Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 33




Sau khi tập trở lại được phát sóng, đạo diễn Nghiêm đã biết lần quay phim này nhất định sẽ không thuận lợi, suôn sẻ như trong kế hoạch. Chính vì vậy nhóm liên minh đã nghỉ ngơi nhiều tháng một lần nữa sống lại. Nghiêm đạo sau khi chiêm nghiệm được đạo lý nhiều người sức lớn, vì để đối phó với hai đứa quái thai kia đã dựng lên một kế hoạch tác chiến hoàn mỹ lấy đông đảo quần chúng nhân dân làm lực lượng cách mạng chính.

“Bà con thân mến, xa cách hơn ba tháng, một lần nữa tôi lại phải tụ tập mọi người cùng nhau chống giặc ngoại xâm. Chắc hẳn ai cũng biết CP độc thân của chúng ta đã quay trở lại, mà biểu hiện ghi hình của hai người họ so với trước kia còn càng kém hơn nữa. Chính vì vậy, tổ tiết mục online cầu cứu vô cùng khẩn cấp!”

Chủ tịch Hiệp hội Hỗ trợ Thỏ trắng nhỏ: “Hiểu rồi, bất kể không-thời gian, luôn sẵn sàng chờ đợi lời triệu hoán của nhóm làm chương trình.”

Chủ tịch Hội Hỗ trợ Rau cỏ ngượng ngùng: “Đàn kiến có thể dời cả núi, cố gắng nào.”

Yêu tinh nhỏ: “Lại có thể tiếp tục tính kế hai bé con, thật quá vui vẻ mà.”

Ma nữ tóc bạc: “ Kiến nghị tái sử dụng phương pháp sống chung, hiệu quả rất cao.”

Yêu tinh nhỏ: “Đồng ý đồng ý, cho hai đứa nó sống chung nhân thể nâng cấp luôn độ khó của trò chơi.”

Đạo diễn Nghiêm: “ Đã ghi lại, rất cảm ơn những ý kiến tuyệt vời này, liên lạc sau nhé.”

Chủ tịch Hiệp hội Hỗ trợ Thỏ Trắng nhỏ: “Ok.”

Chủ tịch Hiệp hội Hỗ trợ Rau cỏ ngượng ngùng: “Ok.”

Ma nữ tóc bạc: “Đạo diễn cố gắng lên!”

Ban mai, trời vừa hừng đông, cảnh vật ẩn hiện trong màn sương trắng xóa, Bạch Dương và Trần Hàm Nhất ngồi trên xe của tổ tiết mục đi đến một nơi vô cùng quen thuộc – biệt thự nhỏ từng sống chung.

Hàm Nhất bởi vì thức dậy quá sớm, cả người còn mơ màng, choáng váng lắc lư qua lại. Bạch Dương đứng bên cạnh cũng không khá hơn, mí mắt trên không ngừng đánh nhau với mí mắt dưới.

Đạo diễn Nghiêm nhìn hai người đứng không vững, ngã trái ngã phải, thầm sảng khoái trong lòng: “Tỉnh dậy đi nào, chính thức thông báo cho hai người, hai tháng tới sẽ lại sống ở đây một lần nữa.”

“A?” Hai mắt vội mở, đồng thanh đáp.

“A cái gì?”

Bạch Dương nhìn bộ áo ngủ tùy ý mặc trên người, hai tay trống trớn đau khổ cầu xin: “Đạo diễn, anh thả tôi về thu dọn hành lý được không.”

“Đúng vậy, tôi cũng đã chuẩn bị gì đâu. Hơn nữa, mùa trước chúng tôi chỉ sống chung với nhau mỗi tập năm, sao mùa này lại không theo thông lệ?” Hàm Nhất hoàn toàn không ngờ tới mới có tập đầu chương trình đã chơi lớn cho sống chung rồi.

“Làm người phải luôn biết tiến nên bắt kịp với thời đại chứ. Mà hai người cũng không phải lo lắng, hành lý cả hai đã được người đại diện đưa đến rồi, chính là hai cái rương ở cửa chính đó.”

Hai chiếc vali ngoại cỡ, lấp lánh vàng bạc, đơn côi nằm chỏng chơ trước cửa.

Bạch Dương nhớ lại sáng sớm Lý Hưởng đã tới nhà mình, lục đục nửa ngày, thậm chí còn ra muộn hơn mình, thì ra là vì chuyện này: “Lý Hưởng tôi thấy anh chán sống lắm rồi đó.”

Còn Trần Hàm Nhất thì đang vô cùng hoang mang với nguồn gốc của chiếc vali nay. Sáng nay Hạnh Nhi đã cùng mình rời nhà, mà Nam Nam thì đang an tâm ở nhà dưỡng thai. Vậy thì còn ai có thể soạn vali cho cô được nhỉ”

Bạch Dương và Trần Hàm kéo rương bước vào nhà, biệt thự quen thuộc, cửa chính quen thuộc, cơ sao phòng ốc lại xa lạ thế này. Đồ vật trong trí nhớ cảu họ như không cánh mà bay, chỉ còn dư cái tủ lạnh trống trơn cùng bốn bức tường trắng.

