Gió Bắc Nam

Chương 7: Tớ không tìm được cậu ấy




Ngày thứ hai sau khi nộp hồ sơ nguyện vọng, trong nhóm lớp có người đề nghị có nên tụ tập một lần hay không. Lớp năm là lớp cuối cùng trong lớp tự nhiên, nhưng kỳ thi đại học này lại phá lệ đặc biệt xuất sắc, tỷ lệ đỗ trên 98%, hơn nữa học sinh mũi nhọn cũng không ít, cả lớp đều được nêu tên.

Lưu Dân rất vui mừng, trong đại hội biểu dương hiệu trưởng còn khen ngợi lớp ông, tiền thưởng bộ phận tài chính cũng đã phát.

【Thầy mời khách!】

Đây là nguyên văn lời Lưu Dân nói.

***

Ngày tụ tập, không có gì bất ngờ, Lục Vọng thật sự không đi, Trần Gia Hòa vốn cũng không định đi, nhưng Hứa Nhất Nặc liên tục nhắn tin cho cô, ở đó năn nỉ ỉ ôi, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng, Trần Gia Hòa đi, cô cố ý tìm Lưu Dân hỏi chuyện của Lục Vọng, Lưu Dân nói ông cũng không liên lạc được với người thân của anh.

Hai người đứng ở bên ngoài phòng nói chuyện, người lui tới có không ít, Trần Gia Hòa giống như đã chết lặng, một chữ cũng không phát ra được. Cuối cùng vẫn là Lưu Dân nhắc nhở cô về phòng trước đi, chờ tụ tập xong rồi nói sau cũng được.

Tất cả mọi người trong lớp cơ bản đều đi, ngồi chật kín ba bàn lớn, mọi người ăn uống, nói chuyện, hơi thở vốn đã treo lơ lửng trước đó đã hoàn toàn buông lỏng.

Các đôi tình nhân trước đó bị kỷ luật nhà trường hiện tại cũng dám quang minh chính đại nắm tay ôm nhau.

Thật tốt.

Trần Gia Hòa ngồi cùng Hứa Nhất Nặc nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi người cạn ly đổi chén, nói đùa vui vẻ, chụp ảnh lưu niệm với nhau, không thể nói là tức cảnh sinh tình, nhưng đột nhiên cô cảm thấy thật sự tiếc nuối.

Không có Lục Vọng, đâu đâu cũng đều là tiếc nuối.

Trần Gia Hòa rời đi giữa chừng, đầu tiên cô lấy cớ đi vệ sinh, mãi cho đến khi lên xe buýt mới nhắn tin cho Hứa Nhất Nặc nói mình không thoải mái nên đi trước.

Nói như vậy lừa được người khác, nhưng lại không lừa được Hứa Nhất Nặc.

Bữa tiệc vừa kết thúc, Hứa Nhất Nặc liền hỏi Trần Gia Hòa muốn địa chỉ nhà hiện tại của cô.

Nửa tiếng sau, Hứa Nhất Nặc thật sự tìm đến cửa.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Hứa Nhất Nặc hỏi cô.

Dọc theo đường đi cô ấy còn rất sốt ruột, tóc mái trước trán đều bị thổi loạn, ngực phập phồng thở hổn hển, cuối cùng còn không tức giận nhìn cô.

Trần Gia Hòa vẫn là câu nói kia: “Không phải như cậu nghĩ, tớ thấy không thoải mái mà thôi.”

“Vậy trở về liền thoải mái?” Hứa Nhất Nặc lại hỏi ngược cô, ngữ khí quá không tốt.

Trần Gia Hòa dừng một chút, tầm mắt trực tiếp lảng tránh cô ấy, “À, uống chút nước ấm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

“Cậu thật sự không muốn nói thật với tớ?”

“……” Hít sâu một hơi, Trần Gia Hòa lại trả lời cô ấy: “Đây là lời nói thật.”

