Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 122




Tạ Trạch Ích dừng lại, chống người đứng dậy nhìn thẳng vào cô, “Sao thế?”

Cô thấp giọng lặp lại: “Đau.”

“Ừ.” Anh lại khó hiểu suy nghĩ, sau đó nhắm mắt cúi đầu hôn môi cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, rồi ngẩng đầu hỏi, “Thế này có đau không?”

Cô nhìn vào mắt anh, thận trọng nói: “Đừng cắn là… Ưm…”

Cô còn đang căng thẳng đến mức lời nói không rõ thì anh lại hôn cô. Trong lúc vô thức, hai tay cô đã quấn lấy cổ anh, khiến anh nhận được nhiều đáp trả hơn, khác hẳn lúc thường. Tham lam chiếm đoạt không chút giấu diếm, muốn giữ riêng sự dịu dàng mềm mại trong miệng… Trong chớp mắt, hơi thở của cô như bị cướp đoạt, ý thức tan biến, vô thức phối hợp với nhất cử nhất động của anh.

Nhận thấy cô chủ động, động tác của Tạ Trạch Ích chậm lại, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập. Anh nửa quỳ trên giường, một tay đè lên chăn khóa cô lại, tay khác nâng đầu gối nhấc chân cô ra khỏi dưới người mình, vòng ra sau lưng anh.

Trong tư thế này, ngay lập tức cô cảm nhận được thứ cứng rắn nóng hổi của Tạ Trạch Ích đè lên bụng mình.

Sở Vọng chấn động. Tiếng thốt lên đầy kinh hãi trong nụ hôn nóng bỏng vỡ thành tiếng rên nghẹn ngào đứt quãng. Cô đã cảm thấy khó thở, nhưng Tạ Trạch Ích chưa có ý dừng lại.

Anh cực kỳ chìm đắm trong nhiệt độ và mùi vị trong miệng cô, đến mức mỗi lần hôn đều quyến luyến không thôi, không ngừng đòi hỏi, không ngừng tiến sâu.

Cho tới khi ý thức được anh định nhấc chân kia của cô vòng qua thắt lưng, phần hông rắn chắc cũng nhân đó chen vào giữa hai chân cô.

Cô ôm chặt anh mà hôn, với tư thế như vậy, nếu không phải có quần áo ngăn cản thì thực sự không khác gì đã làm tình. Tinh thần cô biến mất, nhưng trong khoảnh khắc sau đó lập tức giật mình choàng tỉnh, cuối cùng cũng giơ tay đẩy vai anh; Tạ Trạch Ích dừng động tác, khẽ cựa quật, cô nhân đó lui ra.

Hai tay Tạ Trạch Ích giữ mắt cá chân cô, không cho phép cô rời khỏi mình nửa tấc nào.

“Tránh cái gì?” Anh ép đến gần hỏi.

“không có bao, bao…” Cô bỗng lắp bắp, lời nói không thể mạch lạc.

“Gì cơ?” Anh cúi đầu, thấp giọng hỏi.

Cô im lặng, sau đó sửa lời, “Không có condom… đúng không?”

Anh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, nhìn thẳng vào mắt cô nói, “Không muốn sinh con cho anh ư?”

Cô đỏ mặt, “Bây giờ chưa được!”

Anh cau mày, “Vì sao bây giờ chưa được?”

“Ít nhất cũng phải bỏ thuốc lá đủ ba tháng…”

“Ba tháng?” Anh khẽ bật cười, “Đã bốn tháng anh chưa đụng vào thuốc rồi.”

Rồi anh nâng cổ cô lên định hôn, nhưng cô đã xoay đầu né tránh, nụ hôn của anh rơi lên tai cô. Sai thì sai luôn, anh nhẹ nhàng hôn từ vành tai mềm mại, sau đó cắn lấy thùy tai.

Sau cảm giác run rẩy chạy khắp toàn thân, bàn tay định đẩy anh ra cũng mất đi nửa sức lực.

Cô nhắm mắt, tuyệt vọng nhẩm tính: Đã một năm kể từ khi cô rời phòng thí nghiệm nơtron chưa nhỉ? Vẫn chưa hết năm, cô luôn có cảm giác tế bào đột biến bức xạ trong người mình vẫn chưa được chuyển hóa hoàn toàn.

Tạ Trạch Ích hôn lên má cô, và cũng chỉ quyến luyến nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sau đó anh xoay người ôm siết cô tựa vào lòng mình, gò má dán lên đỉnh đầu cô.

Rồi anh đỡ lấy đầu cô cùng ngã xuống gối. Cô hốt hoảng nhắm mắt, nhưng đến khi nằm xuống mới phát hiện tay và đùi Tạ Trạch Ích đã đệm cho mình. Không thể không nói, cái ôm của Tạ Trạch Ích cực kỳ thoải mái, được anh ôm vào lòng như thế, cô có cảm giác bao hiểm nguy giông tố đều được chiếc ôm cản lại.

Hình như cô đã thề thốt sẽ không làm con ếch nấu nước ấm, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã bị từng giọt từng giọt dịu dàng của người đàn ông này thấm ướt, chạm đến đoạn cuối thần kinh nhạy cảm vì yếu ớt của cô.

Còn đang cảm khái thì cô cảm thấy kẻ đầu sỏ dán vào tóc cô, thở dài một hơi chừng như rất thất vọng.

Thứ kia của anh dán ở chân cô, bị cô khiêu khích nên hỏa khí vẫn chưa tan. Cô vươn tay ôm anh, vừa chột dạ lẫn áy náy hỏi, “Anh Tạ, hay là… em dùng tay nhé?”

