Hai Chiều Gió

Chương 63




.... Đang dò giẫm để tránh những cái bẫy,cũng may Vân đã nhanh chân dập cầu giao điện rồi mới vào chứ không thì nghẻo. Vào vườn, Trong đầu Quyên lại hiện lên cảnh Minh chết vì điện giật hôm ấy, tim chị lại nhói lên từng hồi. Còn Vân thì không khỏi rùng mình sợ hãi.

Khi cả hai đang để ý xung quanh thì:"cạch" tiếng bẫy chuột bật lên bắn thẳng vào mắt cá chân khiến Vân bịt mồm la oai oái. Ông Hoan như thể nghe thấy tiếng động, hai chị em liền nhanh chân chạy quay lại rồi nấp sau giếng. Đợi cho ông Hoan lẻn ra vườn kiểm tra,hai ả mới vào, dập cầu giao điện ngoài vườn lên rồi nhanh chóng phi lên nhà.

Đến phòng rồi,hai người nằm vật ra giường thở như trâu. Vân nhăn mặt đau đớn khi bị trúng bẫy chuột, may cũng không bị kẹp vào trong ấy chứ không thì toi. Vân đau đớn làu bàu:

- Mẹ nhà nó!ăn gì mà ác thế không biết.

Quyên lấy chai dầu nóng bên Hàn quốc Minh gửi về từ năm nào đưa xoa cho Vân đỡ đau. Công nhận dầu ngoại có khác, một lúc đã đỡ hẳn.

Ông Hoan một hồi đi ra Vườn kiểm tra khô g thấy gì, lão cẩn thận đến nỗi mang cả bút thử điện để xem có điện không. Sau một hồi không thấy có gì khả quan, ông ta mới yên trí vào trong nhà.

Hai người ngồi trong phòng hé cửa nhìn theo bóng ông Hoan đi khuất rồi mới thôi. Vân hỏi Quyên:

- giờ có ra nữa không hở chị?

- Thôi!ra gì nữa,lão ấy nghi rồi, chắc tí lại ra kiểm tra bây giờ. Với lại chân màu què thế này, đi thế đếch nào được. Thôi!đi về phòng mày đi, mai rồi tính.

Vân xị mặt. Giờ mới chưa tới hai giờ,mắt vẫn tỉnh queo. Vân phụng phịu:

- Rõ khổ! Sáng uống li cà phê chị pha cho giờ tỉnh thế này. Ngủ nghê thế nào được? Chị xem có gì làm không, chứ buồn chết.

Quyên nhìn Vân tha thở một hồi, bỗng mắt chị sáng lên, nhưng chị dè chừng hỏi Vân:

- Có thì có đầy cái chơi. Cơ mà mày có dám chơi không?

- Chơi thì chơi!em sợ gì nào! Chị nói đi.

Vân khẳng định chắc nịch, Quyên lúng túng nói thật:

- Cái bùa chị làm cho mày ấy. Cái bùa mà hồn lìa khỏi xác để gặp được mấy đứa bé hợp mày, chị làm xong rồi. Nhân lúc đêm hôm vừa hay thực hiện được,mày có muốn thử không?

Nghe đến chuyện ấy, Vân đang hăm hở liền trùng xuống chốc lát. Cô do dự hỏi lại:

- Cái bùa ấy liệu có an toàn không hở chị?liệu có bất trắc gì không?

Quyên nhìn Vân trả lời:

- Hiện tại trước mắt thì không có vấn đề gì, nếu như có vấn đều gì, chị sẽ đưa mày trở lại. được không?

Quyên ngập ngừng độ g viên, Vân lưỡng lự. Chuyện cô lo sợ cũng có lí do chính đáng. Bùa là Quyên là ra, Vân là con chuột bạch thí nhiệm, lỡ dở có sơ xuất gì, thì một mình vân lãnh hậu quả. sáng mai chồng gọi mà thấy người cứng đơ thì hiểu rồi.