“Đạo diễn, tình huống gì đây? Sao lại trống rỗng vậy? Đồ đâu?” Hàm Nhất vốn còn muốn vào cửa ngủ thêm một giấc, kết quả chỉ có mỗi sàn nhà cùng mình đối mặt.

“Bán hết rồi! Quyên góp cho quĩ trẻ em miền núi rồi.” Đạo diễn Nghiêm bình tĩnh nói.

“Vậy sao vẫn còn tủ lạnh?” Bạch Dương thắc mắc.

“Bởi vì tôi mua đó, còn chưa kịp mang đi đã nghênh đón cô cậu rồi.”

“Vậy nên, bây giờ chúng ta sẽ đi mua đồ đạc sao?” Hàm Nhất đau lòng sờ ví, bé yêu lại phải chuẩn bị gầy bớt rồi.

“Không cần lo, lần này có đại gia tài trợ, cho nên tổ chương trình quyết định cung cấp cho hai người hai vạn tệ làm ngân sách.”

“Hai vạn?” Hai mắt hàm Nhất tỏa sáng, không ngờ còn có chuyện tốt như này.

“Chỉ có hai vạn?” Bạch Dương cảm thấy số tiền này ít đến đáng thương, lo nghĩ có phải tổchương trình gặp đại gia fake hay không.

Đạo diễn Nghiêm tức giận liếc nhìn công tử nhà giàu trước mặt: “Hai vạn tệ còn chê ít, muốn cho thêm chiếc xe đạp nữa hay gì?”

Chưa bao giờ Hàm Nhất thấy đạo diễn Nghiêm nói có lý đến vâyj, liên tục gật đầu tỏ ý tán thành: “Vậy khi tiêu có cần chú ý gì không?”

“Hai người phải tự lên kế hoạch sự dụng hợp lý, nếu tiêu hết thì tự mình bù vào.”

“Không thành vấn đề.” 2 vạn đồng là quá dư dả rồi, cô tin tưởng mình sẽ dễ dàng vượt qua.

Bạch Dương thì hoàn toàn ngược lại, u sầu buồn bã nhận 20.000 tệ rồi vắt óc tính sao mua cho đủ.

Tiền vừa về tay, Hàm Nhất như biến thành người khác, lập tức nên tinh thần, vui sướng đếm tiền: “1, 2,3…”. Tay nhỏ lướt nhanh trên người ông nội Mao, thân thuộc đến lạ.

Đạo diễn Nghiêm lầm tưởng Hàm Nhất không tin vào tổ tiết mục, cất giọng: “Sẽ không thiếu của cô, chúng tôi giống người sẽ đi quỵt tiền lắm à?”.

Nhưng Hàm Nhất căn bản không hề chú ý tới ông, chỉ chuyên tâm đếm tiền, đưa cho Bạch Dương..

“Bọn họ đang làm gì vậy?” Lâm Mộc khó hiểu dò hỏi Tiểu Cổ bên cạnh.

Tiểu Giả ha hả cười, quen thuộc trả lời: “Chia của đó. ”

“Gì cơ!” Lâm Mộc bị câu trả lời này làm cho càng thêm choáng váng.

“Nếu tôi đoán không sai thì là chia đều mỗi người một nửa đó.” Đúng như Tiểu Giả dự đoán, Hàm Nhất chia tiền thành hai.

“Được rồi, một vạn của anh nè.”

Bạch Dương nhận tiền, định đi tới IKEA(chuỗi cửa hàng đồ nội thất) nhưng ra tới cửa rồi mới phát hiện Hàm Nhất vẫn đứng yên chỗ cũ: “Không đi?”

“Đi đâu cơ?”

“IKEA, không thì buổi tối cô ngủ trên sàn nhà nhé?”

Hàm Nhất lắc đầu ngáp một cái: “Anh đi đi, tôi muốn ngủ, có gì bàn bạc sau.”

“Có muốn chờ không?”

“Không cần, cứ yên tâm, sư phụ tự có tính toán.” Hàm Nhất đã sớm có tính toán trong đầu.

Bạch Dương bị cự tuyệt, trong lòng khó chịu: “Thế kệ cô, tôi đi trước đây.” Anh một mình ra cửa hàng IKEA gần đó, nhớ lại cách Hàm Nhất chọn đồ, tìm lại mấy món đã từng mua ở mùa trước. Tùy tiện chọn có mấy món mà đã vượt quá một vạn, anh đành phải quẹt thẻ của mình. 10.000 tệ ra đi trong nháy mắt nhưng Bạch Dương vẫn chưa có ý định dừng lại, tìm kiếm chân ái đời mình – nệm cao su cao cấp.

