Mọi người tìm thấy anh Hoàng và Kiều Mã Linh ở căn phòng sát ban công quán cà phê trên sân thượng.
Xem ra anh Hoàng cũng chỉ mới tìm thấy Kiều Mã Linh, vì khi ba người bước vào thì nghe thấy anh Hoàng gầm lớn:
“—— Gã Tạ Trạch Ích kia có gì hay ho hả? Suốt ngày tò tò đi theo dì cô làm người hầu, hai người họ kém nhau chỉ mười lăm tuổi, cô nói bọn họ không có quan hệ gì ư, cô tưởng Mark Hoàng tôi không biết chuyện xấu giữa nam nữ hả?”
Chân Chân và Sở Vọng toát mồ hôi thay Tạ Trạch Ích.
Sở Vọng ngẩng đầu nhìn Tạ Trạch Ích, “Có vẻ chúng ta đến không đúng lúc cho lắm?”
“Hử? Không, đúng lúc lắm.”
Tạ Trạch Ích thản nhiên dẫn hai người lặng lẽ ngồi vào trong góc, như thể người Hoàng Mark mắng không phải là anh vậy. Chân Chân rút lấy một tờ báo trong đống tạp chí bên cạnh, mở ra che cho mình và Sở Vọng, “Chị xem phim rồi, ngụy trang như thế này đúng không?”
Tạ Trạch Ích bình thản rút tờ báo đi, hai cô gái ở sau tờ báo trơ mắt nhìn anh gấp báo lại, đặt vào chỗ cũ.
Kiều Mã Linh ở đằng xa cười nói: “Anh thì hay lắm, có giỏi thì đến trước mặt anh ấy mà kiếm chuyện đi? Quát mắng trước mặt tôi làm gì. Ngày trước khi cha của Tạ Trạch Ích còn nghèo, dì tôi ra tay giúp đỡ, bây giờ cha anh ấy đã đứng vững ở Hương Cảng, dĩ nhiên không quên ân tình xưa của dì tôi. Tính dì tôi biết lạnh hiểu nóng, làm việc thức thời lại còn khéo léo, hễ Tạ huân tước có tiệc xã giao là lại đưa người đến biệt thự họ Cát, cho dì ấy mặt mũi. Giao tình nhiều năm như thế, ngay cả con cả Tạ Trạch Ích cũng tự do chơi bời ở biệt thự nhà dì tôi. Ở đất Cảng có ai không biết dì Cát và Tạ huân tước là từ bạn bè trở thành người tình? Hiện tại Tạ Trạch Ích đã học xong, nên dì Cát mới dẫn dắt con trai ông ấy.”
Hoàng Mark mỉm cười rất lâu, cười đến mức hai cô bạn nhỏ ở trong góc run lên.
Kiều Mã Linh nói: “Anh nổi điên cái gì thế hả?”
Hoàng Mark thôi cười, thay vào đó giọng càng u ám: “Có vẻ cô rất biết cách biện bạch cho hắn nhỉ?”
“Anh còn mặt mũi mà nói tôi hả? Sao không nói chuyện anh nuôi gái đi?”
“Mẹ kiếp tôi nuôi gái cái gì?!”
Có lẽ Kiều Mã Linh đã kìm nén nhiều năm rồi, vậy mà lúc nổi giận lại cực kỳ bình tĩnh. Chị chỉ cười lạnh: “Nuôi con ả người Pháp kia ở Việt Nam, tưởng tôi có mắt như mù ư?”
Hoàng Mark tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt, đến khi bị vạch trần thì như quả khí cầu phình quá to rồi nổ tung, bao kiêu ngạo biến mất. Anh ta cãi chày cãi cối, “Mẹ cô ấy bị bệnh. Dốc hết gia sản đưa cô ấy đi học, cả nhà chỉ trông cậy vào một mình cô ấy. Chỉ vì nghe nói chuyện của tôi và cô ấy mà cha kéo người đến đánh đập, giờ đến ra cửa gặp người ta cũng không được. Cô ấy làm gì sai hả? Nếu tôi không chăm sóc cô ấy, thì mẹ con họ sẽ hết đường sống!”
“Chăm sóc? Hoàng Mark, anh chăm sóc ả ta kiểu gì mà cứ hễ về Việt Nam là lại sốt ruột như muốn về nhà vậy hả, ba ngày hai bữa chạy đến chỗ của con ả kia làm gì?”
“Cô nhìn cô đi. Ngày trước khi gả cho tôi, bà mối nói cô là người hiền lương thục đức nhất Hương Cảng. Ha? Giờ xem cô có chút gì hiền lương thục đức không?!”
