Hai Chiều Gió

Chương 28




...Quyên nặng nề đẩy cánh cửa sắt dày lệ khệ khó khăn,một không gian rộng lớn cổ điển diễn ra trước mắt toàn đồ từ thời xưa nhưng đắt tiền và sáng loáng. Quyên nói với giọng đầy tự hào:

- Ngày xưa ông chị nhận nuôi chị, Hai ông cháu chị ở đây. Ngoài chị và ông thì có một bác quản gia già nữa. Bác này ngày xưa đi bộ đội rồi bị trúng ngải của người đồng bào được ông chị giải cho. Thế nên bác biết ơn rồi ở lại làm cho ông luôn. Đây cũng là nơi ngày xưa ông chị nghiên cứu,ghi chép lại cách làm bùa, luyện ngải các thứ, nhưng ông chị không cho chị làm gì nếu sơ xuất sẽ đổi cái giá rất đắt, thậm chí là cả mạng sống của mình.

Vân gật gù tỏ ra hiểu chuyện. Hóa ra Quyên từ bé được ở trong giàu sang thế này. Vân thắc mắc:

- Nhà đầy đủ, tiện nghi thế này sao chị không ở, xuống quê làm công nhân làm gì cho khổ vậy?

Quyên cười, dắt Vân ngồi ghế rồi giải thích:

- chị xuống đấy chủ yếu muốn trả thù nhà nó thôi, chứ tiền ông chị để lại chị còn không tiêu hết. Thật ra chị xuống dưới đấy để dễ dàng tiếp cận, chứ hầu như chị không làm gì cả. Hôm đi làm hôm không để che mắt thôi. Lâu lâu chị lại về đây để nhang khói cho ông, rồi đọc một số tài liệu nghiên cứu xem mụ Hoan đã biết những loại bùa trú nào. Nhưng ông chị nhiều sách lắm, có đọc cả đời cũng không hết.

Nghe Quyên nói Vân hơi hụt hẫng, nếu cô cứ tiếp tục thế này mà không tìm ra bùa giải, thì cô sẽ chết dần chết mòn mất.

- Cô chủ! Tôi mang đồ ăn đến rồi.

Tiếng người đàn ông già gõ cửa đánh tiếng, Quyên liền ra mở. Một người đàn ông tầm năm,sáu mươi tuổi nghiêm trang cầm một khay đồ ăn sang trọng đưa cho Quyên. Chắc hẳn đây là người quản gia mà Quyên đã kể.

Đặt thức ăn lên bàn, Quyên niềm nở:

- Bác ở lại ăn với chúng cháu cho vui.

- Thôi!Cô cứ tự nhiên, tôi còn có việc phải làm.

Nói rồi, ông quay đi, Quyên lại kể thêm đôi chuyện:

- Bác ấy làm quản gia từ lâu lắm rồi đấy nên ông chị tin tưởng lắm. Cũng chẳng lấy vợ con gì cả. Lúc ông chị mất, thế là bác lấy tiền lương xây một căn nhà nhỏ ngay sát nhà này để thuận tiện trông coi.

Vân cứ đảo mắt liên hồi ngó nghiêng các thứ, Quyên đúng thật là tiểu thư đài các giàu có.

Hai người ăn trưa xong, Quyên bảo Vân nằm nghỉ ngơi trong phòng chốc lát, còn Quyên sẽ vào phòng sách tìm trước. Vân gật đầu, cộng thêm đang mệt nên cô ngủ li bì. Được cái, từ lúc vào trong nhà này, cô cảm thấy thoải mái và khỏe khoắn hơn đôi chút. Chắc hẳn nhà nhiều bùa, với đồ phong thủy, nên ma quỷ cũng chẳng thể bén bảng vào.

Ngủ được một lúc, thì Hải gọi điện cho Vân, nghe giọng, thấy anh lo lắng đến nhường nào:

- alo!Vân à?em đang ở đâu?Sao đi mà không báo với anh câu nào?

- Vâng! Em đây, em đang trên bệnh viện, anh chẳng bảo chị Quyên đưa em đi khám còn gì? Đến chiều mới khám được, bốc số mà quá giờ mất rồi.

Vân nói dối để cho Hải đỡ lo, chứ nói thẳng là đi tìm cách giải bùa với người không tín như Hải chắc chắn sẽ không tin. Hải bảo Vân;

- Ừ!em đi rồi về sớm. Mẹ biết em đi với chị Quyên bây giờ sồn sồn lên đây này.

Vân ậm ừ, sợ hôm nay vẫn chưa tìm ra liền chống chế:

- Em không biết khám có nhanh không, nhưng nếu không phải nằm viện em về luôn nhà bố cho gần nhé. Lâu rồi cũng không về thăm...

Nghe thế, Hải liền đồng ý. Vân thở phào, cũng may trong ngôi nhà toàn ác quỷ cũng có Hải là thiên thần.

Từ lúc Hải gọi,Vân không ngủ được nữa. Cô đi ra ngoài giúp Quyên tìm sách. Gọi mãi không thấy đâu, Vân phải lấy điện thoại ra gọi. Theo như hướng dẫn, Vân xuống đến tận cầu thang tưởng như xuống lòng đất. Ở đây cũng quanh lát hoàn toàn bằng gỗ, những đống sách cổ cao chót vót cả mét, Vân thực sự choáng ngợp,một căn hầm rộng hàng ngàn mét vuông liệu có tìm được cách giải bùa trước khi cô chết?

- Đứng đấy làm gì? Ra tìm cho chị đi.

Quyên nói kéo Vân ra khỏi vòng suy nghĩ, giữa một bầu trời sách vở thế này, biết đâu mà tìm. Vân cầm đại một quyển lật lật vài trang chán nản. Quyên nhíu mày;

- Tìm cho cẩn thận vào đi cô,mạng mày mà mày làm như không ấy em nhỉ?không sợ chết à? Cứ tìm được cuốn nào về vật thế mạng, thế thân, về cách hút hồn người sống thì bảo chị để chị khoanh vùng.

Vân gật gù, cùng Quyên tìm sách. Lâu lâu mỏi quá, chị Quyên lại bảo quản gia mang đồ ăn vào. Công nhận sướng thật, cứ vừa ăn vừa đọc sách, rồi lại uống cam ép, nho Mỹ các thứ, cuộc sống thế này mới sang chảnh.

Tìm mới được phần tư chỗ sách thì đã gần mười giờ đêm. Vân chán nản bảo Quyên:

- Sao ngày xưa chị không học của ông chị đôi chút về bùa, bây giờ đỡ mất công tìm.

- nói như em mà chị biết trước thế này thì ông chị cũng đã không chết. Thời ý chị trẻ con, nào có hứng thú gì đến bùa ngải, với lại chị bé ông cũng không cho chị học.

Hai người cứ thế tìm giữa hàng ngàn cuốn sách nghiên cứu về ngải, về bùa, về phong thủy, tướng số các thứ. Thử đọc vài trang sách trong mộy cuốn bất kỳ, Vân cứ như thể bị cuốn theo vào đầy ma mị. Phải công nhận ông của Quyên là một người tướng số giỏi giang. Nếu ông còn sống, chắc chắn ông sẽ chữa được cho Vân một cách đơn giản....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.