Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 38




Neil cười lớn bảo: “Để Tư tiếng tăm lừng lẫy cầm suốt dọc đường, đúng là đáng tiếc… Nếu không cần thì cho tôi đi, tôi không chê đâu.”

Sở Vọng mỉm cười: “Tôi đâu nói là không cần.”

Tư Ngôn Tang cụp mắt nhìn thẳng, “Hồi sáng nhìn không rõ, cứ tưởng mưa không lớn.”

Cô nghĩ ngợi, “Phơi nắng một lúc là ổn thôi mà, không xấu đâu.”

“Thật hả?” Lúc này anh mới nhướn mày nhìn cô, “Xin lỗi em.”

Sở Vọng mỉm cười, đang định trấn an anh vài câu, thì chợt thấy vài người sĩ quan được thủy quân ngoài cửa vây quanh đi vào trong khoang, nghênh ngang tiến thẳng một mạch về phía trước. Trong số những người đi vào có giọng Anh pha lẫn giọng Mỹ. Sở Vọng *wow* lên, “Vì sao có cả người Mỹ nữa vậy?”

Neil nói, “Từ thế kỷ trước, đây từng là bến cảng tiếp tế của chiến hạm nhiều nước mà.”

Tư Ngôn Tang nheo mắt nhìn rồi nói, “Là không quân?”

Neil cười đáp: “Một du học sinh đến Mỹ mời vài đại tá không quân đến giảng bài. Có điều hải quân thì chắc chắn vẫn phải là người Anh rồi.”

Sở Vọng mơ hồ nghe thấy một âm thanh khá quen tai, nheo mắt nhìn nhưng không nhận ra là ai. Chợt mấy cô gái người Mỹ đứng cạnh vừa cười to “oh gosh ——” đầy khoa trương, nhấn chìm âm thanh kia đi, rồi bọn họ cùng nhau đi thẳng lên lầu.

Có hai người ở trên lầu thò đầu xuống gọi Neil đi lên, Neil mỉm cười với họ, nói: “Trên đảo chỉ có một khách sạn, sợ là tối nay đã bao phòng hết rồi, không biết còn phòng trống không nữa.”

Nói đoạn, anh ta đi lên cùng với hai người kia, dưới khoang thuyền không còn ai nữa, chỉ có hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Không có chỗ ở thì đành đi dạo trên đảo thôi.” Sở Vọng nháy mắt, “Nghe nói có nhà của thầy mo và đá quan tài đấy.”

Tư Ngôn Tang cười: “Lần này Viên Mai đường Hillwood muốn kể chuyện gì cho anh đây?”

Sở Vọng chắp tay sau lưng, xoay lưng về phía anh sảng khoái bước hai bước, bất chợt cô ngoái đầu lại, cầm bật lửa trong tay, khi ngọn lửa phừng lên, ánh lửa nhảy múa trên mặt anh. Cô cười nói: “Chuyện ma!”

Trong lúc anh ngây người, Sở Vọng đã đặt bật lửa vào tay anh, cười nói: “Tặng anh.”

“Của anh?” Anh mở tròn mắt, nhìn chăm chú chiếc bật lửa đồ chơi xinh xắn trong tay, bất giác mỉm cười, “Anh…”

Sở Vọng nhìn vào mặt anh, nhủ thầm: bây giờ vẫn chưa biết hút thuốc à?

Đúng lúc này, lại chợt nghe thấy âm thanh quen tai ở trên lầu truyền xuống: “—— Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho mượn lửa không?”

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên. Chỉ tháy một người đàn ông mặc áo gi lê màu ám xanh khoác ngoài, quần trắng giày xanh cọ, miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa đi xuống lầu. Anh cau mày, có lẽ nghiện thuốc lá rồi. Anh giơ hai tay kẹp lấy điếu thuốc, chỉ vào chiếc bật lửa trong tay Tư Ngôn Tang, hình như thấy là người Trung thì lại dùng tiếng Quảng lặp lại: “Có thể mượn lửa được không?”

Người này cũng trắng y hệt Tạ Di Nhã, thậm chí càng không có sắc máu. Sở Vọng nhìn mặt anh ta chăm chú, rồi đột nhiên cũng thốt ra một câu bằng tiếng Quảng: “Anh là… Coca Cola Watsons kia?”

Người nọ cũng nhìn cô một lúc, sau đó bật cười nói: “Là tôi.”

Rồi anh đứng thẳng người lên, nói: “Tiếng Quảng của em vẫn rất tệ.”

Sở Vọng đáp trả: “Anh cũng không sành sõi tiếng Trung.”

“Thế à.” Anh bĩu môi, “Tôi cho rằng mình đã tiến bộ rất nhiều.” Rồi anh cúi đầu nhìn bật lửa trong tay Tư Ngôn Tang, tán dương: “Đẹp lắm.”