Vân đảo mắt liên hồi, bây giờ cũng đang chán, chẳnh ngủ được. Thôi thì đánh liều xem sao, Vân tin vào quyên sẽ không có bất trắc gì. Vì ông chị ấy là thầy pháp kia mà, chắc chắn sẽ an toàn:

- Nếu mày không muốn thì thôi, chị không có ép. Để chị nghĩ cách khác.

Quyên tiu nghỉu bảo Vân, nhưng cô liền trả lời:

- Chị hướng dẫn đi, để em làm cho.

Vân nói mà ánh mắt sáng sực lên khiến Quyên không khỏi bất ngờ. Chị khá xúc động rồi ôm trầm lấy Vân nghẹn ngào. Hai người không máu mủ,ruột thịt gì, chỉ là cùng cảnh đi làm dâu. Lúc mới về còn gây nhau, ấy thế mà Vân lại đồng ý chịu giúp. Quyên biết Vân không hề liên quan đến chuyện nguy hiểm và mục đích vào đây của chị, nếu mai này bà Hoan phát hiện ra Vân bí mật giúp Quyên, chị sẵn sàng bảo vệ cô đến cùng.

Quyên gật đầu, hai người chuẩn bị đồ đạc để tiến hành...

Chị Quyên trèo mãi lên xà nhà, nơi mà không ai biết chị giấu những cuốn sách nghiên cứu về bùa ngải cũng như những lá bùa làm dở dang. Trong cái đống ấy. Có một lá bùa màu đỏ lấp lánh, nó đặc biệt hơn những lá bùa khác mà Vân thường gặp ở chỗ, nó dài đúng bằng chiều dài của người. Bên cạnh còn có gói bột mà quyên chuẩn bị sẵn. Vân ngồi đấy không biết làm gì, cứ chăm chú nhìn Quyên thoăn thoắt chuẩn bị đồ nghề..

Quyên đổ gói bột ấy vào cốc nước đợi cho nó sủi tăm. Trong khi đợi nó hoà tan vào trong nước, chị Quyên dặn Vân:

- Sau khi mày uống cốc nước này, rồi nằm lên giường, đậy tấm bùa này lên, chờ chị đọc xong câu khấn, mày sẽ lịm đi, chính thức hồn lìa khỏi xác. Mày sẽ gặp được những người chết hợp mệnh với mày. Quan trọng là phải gặp bọn trẻ, nói nó kể về những bí mật của mụ Hoan xong về kể cho chị biết chưa. Những lời kể của chúng nó là bằng chứng giúp mình thu ngắn lại công cuộc điều tra ấy. Mày có đúng hai tiếng để quay lại thân xác. Nếu đi quá hai tiếng, hồn mày sẽ lìa khỏi xác vĩnh viễn. Tức là sẽ chết đấy. Nhớ nhé, khi nào nghe thấy tiếng chị gọi là phải quay về ngay biết chưa?

Nghe xong thì hơi hoảng nhưng Vân vẫn gật đầu, chẳnh hiểu vì là tò mò, hay vì thứ gì đó thôi thúc, mà cô lại muốn thực hiện nó đến thế.

Khi cốc nước vừa vặn xủi hết. Vân ngập ngừng một chút rồi uống ực một hơi, cô nhanh chóng đi lên giường Quyên nằm. Chị đắp lên người cô cái lá bùa ấy đúng kiểu đậy người chết. Vân không thấy gì, cô nhắm mắt chờ đợi. Bắt đầu nghe thấy tiếng Quyên đọc những câu tiếng Phạn hay tiếng Hán gì đấy nghe không hiểu. Cũng từ đấy Vân nghe tiếng Quyên nhỏ dần, nhỏ dần, rồi cô lịm đi không biết gì nữa.

Một lúc sau, Vân mở mắt ra thấy mình đang chơ lơ giữa mặt đất, cô thấy người mình vẫn nằm nguyên vẹn trên giường. Bên cạnh,chị Quyên đang đi lại có vẻ rất sốt ruột. Chị hỏi nhỏ:

- Vân ơi!em ổn chứ? Nếu ổn, báo chị bằng cách cho tấm bùa rung rinh một tí được không?