“Ồ, tớ tự cho là mình vẫn còn khá hiểu cậu, cậu có thể tin tớ một lần không?”

Hứa Nhất Nặc chớp chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng, lại rất thuần túy.

Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng, hoặc có lẽ cảm thấy chuyện này không phải là chuyện lớn gì, Trần Gia Hòa nói với Hứa Nhất Nặc chuyện Lục Vọng rời đi, “Tớ không tìm được cậu ấy.”

Một chút tin tức cũng không có y.

“Cậu… Có phải cậu thích cậu ấy không?”

Bất tri bất giác, Hứa Nhất Nặc cảm giác mình phát hiện ra cái gì đó, cô có hơi khiếp sợ.

Trần Gia Hòa cũng bội phục mạch não của cô ấy, nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Bằng không tớ suy nghĩ làm gì?”

Nếu như không phải thật sự trong lòng có người đó, cảm xúc làm sao có thể bị người đó dắt đi?

“Ồ, Lục Vọng rất đẹp trai, ánh mắt cậu rất được nha!”

Trần Gia Hòa: “……”

Đây là trọng điểm sao?

Cười ngây ngô vài cái, Hứa Nhất Nặc liền thu liễm nụ cười trên mặt, cô ấy cúi đầu, “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, các cậu bắt đầu từ khi nào vậy? Tớ thực sự không biết gì cả.”

Thân là bạn cùng bàn của Trần Gia Hòa, kể cả bạn cũng bàn có người mình thích mình lúc nào cũng không biết, Hứa Nhất Nặc cảm giác mình rất không xứng chức!

Nếu phải có một dấu ấn thời gian xác định……

“Chắc là kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi trung học phổ thông,” Trần Gia Hòa nói.

Hứa Nhất Nặc cảm giác mình lại bị làm cho kinh hãi, cô che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Gia Hòa chỉ mím môi, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy.”

“Không phải, hai người quen biết rất sớm rồi đó chứ?”

“Ừm.”

“……”

Liên tiếp bị ném bom thông tin, Hứa Nhất Nặc cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện đặc sắc, cô ấy kéo Trần Gia Hòa bảo cô kể cho mình nghe chuyện của Lục Vọng.

Coi như là kể chuyện để tâm sự, Trần Gia Hòa cảm giác mình nói cũng không có trọng điểm, nhưng Hứa Nhất Nặc lại nghe say sưa, “Không còn gì nữa?”

Cuối cùng, cô ấy còn hỏi một câu như vậy, Trần Gia Hòa trả lời: “Ừm, không còn nữa.”

“Vậy nói cách khác, cậu ấy vốn phải tỏ tình với cậu, kết quả bị chính cậu làm hỏng?”

“……”

“Không phải, sau đó sao cậu lại không đi hỏi cậu ấy một chút? Không khó chịu sao?”

“……”

Một vấn đề chôn trong đáy lòng ba năm, không khó chịu mới là lạ!

Trần Gia Hòa mím môi, Hứa Nhất Nặc nghiêng đầu nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

***

Ngày 20 tháng 8, kết quả xét tuyển đăng ký nguyện vọng đã được công bố.

An an ổn ổn, Trần Gia Hòa thuận lợi được nhận vào một trường đại học sư phạm ở Bắc Kinh.

Thành tích của Hứa Nhất Nặc thiếu chút nữa, nhưng cũng ghi danh trường không kém ở Thiên Tân.

Chiều hôm đó, bị bạn bè trong vòng spam, mỗi người đều thông báo kết quả trúng tuyển đại học.

Mọi người “vinh hoa phú quý, chớ quên nhau’, nói những lời chúc phúc cho nhau, dường như tương lai cũng đã định trước, mỗi người đều làm chủ cuộc đời của chính mình.

Tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, phong cảnh nhất thời vô hạn.

Mà về phần Lục Vọng, người kia, anh đi đâu, lại đi học ở đâu, Trần Gia Hòa không biết.