“Anh đừng có nói tôi.” Dù đã trở mặt nhưng Kiều Mã Linh vẫn cười, “Nếu anh không tằng tịu với con ả kia, thì cha anh có gấp gáp tìm hôn sự cho anh không? Bà mẹ dơ dáy của ả ta cứ hai ba hôm lại lang chạ với đàn ông đến mức phải tiêm 606*. Có trời mới biết con gái bà ta có bị lậu không! Anh cứ ngủ với nó đi để rồi không sinh được con, anh với đồ đê tiện đó bẩn không khác gì nhau ——”
(*606 là tên loại thuốc trị bệnh Giang Mai.)
“ —— Chát!”
Một cái tát kêu vang của Hoàng Mark khiến cả thế giới chìm trong im lặng.
Sở Vọng lật đật đứng bật dậy, nhưng chỉ thấy Kiều Mã Linh nhào đến anh Hoàng như muốn liều mạng với anh ta. Chị níu chặt vạt áo anh ta, khi mọi người tưởng chị sẽ tát lại thì trong một tích tắc, Kiều Mã Linh đã buông Hoàng Mark ra. Nhưng đồng thời khi buông tay, chị cũng rút luôn khẩu Browning của Trung được giấu trong túi áo khoác của Hoàng Mark —— chứng tỏ chị biết rõ vị trí giấu súng. Sắc mặt chị trắng bệch, lớp ngụy trang nhiều năm cộng thêm chịu nhục đã đến đỉnh điểm, khiến giờ đây chị chĩa thẳng họng súng vào đầu Hoàng Mark, khiến anh ta sợ tới mức giơ hai tay lên.
Chân Chân suýt nữa đã hét lên, nhưng đã bị Sở Vọng bịt miệng kịp thời.
Ở bên kia, không biết Tạ Trạch Ích đã đẩy cửa phòng ra từ lúc nào, cách tấm kính thủy tinh, anh như thể từ trên trời hạ xuống, một tay chụp lấy họng súng trong tay Kiều Mã Linh.
Vô cùng nhẹ nhàng, anh chuyển khẩu súng vào tay mình. Kiều Mã Linh kiệt quệ ngã phịch xuống đất, nước mắt tuôn rơi nức nở òa khóc, tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng mưa gió, nghe sao đỗi thê lương.
Tạ Trạch Ích nhìn sang Sở Vọng, cô lập tức hiểu ý, cùng Chân Chân đi tới đỡ chị ngồi lên ghế. Sở Vọng nhìn Kiều Mã Linh suy sụp, đột nhiên trong đầu lại nhớ đến buổi hôn lễ, cha xứ đã hỏi: “Mark Hoàng, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ không? Ký kết hôn ước cùng cô ấy, dù là trong lúc ốm đau hay mạnh khỏe, dù là vì bất cứ lý do gì, con sẽ ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc và yêu thương cô ấy, cũng như tôn trọng và chấp nhận cô ấy, một lòng chung thủy với cô ấy đến cuối sinh mệnh không?”
Lúc ấy vì căng thẳng mà Hoàng Mark đã lỡ miệng, mặt đỏ bừng khẳng khái đáp, “Oui, le veux.”
Tạ Trạch Ích cầm súng trong tay, mỉm cười nhìn Hoàng Mark, nói ra một câu rất hợp cảnh: “Hồi đó ở trước mặt cha xứ thề một lòng chung thủy đến chết không đổi, sao chưa gì đã bội ước nhanh vậy?”
Hoàng Mark cười lạnh, “Ha, anh Tạ bênh vực cho tình nhân cũ cũng nhanh nhỉ?”
“Ồ… Không phải.” Tạ Trạch Ích chỉ vào Chân Chân và Sở Vọng ở gần đó, đáp trả, “Tôi vô tình dẫn hai đứa nhỏ đi ngang qua thôi.”
Hoàng Mark như tự thấy nhục nhã, đưa tay vò tóc rồi nhíu mày tức giận hỏi, “Nếu không phải đến giúp người yêu cũ thì anh xen vào làm quái gì?!”
“Ai mà chẳng có mối tình đầu, đúng không anh Hoàng?” Tạ Trạch Ích cười nói, “Tôi và cô ấy có duyên nhưng không có phận, cả anh và cô gái ở Việt Nam cũng vậy – xin lỗi, vừa nãy nghe lỏm được mấy câu, thực sự không cố ý. Nhưng cô Hoàng mới là người đi cùng anh, chuyện giữa cô ấy và tôi cũng kết thúc tại đây. Bây giờ tôi đứng trước mặt anh nói chuyện là với tư cách một người qua đường không quen biết, tuy không biết rõ nhưng không thể không nói lý. Cô ấy là phụ nữ mà còn có thể dứt khoát như thế, vậy vì sao anh Hoàng không làm được?”
