Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 51




Hàm Nhất dọn đến căn hộ của Bạch Dương, đây đã là lần thứ hai cô tới đây.

Nhưng khác xa lúc trước, nơi này đã được trang trí lại rất nhiều, trước đó là thiết kế với tông màu đen trắng lạnh nhạt mà giờ đây đã đổi thành phong cách địa Trung Hải với các gam màu xanh nhạt tươi sáng.

Hàm Nhất nhìn ngôi nhà xa lạ này: “Anh đổi nhà mới à!”

Đây cũng là lần đầu Bạch Dương trở về nhà sau khi được trang hoàng lại, cảm giác không tệ lắm vì đây là sắc màu của biển cả mà Hàm Nhất yêu thích: “Mẹ anh nói, nhất định phải trang trí lại phòng tân hôn, đen trắng không may mắn.

Bọn họ vốn còn muốn mua biệt thự cho chúng ta nữa cơ, nhưng vì chưa chọn được nơi thích hợp nên chỉ có thể dùng tạm căn hộ này ứng phó trước.

“Mẹ anh quá khách khí rồi.” Hàm Nhất đi một vòng thăm quan.

Cô cũng có chút hiểu biết về kiến trúc, chỉ nhìn thoáng qua bùn tảo cát trên tường và sàn gỗ được lắp cũng thấy rõ được giá trị của chúng không hề nhỏ.

“Khách khí gì chứ, đối với bọn họ chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.

“Đồ đạc của tôi đâu?” Cô không nhìn thấy hành lý của mình trong phòng khách.

Bạch Dương chỉ vào một trong hai phòng ngủ: “Ở phòng bên kia kìa.”

Hàm Nhất bước vào phòng, tường được sơn xanh cùng màu với ngoài phòng khách, chính giữa đặt một chiếc giường Queen size, bàn làm việc, tủ quần áo,… tất cả đồ nội thất đều đầy đủ.

Trên sàn là mấy thùng lớn hành lý, bên góc phòng còn có một cây đàn piano màu trắng mới tinh: “Cái này là? ”

Bạch Dương dựa vào cửa: “Làm ca sĩ sáng tác thì sao có thể không có dương cầm chứ? Đây là ông ngoại tặng đó, bản đặc biệt đặt từ bên nước ngoài.

Cô nghe vậy thì kinh ngạc, cẩn thận vuốt ve chiếc dương cầm quý giá này: “Cảm ơn ông ngoại, tôi thật sự rất thích.

“Chờ khi nào đi thăm ông thì tự mình cảm ơn, còn bây giờ thu dọn đồ đạc trước chờ anh đi nấu cơm.” Bạch Dương rời khỏi phòng và đi vào nhà bếp.

Hàm Nhất ở trong phòng ngủ sắp xếp đồ đạc, cô phải mất rất nhiều tâm tư, thời gian và suy nghĩ để trang trí lại toàn bộ căn phòng, Hàm Nhất nhìn thành quả nỗ lực của mình, vui vẻ thưởng thức.

Bỗng cô nhớ ra Bạch Dương bảo tự mình nấu cơm, nghĩ đến thảm án phòng bếp lần trước, cô vội vàng xông ra từ phòng ngủ thì lại nhìn thấy trên bàn đã bày bốn món ăn vô cùng tinh xảo như trong nhà hàng 5 sao, từ gà Kung Pao, cá vược hấp cho đến măng dầu giấm, rau búp xào tỏi.

Đang trợn tròn mắt kinh ngạc, cô thấy Bạch Dương từ bếp bưng đến một chén canh sườn dưa hấu lớn: “Vừa kịp lúc, mau ngồi thưởng thức tay nghề của anh đi.”

Hàm Nhất không dám tin: “Tất cả chỗ này đều là anh làm á? ”

“Không thì ai? Bổn thiếu gia đây tự mình xuống bếp đó, nếm thử xem.” Bạch Dương tràn đầy tự tin.

Hàm Nhất bán tín bán nghi cầm đũa nếm thử chút cá trước, không hề có mùi tanh, hương vị rất đặc biệt; “Oa, ngon quá đi mất.”

“Ngon thì ăn nhiều vào, để anh đi lấy cơm cho em.” Bạch Dương thấy Hàm Nhất ăn vui vẻ thì vô cùng hưng phấn, tự hào như hồi bé thi toán một trăm điểm được cả nhà khen ngợi, không uổng công sức mấy ngày theo mẹ khổ luyện trù nghệ.

