khóe miệng của ông lão nhếch lên, nháy mắt nhiều hơn.
Luật sư Thẩm tiếp tục hỏi: “Bác muốn chia hết tài sản cho con cái ạ?”
Ông Dương: “Ông Lý có một đứa con trai, ông định giao hết cho nó à?”
Ông Lý lắc đầu: “Quyên”
“Quyên? Bác muốn mang hết đi quyên góp ạ? Bác muốn quyên góp cho ai ạ?” Tuy luật sư Thẩm đã xử lý rất nhiều bản án nhưng chưa từng thấy vụ nào như vậy.
Ông Lý: “Trẻ em.”
Luật sư Thẩm: “Trẻ em vùng cao ạ?”
Tiếng đập cửa ở bên ngoài vang lên, bác sĩ như thường lệ đi kiểm tra bệnh nhân: “Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi dến để kiểm tra bệnh nhân.
Sức khỏe người bệnh không tốt, không nên nói chuyện lâu, các bác có thẻ gặp lại sau, bây giờ nên cho bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Vương Quốc Cường: “Bác sĩ đến đúng lúc lắm, bác giúp chúng tôi làm chứng cái.”
Sau khi bác sĩ xác nhận bệnh nhân tỉnh táo, mấy vị chiến hữu đã trở thành nhân chứng, luật sư Thẩm đã làm xong di chúc, in nhờ ở bệnh viện, xin chữ ký, lấy dấu vân tay của ông lão xong xuôi, di chúc của ông Lý chính thức có hiệu lực.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, mấy ông bạn già không khỏi thương cảm.
Ông Vương khó hiểu: “Mấy ông có biết ông Lý làm thế để làm gì không?”
Ông Khổng: “Không biết, ông Lý không để cho thằng Huy cái gì cả, lão này ác thật.”
Xem chừng là thằng con gây chuyện gì nên mới dẫn đến việc này đây, ông Dương nghĩ, “Bọn mình cũng đừng quản, thanh quan khó xử việc nhà, ông Lý làm thế chắc có ý định gì đó thôi.”
Mấy ông bạn cũ cùng đến nhà hàng ăn cơm ôn chuyện.
*
Hàm Nhất mất cả đêm tham gia một chương trình âm nhạc trong vai trò khách mời, khi đó cô có hợp xướng với Ngụy Nghiêm bài song ca về tình yêu đôi lứa, hai ngươi cũng chưa luyện với với nhau, chỉ ở trong phòng trang điểm tập qua một lúc.
Bút của Hàm Nhất rơi xuống, hai người vội vàng cúi xuống nhặt, có một camera giấu trong góc phòng quay được hết thảy.
Chương trình kết thúc thuận lợi, Hàm Nhất cảm thấy ở nhà một mình quá cô đơn, quyết định về nhà mẹ đẻ với Trần Ngọc Phân phu nhân.
Một đêm tưởng chừng yên bình hóa ra chỉ là sự bắt đầu cho cơn giông tố, ngày hôm sau, tất cả các blogger khắp nơi truyền ra ảnh chụp Trần Hàm Nhất và Ngụy Nghiêm có mờ ám, Hai người trong ảnh giống như đang ngồi hôn môi, tin tức vừa đăng lên, anti bắt đầu chửi bới Trần Hàm Nhất, Cỏ nhỏ ngượng ngùng và Thỏ tinh không thể chịu được, quyết định liên thủ phản kích.
Thỏ tinh: 【Cái này là tại góc chụp mà.】
Cỏ nhỏ ngượng ngùng: 【Bên truyền thông điên rồi, suốt ngày chụp lén, lời nói không mất tiền mua nên cái gì cũng bịa ra được đây mà.】
Yêu Đạt Nhân:【Tin fake mà còn có người tin à? Rõ ràng là đi bôi đen người ta mà.】
Cua nhỏ: 【Kiện đi kiện đi!】
Có nhân viên công tác vì Ngụy Nghiêm và Hàm Nhất chứng minh hai người họ trong sạch, khi luyện tập cũng để cửa mở.
Hàm Nhất vừa vào công ty thì biết chuyện, cô không quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ sợ Bạch Dương sẽ hiểu lầm.
Hàm Nhất video call cho Nam Nam xin giúp đỡ: “Làm sao bây giờ? Lỡ Bạch Dương hiểu lầm tớ thì sao?”
“Chắc anh ta chưa biết gì đâu.” Nam Nam vừa ôm con vừa nói chuyện với Hàm Nhất.
Hàm Nhất bất lực nói: “Tớ phải làm sao đây?”
“Tớ thấy cậu quan tâm anh ta phết nhỉ? Thích rồi à?” Nam Nam ngửi thấy mùi mờ ám.
“Ừ.” Hàm Nhất gật đầu, cô không muốn phủ nhận tình cảm của mình nữa.
Nam Nam đề nghị: “Thế thì dễ rồi, ship đến tận nơi là xong.”
“Sao cơ?” Hàm Nhất không hiểu ý cô.
Nam Nam: “Thừa dịp Bạch Dương còn ở nước ngoài không biết gì thì xin lỗi trước, tự chứng minh trong sạch đi.”
Hàm Nhất cảm thấy càng luc càng chóng mặt: “Tự chứng minh?”
Phương Nam Nam chỉ vào Hàm Nhất, làm động tác xé quần áo: “Chủ động hiến thân.”