Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 147: Ngoại Truyện 6: Xác Cá Voi Chìm




Snow day đến quá bất ngờ. Hầu như tất cả các cơ sở trường đại học bên bờ sông Charles River trong khu vực Greater Boston đều thông báo cho nghỉ học, và hầu hết các cửa hàng cũng đều đóng cửa.

Thông báo nghỉ bão chỉ được đưa ra một ngày trước đó, Lâm Trí vẫn chưa làm xong bài tập phiên dịch tiếng Latinh nên phải vùi đầu thức đêm, lúc đọc được thông báo thì tuyết đã rơi dày đặc.

Ba ngày liền không bước chân ra khỏi nhà, Ngoài hai chai Yakult và một gói mì ốc gạo trong tủ lạnh ra thì không còn gì để lót dạ.

Hai cân tôm hùm mua ở chỗ tiệm bán tôm hùm Boston một ngày trước cũng chưa được gửi đến do bão tuyết.

Cô thật sự đói tới mờ mắt rồi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đọng ngoài vườn hoa và trên quốc lộ đã vượt mức cảnh báo mười inch, thi thoảng lại có vài ba đứa học sinh trung học quái gở mặc áo tay cộc la hét chạy ngang qua bên ngoài.

Cô tính lái xe đến Star Market gần nhất để mua một ít rau và trái cây, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ô tô đậu trong vườn đã bị tuyết lấp đến cửa sổ. Cầm lấy xẻng xuống lầu xúc tuyết, đang xúc được một nửa thì tuyết lại rơi, ngấm vào đôi ủng đi tuyết và cả quần jeans của cô, khiến bắp chân lạnh cóng, vớ cũng ướt sũng.

Cô lạnh cóng đến nỗi mặt tê liệt, hai tay đỏ bừng, cơ thể run lập cập. Tuyết trước cửa xe vừa được xúc đi là cô chui tọt vào lại trong xe, nhưng mất mười phút vẫn chưa nổ máy được. Tin nhắn hỏi bạn cùng phòng bao giờ về, có thể mang hộ ít thức ăn vẫn đang nằm ở trạng thái chưa đọc.

Cô ngồi lặng trong xe, dùng năm phút hoài niệm về tuyến giao thông liên tỉnh ở châu Âu, sau đó từ bỏ kế hoạch ra khỏi nhà, đứng dậy đi về phòng.

Cũng may là còn có lò sưởi.

Ngôi nhà mà cô thuê thuộc sở hữu của một ông già người Trung Quốc. Cô mới đến cách đây hai tháng, vì lý do cá nhân nên chưa xin được vào ở ký túc xá trường; khóa học lại còn bận rộn, kéo hai chiếc vali 28 inch đi loanh quanh khách sạn và khuôn viên trường thì đột nhiên xuất hiện một hợp đồng cho thuê nhà, lập tức giải quyết được vấn đề khổ sở nhất của cô.

Hai ngôi nhà gỗ nằm cạnh nhau, ở giữa là một khu vườn được chăm sóc cẩn thận. Căn nhà lớn được chủ nhà giữ lại, còn căn nhà nhỏ cho cô cùng với một cô gái người Mỹ đến từ Seattle thuê, cô ấy là con lai, có mẹ là người Quảng Đông. Phòng không quá lớn, nhưng vẫn đủ dùng khi ở với bạn cùng phòng thích gọn gàng. Mọi thứ đều vượt quá mong đợi của cô, điều thiếu sót duy nhất là đi bộ vào thành phố hơi xa; lái xe mất đến 20 phút, thế là cô cắn răng, dùng nửa số tiền dự trữ mua một con Camaro màu vàng để khỏi phải đi bộ.

Ngoài bận rộn việc học và vẫn chưa thích ứng được với bầu không khí ở trường do mới đến ra, thì mọi thứ vẫn vô cùng thuận lợi.

2.

