Hai Chiều Gió

Chương 65




- Vân ơi!em nghe thấy chị nói gì không?về nhanh đi em, không kịp giờ mất...

Tiếng Quyên từ đâu lại thức giục, Vân ứa nước mắt, cô đang cảm nhận mình chết dần chết mòn rồi đây này. Vân van xin:

- Chị xin các em! Chị còn gia đình của chị. Các em không hiểu cho chị ư?

- Thế chị khônv thương chúng em à? Chúng em cũng cần có gia đình, chúng em thương chị,.

Minh ngồi đầu hè ủ rũ khuyên mấy đứa:

- Thôi! Chị Vân chỉ đến để thăm mấy đứa thôi, chúng mày cứ ngoan đi, rồi chị ấy lại tới thăm.

Vài đứa nghe thấy Minh nói thì xuôi xuôi, nhưng những đứa lớn hơn, hiểu chuyện hơn thì nó cãi lí lẽ:

- Anh bảo do ai nào? Không mụ Hoan mẹ anh thì bọn em đến nỗi khổ sở thế này à? Bọn em muốn có mẹ là không hợp lí ư?

Minh chịu thua không nói được gì. Với lại, chúng nó chết lâu hơn Minh. Có đứa đi đến đây nó mới chết. Minh mới xuống cũng khômg thể tinh anh như chúng nó được.

Vân được chúng nó kéo đi, lần này chết thật rồi, sẽ chẳng ai cứu cô đượv nữa:

- Các con!bỏ chị ra để chị ấy về nào.

Vân giật mình, giọng này nghe sao mà quen quá. Vân nhìn về hướng có giọng nói, từ trong bóng tối, một người đàn bà hiền hậu bước đến, Vân đứng hình. Kia chẳng phải là mẹ Vân sao, trời ơi Vân gặp được cả mẹ nữa.

Mọi sợ hãi đều tan biến, mấy đứa trẻ không giữ mà để cho cô chạy đến mẹ. Cô òa lên khóc nức nở, mẹ cô vẫb trẻ như lúc bà ấy chết. Nếu mà bằng tuổi bố cô bây giờ, chắc có lẽ cô cũng chẳng nhận ra được.

Bà ôm lấy cô, nói dăm ba câu an ủi, rồi khuyên:

- Thôi, quá giờ rồi đấy. Mau mau lên dương thế đi con, còn tụi nhỏ cứ để mẹ. Chúng mày thương chị, thì phải để chị đi. Chị đi còn để rửa hận rửa thù cho chúng mày. Chị đi để may cho chúng mày bộ quần áo mới. Ngoan,khi nào rảnh nhất định chị sẽ xuống chơi.

Mẹ Vân lúc mềm lúc cứng rắn khiến chúng nó sợ hãi không dám cả. Dù gì chúng nó cũng sợ một con ma già hơn là chết trẻ. Ánh sáng bà tạo ra như ánh trăng rằm rọi thẳng vào người Vân, đưa hồn cô bay lên, bây mãi lên không trung nơi cánh cửa sổ phòng Quyên đang mở....:

- À chị Vân ơi!nói CHỊ Quyên đừng tin lời ông....

Vân cố gắng nghe tiếng gọi của đứa trẻ nhưng cô đã lọt vào phòng rồi nhập thẳng vào xác, thành ra câu quan trọng nhất cô lại khô g nghe được gì

Một lúc sau, cô tỉnh dậy,toàn thân nóng bừng, người ngây ngấy sốt. Quyên thấy Vân tỉnh lại thì mừng, nước mắt cứ thế chảy:

- Tỉnh rồi à?làm chị sợ muốn chết.

