Gió Bắc Nam

Chương 3: Bị bệnh




Đi theo Trần Khải mấy năm nay, Ngu Hà vẫn luôn chịu thương chịu khó, Trần Gia Hòa đều biết, nếu như không có Ngu Hà, cái nhà này đã sớm không còn.

Lời này một chút cũng không khoa trương, Trần Khải không hề đánh bạc, nhưng thích uống rượu, không có việc gì còn có thể tự mình làm chút đồ nhắm rượu, thức ăn gì đó, mỗi lần đến cuối năm đều có người ở cửa hàng tìm tới cửa đòi nợ, số tiền cũng không nhỏ.

Biết tiêu tiền, biết kiếm tiền cũng tốt. Nhưng Trần Khải thì không, ông ta là người lười biếng, nổi tiếng khắp trấn, nhưng lời này cũng không có ai thật sự dám nói ra trước mặt ông ta, hàng xóm láng giềng, trên mặt mọi người cũng đều cho qua, nhưng điều này cho ông ta có một loại ảo giác, cảm thấy mình rất tốt.

Có đôi khi Trần Gia Hòa nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, rất muốn hỏi ông ta một câu: Ông dựa vào cái gì vậy? Ông lấy đâu ra cảm giác rằng mình vượt trội hơn cả?

Đương nhiên, những lời này trước kia cô cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi, những lời thật sự muốn nói với Trần Khải, cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Có lẽ chính là lúc chán ghét một người, bạn sẽ luôn cảm thấy người đó chỗ nào cũng không tốt, bất kỳ một khuyết điểm nào, lớn hay nhỏ, đều sẽ bị phóng đại vô hạn, lớn đến mức bạn cảm thấy người đó không có chỗ nào đúng.

Trần Gia Hòa trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, đúng vậy, những đứa trẻ khác đang suy nghĩ hôm nay chơi với ai, ngày mai không chơi với ai, Trần Gia Hòa thì lại nghĩ nên làm như thế nào mới có thể làm cho Trần Khải và Ngu Hà không cãi nhau, như thế nào mới có thể lấy được lòng người lớn.

Bất luận là kẻ nào cũng có mũi nhọn và nanh vuốt của mình, đó là lớp áo giáp bảo vệ bản thân mình, nhưng Trần Gia Hòa thì không còn nữa, cô giấu mình thật tốt, tất cả góc cạnh đều bị cô dùng dao cắt bỏ từng cái một, đợi đến khi mọc ra thịt mới, cô lại mài phẳng những chỗ đó lại, những vết thương nhăn nhúm kia rất xấu xí, lại bao bọc cô rất tốt, cũng giống như, người lớn rất thích cô như vậy.

Cô không thể hiểu được, nhưng vẫn cố gắng hết sức để đóng vai mà họ thích.

Đúng vậy, cô là một đứa trẻ ngoan, thành tích học tập không tệ, thường xuyên nhận được lời khen người từ người lớn.

Rất nhiều tâm sự đè nặng trong lòng, Trần Gia Hòa cảm thấy mình cần một người đi chậm lại một chút, đó chắc là một thời gian rất dài. Cô vốn định đợi đến khi thi đại học xong mới nghĩ đến những chuyện phiền lòng này, nhưng gần đây những giấc mơ đó càng ngày càng thường xuyên, nhiều lần nửa đêm tỉnh lại, cô mất ngủ rất lâu.

Tóc rụng không ít, thần sắc trên mặt cũng không tốt lắm, chỗ nào cũng không tốt, cô cảm thấy mình bị bệnh.

Chắc là bệnh rất nặng, nếu không sao cô lại khó chịu như vậy.

【Lục Vọng, cậu còn thức không?】

Hơn ba giờ sáng, Trần Gia Hòa gửi tin nhắn này cho Lục Vọng.

Cô mở to mắt nằm trên giường, điện thoại di động nắm trong lòng bàn tay, rất yên tĩnh.

Vào thời điểm mà tất cả mọi người đang ngủ, cô gửi tin nhắn cho anh để làm gì?

Trong lòng chua xót, Trần Gia Hòa hít chóp mũi, cô xoay người, trên màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt……

Hơn bảy giờ sáng, Lục Vọng trả lời tin nhắn của cô, là một dấu chấm hỏi.

Vành mắt ửng đỏ, Trần Gia Hòa lười xem, chỉ dùng ngón tay chọc vào màn hình điện thoại di động, cũng trả lại dấu chấm hỏi cho anh.

Lục Vọng: 【Cậu bị bệnh à?】

Sáng sớm, tính tình nóng nảy như vậy sao?

Trần Gia Hòa oán thầm trong lòng, nhưng vẫn thích thú nhếch khóe môi.

Điện thoại di động bị cô bỏ qua một bên, Trần Gia Hòa ôm chăn trước ngực nhắm mắt lại, lúc này mới cảm thấy mình có chút tinh thần.

Ăn bữa sáng xong, Ngu Hà lái xe đưa Trần Gia Hòa đến trước cửa nhà Trần Khải, sau đó không thèm nhìn lại phóng xe đi.

Đứng trước cửa nhà, Trần Gia Hòa có hơi do dự, đã lâu lắm rồi cô cũng không về đây.

Hai hay ba năm?

Hình như là vậy.

Khi còn bé một có một vài hình ảnh chung quy chỉ là mảnh vụn, lưu lại có hạn. Nhưng lần cuối cùng Trần Khải đánh Ngu Hà, Trần Gia Hòa ở ngay bên cạnh, cô tận mắt chứng kiến hành vi khốn nạn của một tên nghiện rượu.

