Ngay tới Lâm Du cũng không khỏi nhìn cô con gái nhỏ chưa đầy mười tuổi nhà mình, ngạc nhiên ra mặt. Cô bé có nước da trắng quá mức, ngũ quan xinh xắn đoan trang, rất giống người vợ cũ của ông. Lâm Du thừa nhận, đời này ông không hề dành chút tình yêu nào cho bà – thay vào đó chỉ có sự tôn kính. Nếu không phải vì còn che gió che mưa cho người vợ lẽ mình mê mẩn, thì cả đời này ông tuyệt đối sẽ không lấy vợ – chỉ vì thời đại ấy không cho phép ông cưới một cô gái xuất thân ti tiện làm vợ cả.
Bà cũng như mọi tiểu thư khuê các khác, lời nói cử chỉ khéo léo, đoan trang có thừa nhưng lại không đủ đáng yêu, nên suốt đời mới không dành được tình yêu của Lâm Du. Nhưng bà đúng là một người mẹ rất tuyệt vời, chí ít khi Tử Đồng và Doãn Yên được nuôi dưới gối bà, bà đã làm tròn thân phận mẹ cả mà dạy dỗ yêu thương.
Nếu không phải Sở Vọng được sinh ra, thì mái nhà ấm áp hoàn mỹ mà ông hết lòng vì Tử Đồng và Doãn Yên cũng sẽ không đổ vỡ…
Ngày trước bảo sẽ gả đích nữ cho nhà họ Tư, cứ tưởng lời hứa ấy sẽ không bao giờ được thực hiện. Sau khi Sở Vọng sinh ra, ông nhìn đứa trẻ lấy đi sinh mạng của vợ mình, nhìn bàn chân không to bằng hạt đậu của nó, chợt lần đầu tiên và cũng là lần cuối trong đời nảy sinh tình thương với người vợ đã qua đời, nhưng chút ít tình cảm đó không đủ để ông hủy bỏ hôn ước giữa Sở Vọng và nhà họ Tư ngày xưa lang bạt.
Thế mà chẳng ngờ rằng, quyết định của ông ta ngày đó nay lại thành một giai thoại ở chốn Đại Giang Nam Bắc: nhà họ Lâm có ơn cứu giúp với nhà họ Tư, đến khi nhà họ Tư phất lên cũng không quên giúp đỡ nhà họ Lâm.
Bây giờ nhìn vào ánh mắt của con gái út, ông bất giác nghĩ bụng, chẳng lẽ vong linh của vợ cả linh thiêng, đang bảo vệ máu mủ duy nhất của mình?
Đợi tới khi Lâm Du dặn Lâm Tử Đồng dẫn em trai em gái ra sân chơi, bà Kiều mới nháy mắt với Lâm Du, nói, “Con bé ba đúng là giống hệt mẹ nó ngày xưa.”
Lâm Du cũng gật đầu, nhưng ngại vì có bạn ở đây nên chỉ bảo, “Đúng là rất thông minh.”
Nom có vẻ Tư Ưng khá hài lòng với cô con dâu tương lai, thế là ông hỏi, “Lần này đi Bắc Bình*, anh chỉ dẫn theo một mình Tử Đồng thôi à? Nếu anh Lâm yên tâm giao Sở Vọng cho tôi, chi bằng để tôi bỏ vốn đưa con bé đi học chung với Ngôn Tang, đợi Ngôn Tang tốt nghiệp đại học, Sở Vọng cũng vừa khéo tốt nghiệp trung học, đến lúc đó có thể về nước cử hành hôn lễ.”
(*Tên gọi cũ của thành phố Bắc Kinh.)
Lâm Du sầm mặt, lắc đầu nói: “Con ba còn nhỏ quá, cũng không rành ngôn ngữ. Chuyến này anh đi khác trước, dù gì Ngôn Tang cũng mới lớn, chỉ sợ đến bản thân còn chưa chăm sóc được. Huống chi con ba rất nghịch, đi chỉ tổ thêm loạn.”