Vân gật đầu, không nói năng gì, uống hết cốc nước Quyên đưa, mồ hôi trên trán Vân cứ vã ra như tắm. Cô đứng dậy liền ngã khụy xuống đất, may có Quyên đỡ kịp. Nhìn môi Vân khô nứt nẻ chẳng có sức,Quyên bảo;

- bây giờ là năm giờ sáng Thôi!bây giờ về phòng mày nghỉ ngơi,hồn nhập lại xác nó mất nhiều dương khí lắm rồi. Cứ ngủ đi, mai kể cho chị. Để mai chị đi mua con gà về hầm táo đỏ ăn cho lại sức.

Vân gật đầu, đầu óc cô quay cuồng mệt mỏi, giờ chỉ cần một giác ngủ thật dài là thoải mái nhất.

Quyên đưa Vân về phòng, Vân ngủ một mạch luôn. Quyên đóng lại cửa cẩn thận rồi đi về phòng mình, lòng khômg khỏi mừng rỡ. Chắc chắn Vân sẽ biết được nhiều thứ hay ho lắm đấy. Và quan trọng hơn, cái bùa nguy hiểm. này có hiệu quả.

Vân thức dậy vào chiều hôm sau, đầu óc còn ong ong nhức. Vì đói quá nên tỉnh, chứ mà no chắc phải ngủ hết ngày hôm nay.

Vì kiệt sức không muốn xuống dưới nhà, cộng với muốn kể luôn cho Quyên nghe tin nóng hổi. Vân gọi điện thoại cho Quyên, chị biết ý tắt đi không nghe. Một lúc sau mang lên cho cô một cái tô gì to lắm,có bắp đậy. Vân thấy Quyên thì hỏi:

- Em ngủ lâu thế có ai ý kiến gì không?

- Có chứ!nhưng chị lo được. Chứ mày nghĩ mụ Hoan đang tức mày như thế mà không dựng đầu mày dậy mới lạ. Sáng nay thằng Chồng mày sờ người mày nóng hổi, thì gọi chị sang. Nó định nghỉ để ở nhà chăm mày, nhưng chị bảo không cần, thế là nó lại đi làm. Lúc xuống dưới nhà có mụ Hoan đứng đấy chị bảo là lúc đêm mày cảm, mày sang phòng chị xin thuốc uống nên giờ vẫn mệt. Với lại, Có chồng mày ở đấy,Mụ cũng không khó dễ gì. Hôm nay lại tốt thế,cho chị cả ít sâm nấu táo đỏ cho mày. Mụ Hoan nay chắc bị chập dây thần kinh rồi.

Nói xong, chị mở cái nắp tô ra, lấy thìa đảo đều lên. Mùi thuốc bắc thơm lừng xộc vào mũi. Ấy thế mà Vân nhìn thế nào trong cái bát lại có nguyên cái thai nhi chưa thành hình hẳn ở trong. Vân dụi mắt mấy lần, cô nhớ đến những lời kể của những hồn ma trẻ con, Vân liền rùng mình. Quyên múc một thìa sâm lẫn láo giơ lên trước mặt Vân là cô nôn thốc nôn tháo,mặt mày xám ngắt lại:

- Chị!đổ ngay cái bát này đi.

Quyên mặt vẫn đần ra khó hiểu,:

- Sao thế, ăn đi cho lại sức, mày giờ yếu lắm.

Vân lắc đầu, Cô kể:

- Chị không nhớ hôm trước đọc sách bảo rằng những đứa trẻ cho liên quan đến những cây sâm à? Hôm qua em gặp chúnh nó bảo mụ Hoan trồng sâm cùng với xác chúng nó đấy.

Quyên giật mình há hốc mồm ngạc nhiên,chắc chị cũng không thể tin nổi chuyện này ấy mà.

Không nói gì thêm, Quyên đổ bát sâm vào thùng rác rồi bảo:

- Chị không ngờ luôn đấy, để chị đi mua sâm khác. Con mụ này ác độc quá đi mất. Ngồi đây đợi chị, đừng đi đâu hết nhé.

Vân gật đầu, nằm xuống thêm một lúc nữa, thấy xương cốt như muốn rời ra từng khúc mệt mỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.