Hai Chiều Gió

Chương 15




.. Vân bẻ một nhánh nhỏ của cây sâm rồi mang vào trong phòng ngủ, cho những giọt nhựa đỏ thẫm như máu nhỏ xuống cái ga giường trắng muốt. Để cẩn thận hơn, Vân còn cho nó dính cả một tí vào cái váy ngủ chưa mặc để thêm phần chắc chắn. Khổ!Vân trao cái ngàn vàng cho con bà ấy chứ có phải bậy bạ đâu mà bà hà khắc thế. Nhưng thôi,Vân thừa hiểu tính tình mấy bà đồng bóng này, cô chẳng thích phiền phức.

Ngày hôm nay quả thực là mệt, Vân đặt mình một cái ngủ như chết, trong mơ cô lại mơ thấy những đứa trẻ con không quần không áo chạy nhảy khắp nơi thoắt ẩn thoắt hiện như những bóng ma thập thò. Vân thò tay nắm lấy tay nó nhưng nó liền biến mất hòa lẫn vào đám khói trắng mơ màng. Chúng nó gọi tên cô, khóc lóc kêu cứu, Vân hốt hoảng hỏi han khi ba bề bốn bể là một màu đêm đen, tiếng chúng nó vang vọng ai oán lắm:

- Cô Vân ơi!cứu chúng cháu,chúng cháu không có tay không có chân, không có mắt. Chúng cháu đau lắm cô ơi.

Chúng gào lên, Vân căng mắt đi tìm những đứa trẻ như bóng ma vất vưởng. Cô hoang mang:

- Các cháu con cái nhà ai, lại đây với cô nào. Các cháu trốn ở đâu rồi?

Vân nịnh nó, Vân biết đứa trẻ con nào cũng muốn nhẹ nhàng, cũng muốn nâng niu,nhưng chúng nó vẫn ẩn nấp sau màn đêm đen tối:

- Chúng cháu mà ra, cô hứa là không được sợ cô nhé!

- Được rồi! Cô hứa!nào ngoan, ra đây cô yêu nào! Để cô tìm bố mẹ cho các cháu.

Sau một lúc im lặng, cô thấy những bóng đen bé tí xíu lần lần hiện ra, đứa gãy cổ, đứa máu me be bét, Đứa cụt cả tay cả chân. Chúng nó tất thảy vài chục đứa đông đúc lắm nhưng tuyệt nhiên không có đứa nào lành lặn...

Vân thấy cảnh tượng kinh hoàng này cô gào lên khiếp đảm, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. tại sao chúng nó thế kia mà vẫn có thể bình thản được như vậy?

Vân không thôi sợ hãi, mặt cô tái mét lùi về phía sau. Một đứa lớn nhất trong nhóm tiền gần cô, cái đầu nó gãy quặt về phía sau,nó nhanh chóng lần sờ nắn lại cho đầu vào đúng vị trí trên cổ. Nó bảo Vân:

- Cô ơi! Chúng cháu biết cô là người tốt, cô phải giải oan cho chúng cháu. Đến giờ bọn cháu phải đi rồi, chúng cháu hứa sẽ đứng sau che chở, bảo vệ cho cô. Cô nhé!

Cả đám trẻ hoà lẫn vào bóng tối rồi tan dần. Vân ú ớ gọi tên chúng nó nhưng không kịp. Chân tay cô khua khoắng gọi nhưng đều bất thành;

- Này! Này! Vân!tỉnh lại đi!em làm gì mà hét to thế?

Hải vả liên tiếp vào mặt Vân làm cô bật dậy. Cô sợ hãi ôm trầm lấy chồng thổn thức. Khổ cho cái thân cô, mới về làm dâu ngày đầu mà đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Kể từ lúc Hải gọi là Vân chẳng thể ngủ lại được nữa. Cả ngày đã mệt mỏi đến tối ngủ được tí thì mê man toàn chuyện khủng khiếp. Vân không biết đây có phải là điềm báo gì không, hay chỉ là do đúng như người ta hay bảo nhà thầy bói toàn âm binh và đất ở thì rất nghịch.

Năm giờ, cô càng nằm càng mệt nên quyết định dậy nấu ăn rồi dọn dẹp nhà cửa. Vì mấy bà trong xóm ngày xưa hay bảo rằng bố mẹ chồng rất ưng những đứa con dâu chịu khó. Thôi thì cô dậy làm cho giãn gân giãn cốt.

Trời vẫn chưa sáng lắm,chỉ hơi lờ mờ rõ mặt người. Vân ra ngoài quét sân loẹt quẹt thì thấy bà Hoan từ ngoài vườn sâm đi vào. Tay bà cầm cái xô cùng cái gáo múc,mồm bà thở hồng hộc:

- Dậy làm gì mà sớm thế?Sao con không ngủ thêm đi?

- con không ngủ được mẹ ạ!Mà mẹ đi đâu mà sớm thế?

- Mẹ đi tưới phân cho sâm, trồng được củ sâm vất vả lắm mà bán lại chẳng được bao nhiêu.

Vân gật gù ra vẻ thông cảm, chứ thực ra Vân thấy bà đang nói điêu ấy chứ, sâm bây giờ đắt đỏ, có mấy ai dám mua ăn đâu, toàn những nhà giàu, hay quan chức mới có tiền mà hưởng. Tính ra, khu vườn sâm của ông bà Hoan chắc tính tiền tỉ cũng là.

Vân chợt nhớ ra chuyện bà thay ga giường muốn xem cái ngàn vàng của con dâu. Nên cô xoay khéo cái váy ngủ trắng rơm rớm tí máu gần vạt để mẹ chồng nhìn cho rõ. Có vẻ bà nhận ra, mặt bà tỏ vẻ ưng ý:

- Vân này! Cái ga trắng ở giường tí cho mẹ xin lại nhé...

- Để làm gì hả mẹ, toàn thứ bẩn thỉu trên ấy mẹ lấy lại làm gì?

- À mẹ có việc, cái đó không phải cái ga, mà chỉ là cái tấm vải trắng bình thường thôi. Mẹ cũng sợ bẩn thỉu nên trải lên ấy mà. Không sao!đưa lại cho mẹ.

Có vẻ như bà Hoan muốn chắc chắn lần nữa, nên Vân cũng không ngại mà vào phòng lấy cả tấm vải ấy đưa cho bà. Cô muốn đập vào mắt bà để bà đỡ phải suy nghĩ. Nhưng không, Vân không hề hay biết ngoài việc cần cái máu trinh dính trên ấy thì bà cần lấy nó để làm một việc khác quan trọng hơn...

Tối ấy, khi mọi người đanh ngủ sau, thì Bà Hoan vác tấm vải trắng ra đằng sau vườn cúng vái. Tấm vải loang lổ màu máu cứ bay phất phơ trên ngọn tre như thể cái cờ đam ma chiêu hồn. Bà lẩm bẩm đọc câu khấn trong sách cổ, mỗi lần đọc xong bà lại tưới một ít nước đỏ thẫm vào mỗi gốc sâm. Chả biết đấy là nước, hay là phân, hoặc cũng có thể là máu....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.