Vì một cuộc thi, một giáo sư của khoa Sinh học Vật lý đã đích thân viết thư mời cô đến. Cô không tham dự lễ tốt nghiệp mà lập tức trả nhà trọ ở London, vượt qua bảy múi giờ để đến Boston Cambridge, bắt đầu một hành trình mới.

Nhưng cuộc sống mới cũng chẳng thoải mái gì cho cam.

Khi cô tới Boston thì đã quá mùa tựu trường một tháng.

Ký túc xá ở trường đã đủ người, trừ khi có người giữa chừng bỏ học.

Quy tắc của chương trình học thạc sĩ là: ba mươi tín chỉ là tốt nghiệp, tuy nhiên, theo các quy định thông thường của hệ thống lựa chọn khóa học, về mặt lý thuyết, mỗi học kỳ không được chọn quá chín tín chỉ.

Nhưng giáo sư này đã cho cô một đặc quyền. Ông ấy cho cô thời khóa biểu tự cho là tối ưu nhất để cô tự chọn, chỉ cần không trùng lịch thi thì cô có thể chọn bao nhiêu tín chỉ tùy ý. Thế là cô lập tức chọn chương trình học khoảng 15 tín chỉ.

Mấy chuyện vặt vãnh vẫn chưa giải quyết xong, chương trình học lại dày đặc, gần như khiến cô phát điên. Miễn cưỡng lắm mới hoàn thành bài tập sau giờ học, nhưng cũng rất khó để theo kịp tốc độ của lớp. Cô đã cố gắng để không đến trễ, mà nếu đi trễ thì sẽ ôn lại chương trình học môn khác ở bên ngoài, đợi tan tiết thì mượn vở của bạn học chụp ảnh lại về ghi chép.

Cô đã cố gắng để trở nên hoàn hảo nhất có thể, nhưng cô vẫn không tránh khỏi ‘ý đồ riêng tư’ của vài giáo sư trước khi quen với thói quen của tất cả các giảng viên. Hai tuần trước trong lúc lên lớp, giảng viên của môn Chủ nghĩa Đạo đức công bố mấy bài tiểu luận về nhà không đúng định dạng, không đúng cách viết của giáo sư thì phải về nhà làm lại, mà Lâm Trí cũng nằm trong số đó.

Cô lập tức giơ tay xin thầy hướng dẫn định dạng bài viết. Vị giáo sư triết học Franz nổi tiếng cay nghiệt tức khắc rút bài tiểu luận của cô ra, tìm mấy câu không đạt đủ trình độ học thuật mà mỉa mai. Đúng là cô có viết sai thật, nhưng không nghiêm trọng đến mức ấy.

Cô lập tức dùng tiếng Anh cãi tay đôi với Franz, khiến cho toàn khoa Sinh vật xôn xao, chỉ trong chớp mắt đã bước lên hàng ‘danh nhân toàn trường’.

Hả giận thì hả giận đấy, nhưng cô cũng biết, từ nay về sau cô phải đảm bảo mọi bài thi trong môn học này không được sai sót một chút nào. Cắn răng nín nhịn, trong mấy tuần tới thật sự khiến cho vị giáo sư tính vốn kén chọn không thể bới móc được gì. Nhưng hai tuần trước Franz đột nhiên bắt đầu đặt câu hỏi trong lớp, nội dung bao gồm việc sử dụng thành thạo các danh từ Latinh. Chỉ có sinh viên từ khoa MIT đang học từ trường đại học mới từng được kiểm tra tiếng Latinh trong lớp. Rất nhiều người đã fail, và dĩ nhiên Lâm Trí cũng trong số đó, hơn nữa…

Franz gửi ba trăm trang giấy môn Chủ nghĩa Đạo đức được viết bằng tiếng Latinh đầy đủ cho tất cả những người không đạt chuẩn, và yêu cầu tất cả dịch nó sang tiếng Anh rồi bốn ngày sau nộp cho ông ta vào lớp trong tuần tới.

