Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 110




Sở Vọng có cảm giác đã mười hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Trái ngược với khung cảnh yên ắng ở bệnh viện Chữ Thập Đỏ gần bến tàu tề tựu thuyền bè Tây Dương ở tô giới công cộng, trong mười hai tiếng vừa qua, cả bến Thượng Hải chìm ngập trong tin tức kinh thiên động địa.

Ba giờ sáng, ban biên tập của “Tạp chí Đông Phương”, “Trình báo” và “Thương báo” thuộc cục báo chí thương mại Thượng Hải đã nhận được một cuốn băng nhựa, ngay trong đêm bỏ đi hết mọi tin tức đã làm trước đó mà bắt tay lại từ đầu, cuối cùng cũng kịp lúc đăng tải những bức ảnh này lên báo vào trước chín giờ sáng, cũng kịp thời đưa đến tư gia, khách sạn và các cửa hàng Thượng Hải.

Khi những người có thói quen đọc báo buổi sáng mở tờ báo có lương tiêu thụ cực cao ra, họ sẽ phát hiện dù là trang báo nào đi nữa thì cũng chỉ dùng để đăng tải một loạt các tấm ảnh – tội ác âm thầm lớn mạnh trong những đêm dài bị cúp điện, ngủ yên cùng người dân Thượng Hải trong suốt mấy tháng vừa qua.

Một tấm ảnh chụp hàng ngàn ống nghiệm, bình tam giác và lọ kín trong suốt đựng dung dịch formalin, mà trong đó là các bộ phận của con người, bao gồm trẻ sơ sinh và phôi thai đã thành hình.

Một tấm ảnh khác chụp hàng trăm ngàn đĩa petri được lưu trữ trong tủ đông, bên trên dán nhãn tiếng Nhật và các tài liệu tương tự, tất cả đều được lược dịch sang chữ Hán, ví dụ như “bình nuôi cấy trực khuẩn dịch hạch”, “bình nuôi cấy bột máu bò (033)”, “Bột máu người (Ishii)”, tiêu đề trên báo còn được in đậm, khiến người đọc nhìn mà giật mình.

Ngoài ra còn có một bức ảnh nặng ký nhất, tồn tại trong tập hồ sơ được đặt tên là “ghi chép giải phẫu vườn Trung Hoa” —— trên hồ sơ có một tấm hình, một người đàn ông bị trói trên bàn mổ, ba người bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo găng tay cao su đang tiến hành lột da người sống, bên dưới ghi chú dòng tiêu đề tiếng Nhật hoa mỹ —— tài liệu thực tế chữa bỏng.

Mở đầu của một bản sao bộ dung cụ sinh hóa đã được tóm tắt thế này: “Tỷ lệ tử vong trong tổng số 90 thí nghiệm 033 được thực hiện tại bệnh viện nhà máy sợi Hồng Khẩu cao đến 90,62%, đủ để xác nhận mức độ gây chết người đáng kinh ngạc của loại vũ khí này, cũng đủ để chứng thực sự độc đoán anh minh của bệ hạ.”

***

Ba tòa soạn cùng lúc công bố, khiến thành phố Thượng Hải mang tính thương mại và giải trí hơn các thành phố khác đã chấn động mạnh trong ngày 2 tháng 4. Rồi những tờ báo cùng ngày hôm đó cũng dần cũng được gửi đến các thành phố khác trên khắp cả nước, thậm chí mấy ngày sau lên cả tin tức radio trên khắp miền đại lục Viễn Đông.

Còn các tòa soạn không nhận được cuốn băng mật đêm hôm đó thì đều đăng tải tin tức “dạ tiệc hữu nghị Trung-Nhật-Anh” nhân dịp thí nghiệm kéo dài sáu tuần đã thành công hoàn thành. Còn những tin tức không đúng lúc khác lại đang làm nổi bật tính giật gân và hoang đường của những tấm hình và buổi dạ tiệc đó.

Hình ảnh và báo cáo xuất hiện rất nhanh, khiến hội đồng khu tự quản ở tô giới công cộng, đội tuần cảnh Nhật Bản và Nam Kinh Không kịp ứng phó. Nam Kinh đang đệ trình lệnh bắt giữ lên hội đồng khu, để các binh sĩ vũ trang đã xông vào tô giới tiến hành bắt giữ. Sau khi nhận được phê duyệt của ba nước Anh Mỹ Pháp tại hội đồng khu, lập tức hạ lệnh phái trưởng trung đoàn 2 thuộc sư đoàn 6, quân đoàn 25 là Tống Cảnh Như dẫn theo 25 binh sĩ chạy đến Thượng Hải canh gác vũ trang, đề phòng trường hợp công chúng phẫn nộ, có kẻ “có ý xấu” kích động đám đông bạo loạn thì có thể trấn áp bất cứ lúc nào.

Vào tảng sáng hôm đó, khi thành phố phát ra tiếng thở dài đầu tiên trên sông Hoàng Phổ, vẫn có một vài tờ báo đang đăng tải những tin tức bên lề. Nếu có người quá nhàm chán thì có lẽ sẽ để ý đến một tin tức đính hôn xen lẫn trong đó, liên quan tới hai nhà Lâm Trịnh.