Hoàng Mark trợn mắt với anh, cười gượng hai tiếng, “Anh kết hôn rồi chắc. Anh thì biết cái sá gì?”
“Tôi chưa kết hôn.” Anh cười giễu rồi nói tiếp, “Nhưng anh Hoàng à, gia đình hai ta cũng gần như nhau, từ nhỏ đã tiếp thu kiến thức văn hóa nước ngoài. Đến khi lớn lên, về chuyện hôn nhân gia đình thì phải tuân thủ nghiêm ngặt theo truyền thống Trung Quốc. Cho đến nay tôi vẫn rất ghét hôn nhân kiểu Trung Quốc, tôi nhớ anh cũng thế —— dùng danh nghĩa hôn nhân để trói buộc cả của đời của hai người xa lạ với nhau, ngoài mặt thì bảo là ‘lương duyên trời ban’, kỳ thực chỉ là cuộc hôn nhân không tình yêu. Nếu hai người nhìn nhau không vừa mắt, dần dà sẽ càng căm hận nhau hơn cả kẻ thù.”
Hoàng Mark mặc áo sơ mi và tây trang, ắt sẽ hiểu được lời anh nói. Nhưng xuất phát từ tâm lý là tình địch cũ, nên anh ta chỉ khịt mũi khinh thường.
Tạ Trạch Ích không hề nổi nóng, tiếp tục nói đến đạo lý không biết anh ta cân nhắc từ đâu, “Nếu tiếp thu thì phải tuân theo tới cùng – bởi vì anh đã thỏa hiệp với cả Trung Quốc rồi. Lấy vốn từ tiếng Trung tôi mới học được gần đây mà nói thì là, ‘anh hèn nhát’, còn cái gì mà ‘quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên’.”
Nghe Tạ Trạch Ích vò đầu bứt tai nói ra những câu rất bài bản, bầu không khí vốn đang nghiêm túc lại trở nên buồn cười, cứ như thể đang xem tập phim cẩu huyết lúc 8 giờ tối thì đột nhiên chiếu quảng cáo vui nhộn hài hước, khiến Sở Vọng cảm thấy tức cười.
Tạ Trạch Ích vốn mặt dày quen rồi, còn nghiêm túc nói, “Suy bụng ta ra bụng người, có ai không muốn được toàn tâm đối xử? Bởi vì bất công với đối phương cũng không có lợi gì cho mình, quả thực là chuyện hại người hại mình. Dĩ nhiên đấy là điều tôi nghiền ngẫm nhiều năm tự chiêm nghiệm ra, có đạo lý hay không thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ anh cũng có thể nghiền ngẫm thử. Tôi nghĩ cô Hoàng cũng không phải là người không hiểu chuyện. Thương lượng với cô ấy mọi việc, hẳn cô ấy cũng sẽ nghĩ cho anh.”
Nói xong đạo lý đao to búa lớn, Tạ Trạch Ích ném súng trả lại Hoàng Mark, nói, “Tuy bảo đem theo thứ này trong người là để phòng thân, nhưng thật sự chẳng mấy khi có dịp phải dùng đến súng. Trái lại còn dễ vô tình cướp cò hơn, thế thì bất tiện lắm.”
Nói đoạn, anh cũng chẳng nhìn Hoàng Mark thêm lần nào nữa, rời đi để lại người này sắc mặt nhợt nhạt đứng sau cửa kính.
Tạ Trạch Ích đi vào trong, dừng lại trước mặt Kiều Mã Linh, chỉ nói một câu “anh Hoàng đang đợi cô” rồi vẫy tay với hai cô gái kia.
Sở Vọng và Chân Chân cũng rất biết quan sát sắc mặt, hậu tri hậu giác đi bước nhỏ xuống lầu. Trên đường đi gặp phải hai cảnh sát biển trên thuyền, hình như nghe thấy động tĩnh nên hỏi: “Trên lầu có chuyện gì vậy?”
Tạ Trạch Ích lịch sự đáp: “Không có gì, vợ chồng cãi nhau thôi.”
Cảnh sát giật mình à một tiếng rồi rời đi.
Từ nãy đến giờ đã quan sát được bản lĩnh khuyên can của người từng trải, Chân Chân đã sùng bái Tạ Trạch Ích đến mức không còn ngôn từ để diễn tả, chỉ hỏi: “Anh Tạ, cái từ ‘súng’ anh nói cuối đó, là ẩn dụ cho việc lòng phòng bị của anh Hoàng bị chị Mã Linh kích thích đúng không?”