Hàm Nhất vừa ăn, vừa hoài nghi người trước mắt.

Tên này thật sự là Bạch Dương à? Vì sao trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể biến thành một người khác luôn vậy? Chẳng lẽ do lần trước thất bại đả kích quá lớn, quá đau đớn nên giờ mới cố gắng tầm sư học đạo nấu cho ra món ăn cho người dùng?

Cơm nước xong xuôi, cô dọn đồ định đi rửa bát.

Từ nhỏ, cô đã được mẹ dạy phải biết chia sẻ việc nhà, cơm đã do Bạch Dương làm thì cô tất nhiên phải tự giác thu dọn bát đũa.

Nhưng khi vừa mới đứng dậy, cô đã bị Bạch Dương ngăn lại: “Em đi rửa tay rồi mở quà đi.

Toàn là do anh em bạn bè tặng đấy, chỗ này cứ để anh.”

“Tốt dữ vậy?” Hàm Nhất được thụ sủng mà nhược kinh.

“Máy rửa bát mới mua, anh sợ em làm hỏng thì kiếp này chỉ có thể còng lưng rửa tay.

Cho nên vì an toàn đôi bên, để đó đi.”

Nghe xong lý do này, cô không biết mình nên khóc hay nên cười.

Tuy bị khinh thường chỉ số thông minh nhưng lại được thanh nhàn, rảnh tay.

Dù sao người được lợi cũng là mình, chiếm tiện nghi rồi thì không thể chửi lại: “Vậy vất vả cho anh rồi.

Hàm Nhất ngồi trên thảm phòng khách, mở đống quà chúc mừng từ bạn bè.

Đạo diễn Nghiêm tặng một chai rượu vang Pháp, đối với loại người mù rượu như cô thì chỉ có thể dựa vào cái bao bì không một chữ tiếng Trung mà đoán nó không tầm thường.

Anh Chương thì tặng một bình hoa Cảnh Đức Trấn (tên nhãn hiệu) tinh xảo, Tiểu Giả thì thực tế đưa tới một đôi búp bê tình nhân và gấu bông nhỏ, ngoài ra còn có người tặng ly tình nhân, khung ảnh, và vô số đồ trang trí khác.

Rửa, dọn sạch sẽ xong, Bạch Dương đi tới ngồi xuống cạnh Hàm Nhất: “Có những gì vậy? ”

“Tự xem đi, để hết ở trên đất đó.” Hàm Nhất không rảnh tay, tiếp tục mở quà.

Bạch Dương cũng gia nhập trận doanh đập hộp.

“Con nhỏ Nam Nam tặng gì vậy? Nặng quá.” Hàm Nhất dùng sức cầm lên, dùng kéo cắt bỏ bao bì, đổ ra được một quyển sách bọc gói kỹ càng.

Cô bất lực nhìn hơn mười cuốn sách trên mặt đất: “Gì vậy trời, tặng sách mà cũng đưa cả chồng.”

Tiện tay, cô nhặt một quyển, mở ra xem, bên trong có ba chữ lớn: Kim – Bình – Mai.

Đương nhiên Hàm Nhất đã từng nghe qua cái tên này, hai má lập tức đỏ bừng.

Bạch Dương thấy vậy cũng thuận tay mở một cuốn: “108 tư thế kinh điển”.

Thấy dòng chữ to tướng đó, anh vội úp xuống, máu nóng trong người như muốn tuôn trào.

Hai người đỏ mặt nhìn nhau, xấu hổ cười, Bạch Dương vội vàng cất kỹ mấy quyển sách này vào trong một chiếc rương.

“Mang thai ngốc ba năm, óc nó làm từ nước, anh không cần để ý đâu.” Cô lắp bắp không biết nên nói gì.

Bạch Dương lắc đầu: “Không sao đâu, chúng ta xem quà của những người khác đi.

“Được.” Cô nhặt đại một thứ.

“Ai tặng đấy?”

“Anh họ của anh đó.” Hàm Nhất thắc mắc, hai vợ chồng nhà này còn bày đặt tách quà.

Bạch Dương có dự cảm Lý Hưởng cũng sẽ không tặng thứ tốt đẹp gì: “Là cái gì vậy? ”

Cô vội mở, bên trong là đủ các loại đĩa DVD của các nước, khẩu vị cũng vô cùng mặn.