***

Sau khi đến trường đại học, biết rất nhiều người, cũng tham gia nhiều câu lạc bộ, học cách trang điểm. Ngoài việc học tập, Trần Gia Hòa và bạn cùng phòng đi dạo quanh trường, sau khi đi dạo hết xung quanh, các cô liền chạy khắp nơi, ngồi trên tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ cũng không ngại mệt mỏi.

Lần thứ hai nhận được tin nhắn của Lục Vọng, là năm năm hai.

Ngày hôm đó, bạn bè của anh cập nhật một trạng thái, là một bức ảnh chụp cảnh đêm, anh nhìn vào ống kính, đôi mắt cong cong, đáy mắt phát ra sáng cách đó không xa, giống như có sao.

Giống anh, lại không giống anh.

Thế cho nên lúc Trần Gia Hòa lần đầu tiên nhìn thấy còn hơi sửng sốt một chút, nghĩ đến trong vòng bạn bè của mình sao lại có người đẹp trai như vậy?

Đương nhiên, suy nghĩ như vậy chỉ còn sót lại trong đầu cô chưa đến nửa giây đã biến mất, tọa độ trên đó cho thấy là một trường đại học ở Quảng Châu, Trần Gia Hòa vừa nhìn thấy, trong lòng lại bất giác âm thầm tính toán khoảng cách từ Bắc Kinh đến Quảng Châu.

Hơi xa.

Hình như còn rất xa.

……

Thật sự quá lâu không liên lạc qua, Trần Gia Hòa hận không thể hỏi Lục Vọng: “Cậu chết ở đâu rồi?”, “Có biết tớ vẫn đang tìm cậu không?”

“Vì sao không để lại một câu liền chuyển đi?”

“Cậu bảo tớ làm gì bây giờ?”

Nhưng lời nói đến miệng cô lại dừng lại.

Những lời này có lẽ là điều cô ấy muốn hỏi nhất.

【Gần đây thế nào?】

Từng dòng chữ gửi qua, hai tay Trần Gia Hòa nắm chặt điện thoại di động, những lời này cô cân nhắc rồi lại cân nhắc, hy vọng Lục Vọng không phát hiện ra cái gì.

Trong một đêm, lại giống như trở về bộ dáng ban đầu.

Tin nhắn của Trần Gia Hòa gửi qua chưa được bao lâu, Lục Vọng liền trả lời cô.

【Cũng tạm được, cậu thì sao?】

Cũng tạm được, cậu thì sao?

Anh cũng không biết trả lời cô lấy một câu!

Trần Gia Hòa khẽ cắn môi,【Tớ cũng tạm được.】

Lục Vọng:【Ừm.】

Nói xong câu đó, giao diện chat không hề nhúc nhích, Trần Gia Hòa quả thực bị làm cho buồn bực.

【Tớ không hỏi cậu liền không nói phải không? 】

Cô lại tiếp tục hỏi:【Cậu thật sự cảm thấy có thể bỏ qua, đúng không?】

Lục Vọng nhắn tin lại cho cô là nửa tiếng sau.

【?】

Trần Gia Hòa:【Giả ngu với tớ sao? Tại sao cậu chuyển đi trong kỳ nghỉ hè mà không nói gì với tớ?】

Lục Vọng:【Lúc ấy trong nhà có chuyện, ta hiện tại đang sống cùng cô, ở Quảng Châu.】

Không gặp mặt nhau, Trần Gia Hòa không thể tưởng tượng được giọng điệu của anh, thái độ của Lục Vọng khi nói những lời này.

Trần Gia Hòa:【Chuyện gì?】

Có chuyện gì đó xảy ra……

Trần Gia Hòa lại cảm thấy mình dường như đã bắt được điều gì đó.

Vẫn ở trong bóng đêm đi một mình, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy chút ánh sáng kia.

Cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Cơ hội để biết sự thật.

Nhưng Lục Vọng dường như không có ý định cho cô cơ hội này, anh không nói thêm gì, Trần Gia Hòa chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để suy đoán, suy đoán đến cuối cùng cô cũng có hơi sụp đổ.

