Hai Chúa Tể Độc Thân

Chương 30




Đêm trước đám cưới, Hàm Nhất ở nhà Nam Nam để giúp trang trí phòng tân hôn. Hoa bong bóng trang trí cửa sổ đều do Hàm Nhất tự tay hoàn thiện. Nhìn thành quả của một tối bận rộn, Hàm Nhất khá cảm động, ngày mai Hàm Nhất vừa mong chờ vừa có hơi sợ hãi, so với bản thân làm cô dâu còn căng thẳng hơn.

“Cảm ơn cậu nha.” Nam Nam bưng một ly nước cam đến.

“Khách khí rồi, đúng là hơi mệt chút, tớ phải đi ngủ, mai mới là phần đặc sắc nhất.” Hàm Nhất uống cạn cốc.

“Được rồi.” Nam Nam cười nói, trong lòng đã rất mong đợi đám cưới ngày mai.

Gần 5h sáng ngày cưới, Nam Nam thức dậy mặc lễ phục kiểu Trung Quốc ngồi trước bàn trang điểm, Hàm Nhất đặc biệt mời một MUA quen đến giúp Nam Nam trang điểm cô dâu.

“Mấy giờ họ đến?” Trái tim Nam Nam đập thình thịch.

“Tầm chín giờ.” Mẹ Phương đứng ở một bên, nhìn con gái sắp kết hôn, trong lòng xúc động nói không quá nhiều lời.

Hàm Nhất chỉ trang điểm màu nud3 đơn giản, mặc chiếc váy phù dâu đã chuẩn bị trước đó, bận rộn giấu đôi giày cao gót, một chiếc giấu trong gối, một chiếc để dưới túi rác.

“Như vậy bọn họ có tìm được không?” Nam Nam không khỏi lo lắng.

“Không tìm được mới đúng đó, vậy sẽ có lì xì.” Lâm Hạnh Nhi – em họ của Nam Nam đứng bên cạnh trả lời, là một trong bốn phù dâu, cô ấy cũng chuẩn bị kha khá kế hoạch.

“Đến rồi, đến rồi, xe cưới đến rồi.” Những người ở phía trước đưa tin mới nhất.

Hàm Nhất: “Các chị em, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến!”

“OK!”

Bốn người phù rể của Lý Hưởng là Bạch Dương với mấy anh em của anh ta, từ lúc xuống xe đã bị chắn, một đường đều bị ngăn chặn, liên tiếp móc lì xì ra cuối cùng mới phó bỏ được vòng vây đến phòng tân nương, Lý Hưởng chỉnh lại quần áo lần nữa, gõ cửa: “Vợ ơi, mở cửa.”

Hạnh Nhi: “Trước khi mở cửa, vui lòng quét năm mã QR ở cửa, đó là tài khoản của cô dâu và phù dâu. Lì xì ưng ý mới được xem xét mở cửa nhé”.

Lý Hưởng tỉ mỉ nhìn năm mã QR trên cửa, “Mấy cô nương bây giờ thật biết chơi đấy.”

“Anh em, mỗi người quét một cái, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh nào.” Lý Hưởng đi đầu nhắm vào mã QR của vợ mình và trực tiếp chuyển 52.01314 tệ.

Bạch Dương cũng lấy điện thoại di động ra quét mã QR của Hàm Nhất, chuyển vào 11111 tệ, Bạch Dương biết tầm quan trọng của việc lấy lòng Hàm Nhất hơn bao giờ hết, một số anh em khác cũng đã chuyển vài trăm tệ.

Ngay khi vừa nhận được lì xì, Nam Nam liền yêu cầu mở cửa ngay, dù sao thì chồng cô ấy cũng đã đưa cho cô một lì xì lớn vậy không nên làm khó quá, còn Hàm Nhất đang bận đếm số 1, “Một số, hai số, ba số … “

Hàm Nhất vui vẻ không khép được miệng, cũng không thèm ngăn cản Nam Nam, hai người nhà cũng không phản đối, những phù dâu khác đành phải ngoan ngoãn mở cửa.

Cửa vừa mở, mấy người đàn ông cao lớn xông vào, trước khi Lý Hưởng đưa tay hoa ra, một số phù dâu đã dừng lại trước mặt chú rể. Hạnh Nhi một lần nữa làm khó phù rể, “Muốn cưới cô dâu, trước tiên phải bước qua chúng tôi đã.”