Nhìn rõ là cái gì, Hàm Nhất hóa đá.

Bạch Dương vội vàng vứt hết vào rương đặt sách khi nãy: “Không hổ là người một nhà.”

Trong mông lung, cô chợt để ý tới kiểu dáng của bộ đồ ngủ mình đang mặc, mỏng manh như không khiến Hàm Nhất xấu hổ, cuộn chặt lại.

Cô với lấy chiếc hộp khác, trời không phụ lòng người, món quà của mẹ ruột làm cô cảm động muốn khóc.

Ở trong mẹ Trần gói các loại đồ ăn vặt, còn cẩn thận để lại lời nhắn: Vất vả cả ngày rồi, mẹ rảnh rỗi không có việc gì nên chuẩn bị cho các con chút đồ ăn.

Chăm sóc bản thân thật tốt

Vì buổi tối hai người đã ăn rất nhiều nên Bạch Dương cất hết vào tủ lạnh để ăn dần..

Sau một hồi bận bịu bày biện quà cáp, Hàm Nhất mệt mỏi ngáp: “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây.”

“Đi đi, sáng mai chúng ta đi mua quà vào thăm Nam Nam.

“Được.” Cô xoay người trở về phòng ngủ, một đêm ngon giấc không mộng mị.

Bạch Dương nhìn căn phòng tân hôn chỉ còn lại mình, đột nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Đêm động phòng hoa chúc chú rể đơn côi gối chiếc trong căn phòng trống còn tân nương lại an giấc ở khuê phòng cách vách.

Cả thế giới này mấy ai đáng thương như vậy chứ, nhưng có một số việc không thể nóng vội nhất thời, người đã cưới về được, sớm muộn gì cũng là của mình.

Nghĩ đến viễn cảnh này, Bạch Dương dễ chịu lên không ít, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, anh nhìn thấy Hàm Nhất trong bộ đồ ngủ gợi cảm đang nằm dưới thân mặc mình khi dễ… Sáng sớm, sau khi tỉnh giấc, nhìn ga giường ướt át kia, Bạch Dương bất đắc dĩ ôm đi giặt.

Đang ngủ ngon, Hàm Nhất bị một hương thơm đánh thức, mơ màng mà đi tới phòng ăn.

Nhìn xong cháo kê, trứng trà và đồ ăn vặt độc quyền của mẹ bày trên bàn, cô vội vàng chạy vào toilet rửa mặt, thay quần áo.

Xong xuôi, Hàm Nhất vội ngồi xuống bóc một quả trứng trà nhét vào miệng: “Ngon quá,hay anh đổi nghề làm đầu bếp đi.

“Ăn chậm thôi.” Bạch Dương nhìn bộ dạng hạnh phúc này thì cảm thấy sáng nay dậy sớm thật không uổng phí.

Ăn sáng xong hai người cùng nhau đến trung tâm thương mại mua cho bảo bối mới sinh vài bộ quần áo và một ít sản phẩm chăm sóc da cho bé, túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh lái xe tới bệnh viện.

Ngay khi bước vào cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh, tin tức chưa kết hôn đã mang thai của hai người nhanh chóng lan tràn khắp mạng xã hội như cháy rừng, đương sự trong cuộc vẫn ngây thơ chưa hề hay biết.

Trong phòng bệnh, Nam Nam đã tỉnh lại, Hàm Nhất bước tới hỏi thăm: “Thế nào rồi?”

“Vẫn khỏe, đi thăm bé con chưa? ”

“Xem rồi, lúc cậu đang ngủ ý, đáng yêu lắm.” Nghĩ lại bộ dạng dễ thương của thằng nhóc kia, cô bất giác bật cười.

Nam Nam cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, đứa nhỏ sinh non hơn hai mươi ngày làm tớ cứ sợ sẽ có vấn đề gì.

“Nhưng có lẽ là do cậu kích động quá đấy.” Chuyện hôm qua cũng hù chết cô luôn đó.

Lý Hưởng đứng bên cạnh nhẹ nhàng tiến đến gần Bạch Dương: “Đêm qua thế nào? Có sướng không?”

“Cô đơn lẻ bóng chiếm giường lớn.” Trong đầu anh lại hiện lên giấc mộng đỏ mặt ngày hôm qua.