Tư Ưng mới hỏi, “Vậy hai đứa bé gái này…”
Lâm Du nói, “Hai đứa con gái không có mẹ, dần dần lớn lên, người làm cha như tôi chưa chắc đã dạy dỗ tốt. Thiệu Hưng là một vùng nhỏ, tôi định hai năm tới sẽ giao hai đứa cho bác cả của nó nuôi, theo con gái nhà thượng lưu ở Hương Cảng học tập. Tiếng Anh, tiếng Pháp, dương cầm, cách cư xử, vân vân. Mấy năm nữa con hai cũng sẽ thành thân, hiện tại con trai thông gia đang du học Nhật Bản, không thể để cậu ấm kia học thành tài quay về rồi lại chê con gái nhà chúng tôi tư tưởng bảo thủ, không theo kịp thời đại.”
Ông ta nhắc đến một người thông gia khác, Tư Ưng nghe thế thì để bụng, không khỏi rơi vào trầm tư.
Bà Kiều bèn bảo, “Trùng hợp cháu gái của ông nhà tôi cũng đến chỗ tôi để học, hiện tại đang ở nhờ trong nhà. Ba cô gái tuổi tác ngang nhau, có thể cùng đôn đúc bầu bạn với nhau trong việc học hành, như vậy sẽ học nhanh hơn.”
Bà vừa dứt lời, hai người còn lại cảm thấy rất thỏa đáng, bèn gật đầu đồng ý.
“Chỉ có điều…” Bà Kiều nhớ tới người phụ nữ mặt đầy phong tình kia, không khỏi nhíu chặt chân mày, “Tôi ở rất gần người kia. Con bé hai vốn khôn khéo, biết lý lẽ, tôi cũng không lo gì. Có điều con ba tâm tư nhanh nhẹn, ở gần như thế, ngày ngày sống trong cảnh xa hoa trụy lạc, chỉ mong không bị người ta dạy hư.”
“Có lòng xấu thì dù không dạy cũng hư. Còn nếu dạy hư mà không hư, tức dù trời có đổ mưa khắp phố, đế giày cũng không dính bùn.”
Cách một con ngõ, chất giọng khàn vì hút thuốc nhưng vô cùng quyến rũ chậm rãi vang lên. Đi cùng là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, dù đang là ngày đông giá rét vẫn mặc sườn xám, khoác bên ngoài áo choàng lông chồn trắng tinh, đi đôi giày cao gót nhọn hoắt có thể cởi ra làm vũ khí hành hung.
Lâm Sở Vọng đang chơi trong sân không khỏi bị âm thanh này thu hút, chủ nhân của âm thanh kia nhìn đến —— đôi mắt mê hoặc ẩn dưới mũ mạng che mặt, chỉ lộ nửa sống mũi cao gầy cùng đôi môi quyến rũ thoa son đỏ.
Lúc này, âm thanh phẫn nộ của Lâm Du ở trong phòng cũng vọng ra: “Năm đó là đứa nào nói, nếu tao không chết thì tuyệt đối sẽ không đến gặp tao hả?”
Cô gái xinh đẹp dựa vào cửa hình vòm ở đằng xa, cười nói, “Ồ, thì ra anh vẫn chưa chết à?”
Trong nhà lập tức rơi vào im lặng, người phụ nữ kia lại cười bảo, “Chỉ là thấy sắp đến ngày giỗ mười năm của chị dâu, nhưng tháng sau em phải đến Mã Lai không thể phân thân, nên mới đến dâng nén hương cho chị ấy sớm vài hôm, trò chuyện với chị ấy, không ngờ lại bắt gặp anh. Hầy, sớm biết thế đã không đi đường này, tránh mấy người phải lúng túng.”
Lâm Du còn chưa lên tiếng, Lâm Tử Đồng và Lâm Doãn Yên đã như gặp quỷ, vội vã kéo Lâm Sở Vọng tránh xa người phụ nữ kia ra. Lâm Sở Vọng bị kéo rời khỏi cô gái yêu tinh kia, nhưng trong đầu lại nghĩ, đúng là một người phụ nữ đẹp, thỏa mãn đủ mọi ảo tưởng của cô về vẻ phong hoa tuyệt đại, phong tình vạn chủng của phụ nữ thời dân quốc. Cho nên khi bị kéo đi như thế, cô không nhịn được ngoái đầu lại nhìn. Lúc này người phụ nữ ấy đang đứng dựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc lá. Thấy cô nhìn mình, bà cũng cụp mắt nhìn Lâm Sở Vọng, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, lúc mỉm cười, một vòng khói nhạt nhẹ nhàng phả ra giữa hai cánh môi.
Lâm Sở Vọng ngẩn ngơ: người đẹp đến thế thì ai chịu cho thấu?!