“Cửa đầu tiên là hương vị cuộc sống. Mỗi người chọn một cái bánh quy rồi để lên trán, không thể dùng tay, phải dùng biểu cảm mặt để đưa vào miệng. Ăn xong thì nói xem bên trong nhân gì? Nếu không biết thì phải đưa lì xì. “

Năm người mỗi người chọn một miếng, lấy bánh quy để lên trán, mặt méo mó ăn bánh quy, Bạch Dương lợi dụng biểu cảm phong phú của mình là người đầu tiên ăn xong, ăn xong miếng đầu tiên Bạch Dương liền biết là ai làm, mùi sầu riêng nồng đậm tỏa ra. “Sầu riêng.” Vừa nuốt xong, Bạch Dương bắt đầu cảm thấy buồn nôn, vội uống vài ngụm nước.

“Sa tế!”

“Mứt dâu tây.”

“Mù tạt.”

Lý Hưởng là người cuối cùng ăn xong, suy ngẫm hồi lâu, “Lạnh lạnh, cay cay, luôn cảm thấy mình đã từng nếm qua mùi vị này.”

“Ở đâu?” Mấy cô phù dâu đã cười thành tiếng rồi, mùi vị kỳ quái nhất đã bị chú rể ăn, chỉ có thể nói là mệnh trời.

“Đây không phải là kem đánh răng chứ?” Lý Hưởng cảm thấy tuyệt vọng.

“Bingo. Chúc mừng các anh đã vượt qua cửa số 1. Cửa số 2, wax lông chân! Lấy keo trong suốt xé ra. Không được hét ra tiếng. Nếu hét ra thì sẽ thua, phải đưa lì xì. “

Mấy phù dâu xé một đoạn băng dính dài trong suốt, Hàm Nhất thậm chí còn phụ trách hai người, Bạch Dương và Lý Hưởng không nghi ngờ gì rơi vào tay Hàm Nhất, cũng không còn cách nào khác, mấy người kia một là không dám hai là không nỡ “hành hạ” Bạch Dương, mà Lý Hưởng là Hàm Nhất tự mình chọn, trong lòng Hàm Nhất thì Lý Hưởng là một tên khốn kiếp, Bạch Dương là một món quà đi kèm, mua một tặng một, Bạch Dương vẻ mặt “đừng mà”. Hàm Nhất vẻ mặt cười xấu xa, “Chịu chết đi.”

Sau khi dán xong, “Shi~~~” phù rể tỏ ra không còn gì để mất, phù dâu cùng phù rể kêu khổ thấu trời.

“A—” Bạch Dương nhìn thấy bắp chân trắng nõn của mình đỏ lên, nhìn băng keo dính đầy lông chân của mình, tim anh đau nhói. Tại sao Lý Hưởng lại lấy vợ mà anh lại phải chịu hành hạ, rõ ràng dùng lì xì hối lộ đương sự đều chẳng ăn thua gì, đây là làm sao vậy?

Sau khi thua trò chơi, Lý Hưởng phải thành thật rút ra mấy bao lì xì.

“Cửa thứ ba là rút dây. Trước váy của cô dâu có mấy sợi dây, mỗi người chọn một, chọn được cái gì uống cái ấy. Chọn đi nào!”

Mấy người đàn ông chọn ngẫu nhiên mỗi người 1 màu, năm chai nước uống có màu sắc lạ xuất hiện.

Bạch Dương có chút ghê tởm nhìn thứ nước màu xanh lục trong tay, “Đây là cái gì?”

“Làm sao có thể có màu sắc kinh khủng như vậy.” Lý Hưởng cầm một chai màu đen lên.

“Yên tâm mạnh dạn uống cạn đi, đảm bảo là thức uống có lợi cho sức khỏe.” Hàm Nhất muốn bật cười khi nhìn vào ánh mắt đáng thương của mấy người đàn ông.

“Anh em ơi, dứt khoát, uống đi.” Lý Hưởng ra lệnh, mấy người mở nắp uống thử, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, tất cả đều vội vàng chạy ra ngoài.

“Wow ~”

Lý Hưởng trở lại, trực tiếp đưa ra mấy cái lì xì lớn, “Tha cho chúng tôi đi.”