***

Khi Sở Vọng mở mắt, đập vào mắt cô là một màu trắng tinh tĩnh lặng —— tường trắng, trần nhà trắng, gối trắng và khăn trải giường cũng trắng nốt.

Trong màu trắng yên tĩnh này, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài cửa sổ có rèm. Cô khẽ cử động, nhưng toàn thân không có sức lực, đầu cũng đau điếng, môi với răng như bị dính lại. Giọng vừa đau vừa khàn, mở miệng lên tiếng thì giọng ồm ồm, trong một chớp mắt cô đã tưởng mình đã bị đổi thành giọng đàn ông.

Nữ y tá da trắng của đội cứu hộ nghe thấy tiếng thfi vội chạy tới đỡ cô, hỏi với giọng Scotland đầy ân cần: “Cô có muốn uống nước không? Hay là muốn vào nhà vệ sinh? Cô bị chấn động não nhẹ nên sẽ có cảm giác choáng váng và buồn nôn. Không muốn khó chịu thì nằm yên đừng nhúc nhích, nếu có chuyện gì thì cứ bảo tôi và Mary đến đỡ là được.”

Cô khẽ lắc đầu, một cảm giác choáng váng lập tức ập đến. Cô khàn giọng hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”

“Là người tới thăm cô đấy, bạn với người thân. Nhưng cô cần được nghỉ ngơi yên tĩnh quý cô à. Thời gian thăm bệnh chỉ có mười lăm phút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một hai người được vào…”

“Có những ai?”

“Nhiều người lắm, khoảng mười người, lúc sáng cũng có người đến nhưng đã đi rồi. À đúng rồi, người lính đưa cô tới có hứa sẽ làm không làm phiền cô, với điều kiện là tôi phải chăm sóc cho cô. Anh ta chỉ mới rời đi thôi, có lẽ là đi mua cơm.” Nhắc đến chuyện liên quan tới nam nữ trẻ tuổi, nữ y tá mặt mày hớn hở, cũng trở nên nói nhiều hơn, “Trong số những người đến thăm cô, có ba người là người Ba Lan, Hà Lan và người Mỹ, chờ tới giữa trưa, chỉ mới rời đi ban nãy, có để hoa lại cho cô, bảo ngày mai sẽ lại đến thăm. Có một cô gái người lai, còn lại toàn là người Trung Quốc. Tôi không nhớ rõ tên người Trung lắm, hình như là Tư, Tư gì đó, để tôi đi hỏi lại cho.”

Cô gọi y tá lại, “Có thể mời anh ấy vào được không?”

“Tư?” Cô y tá nhướn mày, “Được.”

Lúc y tá ra ngoài gọi người vào, cô giơ tay sờ đầu, đầu với trán và cả cằm đã được băng bó thật chặt, chỉ chừa mỗi mặt ra ngoài; trang phục của cô cũng đã được đổi sang đồ bệnh nhân sạch sẽ. Nhất định bộ dạng của cô bây giờ buồn cười lắm, cô nghĩ, có lẽ giống như nữ nhà xơ của Thiên Chúa giáo.

Ở cửa có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, cô phát hiện “Tư” mà y tá nói thì ra là Tư Ưng. Y tá đi vào, cầm theo bó hoa tươi và một tấm thẻ, đặt hoa lên đầu giường cho cô rồi ra ngoài báo cho mấy người đã đứng chờ cả ngày ở bên ngoài, bảo bọn họ ngày khác hẵng đến thăm bệnh.

Để tỏ ra lễ phép nên Sở Vọng định đứng dậy, nhưng Tư Ưng đã bảo cô cứ nằm nghỉ đi. Cô nằm trên giường im lặng chờ Tư Ưng lên tiếng, thời gian chỉ có mười lăm phút, Tư Ưng cũng không trì hoãn lâu, ông nói: “Biết gần đây cháu và cha có hiềm khích, ông ấy muốn nhờ vợ bác bàn bạc chuyện hôn sự hai nhà với nhau.” Nhìn vẻ mặt của cô, “Bà ấy chưa thành thạo tiếng Trung, sợ làm cháu hiểu nhầm ý nên bác lỗ mãng đến đây.”

“Không biết…” Cô bình tĩnh nói, “Kết quả bàn bạc của mọi người là gì.”

Tư Ưng ho khan hai tiếng, điềm đạm nói: “Sau khi quay về từ khách sạn Thượng Hải, nhà bác quyết định để Ngôn Tang đến New York học tiếp, học Luật pháp quốc tế, đây cũng là ý muốn của nó. Nếu như chuyện bên cháu giải quyết xong rồi, và nếu cháu đồng ý thì sau khi kết hôn, nhà bác sẽ đưa hai đứa cùng đến Mỹ. Đương nhiên, nếu chuyện ở Tây Bắc khiến cháu không thể rời cảng được, vậy thì Ngôn Tang cũng có thể… có thể đi chung với cháu.” Cả ông và vợ đều rất thương cô bé đang nằm trên giường bệnh lúc này, yêu con và cũng thương cô. Nhưng bọn họ cũng biết con trai mình cần người bạn đời thế nào. Đây là quyết định tốt nhất mà họ có thể làm vì con trai, mà cũng có thể là quyết định tệ nhất.