Lý Hưởng giật mình hỏi lại: “Hai đứa ngủ riêng á? ”

“Không thì sao? Em không thích làm khó người khác, hiện tại cô ấy chưa thích em, tất nhiên không thể ép buộc.” Dù có hơi tiếc nuối nhưng anh cũng không hối hận vì cách làm của mình.

“Anh phục cậu luôn.

Tề Thiên Đại Thánh cũng không nhẫn nhịn bằng cậu.”

Bạch Dương chỉ cười không nói lời nào, nhìn Hàm Nhất.

Đột nhiên cô hắt hơi một cái, sụt sịt mũi.

“Lạnh đúng không?” Để ý tới Hàm Nhất không khỏe, anh vội cởi áo của mình khoác cho Hàm Nhất.

Nam Nam cũng quan tâm: “Có phải hôm qua ở hôn lễ mặc mỏng quá không? ”

“Không sao đâu, qua tớ bị mẹ ép uống nhiều nước gừng để lắm rồi.

Chẳng qua ở bên ngoài lâu nên hơi lạnh thôi.”

“Thế khi về nhà anh sẽ nấu thêm nước gừng cho em.”

Lý Hưởng nhìn đồng hồ: “Hai đứa chưa về nhà cũ đúng không?”

“Ừm, phải tới đó ăn cơm, người lớn trong nhà đang chờ cả rồi.” Bạch Dương kéo Hàm Nhất đứng lên.

Cô cúi xuống đắp chăn cho Nam Nam: “Vậy chúng tớ đi trước, hôm khác đến thăm cậu sau.

“Mau đi đi, nhớ chào hỏi ba bác giùm mình nha.”

Về tới nhà, mẹ Bạch dưới sự trợ giúp của mẹ Trần đã sớm nấu xong một bàn thức ăn ngon.

Trên bàn cơm, một nhà năm người cùng nhau nâng ly chúc mừng, mẹ Bạch cẩn thận nhìn hai người: “Hai con mặc bộ đồ ngủ đôi mẹ tặng chưa?”

Hàm Nhất suýt chút nữa phun rượu ra khỏi mồm: “… chưa ạ.”

Bà lộ vẻ thất vọng, mất mát: “Haiz ”.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Bạch Dương mau chóng an ủi mẹ: “Quần áo mới mà không giặt thì mặc bẩn lắm đó.

“Cũng đúng.” Một lần nữa nụ cười lại được thắp sáng.

Hàm Nhất dùng ánh mắt cảm ơn Bạch Dương đã kịp thời chữa cháy.

Ăn xong, cô có hơi khó tiêu, mẹ Bạch cứ quái dị nhìn cô và Bạch Dương cười, mẹ Trần cũng cười mà không nói, chuốc cô không ít rượu khiến cô choáng váng, đi đường còn phải có người đỡ, Bạch Dương vì phải lái xe nên giờ vẫn tỉnh táo, đưa Hàm Nhất lên xe xong, đang chuẩn bị ra về thì bị mẹ kéo sang một bên: “Mẹ là vì con mà chuốc say con bé rồi đó, còn lại thì phải dựa vào chính mình.”

“Ý tốt của mẹ, con nhận.” Bạch Dương cảm ơn rồi chào tạm biệt mọi người, lái xe rời đi.

Ba phụ huynh trở lại phòng, vui vẻ trò chuyện nhưng chỉ chốc lát sau chuông cửa lại vang lên.

Mẹ Bạch nghĩ là Bạch Dương quay về: “Có phải thằng nhóc lại làm rơi gì hay không?”

Nhưng khi mở cửa, bà nhận ra là cảnh sát đến.

Tác giả có lời muốn nói:

Trà béo: “Hmmm, muốn xem động phòng hoa chúc đêm tân hôn? Không thể gấp gáp, Hàm Nhất còn chưa yêu, có một số việc phải lưỡng tình tương duyệt mới được, Hàm Nhất còn chưa vui đâu? ”

Bạch Dương: “Khi nào vợ ông mới có thể vui vẻ?” ”

Hàm Nhất: “Rõ ràng là tên trà béo này không muốn làm tôi vui.”

Bạch Dương: “Tên kia, lăn ra đây! Chúng ta cùng nhau nói chuyện.

Quần chúng ăn dưa: “Chạy ngay đi! ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.