“Được rồi, bây giờ anh có thể tìm giày.” Phù dâu nhận được phong bao lì xì lớn rất hài lòng, cuối cùng cũng buông tha cho bọn họ.

“Lên đi.” Lý Hưởng nói, mấy người đàn ông bắt đầu điên cuồng lật, Bạch Dương đầu tiên tìm được một chiếc giày trong gối, nhưng chiếc thứ hai tìm mấy vòng mà chẳng thấy tăm hơi đâu.

“Nếu muốn có gợi ý, lì xì.” Hạnh Nhi duỗi năm ngón tay ra.

Lý Hưởng lại phải lấy ra một phong bao lì xì nữa, lấy được vợ quả là không dễ dàng gì. Theo gợi ý, Lý Hưởng đã tìm được hai chiếc giày cưới và rước vợ thành công, sau khi hai vợ chồng dâng trà, họ rời khỏi nhà cô dâu, mẹ Phương đích thân xỏ giày cưới cho con gái, nước mắt đầy mặt ôm chầm lấy Nam Nam. Xe cưới rời nhà gái đến nhà trai, cô dâu về đến nhà chồng thì lại dâng trà bố mẹ theo lệ xưa, chính thức gọi bố mẹ, vào nhà họ Lý.

Tiệc cưới bắt đầu từ 6 giờ 08 phút. Hội trường màu hồng, ánh đèn rực rỡ, con đường dẫn đến hạnh phúc trải đầy hoa hồng thơm ngát, hai hoa đồng nhỏ đi phía trước rải hoa, Hàm Nhất đi phía sau Nam Nam, đi cùng Nam Nam đến trung tâm sân khấu, dưới sự pha trò của MC không khí hôn lễ lên cao trào, Lý Hưởng và Nam Nam trao nhẫn rồi hôn nhau.

Hàm Nhất không kìm chế được mà nước mắt tuôn rơi, cô không ngừng vỗ tay chúc phúc cho bạn thân của mình, tất cả những điều này đều bị Bạch Dương, người đang đứng ở phía bên kia nhìn thấy.

Dưới sân khấu, mẹ Bạch nhìn đứa cháu đang cưới vợ mà ghen tị không thôi “Không biết đến bao giờ mới đến lượt mình được con dâu gọi là mẹ”.

“Anh muốn có cháu trai hoặc cháu gái lắm rồi.” Bố Bạch cũng cảm thán, nội tâm đầy khát vọng.

Mẹ Trần cũng nhìn người trên sân khấu với vẻ ghen tị, sau đó lại liếc nhìn đứa con gái không vừa ý của mình, trong lòng bà đã quyết định phải để con gái nắm được Bạch Dương.

Sau hôn lễ, Lý Hưởng và Nam Nam đã đến Nhật Bản để hưởng tuần trăng mật. Mấy ngày nay không có quản lý, Bạch Dương cùng Hàm Nhất đều đi nghỉ. Mặc dù những người đến tham dự lễ cưới đều là họ hàng thân thiết, nhưng tin tức về đám cưới vẫn lan nhanh như vũ bão, lên hotsearch Weibo.

Fan biết tin người đại diện của Bạch Dương và Hàm Nhất đã trở thành một cặp, lần lượt chạy đến Weibo của hai bên để comment.

Thỏ tinh: [Hai người đúng là kỳ lạ trong Cbiz, vậy mà thành toàn được cho quản lý. 】

Cỏ ngượng ngùng: [Nhìn tốc độ của người ta kìa, một trăm tám mươi dặm, rồi lại nhìn hai người đứng yên tại chỗ, cũng không biết hai người cảm thấy thế nào nữa. 】

Mây trắng đất đen: [Bạch Dương là phù rể, Hàm Nhất là phù dâu. Tại sao không phải là cô dâu và chú rể? 】

Chuyên gia tình trường: [Thế giới này quá nhỏ, tôi nghĩ đây là chuyện tốt, nói không chừng á sau này có lẽ sẽ có nhiều cơ hội ở bên nhau hơn. 】

Liên minh ăn cỏ: [Có lý! 】

Một tuần sau, Lý Hưởng và Nam Nam quay lại, Bạch Dương và Hàm Nhất đã được gọi đến lấy quà. Lý Hưởng mang một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn cho Bạch Dương, Bạch Dương vui vẻ không rời tay, cứ ôm nó vào lòng mãi. Hàm Nhất là một chiếc túi kiểu dáng mới nhất.