Trong vòng hai tiếng đồng hồ, từ điển tiếng Latinh trong thư viện đã bị mượn hết sạch.

Sau khi xác nhận hết hôm nay cũng không có ai phát minh ra máy phiên dịch tiếng Latinh, Lâm Trí chỉ biết cầm mấy xấp giấy trong tay khóc không ra nước mắt, ba ngày cũng chỉ miễn cưỡng để cô nhận ra được các từ đơn mà thôi.

Cô không phải là siêu nhân, nhưng cũng không đến nỗi không làm được. Cô không cảm thấy tự ti về trình độ học vấn cũng như quốc tịch của mình, cũng không cho rằng hành vi của mình sẽ bị phóng đại lên coi đó là hành vi chung của sinh viên Trung Quốc. Cô chỉ hơi rụt rè không biết cựu sinh viên CIL có phàn nàn về bản hành vi cá nhân của mình hay không mà thôi. Cô không muốn mệt mỏi như vậy. Nhưng đây không phải là quốc gia của mình, cô không thể ngang nhiên trắng trợn được.

Thực sự không liên quan gì đến chuyện phân biệt đối xử, chẳng qua là cảnh ‘ăn nhờ ở đậu’ mà thôi.

3.

Điện thoại di động nằm trên bàn ăn sáng lên, tay cô cóng tới nỗi vẽ hai ba lần vẫn không mở khóa được, phải hơ ấm trên nồi đun nước thì mới mở được.

Là tin nhắn Whatsapp của bạn cùng phòng: “Đang chơi với Alex ở club, quên có cảnh báo sớm về bão tuyết. Sau 12 giờ mới về. Alex không về được Harvard, có lẽ tối nay sẽ tá túc.”

Cô gửi lại emoji OK, lúc khóa điện thoại mới liếc thấy ngày tháng quen thuộc. Là sinh nhật cô.

Sinh nhật 22 tuổi, vì bão tuyết nên không thể ra ngoài, chỉ có mỗi gói mì ốc gạo lót dạ.

Bật lò vi sóng, nấu nước nấu mì.

Lúc xé gói mì cô thoáng do dự, sau đó tắt lò sưởi, mở toang cửa sổ ở phòng bếp.

Cô ném điện thoại sang một bên, tiện tay quẳng mì và măng chua vào trong nồi. Cùng lúc đó, một thứ mùi vô cùng hăng bốc lên, khó mà có thể diễn tả bằng lời.

Mười giây sau, cô thoáng nghe thấy tiếng đàn ông ho khan ở ngoài cửa sổ. Đối diện cửa sổ phòng bếp hình như là thư phòng của chủ nhà, nhưng ông ấy rất hiếm khi về nhà, Lâm Trí cũng chưa bao giờ thấy cửa sổ mở lần nào.

Cô dừng bước một hồi, không nghe thấy tiếng động gì thêm. Đi đến cửa sổ nhìn, trong tầm mắt không có bóng dáng ai. Thế là xoay người đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, chưa xả sạch xà phòng gội đầu thì đột nhiên phòng tắm tắt đèn. Trùm khăn tắm đi ra, trong phòng tối đen.

Sập cầu chì rồi.

Mì vẫn chưa sôi.

Cô tháo khăn trùm đầu ra che mặt lại, lúc tinh thần sắp suy sụp thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Cô nghe máy, là bà quản gia của chủ nhà báo cho cô biết điện áp bị hỏng, lát nữa sẽ có người đến sửa, nếu có việc gấp thì có thể sang nhà bên này giải quyết. Sau đó còn bổ sung một câu: “Bên này có canh nấm, khoai tây rán mỡ bò, với một vài món Quảng Đông.”

