Hai Chiều Gió

Chương 27




... Khi mặt Vân còn nghệch ra chưa hiểu chuyện gì, thì Quyên đã gọi xe, rồi cho hết đồ đạc của Vân vào túi rồi bắt xe đi thẳng ngay trong đêm.

- chị định đưa em đi đâu? Lên bệnh viện tuyến trên à?

Quyên vừa lật ví ra kiểm tra tiền rồi bảo Vân:

- Không! Bệnh này bác sĩ bó tay em ạ. Mày chỉ cần nghe theo chị thôi,nhưng tuyệt đối không được nói cho ai biết đặc biệt là ông bà Hoan. Đáng lẽ mày nghi cái bùa này như thế thì mày phải báo ngay với chị.

Vân vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô lại hỏi:

- Nào em có biết cái bùa đấy nó lại hành em thế này đâu, em cứ nghĩ bà ấy giúp nên không để ý,có chị hỏi em mới nhớ ra thôi. Thế nói chung em bị gì?Mà giờ không đi bệnh viện thì đi đâu?

- Lên Lạng Sơn, lên nhà ông chị. Cái bùa mụ Hoan đưa cho mày chị nghi là bùa thế mạng. Rất có thể nhà nó làm gì khuất tất khiến vong linh không siêu thoát được,nên chỉ lẩn vẩn trong nhà. Mụ vẽ cho mày cái bùa này để những oan hồn nhìn thấy để nghĩ mày là vật tế, chúng nó sẽ hút hết linh hồn mày mỗi ngày một ít...

Vân nghe Quyên nói thì bực tức ra mặt, cô đập tay một cái vào đùi chửi:

- Mẹ kiếp!em làm gì nhà nó mà nó chơi ác thế kia chứ?

- Xời!hại người thì cần chó gì lí do. Nhưng chị vẫn nghĩ rằng chúng nó lấy mày ra làm lá chắn,thu hút vong linh vào mày để mẹ con nó có vật thế thân. Chị nhớ ngày xưa ông chị bảo, có thể lúc sống con người ta hiền lành, nhưng một khi chết oan, hay bị bùa trú yểm lại không siêu thoát,không về được nhà,thì những oan hồn đó sẽ trở nên độc ác. Hễ có vật tế, hay người thế thân,chúng sẽ hút hết sinh lực khiến mày chết dần chết mòn...

Nghe Quyên kể mà Vân rùng mình sợ hãi, trần đời sao lại có con người độc ác như nhà ấy chứ? Đến con cái ông bà ấy còn không tha kia mà, thì chắc chắn những đứa bé thai nhi chúng nó sẽ sử dụng có chủ đích, chứ chẳng phải là làm phước siêu độ như cái mồm mụ Hoan thao thao bất tuyệt đã từng nói.

Vân ngả người ra sau,đôi mắt nhắm hờ mệt mỏi. Vân rất muốn Hải biết sự thật rùng mình về nơi anh gọi là gia đình. Và nếu như anh biết rồi, liệu anh có dám đi cùng cô, rời xa nơi ma mị, quỷ quái ấy.

Vân lim dim con mắt nhìn ra ngoài đường, ánh sáng đèn chiếu vào le lói. Đúng là cái số cô cũng bất hạnh, đang tự nhiên đi lấy chồng lại tí nữa thì ngỏm thế này. Biết thế, Vân nghe lời Chị Quyên từ hồi ấy, chả thèm lấy Hải cho đỡ thiệt thân.

Vân mệt quá, ngồi thiếp đi lúc nào không hay. Bên cạnh, Quyên vẫn lật từng trang sách gì đấy ra tìm, mặt cô không ngừng lo lắng. Có thể, nếu không tìm được cách hóa giải, Vân sẽ bị chết oan, và mọi người xung quanh sẽ không biết cô chết vì lí do gì.

....- Dậy, dậy đi Vân ơi!chúng ta đến nơi rồi.

Quyên lay người Vân dậy, đến bây giờ, Vân lại yếu thêm đi một chút, xanh xao đi một chút, đôi môi khô khốc đến nỗi trắng bệnh nứt từng đường rỉ máu. Vân bám vào người Quyên rồi ra khỏi xe

Đứng trước một biệt thự rộng lớn nhưng cũ kĩ. Trước cổng, Hai tờ giấy trắng niêm phong vẫn mới tinh ngay ngắn. Đằng sau,Quyên đang lấy đồ đạc, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt đen chũi vì mất ngủ quá nhiều. Vân phì cười:

- Đêm chị không ngủ à? Sao trông mắt như con gấu trúc thế kia?

Quyên lừ mắt một cái, nhưng nhanh chóng tươi cười:

- Tôi có như nhà cô đâu, đêm sợ cô chết đọc bao nhiêu sách vở nghiên cứu còn đếch ngủ được đây này. Thôi, đi vào trong này, để chị gọi đồ ăn.

Quyên nhanh nhảu xách đồ rồi tháo hai cái giấy niêm phong trên cổng. Quyên giải thích:

- Mấy hôm trước rảnh rỗi chị đi về nhà nghiên cứu xem có học được tí bùa nào của ônh để lại không. Tối hôm qua chị mới về thì nghe tin em nhập viện. Giấy này chị mới dán lại hôm kia.

Quyên cười hì hì,rồi mang đồ đạc, kéo tay Vân vào trong. Lạ thật, Vân thấy Quyên thật sự tốt bụng,khác hẳn với bề ngoài chanh chua, khó chịu như các chị nói chuyện với nhà ông bà Hoan.

Từ ngoài cổng đi vào được đến cửa là một quãng đường khá dài. Nơi đây nhiều câu cối cổ thụ, xanh bóng mát rợp cả sân to lớn. Nếu ai không biết lại nghĩ đây là sân trong bệnh viện cũng là, chỗ nào cũng có ghế đá, chỉ khác là ở đây yên tĩnh,ma mị hơn như kiểu mấy ngồi nhà ma trong phim ảnh. Quyên kể cho Vân nghe rất nhiều chuyện dọc đường đi vào nhà.

Đến nơi, khi Quyên chạm tay vào cánh cửa, chị quay ra mỉm cười trêu Vân:

- Chào mừng em đến nơi luyện bùa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.