Sau một ngày bôn ba vất vả sắm đầy đủ đồ dùng, Bạch Dương mỹ mãn lái xe về nhà. Trong nhà vẫn trống rỗng như trước, chẳng qua sạch sẽ hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết có người quét dọn qua. Anh đi dạo một vòng, phát hiện Hàm Nhất ngủ gục trên mặt đất.

Bạch Dương cũng không quấy rầy cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài. Anh bắt đầu đem đồ dùng đã mua sắp xếp, bày trí, nệm cao cấp cũng đã được đưa đến, Bạch Dương trải lên giường, vui vẻ nghĩ cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon.

Gần tám giờ tối, Hàm Nhất bởi vì quá đói mà tỉnh giấc. Cô bò dậy từ dưới đất, đi tới phòng khách, phát hiện nơi đây đã trông giống chỗ dành cho người ở từ sofa, bàn trà… tất cả đều đã sắm đủ. Thậm chí, ngoài cửa còn đặt một đôi dép nam. Bạch Dương đúng lúc về nhà, xách theo hai hộp cơm nhỏ: “Tỉnh rồi?”

“Ừm.” Hàm Nhất ngơ ngác nhác.

“Có muốn ăn không?” ”

“Muốn, cần tiền không?” Cho dù có đang ngơ ngác vì vừa tỉnh, cô vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc mà hỏi trước.

Bạch Dương bất lực, tự an ủi không cần chấp nhặt với cô: “Không cần.”

“Vậy tôi ăn.”.

Hai người ngồi trên sàn nhà, ngấu nghiến ăn, cả hôm nay cô chưa có gì bỏ bụng, giờ đây không khỏi bất ngờ về chất lượng của cơm hộp, cảm thấy có khi còn ngon hơn cả nhà hàng 5 sao.

“Cô vẫn chưa mua gì thì đêm nay ngủ thế nào?” Bạch Dương thắc mắc, phòng Hàm Nhất tới giường còn chả có, không lẽ cô lại định nằm dưới sàn cả đêm sao.

“Tôi bảo Hạnh Nhi mang hai cái chăn từ nhà tới rồi, lát trải lên là được, ngày mai giường sẽ đến.”

“Tổ tiết mục cho mang đồ từ nhà đến á?” Bạch Dương kinh ngạc hỏi.

“Thì cũng có nói không cho đâu, phải tiết kiệm chứ! Chỉ có 10.000 tệ thôi, chả mua đủ gì cả!” Nữ hoàng tiết kiệm cho hay, cần phải chú ý tính toán tỉ mỉ.

“Không đủ thật, bữa nay tôi đã tốn mấy vạn rồi.”

Hàm Nhất suýt chút nữa sặc cơm, ôm tim đau khổ gòa: “Mấy vạn? Đồ đệ đây là mua đồ trời à?”

“Có gì đâu, giường, nệm, sofa, đồ dùng sinh hoạt, thế thôi mà” Bạch Dương không cho là đúng, tự mình nhẩm tính lại.

“Không phải chứ, vậy cũng đâu đến mấy vạn?” Hàm Nhất thật sự không thể tính ra đã tiêu như nào.

Bạch Dương chỉ tay về phía phòng ngủ: “Đệm của tôi hai vạn tệ,”

“Đệm gì mà những hai vạn, được mạ vàng, hay là khảm kim cương à? Không phải anh bị lừa rồi chứ?” Lớn từng này rồi nhưng lần đầu cô thấy một chiếc đệm mà đắt thế đó.

“Đệm cao su Thái Lan. ”

“Đệm cao su gì cơ? Tôi chỉ biết mỗi miếng đệm ngực silicon thôi.”

“Dốt nát, đây là đệm cao cấp thiết kế dựa trên cơ thể người, hiện tại là một trong những loại đệm phổ biến và thiết thực nhất, đến Tịch Mộng Tư cũng dùng nó đó.” Bạch Dương tự hào phổ cập kiến thức cho Hàm Nhất.

“Đúng là bại gai chi tử mà, ngủ có một giấc mà bỏ ra những 2 vạn mua đệm.” Hàm Nhất vô cùng đau đớn trước hành vi tiêu tiền bừa bãi, phung phí của Bạch Dương.

Bạch Dương nhìn Trần Hàm Nhất khinh bỉ mình, cùng với bộ dáng lòng đau như cắt, cảm thấy không còn cách nào trò chuyện tiếp được: “Đây chính là nghệ thuật, là dầu tư cho chất lượng cuộc sống, đồ ngốc.”

Hàm Nhất khẽ thở dài: “Ai da, đi theo vi sư lâu vậy rồi, mà vẫn không học nổi tinh túy của sư phụ, thật sự là ngộ tính quá kém.”

“Đến đây, ta sẽ cho đồ nhi coi kỹ.”

Tác giả có lời muốn nói:

Những tháng ngày sống chung lại chính thức bắt đầu, tốc độ như này liệu có ổn không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.