Cô không đỡ nổi sức hút của câu cuối. Sau khi hỏi bà chủ nhà là có thể sử dụng phòng tắm hay không, cô lập tức cầm lấy laptop và bài tập phiên dịch, đem theo búp bê gấu trúc và quạt xếp nhỏ làm quà viếng thăm.

4.

Mượn phòng tắm gội sạch đầu, lau khô tóc xong, quản gia dẫn cô đi thẳng lên phòng khách.

Vừa bước vào cửa đã thấy mấy bức tranh chữ treo trên tường, có bức vẽ tuấn mã, có bức tranh thư pháp chữ đơn phong cách đặc biệt, cũng có bức chữ Lệ dày đặc biến đổi bất ngờ; dưới góc phải đóng dấu giống nhau, nhìn là biết chúng là bút tích của chủ nhà.

Cô lật đật nhét chiếc quạt xếp có in chữ mua mười mấy tệ trên Taobao vào balo, chỉ giao con gấu bông cho quản gia.

Quản gia cũng không phát hiện động tác nhỏ của cô, cám ơn chủ nhân thay cô rồi nói với cô là cô có thể tùy ý sử dụng đồ trong nhà, sau đó xoay người rời đi.

Cô thở phào một hơi.

Lò sưởi âm tường đang cháy bập bùng, trong phòng ấm áp nhưng không khô hanh, trái lại còn rất thoải mái.

Trong phòng có trải thảm, một bộ bàn ghế đọc sách, hai tủ gỗ thấp phía sau được lấp đầy bằng những cuốn sách, trông có vẻ rất cũ.

Đi đến bàn làm việc định ăn lót dạ. Cẩn thận đóng các trang sách đang mở ra, đang ngạc nhiên là vì sao quản gia dọn đồ ăn lên bàn mà không sắp xếp lại sách vở cho chủ nhân, thì vô tình nhìn thấy chữ viết tay trong chồng sách cũ.

Cô mở trang bìa trong ra, vẫn là kiểu chữ bút thép mạnh mẽ, lần lượt viết bằng tiếng Anh và chữ phồn —— “Bách khoa toàn thư tiếng Latinh chuyên ngành”.

Cô giật mình, tim đập thình thịch.

Cô nhanh chóng hoàn thiện bài tập phiên dịch trước khi màn đêm buông xuống.

Chủ nhà vẫn chưa về. Bà quản gia hâm nóng lại đồ ăn cho cô, đợi cô ăn hết thì mới cho cô về.

Điện áp vẫn chưa sửa xong, trong nhà tối om. Cô đặt laptop và bản nháp sang một bên, đi thẳng về phòng.

Trên người vẫn ấm áp, còn vương mùi gỗ trong phòng.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhiều, những bông tuyết ánh vàng dưới ánh đèn đường.

Điện thoại nằm trên bàn sáng lên, một tin nhắn nhảy ra: “Mình không biết từ lúc nào mọt sách Linzy của chúng ta lại nổi tiếng đến vậy đấy! Mới hỏi Alex xem có chỗ nào mua được đồ nóng cho con gái Trung không, lập tức có hai anh đẹp trai bày tỏ có thể đem đồ ăn đến thăm cậu. Mà có lẽ bọn họ càng muốn thành ‘đồ ăn’ hơn.”

“Sinh viên đặc quyền học đồng thời 15 tín chỉ nghe nè, hôm nay tụ tập mới biết được một tin đồn: thì ra cựu sinh viên CIL của cậu cũng ghét Franz, cậu chính là anh hùng của bọn họ đó! Cậu xem đi Linzy, đã bảo từ lâu rồi, biểu hiện cởi mở chút, trò chuyện nhiều chút thì mới có được bạn trai!”

Cô tựa vào khung cửa nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài, chợt nhớ lại chuyện hồi bé.

5.

Cô là đứa trẻ sinh sớm.