Cô cụp mắt nghĩ ngợi, sau đó cười nói, “Cám ơn bác trai và bác gái đã yêu mến, nhưng cháu không chịu nổi.”

Tư nói, “Vì sao lúc ở Hương Cảng, cháu có thể chỉ trích chị gái vì nó, thậm chí ở khách sạn Thượng Hải còn giải vây cho nó, liên tục bảo vệ nó, làm con trai bác nhớ nhung đến vậy mà cháu lại nói chịu không nổi?”

Cô im lặng nhìn Tư Ưng.

Tư Ưng thở dài, “Dù chịu không nổi, nó cũng sẽ nhớ nhung cháu suốt đời. Bất luận cháu đi đâu, có thành thân hay không, thì trong lòng nó cũng sẽ không có người khác.”

“Bác Tư, cháu rất kính trọng bác, Ngôn Tang xứng đáng có người tốt hơn. Mà bác cũng biết cháu không phải là người đó. Bác cũng giống Ngôn Tang, đều là người đơn giản sạch sẽ, chuyện đã làm sẽ không hối hận, cũng chọn người đi tới bạc đầu. Vì đơn giản sạch sẽ, phân biệt rõ ràng nên cũng dễ bị phụ lòng.” Cô nghĩ ngợi, “Nếu bác vứt bỏ vị lãnh đạo không đáng để dựa dẫm kia, dùng binh lực và tuyến tình báo trong tay mình vào người thích hợp thì đó chính là con dao sắc. Bác trai à, bác có từng nghĩ, nếu dùng con dao sắc bén này đúng chỗ thì có thể tước gọt được bao nhiêu mục nát hỗn độn không?”

Tư Ưng không ngờ mình vốn đến để khuyên cô, nào ngờ lại bị cô thuyết phục ngược lại, thế nên không khỏi trầm tư.

Đã hết mười lăm phút, y tá gõ cửa nhắc nhở. Lúc Tư Ưng đứng dậy, Sở Vọng còn nói: “Bác à, sau này nếu bác đến tìm cháu, cháu vẫn sẽ cung kính đợi bác. Nhưng xin bác đừng làm thuyết khách thay ‘người cha’ kia của cháu nữa. Ông ta không đáng để cháu tôn trọng, không chỉ bởi vì ông ta không phải là một người cha tốt với cháu. Ông ta nham hiểm, là kẻ đầu cơ, thậm chí còn không phải là người đáng để kết giao. Ông ta không xứng để bác tin tưởng như thế. Cháu biết nay nói ra những lời này là đại nghịch bất đạo, có thể bị lôi đi chém đầu. Nhưng cho dù là thế, cháu vẫn hy vọng lúc bác tham dự bàn bạc chuyện chính trị với ông ta, có thể ngẫm lại lời cháu đã nói.”

Tư Ưng vừa ra đến cửa thì đột nhiên ngoái đầu nhìn cô, một cái nhìn cực kỳ trịnh trọng. Cô nhớ khi xem bức tranh của Tư Ưng lúc mới về nước, trông ông rất có phong độ khí khái. Nhân vật làm mưa làm gió thích quyền lợi đấu võ năm xưa, nay không biết đã chịu bao nhiêu đau thương sương gió mà giữa hai hàng lông mày đã có phần già nua.

Tư Ưng rời đi mà không nói một lời.

Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà và nghĩ, Sakuma nói không sai, bắn ra phát súng đầu tiên trong đời, tính cách của cô như được ‘thăng cấp’, ngay tới tâm hồn cũng được gột rửa, thế nên rất bội phục trước tài văn chương đột nhiên giỏi lên của mình. Cô quyết định tranh thủ viết một bức thư vốn nên viết từ lâu, thế là lại hỏi y tá giấy bút, dùng bàn ăn nhỏ làm tấm lót, thoáng nghĩ ngợi rồi hạ bút viết nhanh. Không biết là do bị chấn động não hay trí nhớ nhiều năm đã bị suy giảm, cô phải cố gắng nhớ lại lắm mới viết được mấy câu, nhưng rồi cũng phải đặt bút xuống nghỉ ngơi. Cứ thế viết được gần nửa trang, bỗng cô nghe thấy ở bên ngoài có người dùng tiếng Anh nói chuyện với Mary.

Vừa nghe thấy giọng Oxford quen thuộc này, con tim cô chợt nảy lên, đột nhiên nghĩ tới, hình như mình đã lảm nhảm rất nhiều trong vòng tay anh trước khi ngất đi. Nhưng cụ thể đã nói những gì thì cô không nhớ được. Chỉ mới nghe thấy giọng Tạ Trạch Ích thôi mà cô đã cảm thấy căng thẳng khó hiểu, rụt người vào lại trong chăn, hai tay vẫn cầm giấy bút, ló nửa đầu ra khỏi khăn trải giường trắng tinh, chột dạ nhìn sang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.