“…”

Tạ Trạch Ích dở khóc dở cười. Im lặng một hồi, anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô áp vào vòm ngực ấm áp của mình, “Đừng nhúc nhích. Để anh ôm thế này một lúc.”

Cô tựa vào ngực anh, thấp giọng nói: “Em xin lỗi.”

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, ôn tồn nói, “Sao có thể trách em chứ. Là do anh… không kìm nén được.”

Hai người im lặng ôm nhau trên giường.

Cô tựa đầu vào cổ anh, lắng nghe tiếng xe điện dưới nhà cùng tiếng hít thở trên đỉnh đầu, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện.

Anh nói anh đã không hút thuốc bốn tháng, cô mơ hồ nhớ đến bộ phim tài liệu mình đã xem: Nhiều quốc gia ép có hình phạt ép thú tội về tội gián điệp, một trong những điều đáng sợ nhất đó gọi là “không để lại chấn thương” – giống như tên gọi, mọi thủ đoạn ép cung đều chỉ gây ra tổn thương dưới da: nội tạng, huyết dịch, hệ thần kinh, vân vân.

Cô vẫn còn nhớ trông anh mệt mỏi thế nào khi mới về nhà, cùng với lúc cởi áo cho anh, da thịt và tứ chi còn nguyên vẹn, khỏe mạnh sáng bóng, lòng lại bất chợt quặn đau.

Cô thấp giọng gọi: “Anh Tạ?”

“Sao thế cô Tạ?”

“Anh…” Cô cân nhắc lựa lời, “Bốn tháng qua, bọn họ có cho anh ăn no mặc ấm không? Có từng làm khó anh không?”

Người bên trên im lặng, rồi cô nghe thấy anh thờ ơ trả lời: “Sao có thể chứ. Em không biết ở trong quân chồng em có nhân duyên lắm hả? Lúc ở Đông Nam Á Anh thuộc, không ai dám làm khó anh cả.”

“Ừm.”

Thấy cô có vẻ không tin, anh lại nói, “Không chỉ không gầy đi mà còn tăng thêm thêm nửa cân.”

“Có vẻ ăn uống rất tốt nha.”

“Cũng tạm, nhưng bọn họ không cho anh ngủ.”

Con tim cô thắt lại, bất an giãy giụa trong lòng anh. Cô nhớ đến gì cô đã thấy trong phim: Con tin bị trói vào ghế điện, hễ hoạt động cơ thể chậm lại là sẽ bị coi như ngủ gục, ngay lập tức dòng điện áp thấp sẽ kích tỉnh; hoặc là ở trong môi trường không người dài ngày, không có decibel với khả năng cách âm tuyệt đối – trí tưởng tượng của cô không thuộc hàng phong phú, nhưng vẫn nghĩ được rất nhiều cách khiến tinh thần của con tin sụp đổ.

Trên mặt anh có bóng mờ vụt thoáng qua rồi biến mất, lập tức cười nói: “Bọn họ mời đến mấy chục người phụ nữ vô cùng quyến rũ, thay phiên hầu hạ chồng em liên tiếp mấy chục ngày đêm không thể chợp mắt.”

Vào lúc này rồi mà còn có tâm trạng đùa giỡn, cô tức giận nhấc chân đá anh, “Anh tưởng mình đi đấm bóp trá hình hả?”

Anh dễ dàng kẹp bắp chân cô lại, tò mò hỏi, “Đấm bóp trá hình là gì?”

Cô thử rút mấy lần nhưng không rút được, thở hổn hển nói, “Chính là mấy chục người phụ nữ vô cùng quyến rũ khiến anh không thể chợp mắt kia đấy!”

Tạ Trạch Ích cười khẽ, cạ vào chóp mũi cô hỏi, “Em nghe ở đâu mấy thứ này vậy, còn cả condom nữa. Hả?”

Cô lắp bắp, “Đọc, đọc trong sách.”

“Cô Tạ đúng là đọc sách nhiều thật.” Anh buông chân cô ra, ôm cô cao lên để hai người có thể nằm trên gối trán kề trán chuyện trò. Tạ Trạch Ích lại hỏi, “Còn đọc gì nữa?”

Cô đang âm thầm phỉ nhổ: mình học sinh học nhiều năm như thế, mài giũa da mặt dày đến mức có thể bình thản tán gẫu chi tiết về cấu trúc cơ thể độc đáo của nam giới với trai thẳng, thậm chí còn nghiêm túc bàn luận với các nam sinh về vấn đề sau khi kích thích bộ phận tương ứng trong cấu trúc cơ thể người, có thể gây ra một loạt các phản xạ thần kinh và kích hoạt toàn bộ hệ thống bài tiết. Chỉ sợ kiến thức về vệ sinh sinh lý của cô nhiều tới mức đủ để mọi người kinh hãi.

Nhưng cô lại quên, kiến thức thực tế của cô chỉ là một tờ giấy trắng, đến một chấm đen cũng không có.

Rồi cô nghe thấy Tạ Trạch Ích nói như không có chuyện gì xảy ra, “Nên em không cần lo. mọi chức năng của anh Tạ vẫn hoạt động bình thường, khỏe mạnh dễ dùng.”

Xưa nay cô luôn hiểu ý rất nhanh.

Anh vừa dứt lời, mặt cô lập tức đỏ bừng đến mang tai.

Tạ Trạch Ích thấy cô đáng yêu, không nhịn được hôn nhẹ lên gò mà chỉ mới khiêu khích một chút đã đỏ bừng.

Sau đó anh trở nên nghiêm túc, chậm rãi cười nói, “Vẫn còn nhiều thời gian sau này mà. Tất cả sẽ để cô Tạ thử từng thứ một, không cần vội vàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.