“Hai người chơi vui vẻ chứ?” Hàm Nhất vẫn chưa đến Nhật Bản bao giờ.

“Ừm, không tồi, cậu có thể đến đó du lịch nếu có thời gian.” Nam Nam đã yêu thích sự sạch sẽ của Nhật Bản.

“OK, có thời gian đi.” Hàm Nhất quyết định đưa một chuyến đi đến Nhật Bản vào lịch trình.

Bạch Dương: “Trở về thì nên làm việc đi thôi.”

“Hôm nay đừng nói chuyện công việc, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Ăn quá nhiều đồ Nhật quá làm tôi nhớ đồ Trung lắm rồi, chúng ta đi ăn lẩu.” Lý Hưởng đã đặt trước bàn.

“Nhìn mặt anh có thể thấy gần đây thoat mái thế nào.” Bạch Dương nhéo nhéo.

Lý Hưởng hất tay Bạch Dương ra, “Cậu không có vợ, cậu không hiểu.”

Hàm Nhất đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện trước đó với Nam Nam, buột miệng nói: “Vậy sự bền bỉ của anh không tệ, mười phút?”

Ngay khi những lời này nói ra, hiện trường đột nhiên trở nên xấu hổ, Nam Nam đỏ mặt, Lý Hưởng bị hỏi mà không biết nên trả lời như thế nào.

Bạch Dương tức giận đến mặt mũi co rút, tức giận hét lên: “Trần Hàm Nhất!”

“Làm sao? Tôi nói sai gì à? Mười lăm phút?” Hàm Nhất tưởng mình đã đoán sai, lúc này thấy sắc mặt Bạch Dương càng thêm xấu.

“Tôi không biết.” Bạch Dương tức giận đến không nói nên lời, vì vậy anh quyết định mặc kệ Trần Hàm Nhất, kẻo anh lại đần như cô. Thực lòng mà nói, bản thân Bạch Dương cũng không biết mình đang tức giận vì điều gì, nhưng anh ấy rất khó chịu khi nghe Trần Hàm Nhất bàn về Lý Hưởng.

Đối với phản ứng của Bạch Dương, Hàm Nhất có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ sâu xa, ngồi ở bên cạnh Nam Nam, “Tớ nói sai gì sao?”

“Không, không phải là cậu nói sai gì, là tớ đã biết cái gì.” Nam Nam cười trộm. Người ở trong thì mơ hồ mà người ngoài cuộc đã tỏ tường. Nam Nam đã biết sự quan tâm của Bạch Dương dành cho Hàm Nhất không phải là chuyện nhỏ nhặt, có thể anh ấy thậm chí còn không nhận thấy sức nặng của Hàm Nhất trong trái tim mình là thế nào, có vẻ như cần cô ấy và chồng giúp đỡ đây.

Lý Hưởng và Nam Nam liếc nhìn nhau, liền tâm linh tương thông hiểu ngay, trong chuyến đi họ sớm đã lên kế hoạnh mai mối, nhưng bây giờ e rằng mọi thứ sẽ dễ dàng hơn dự định.

Buổi tối ăn lẩu, Bạch Dương như một đứa trẻ không thèm quan tâm đến Hàm Nhất, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến Hàm Nhất chẳng còn khẩu vị, cũng chẳng biết anh đang nhìn cái gì nữa.

“Đàn ông thật là rắc rối!” Lý Hưởng tổng kết kinh nghiệm.

Lời tác giả:

Tiểu kịch trường:

Bạch Dương nhìn Lý Hưởng bằng ánh mắt kỳ quái, khiến Lý Hưởng nổi cả da gà da vịt hết lên, “Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, cậu nhìn anh như vậy thật đáng sợ lắm đấy.”

Bạch Dương: “Làm sao Trần Hàm Nhất biết sức bền của em không tồi hả?”

“Cái này, ờm.” Lý Hưởng kể cho Bạch Dương nghe nguyên nhân.

Bạch Dương càng thêm kinh ngạc, “Vậy cô ấy không chỉ biết của anh, mà còn tận mắt chứng kiến luôn á.”

Lý Hưởng: “…”

—————————————————

Hahaha, Bạch Dương đã hoàn toàn nổi điên rồi, Bạch Dương nói: “Không thể nhịn, không thể nhịn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.