Tư Ngôn Tang nheo mắt, khách khí nói: “Cám ơn. Có điều tôi cũng mới nhận được.”

“Anh cũng hút thuốc?” Tạ Trạch Ích hỏi.

“Có hút.” Tư Ngôn Tang không do dự đáp.

Sở Vọng nhịn không được mỉm cười. Rất muốn nói không cần phải ép mình đâu, nhưng không đành lòng vạch trần anh.

Tư Ngôn Tang tiếp nhận lấy một điếu 555, kẹp vào giữa tay lóng ngóng châm lửa, nhưng châm mấy lần cũng không đỏ. Sở Vọng nhìn ra ngoài, suýt nữa đã không kìm nén được kích động muốn bước đến chỉ điểm. May mà Tạ Trạch Ích cũng nhìn không đặng, mở miệng nhắc nhở trước: “Vừa hút vừa châm.”

Tư Ngôn Tang gật đầu, học theo người ta ngậm thuốc vào miệng, châm lửa rồi hít một hơi —— chợt hốc mắt đỏ bừng, ho khan dữ dội. Sở Vọng đi tới vỗ vào lưng cho anh, trong bụng oán thầm: không biết hút thì đừng cố học làm gì.

Tạ Trạch ích cười nói: “Hút nhanh quá rồi đấy.”

Lúc này thân thuyền đột ngột rung lên, thuyền đã cập bờ rồi. Trên lầu truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn vang lên liên tục, một cô gái tóc nâu tựa vào lan can, dùng giọng Mỹ ai oán: “Zoe, sắp lên bờ rồi, em muốn ăn hải sản ngoài đường.”

Tạ Trạch Ích nhướn mày nhìn cô nàng, gật đầu nói, “Xuống đây.”

Sau đó hỏi Tư Ngôn Tang: “Lần sau xin lửa, có thể nói cho tôi biết chiếc bật lửa này được làm ở đâu không?”

Không đợi có được câu trả lời, anh đã sải bước rời đi, ôm eo cô gái người Mỹ lên bờ.

Tư Ngôn Tang khó khăn lấy lại sức sau hơi thuốc đầu tiên trong đời dùng sức rít quá mạnh, rồi lúc này mới hỏi, “Ai vậy?”

“Anh trai của một người bạn.” Sở Vọng không biết liệu anh ta có nói với Tạ Di Nhã là thấy mình ở Bồ Đài không, nên không khỏi thấp thỏm.

Lúc này Neil ở trên lầu cũng đã đi xuống, một tay khoác lên vai Tư Ngôn Tang, cùng anh đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa cao giọng nói: “Cậu phải cám ơn tôi đấy Tư à. Tôi đã vì cậu mà xin một căn phòng đấy, nếu cậu muốn thể hiện lịch thiệp, thì buổi tối chen chúc với tôi cũng được, nhường căn phòng đó cho quý cô kia ở…”

Mắt Tư Ngôn Tang vẫn đỏ kè, căng thẳng nhìn sang cô. Sở Vọng gật đầu, mỉm cười đi theo bọn họ.

Khách sạn lớn duy nhất trên Bồ Đài nổi tiếng vì hải sản ngoài đường. Ba người chen chúc giữa đám thủy quân ồn ào, ai nấy tự về phòng mình. Sở Vọng thay quần áo bẩn vì dính mưa trên người, đổi sang áo sơ mi trắng và áo dây liền quần. Cô vừa lau khô tóc vừa đẩy cửa ra, thì thấy Tư Ngôn Tang đã chờ sẵn bên ngoài. Sở Vọng ló đầu ra hỏi anh: “Áo quần với giày đã khô chưa?”

Anh lắc đầu.

Sở Vọng ôm ba chiếc áo sơ mi trắng kia đưa cho anh, “Cầm áo vào phòng tắm thay đi, cởi tất ra đưa em.”

Anh nhìn áo rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Vọng, hai mắt đen láy.

Sở Vọng mỉm cười: “Nhìn em như thế làm gì?” Nói đoạn, cô đẩy anh đi vào, “Nhanh đi thay đi, nhân lúc không có ai ở đây.”

Anh ôm áo hỏi: “Thấy thì sao, có thể khiến em gả cho anh sớm hơn không?”

Sở Vọng trợn mắt nhìn anh, anh bật cười đi vào phòng, khép cửa lại.

Khách sạn có chuẩn bị máy sấy cầm tay. Khi hong khô quần và giày cho anh, chợt trong phòng rửa mặt truyền đến: “Hai năm rưỡi lâu quá, nếu sang năm thì tốt biết mấy.”

__

*Chiếc bật lửa được nhắc đến trong truyện, hình ảnh do tác giả đăng.

75282381_3099993566681608_8329433173251325952_n


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.