- Em ổn mà chị ơi?

Vân vừa nhìn xung quanh vừa nói. Nhưnh chợt nhớ ra chị Quyên làm sao nghe thấy tiếng cô được nữa, liền bước đến đánh động vào cái lá bùa cho nó khe khẽ rung lên. Quyên nhìn thấy, chị thở phào:

- Tốt rồi! Em nhanh chóng đi tìm mấy đứa bé đi, thời gian không có nhiều đâu.

Vân gật gù, đúng là buồn cười, trên đời chưa ai trải nghiệm được cảm giác làm ma bao giờ ngoại trừ Vân. Chân cô rõ ràng vẫn đi chuyển, nhưng nó lại nhẹ bẫng như mây vậy.

Đi đến chân cầu thang Vân gặp ngay mụ Hoan đi đái, cô đứng hì h trong giây lát. Nhớ ra là mụ không nhìn được mình,cô liền nhào tới vả đôm đốp vào mặt mụ:

- Thầy bà này!dám đánh tao này!cái loại thầy dởm, chuyên đi móc túi này.

Mụ Hoan liền rùng mình, ngơ ngác nhìn xung quanh. Có vẻ mụ cảm giác thấy gì đó bất thường, nên Vân cũng khô g trêu mụ nữa.

Vân vào phòng mụ nhưng không được, trong phò g có rất nhiều bùa tránh ma nên Vân không thể nào vào. Cuối cùng, Vân đi ra ngoài vườn nghe ngóng.

Đi đến sân, Vân nhìn thấy bóng ai đang ngồi dưới thềm nhà,dựa đầu vào cột thở nấc. Vân loanh quanh đi lại nhìn thử, hóa ra là anh Minh. Trời đất, Vân có thể nhìn thấy cả anh Minh.

- Anh Minh!anh Minh!sao anh ngồi đây?sao anh không vào nhà?

Thấy Vân, Minh cũng ngạc nhiên không kém, anh đứng bậy dậy:

- Anh khô g vào nhà được, mẹ dán bùa cho anh, bảo anh là chết giờ độc nên không cho vào. Em làm sao mà chết, sao anh không biết gì thế?

Nghe Minh hỏi mà Vân cười, cô bảo:

- Em chưa chết, là chị Quyên có lá bùa làm em thành hồn ma để điều tra vài việc....

- Việc của mẹ anh với mấy đứa bé chết ấy chứ gì?

Vân chưa nói hết câu, Minh đã thở dài ngồi lại xuống đất, cái áo anh mặc lấm lem bùn đất đúng y như cái áo lúc chết anh mặc. Vân nhận ra từ lúc Minh mất chưa ai đốt vàng mã cho ạn nhiều. Khi nào trở lại, cô phải cúng rồi đốt cho anh mới được.

Thấy Vân ngáo ngơ nhìn, Minh lại giải thích:

- Làm ma rồi cái gì mà không biết hả em ơi! Đến lúc chết rồi anh mới nhìn ra những tội ác của mẹ. Thật không ngờ....

- Chị Vân ơi!ra đây với bọn em.

Minh đang kể thì những đứa trẻ láo nháo kéo Vân ra vườn. sao chúng nó biết mà kéo cô đi nhỉ. Minh không giữ, anh xua tay ra hiệu:

- Thôi em đi với chúnh nó đi, giờ anh cũng chỉ biết những chuyện bên ngoài, còn trong nhà có chuyện gì anh lại không vào mà biết được. Chúng nó sẽ biết nhiều hơn anh. Khi nào về lại, nhớ nhắn hộ chị Quyên giúp anh, trả thù xong thì mau chóng lấy chồng. Đừng nhớ gì về anh cũng như đừng ở lại nơi này nữa.

Vân gật đầu, nghe sao mà buồn. Quyên có nghe được lời này chắc chị cũng đau lòng chết mất.

Vân được một đám trẻ con nhao nhao kéo đi, chúng nó mừng vì Vân xuống đây chơi với chúng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.