Tạ Trạch Ích à một tiếng, “Ẩn dụ có nghĩa gì?”
“… Coi như tôi chưa hỏi vậy.”
Tạ Trạch Ích tiện đà khiêm tốn học hỏi, siêng năng truy vấn, “Gần đây chăm học tiếng Trung, xin được chỉ điểm nhiều hơn, được không cô Tiết?” Thấy Chân Chân không để ý thì lại nhìn sang Sở Vọng, “Cô Lâm?”
“Ấy…” Sở Vọng đau cả đầu, nhớ lại Tạ Trạch Ích có nhiều phẩm chất riêng vô cùng thần kỳ, thế là bèn hỏi: “Anh Tạ có biết câu ‘tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi’ có nghĩa gì không? Đây là điển cố ẩn dụ rất đúng cho tình cảnh này.”
Tạ Trạch Ích bị vạch trần, híp mắt nhếch môi, nửa cười nửa không nhìn ra xa, “Em cũng biết mà, tiếng Trung của tôi không được tốt.”
Từ xưa đến nay, để làm quen tiếp xúc với người khác thì cách bắt chuyện dễ dàng nhất đầu tiên là mượn sách, tiếp đó là “có câu này tôi không hiểu, bạn có thể giải thích cho tôi được không?”. Nếu người nào đó muốn kết bạn thì lời đầu tiên sẽ hạ thấp thân phận, hạ trình độ học vấn của mình xuống, đây là chiêu hữu hiệu nhất. Bản lĩnh không có chuyện thì tìm chuyện của anh ta, Sở Vọng đã được chứng kiện trên đường đưa cô đến bến cảng Jardine Matheson hôm trước rồi. Dĩ nhiên Tạ Trạch Ích không có tâm tư gì khác với một đứa con nít chưa lớn như cô, chỉ cảm thấy đùa vui nên chỉ tìm chuyện tán gẫu mà thôi. Cái khác không nói, chứ bản lĩnh bắt chuyện thì đúng là số một. Nếu dùng bản lĩnh ấy để đùa cợt một đứa trẻ, lại còn ra vẻ vô hại thì chỉ e Tạ Trạch Ích sẽ là người đầu tiên từ khi khai hoang lập địa đến giờ.
Có điều ngẫm lại, có lẽ cô đã hiểu được lý do vì sao ở trên bàn ăn hôm nay, Tạ Trạch Ích lại không có vẻ nho nhã như thường mà gây khó dễ cho Hoàng Mark. Không phải thật sự nhớ nhung gì cô Hoàng, chẳng qua xuất phát từ sự lễ độ anh học được từ nhỏ, cho rằng anh Hoàng có thái độ không tốt với vợ, không phải là nam tử hán đại trượng phu, cho nên mới lạnh lùng chế nhạo.
***
Sở Vọng không biết tối đó còn xảy ra chuyện gì nữa, tuy sáng hôm sau Kiều Mã Linh vẫn còn tức giận, bộ dạng khó chịu, nhưng không lâu sau lại ngọt ngào cùng ra cùng vào với Hoàng Mark.
Dường như vợ chồng họ không đến nước một đêm trở thành thù.
Có điều thái độ của bà Kiều với bà Cát lại rất đáng lưu ý. Theo như tin tức mà Tiết Chân Chân nói: bà Kiều thấy con gái và con rể vẫn hòa thuận, gia đình mỹ mãn thì rất vui, còn nói xấu bà Cát sau lưng ——
“Chuyện của cháu gái cô ta, sao cô ta không lo lắng hả? Rõ ràng ngày trước chính cô ta lo liệu cuộc hôn nhân này cho Mã Linh.”
Chân Chân diễn lại dáng vẻ cay nghiệt của bà Kiều lúc đó sinh động như thật, phối với gương mặt xinh xắn của Chân Chân khiến người hầu vú già ở phòng bên cười đau cả bụng. Còn bà Cát làm như không thấy gì, chỉ chuyên tâm sửa móng tay, mỉm cười nói, “Chị ta nghĩ mình hưởng được lợi từ chỗ cô chắc, có lẽ cảm thấy cô là quả hồng mềm dễ bóp đây mà. Chị ta tưởng mình được lợi thật ư? Một thương nhân giỏi thì làm việc gì cũng chỉ làm bảy phần, để mình có tiếng thơm là đủ rồi. Bà cô đây mà mà mất hứng thì cả thế giới này đừng ai mơ được lợi từ chỗ cô. Dù cô có không ra gì thì vẫn được cái tiếng độ lượng thông cảm. Muốn làm việc tốt đâu có dễ – cô sẽ từ từ chờ xem.”