Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 42




Tư Ngôn Tang bị cảm lạnh thật rồi.

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, đến Sở Vọng khỏe mạnh hơn ba năm cũng phải hắt xì chảy mũi mấy lần.

Neil gọi điện thoại đến nói nửa đêm Tư lên cơn sốt, ngủ miên man tới giờ này chưa dậy, vẫn chưa mời bác sĩ. Nhân viên nói trên khách sạn không có bệnh viện, sáng nay phòng 215 có nhờ nên khách sạn đã mời đại phu Trung y đến, nhưng có vẻ vị sĩ quan người Anh nọ không tin vào Trung y, cho nên mới bảo với cô là chưa gọi bác sĩ.

Cũng không phải Sở Vọng không tin Trung y. Chỉ là theo bản năng cô cho rằng Trung y chủ yếu thiên về dưỡng bệnh, không uống thuốc ba đến năm ngày thì sẽ không khỏe. Mấy ngày sau anh còn phải đi thuyền đến Thượng Hải, lênh đênh trên biển ba ngày không có ai chăm sóc, cho nên Sở Vọng mới lo lắng. Cô mặc vội áo sơ mi và váy xếp li rồi chạy ra khỏi phòng, chợt bắt gặp bà Cát ở phía đối diện.

Bà Cát hỏi trước: “Gấp gáp làm gì?”

Sở Vọng vuốt nếp nhăn trên áo, đáp, “Chào cô út, cháu đi thăm bệnh ạ.”

“Cô biết cháu đi thăm bệnh.”

Sở Vọng cười nói: “Sao cô út biết?”

“Hôm qua nghe trong khách sạn nói có hai đứa trẻ dầm mưa về, sáng nay lại có người mời đại phu. Không phải hai đứa thì là ai? Cô tưởng thằng nhóc kia không chăm sóc cháu tốt, làm cháu dầm mưa bị cảm nên mới đến xem sao.”

“Cám ơn cô út đã quan tâm.” Sở Vọng cúi đầu.

“Nếu cháu không sao thì tốt rồi. Có điều cô hỏi cháu: cháu hấp tấp chạy đến, ngoài việc thêm rắc rối hoặc bị cậu ta lây cảm, thì cháu làm được gì hả?” Dừng lại một lúc, bà Cát lại hỏi, “Đi thăm cậu ta, an ủi tâm lý cậu ta thì cậu ta có thể hết bệnh?”

Sở Vọng im lặng.

Bà Cát vừa hỏi thế, cô cũng thấy mình sốt ruột quá, nhưng hiện tại cô cũng không có cách gì.

Nếu ở thế kỷ 21, có lẽ cô sẽ có nhiều lựa chọn hơn: nhờ người quen đưa anh xuống lầu, lái xe đến bệnh viện; hoặc gọi luôn cấp cứu 120. Nhưng đây là năm 1927, trên hòn đảo cách xa đất liền, mọi nguồn nhân lực và tài nguyên cô ấy có thể dùng lại không đủ để cô đưa ra lựa chọn chính xác.

Bà Cát mỉm cười nhìn cô, một hồi sau mới từ tốn hỏi, “Ngày nào thì cậu ta đi thuyền đến Thượng Hải?”

“Chắc là ngày 17.”

Bà Cát “ừ” một tiếng, dựa vào lan can trầm tư một khắc rồi bảo: “Cháu đi xuống với cô, cô sẽ nghĩ cách giúp cháu.”

Xuống tầng một khách sạn, bà Cát mượn điện thoại ở chỗ tiếp tân quay số. Bà vừa nghịch móng tay sơn đỏ vừa nói: “Xin nối máy với ngài Đường.”

Qua một lúc sau, bà mỉm cười nói, “Ngài Đường đấy hả? Ừm. Từ Thượng Hải đến có tiện thể mang gì cho tôi không? Thế thì không cần, vất vả anh suốt ngày nghĩ thay tôi… Ừ, là thế này. Tôi có cậu cháu đang bị bệnh ở Hương Cảng, mà ngày 17 lại phải đi thuyền đến Thượng Hải… Anh cũng đi ngày 17 hả? A…? Sao lại khéo thế? Tôi chỉ gọi điện hỏi thăm thôi, anh Đường không cần phải vì tôi mà đổi hành trình sang ngày 17 đâu. Thật hả? Thế thì cám ơn anh Đường nhiều…”

Sở Vọng nghe mà ngẩn tò te.

Chỉ hai ba câu đã giải quyết được vấn đề, đến khi cúp máy, bà Cát vẫn mang gương mặt lạnh lùng cao ngạo như thái hoàng thái hậu. Bà nhướn mày nhìn Sở Vọng, thản nhiên nói: “Được rồi. Lát nữa cô sẽ nhờ người đưa cậu ta đến bến tàu Hương Cảng, tới đó tự có người đón cậu ta đến bệnh viện. Ngày mai tức ngày 17 sẽ lên thuyền, trên đường đến Thượng Hải cũng có chuyên gia chăm sóc, cháu bớt lo được rồi đấy.”