Lên tiểu học, nhờ đọc “Thư viện Newton nhỏ” mới tình cờ biết được mình thuộc về nhóm người có “chỉ số thông minh thấp”, “có thể bị động kinh”, “bại não”, “khó tiêu”, “không cao”, từ đó trở đi cô luôn sợ hãi về thế giới này. Ngoài việc đứng trong góc quan sát ra thì rất ít khi mở lời.

Bố mẹ nghĩ rằng hành vi gặp chướng ngại ngôn ngữ của cô là một điềm báo không tốt, luôn khuyến khích cô nói chuyện trước mặt người lạ, lại thường xuyên nhắc đến câu chuyện khi cô mới chào đời: “Hồi con mới sinh ra đỏ hỏn à, to chừng bàn tay người lớn thôi, thế mà nắm chặt tay y tá không buông. Ngay đến một cụ ông người Quảng đi ngang qua cũng dừng bước, cười khen con ‘chắc chắn tương lai sẽ trở thành đấu sĩ’.”

Đến lúc tốt nghiệp trung học, cô đã thành công trổ mã cao một mét bảy, hơn nữa trí khôn cũng bình thường, vô cùng năng động.

Cô vẫn cho rằng mình thích rúc vào trong góc an toàn không muốn người khác biết, cùng lắm là đổ lỗi cho môi trường xung quanh thôi chứ cũng chả có ý định và dũng khí trở thành một đấu sĩ.

Nhưng mỗi lần cô bị xâm phạm đến cùng cực, sự cố chấp và tháo vát nảy sinh khi bị kích thích thường xuyên khiến chính cô sốc.

Cô nghĩ, có lẽ lời khích lệ trở thành “chiến binh” của ông già đã có hiệu quả. Nếu ông ấy còn sống, nhất định cô sẽ đích thân tìm đến cửa cám ơn. Nếu có thể, cô hy vọng lại được ông ấy khen ngợi lần nữa, nói không chừng có thể thay đổi tính cách cố chấp cô đơn hai mươi hai năm qua của mình.

Nghĩ tới đây, chợt nghĩ đến bạn cùng phòng cứ hay ghẹo cô không có bạn trai, thế mà hôm qua thật sự tặng cô một máy Lelo làm quà sinh nhật.

Kéo ngăn kéo ra nhìn chằm chằm thứ màu hồng kia, Lâm Trí đột nhiên bật cười.

Cô gõ chữ trả lời: “Bọn họ có dễ xài như máy Lelo cậu tặng mình không?”

Gửi tin nhắn đi, trong đầu vẫn nghĩ: có lẽ là không. Vậy tại sao phải vì một người không hiểu mình mà phải ép bản thân đi làm chuyện không vui?

Nghĩ tới đây, mây đen trong lòng lập tức bị tiêu tan. Lâm Trí tựa đầu vào cửa sổ lạnh lẽo nhoẻn miệng cười, bật lò sưởi đến nấc 3; kéo rèm cửa lại, cô ôm chăn ngủ ngon.

6.

Đến rạng sáng, bạn cùng phòng và bạn trai mới lái xe về.

Lâm Trí ngủ không sâu, mơ hồ nghe thấy tiếng động hai người dừng xe ngoài vườn hoa và cả tiếng trò chuyện với một người đàn ông xa lạ.

Hình như cô nghe thấy bạn cùng phòng nhận lấy thứ gì đó: “Sách? Là từ điển Latinh. Đưa cho Linzy? Được rồi… Ây da nặng quá. Linzy vui lắm cho xem, mấy ngày gần đây cậu ấy đang cuống cuồng tìm cuốn sách này. Xin hỏi khi nào thì cô ấy trả lại cho chú ạ?”

Người nọ cười nói: “Không cần, tôi thay mặt người khác tặng lại cho cô ấy.”

Bạn cùng phòng sợ hãi kêu lên: “Trời ạ! Chắc chắn cậu ấy vui lắm cho xem! Chú tốt quá!”