Tư Ngôn Tang vừa chạy vừa nghi ngờ hỏi: “Vì sao chúng ta phải chạy?”
Doãn Yên nói: “Đó là cô út nhiều năm không gặp của nhà em, là nhân vật làm mưa làm gió ở vùng Thượng Hải, là gái hồng lâu nổi tiếng. Từ nhỏ cha đã dạy bọn em không bao giờ được giống như bà ấy, nếu gặp được thì phải tránh xa ra, xa được bao nhiêu thì xa.”
Sở Vọng thở hổn hển, phải dừng lại nghỉ ngơi, “Nhưng đúng là người đẹp hiếm gặp… Vì sao chúng ta vẫn phải chạy?”
Tử Đồng cũng dừng lại, không vui nói: “Em ba, như thế không thể nói là đẹp được, con gái nhà lành tuyệt đối không phải như thế.”
Sở Vọng gật đầu đáp, “Em biết rồi, con gái nhà lành trừ khi gặp thất bại lớn, nếu không sẽ không có chuyện trở thành người như thế được.” Trở thành một cô gái kiều diễm có ẩn tình.
Doãn Yên nói: “Vừa rồi em không nghe bác cả nói à: lo nhất là em nhiễm thói xấu của cô út đấy. Bác cả lo lắng không phải không có lý.”
Tự dưng Sở Vọng lại bị chế giễu, nhưng lại không thể nói phải trái với con nít thời đại này. Người da trắng khi trưởng thành thường cao to, mũi cao mắt to lông mi dày con ngươi sâu hoắm. Bởi vì dáng vẻ như thế quá nhiều cho nên những thứ ít sẽ trở thành hòn ngọc quý, với người da trắng, một người đẹp phải có nét phong tình nhã nhặn xuất chúng, ví dụ như Hepburn hay Portman*. Còn người da vàng thì ngược lại, đoan trang thanh lịch nhiều rồi, nên nét quyến rũ lại trở thành điểm nổi bật, ví dụ như Trương Mạn Ngọc hay Khâu Thục Trinh**, bọn họ hơn là hơn ở phong tình lẫn khí chất. Giống như Trương Bá Chi trong bộ phimVua Hài Kịchvậy, cô ấy có thể dung hòa được hai hình ảnh trái ngược nhau giữa bộ đồng phục thủy thủ ngây thơ và một cô gái tay cầm điếu thuốc, tạo nên mỹ cảm hoàn hảo cho nhân vật nữ chính của mình…
(*Audrey Hepburntráivà Natalie Portmanphải.)
(**Trương Mạn Ngọc trái và Khâu Thục Trinh phải.)
Cô rất muốn nói, thẩm mỹ của các người đúng là quá kém, quá bảo thủ! Nhưng cô lại không thể giải thích chuyện này được, nên cô đành tự trấn an mình rằng, có thể là do trình độ văn hóa của mình chưa đủ, cho nên không đạt tới mức thẩm mỹ, không bắt kịp trào lưu của người văn hóa mấy người.
Tư Ngôn Tang thoáng nghĩ rồi nói, “Lúc anh ở nước ngoài, có vài người đàn ông da trắng rất thích con gái Đông Á và Đông Nam Á, thậm chí còn có vài người bạn bằng tuổi anh cho rằng, phụ nữ châu Á khi chưa quá bốn mươi là đẹp nhất. Anh cũng từng hỏi họ về chuyện này, bọn họ trả lời: bởi vì các cô ấy vừa quyến rũ vừa đoan trang, nét phong tình ẩn trong làn mi tiếng cười, nhìn bọn họ có cảm giác rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không già đi hay béo lên —— Anh nghĩ có lẽ điều bọn họ ám chỉ chính là kiểu như bà ấy.”
Tư Ngôn Tang vừa dứt lời, Lâm Sở Vọng đã lập tức vỗ tay. Nói hay lắm, nói trúng tâm tư của cô rồi. Dường như đây là lần đầu Tư Ngôn Tang bàn về chuyện này trước mặt con gái, anh ta nở nụ cười ái ngại.
Lâm Doãn Yên lại đỏ mặt nói, “Anh Ngôn Tang, sao anh có thể bình luận qua loa về con gái như vậy?”
Tư Ngôn Tang ngẩn ra, “Anh… Anh ở nước ngoài lâu rồi, nên không rành phép tắc. Anh không cố ý xúc phạm em gái.”