Sở Vọng vẫn trong tình trạng ngẩn ngơ. Gật đầu, rồi lại gật đầu…

Cô cũng không có biện pháp gì tốt hơn thế. Tuy số lần gặp cô út chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa lại nghe người khác nói rất nhiều về lời đồn của bà, nhưng không biết vì sao, chỉ cần đứng trước mặt bà ấy là cô lại có cảm giác yên tâm chưa từng có: như thể số mệnh của thân thể này đang mách cô rằng, người trước mặt là chỗ dựa duy nhất cô có thể tin cậy phó thác trong thế giới này.

“Ngày 21 cô cũng phải đến Thượng Hải một chuyến, nên cô cũng có thể sai người trong biệt thự đến chăm sóc cậu Tư của cháu.” Bà Cát im lặng, rút một điếu thuốc trong áo khoác mặc ngoài sườn xám ra, bỗng sực nhớ Sở Vọng đang đứng đây, thế là lại thả điếu thuốc vào lại trong bao, nói, “Vậy cháu đã yên tâm chưa?”

“Sở Vọng không biết báo đáp gì…”

Bà Cát xì một tiếng, hiếm khi cười nói: “Cháu nói xem việc này cháu có giải quyết thỏa đáng không hả? Ba năm qua bác cả của cháu đã dạy gì cho cháu vậy? Cắt xén sinh hoạt phí của cháu, thay chị hai cháu ngăn cháu gửi thư, khiến cháu vì để tìm không gian riêng mà phải ra ngoài học nghề với thợ may người Pháp… Thời đại này còn cho phép con gái thế gia vọng tộc ra ngoài đi lung tung hả? May mà thợ may kia là người tốt đấy.”

Sở Vọng ngạc nhiên: “Cô út, sao chuyện gì cô cũng biết thế?”

Bà Cát cười lạnh: “Trong biệt thự họ Kiều thiếu gì người của cô, có chuyện gì của chị ta mà cô không biết? Nếu không cháu nghĩ cô sẽ cho phép cháu đến đó ở hả?”

Sở Vọng cẩn thận ngẫm lại, trong ba năm qua, cho dù bà Kiều rất bất mãn về mình, nhưng người hầu trong nhà chưa bao giờ lên mặt hách dịch với cô. Điệp Nhi thì không nói; nhưng nha hoàn của Doãn Yên và Chân Chân cũng chưa bao giờ bênh vực chủ mình, nếu không bọn họ cũng không xin bà Kiều cho mình tự lập sớm; thậm chí Kiều Mã Linh và ông Kiều cũng đối xử với cô rất tốt… Cô vẫn cho rằng do mình cố gắng lấy lòng nên mới được thoải mái như thế, lại không ngờ là do bà Cát mở đường thay mình.

Cô đang thất thần thì bà Cát cắt ngang: “Lát nữa đi tiễn cậu Tư kia đi, đến chiều cháu ngồi thuyền về Hương Cảng với cô. Hai ngày tới ở Hương Cảng chắc cháu cũng không tiện đi thăm cậu ta. Đợi đến Thượng Hải, thằng nhóc đó đỡ bệnh thì kiểu gì cha nó cũng sẽ dẫn nó đến cửa thăm, lúc đó gặp lại cũng không muộn.”

***

Quá trưa, Tư Ngôn Tang và binh sĩ người Anh cùng đi thuyền về. Phần lớn thủy quân đều biết bà Cát, lại được cấp trên dặn dò nên ai cũng bày tỏ sẽ chăm sóc Tư Ngôn Tang thật tốt. Hơn nữa có cả Neil đi cùng, Sở Vọng vô cùng yên tâm.

Chỉ là cảnh tượng chào tạm biệt ở bến tàu khá thú vị.

Anh đang bị bệnh, từ chiều hôm qua trở về là anh ngủ thẳng đến giữa trưa hôm nay, tới khi tỉnh dậy, cả người được quấn chặt trong chiếc áo khoác màu đen to đùng, mũ che kín đầu, chỉ để lộ gương mặt tái nhợt – ngoài con ngươi đen láy ra thì cả gương mặt đều trắng bệch. Anh miễn cưỡng cố gắng đững vững, tuy đầu óc mơ hồ, nhưng đôi mắt đen láy kia vẫn nhìn Sở Vọng mỉm cười không chớp mắt.

Thuyền sắp rời cảng rồi mà anh vẫn không chịu lên, cứ đứng cạnh cô không đi. Hai ngày qua, binh lính Anh Quốc đều thấy bọn họ cùng ra cùng vào khách sạn, nên bây giờ cũng đứng trên khoang thuyền huýt sáo với hai người.