Bọn họ cũng không nói nhiều, một lúc sau đã về phòng. Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, cô nghe thấy Alex nói: “Người phương Đông đó trông quen quá.”

“Nhìn rất danh giá ha, không giống người Hoa bị Mỹ hóa. Anh thấy ở đâu vậy, phim bộ à?”

Alex trầm tư: “Trong sách Vật lý nào đó. Chủ nhà của em tên gì?”

“York Tsui…”

“Có nhớ tên tiếng Trung không?”

“Em còn không biết nữa. Hay đợi Linzy dậy rồi hỏi thử coi?”

“Không… Đợi đã, anh nghĩ mình biết ông ấy là ai rồi.” Alex mở trang sách cuốn từ điển ra, “Lai Tsui là người đặt nền móng cho thiên văn học cận đại, sách giáo khoa vật lý thiên văn của bọn anh và nhiều từ điển vật lý trong thư viện cũng là do ông ấy biên soạn. Có điều ông ấy đã qua đời hai năm trước rồi. Cái tên này là?”

“Ai biết? Họ hàng gì đấy chăng?”

“Chữ đẹp quá. Giá trị cuốn viết tay này chắc không rẻ đâu…”

“Đợi Linzy dậy, em hỏi giúp anh xin thử một bản photo nhé?”

“Thứ này có giá trị sưu tập, chứ nếu không thì anh đã đến thư viện mượn rồi. Nè, dòng chữ tiếng Trung này viết gì thế?”

“Có chúa mới biết.”

Lâm Trí gãi đầu, phủ thêm áo khoác đẩy cửa đi ra, đứng ở huyền quan thấy hai người họ ngồi bên bàn ăn, đối diện là một chồng từ điển, trông cứ như thể đang khảo cổ vậy.

Bạn cùng phòng nhác thấy cô, lập tức ngoắc tay: “Linzy, đã ăn gì chưa? Bọn mình có đem theo sandwich đây! Lại đây lại đây, chắc chắn cậu rất muốn thấy thứ này!”

Cô đi đến, thấy trên trang cuối viết tên “Từ Lai” theo dạng phồn thể, bỗng nghĩ đến điều gì đó, bật cười nói: “Ồ, thì ra là giáo sư Từ?”

“Cậu biết người ta à?”

Cô lắc đầu, “Mình không quen. Hồi học cấp ba mình học rất dở, tính dùng thành tích môn Vật lý để xin vào trường đại học chỗ thầy ấy, thế mà thầy ấy lại viết thư trả lời mình, ‘Em học xong ở chỗ tôi thì sau này định làm gì?’ Mình mới viết thư hồi âm nói về mấy kế hoạch rất ngây thơ của năm đó. Cuối cùng thầy ấy từ chối mình.”

Alex lại hỏi, “Thế trong này viết gì?”

Cô cúi đầu nhìn.

Ở đó viết một hàng chữ, tuy vẫn là thể chữ phồn nhưng lại không giống với nét chữ trong từ điển lắm.

Trên đó viết:

Gửi Lâm Trí, mấy năm gần đây có nghĩ đến vấn đề tôi từng hỏi không?

Không sao.

Nhớ ôn tập tiếng Latinh cho tốt. Ăn nhiều đồ tốt cho sức khỏe. Mì ốc ăn liền không tốt cho sức khỏe, lại còn hôi nữa.

Còn nữa, chúc mừng sinh nhật.

Ngày sinh trên giấy tờ của cô đều là âm lịch, làm sao chủ nhà biết được ngày sinh nhật của cô?

Cô gãi đầu, đang định hỏi bạn cùng phòng về chữ ký của chủ nhà thì đột nhiên nghe thấy Alex sực nhớ ra thét lên: “Anh nhớ ra rồi! Ông ấy là giáo sư vật lý thực nghiệm ở trường bọn anh. Tên tiếng Trung là – Wan Kwan, Tsui.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.