Tử Đồng cũng nói: “Tuy hai nhà chúng ta qua lại với nhau từ nhỏ, cậu và em ba cũng có hôn ước, hơn nữa từ nhỏ cậu đã tiếp thu nền giáo dục nước ngoài, có thể thường xuyên chơi chung với hai em gái nhà tôi. Nhưng nếu với người khác, đàn ông con trai sẽ không được phép đặt nửa bước vào cửa khuê các. Nếu nói chuyện mà không có màn che, bị người ngoài nghe được, chỉ sợ hai em gái sẽ bị người ngoài chỉ trỏ.”
Tư Ngôn Tang đỏ mặt, rối rít xin lỗi.
Sở Vọng nhìn cậu Tư bị hai anh em nhà này chỉ trích mà lại còn khiêm tốn nhận sai, cúi đầu xin lỗi. Cô nghĩ bụng, gia giáo của nhà họ Tư tốt thật đấy. Người ta đến làm khách, thế mà bị hai anh em nói tới mức làm Lâm Sở Vọng cảm thấy quá đáng. Khi bốn người đi vào lối tắt băng qua vườn hoa, Lâm Sở Vọng vô tình đến cạnh Tư Ngôn Tang, thấp giọng nói: “Anh đừng để ý đến anh chị của em làm gì, em cảm thấy anh nói rất đúng —— có những vẻ đẹp gọi là nét đẹp từng trải, cái đẹp đó chỉ sinh ra khi trải qua sóng gió thất bại, cũng là điểm mà bông hoa trong nhà kín không có được, nên mới khiến bao kẻ si mê.”
Tư Ngôn Tang nghe cô nói thế thì mở to mắt, thấp giọng cười khẽ, “Đến anh còn không dám nói lời này mà em gan thế! Không sợ cha mắng em sao?”
“Em không nói anh không nói, làm sao cha biết được?” Sở Vọng chớp mắt, cười tít mắt bảo, “Em xem anh là đồng chí! Anh cũng đừng bán đứng em đấy.”
Tư Ngôn Tang nghe cô nói thế thì buồn cười, “Thế chúng ta là phe Liên Minh hay phe Hiệp Ước?”
Sở Vọng lục lọi trí nhớ một lúc lâu, nhưng cũng không nhớ nổi hồi thế chiến thứ nhất, những quốc gia nào thuộc phe Liên Minh, quốc gia nào thuộc phe Hiệp Ước.
Tư Ngôn Tang nhìn cô ngẩng đầu nghiêm túc nghĩ ngợi, bóng trúc đốm loang lổ rơi lên gương mặt bé nhỏ trắng nõn, gió thổi lá trúc kêu xào xạc, những đốm sáng kia cũng theo đó lay động. Lúc sáng lúc tối, trong con ngươi đen láy phảng phất có vì sao lấp lánh.
“Hay là em ba đi nước ngoài du học với anh, núi cao nước xa, đỡ phải lo anh viết thư về tố cáo.”
“Em mà đi với anh thì kiểu gì anh cũng moi ra được lỗi sai, đến lúc đó cũng sẽ viết thư về tố cáo.”
Tư Ngôn Tang bật cười, nghiêm túc nhìn cô, “Anh nghiêm túc đấy. Nếu em muốn đi, nhất định cha anh sẽ vui lắm, chú Lâm cũng sẽ không ngăn cản.”
Xuất ngoại ư?
Sở Vọng thầm cân nhắc, nhưng rồi nhanh chóng cho ra kết quả. Một lúc sau, cô cười đáp: “Cả anh và em đều còn nhỏ, con đường tương lai lại dài tít tắp, sợ là không thể chăm sóc cho nhau được. Em sẽ ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, chỉ mong anh học thành tài, đến lúc quay về đừng quên em, cũng đừng chê trách gì em.”
__
Tác giả có lời muốn nói: Tôi chỉ muốn nói là, nữ chính nói câu trên hoàn toàn không xuất phát từ tình cảm, không phải vấn đề có thích hay không. Chỉ là vì trong thời đại này, trước khi cô ấy có khả năng tự tìm được một điểm dừng chân yên ổn cho mình, thì có thể nói người trước mắt chính là điểm dừng chân tốt nhất, là cọng rơm cứu mạng của cô ấy.