Mãi đến lúc không thể không đi, anh mơ màng cúi người hôn chụt lên má trái Sở Vọng, dọa cô giật mình rụt người lại.

Thấy thế, Tư Ngôn Tang khẽ cười, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh chỉ muốn tạm biệt em thôi.”

Sau đó lại tiến sát đến, thơm lên má phải cô cái nữa.

Trong tiếng huýt sáo của thủy binh Anh Quốc, Sở Vọng đỏ bừng mặt.

Bà Cát đứng cạnh, giả vờ như không thấy gì.

Đến tận khi thuyền rời đi rồi mà Sở Vọng vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, không biết vì sao lại có chiếc hôn má bất ngờ này, có lẽ do anh sốt đến hồ đồ rồi.

Trên đường về khách sạn, mơ màng nghe bà Cát nói chuyện cùng Tạ Trạch Ích.

Bà Cát hỏi: “Cậu quay về làm gì?”

Tạ Trạch Ích nói: “Vừa tiễn bạn gái.”

“Lại cãi nhau?”

“À, không có.” Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, “Có điều không cãi nên mới mệt đây.”

Bà Cát hừ lạnh, “Gây chuyện gì đấy?”

“Không biết cô ấy nghe ai bảo mà nói chữ ‘xa’ trong đảo xa trong tiếng Trung không phải là điềm tốt, lại trách tôi có ý xấu dẫn cô ấy đến đây, nên mới nổi giận. Bản thân tôi còn không giỏi tiếng Trung đến mức hiểu được hàm nghĩa thật sự trong cái chữ kia nữa là.”

“Không biết bao nhiêu nam nữ Hương Cảng đã đến đảo này, chẳng lẽ về sau đều ly hôn cả chắc? Người da trắng lại còn mê tín hơn người Trung Quốc, lần này cậu bị oan rồi.”

“Oan ở đâu? Vừa rồi ở bến tàu đưa tiễn, không hợp cảnh sao?”

“Sao nào, không định tiếp tục với cô nàng người Mỹ kia nữa hả?” Bà Cát nhíu mày, “Từ khi nào mà cậu có tính nết đó thế hả?”

Tạ Trạch Ích cười khổ, “Từ nhỏ đường tình đã không suôn sẻ, đây cũng không phải là lần đầu, dì cũng biết mà. Có điều danh tiếng của tôi đã lan xa rồi, dì Cát không cần phải lo cho tôi đâu.”

“Sao?”

“Cô ấy bảo tôi về Mỹ thì hãy kết hôn với cô ấy. Nhưng tôi muốn ở lại Trung một thời gian đã, chờ ổn định rồi sẽ kết hôn với cô ấy ở Thượng Hải. Hôm qua ở trên xe buýt, cô ấy tức giận tát tôi một cái, nói gì mà không chịu đi Mỹ thì thôi, không thì đến Anh kết hôn cũng được. Nếu kết hôn ở Thượng Hải thì phải đợi thêm mấy năm, như thế khác gì trêu chọc cô ấy. Muốn chia tay thì cứ nói thẳng, hà tất phải quanh co?” Tạ Trạch Ích nheo mắt, “Nhưng tôi thật sự có ý định như vậy. Nghiêm túc ở lại Thượng Hải, nghiêm túc định kết hôn, bộ giống chuyện cười lắm à?”

Bà Cát cười nói: “Chính miệng cậu nói ra, dù ai nghe cũng thấy cậu như đang nói đùa. Bây giờ tình hình trong nước thế nào mà cậu dám nói vậy?”

“Đúng thế.” Tạ Trạch Ích tự vui, “Đúng là không thể nói như thế, vậy thì tôi nên nói như thế nào đây?”

Lời này được thốt ra từ miệng chàng dân chơi số một Hương Cảng, Sở Vọng rất đỗi tò mò.

Cô không nhịn được hỏi: “Vậy lúc trước anh cũng thật sự muốn kết hôn với chị họ của em à?”

Vừa dứt lời, bà Cát và Tạ Trạch Ích đã bật cười.

Bà Cát nói: “Cậu ta dám. Nếu muốn kết hôn thật, thì với thủ đoạn của cha cậu ta, không biết người cháu kia của cô sẽ gặp kết cục gì nữa. Cô nói để cô bỏ ít tiền, hai đứa chạy ra nước ngoài hai năm đi, chịu khổ một thời gian, đợi ông Tạ hết tức giận rồi quay về kết hôn cũng không muộn. Nhưng con bé kia sống sướng từ nhỏ quen rồi, đâu bỏ được cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý trong tổ vàng? Đương nhiên là không chịu. Thế là cô nói nếu cháu chịu bỏ thằng nhóc này, cô sẽ tìm một hôn nhân môn đăng hộ đối cho cháu, ngoài ra ông Tạ cũng đồng ý tặng cháu một căn nhà ở đường Burton. Toàn bộ chuyện đó đều là do con bé tự chọn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.