Đầu óc rối loạn.

Trần Gia Hòa định đi tìm Ngu Hà hỏi một chút, Ngu Hà và Trâu Khả Viên khá quen thuộc.

Đúng vậy, lúc ấy sao cô lại không nghĩ tới cái này.

***

Có lẽ cũng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, Ngu Hà trước tiên đã tiêm cho Trần Gia Hòa một mũi dự phòng, nói để cho cô  chuẩn bị tốt tâm lý.

“Trước khi các con thi đại học, mẹ Lục Vọng phát hiện bị ung thư, bố thằng bé trên đường đến bệnh viện xảy ra tai nạn giao thông……”

“……”

“Lúc ấy hai đứa còn chưa thi xong, vẫn là mẹ gọi điện thoại cho Lục Vọng thông báo cho thằng bé. Cái này, lúc ấy các con chuẩn bị thi đại học, thời gian rất gấp gáp, đứa nhỏ này cũng hiếu thuận, mỗi buổi sáng và tối đều đến bệnh viện……”

“Mỗi sáng lúc 6 giờ?”

“……”

Lời nói của Ngu Hà bị Trần Gia Hòa cắt ngang, bà há hốc miệng, đáy mắt rõ ràng xẹt qua ý kinh ngạc, sau đó lại gật đầu như nhận lệnh.

Hô hấp Trần Gia Hòa chậm lại, cô tiếp tục hỏi: “Từ 8 đến 10 giờ tối?”

Ngu Hà lại gật đầu.

Thời gian đều đúng, khó trách mấy ngày đó thỉnh thoảng không nhìn thấy bóng dáng Lục Vọng đâu, khó trách……

Tất cả những điều này cô đều phát hiện, nhưng cô không hỏi bất cứ điều gì, cái gì cũng không có.

Ngực bị một hơi đè nặng, Trần Gia Hòa nhắm mắt lại, lại hỏi: “Sao mẹ lại nói với cậu ấy?”

“Mẹ… Mẹ còn có thể nói như thế nào, đương nhiên là nói với thằng bé chuyện bố mẹ nó đều nằm viện.”

“Mẹ cũng không nói với con chuyện này…”

“Mẹ nói với con làm gì?” Ngu Hà cười nhạt, “Nhiệm vụ của con chính là học tập thật tốt, quản những chuyện nhàn rỗi đó làm gì?”

“Chuyện nhàn rỗi?” Trần Gia Hòa nhìn chằm chằm, cô không tin những lời này là từ Ngu Hà trong miệng nói ra, “Mẹ cho cho rằng đây là chuyện nhàn rỗi?”

“Vậy… Không, ánh mắt con như vậy là có ý gì?” Bị Trần Gia Hòa nhìn thấy có hơi mất hứng, sắc mặt Ngu Hà trong nháy mắt liền thay đổi, bà vòng tay ra trước ngược: “Vâng! Tôi nghĩ rằng đó là một chuyện nhàn rỗi.”

“……”

“Còn nữa, chút chuyện này trong điện thoại cũng có thể nói rõ ràng, con nhất định phải trở về một chuyến làm gì?”

“Mẹ,” Trần Gia Hòa nhẹ giọng, nhẹ giọng, giọng nói gần như nghẹn ngào, “Mẹ và dì Trâu, còn có chú Lục, chính là bạn bè mấy chục năm đó……”

“……”

“Bạn bè mấy chục năm, vậy làm sao có thể là chuyện nhàn rỗi chứ?”

Thất vọng cũng được, Trần Gia Hòa cảm thấy khó chịu, trong nháy mắt trong đầu hiện lên hình ảnh muốn chạy trốn.

“Con khóc cái gì?”

Nhìn thấy hốc mắt Trần Gia Hòa phiếm đỏ, nước mắt sắp rơi xuống, Ngu Hà lập tức bối rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.