Cô không thể nói dối bản thân rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Đứng ở cửa nhà, Trần Gia Hòa cấp Trần Khải WeChat đã phát tin tức qua đi.

【Ba, con về rồi.】

Vài phút sau, cửa trước mặt bị người từ bên trong đẩy ra, Trần Khải nghiêng người ra, cười ha hả nhìn Trần Gia Hòa.

Râu ria xồm xoàm, tóc cũng nên cắt, áo sơ mi màu trắng bị mặc thành màu vàng dầu, nhìn qua rất chật vật.

Trần Gia Hòa giương mắt nhìn Trần Khải, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Ngược lại Trần Khải đi trước một bước nói, “Vào đi.”

Anh ấy rất vui vẻ, cô có thể thấy điều đó.

Vừa mới vào cửa, một mùi khói sặc sụa quen thuộc đã ập vào trước mặt, buộc Trần Gia Hòa phải lùi về phía sau.

Có lẽ Trần Khải nhìn ra được Trần Gia Hòa không thích mùi thuốc lá này, ông ta cười nói: “Không biết con muốn đến, trong nhà cũng không kịp thu dọn, chắp và tạm đi.”

Cô đã sống hơn mười năm, cũng không kém chút này, Trần Gia Hòa đáp “Vâng”.

Hai người đi vào, Trần Khải lại đóng cửa lại.

Một tay Trần Gia Hòa vịn vào quai đeo túi xách trên vai, ánh mắt đánh giá trong nhà.

Ngoại trừ bẩn và lộn xộn hơn so với trước đây, cũng không có gì thay đổi quá lớn.

Trần Khải bận trước bận sau, giống như là thật sự có khách quan trọng đến nhà, điều này làm cho Trần Gia Hòa có hơi cứng nhắc.

Rót một ly nước nóng, Trần Gia Hòa ngồi ở một góc sô pha, Trần Khải ngồi đối diện cô, so với sự trầm mặc và bình tĩnh của cô, ông ta thật sự rất hưng phấn, luôn không nhàn rỗi muốn làm gì đó mới cam tâm.

“Ba để nó đi.” Trần Gia Hòa gọi ông ta lại, “Con… Chỉ là đến thăm ba một lúc rồi đi thôi.”

“Không ở nhà ăn cơm sao?”

Đối với lời nói của Trần Gia Hòa, Trần Khải có hơi kinh ngạc, trong lời nói đều có thể cảm nhận được sự mất mát của ông ta.

Trần Gia Hòa tùy tiện nói một lý do đáp lại: “Có hẹn với bạn học rồi ạ.”

“À… Vậy thì…” Gật đầu, Trần Khải tiêu hóa những lời này của Trần Gia Hòa, còn không quên dặn dò cô: “Cũng đúng, con cũng đã lâu không trở về, nên liên hệ với các bạn cùng lớp nhiều hơn.”

“Vâng.”

Cảm thấy không có gì thay đổi, nhưng lại cảm thấy giống như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.

Trần Gia Hòa có thể cảm nhận rõ ràng được sự cẩn thận và câu nệ của Trần Khải khi nhìn cô.

Ông ta căng thẳng sao?

Lần này đến, thật ra là Trần Gia Hòa muốn  nói chuyện với Trần Khải một chút, cô cảm thấy ông ta cần nhìn nhận là tình trạng hiện nay của mình, ông ta cần phải thay đổi.

Giờ khắc này, tình cảnh này, Trần Gia Hòa không thể nói mình một chút cũng không nói nên lời, chỉ là có một loại cảm giác bất lực vây lấy cô từ trong ra ngoài, làm cho cô cũng không muốn nói gì nữa.

Nói nhiều vô ích, có lẽ chính là cái gọi là nói nửa câu cũng thấy dài.

Cô và ông ta không phải cùng một loại người, cô biết, cũng hiểu được, nhưng cô cũng không giống Ngu Hà.

Cô không giống bọn họ.

Ngày thứ ba, Trần Gia Hòa trở về trường học, là Vương Lực và Ngu Hà cùng đưa đi.

Vương Lực lái xe, Ngu Hà ngồi ở ghế lái phụ, Trần Gia Hòa ngồi ở hàng ghế sau, dường như chuyện này rất bình thường.

Trước khi vào cổng trường, Vương Lực đưa cho Trần Gia Hòa một xấp tiền, “Gia Gia, đây là một chút tâm ý của chú. Còn một tháng nữa là thi đại học, đừng để mình quá mệt mỏi.”

“……”

Theo bản năng ngẩng đầu, Trần Gia Hòa há hốc miệng, cảnh tượng bị nhét tiền này không phải cô chưa từng nghĩ tới, thậm chí ngay cả từ ngữ từ chối cũng đã nghĩ kỹ.

Ngu Hà đứng bên cạnh Vương Lực, gật đầu với Trần Gia Hòa.

Có vẻ như bà biết chuyện này.

“Cảm ơn chú.”

Không nói nhiều nữa, nhanh chóng cất tiền đi, Trần Gia Hòa theo thói quen lễ phép mỉm cười, sau đó xoay người vào cổng trường.

Bây giờ vẫn còn sớm, không có nhiều người trong phòng học, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn ở đó.

Giáo viên chủ nhiệm là một giáo viên nam, tên là Lưu Dân, dạy toán, bốn mươi tuổi, nhưng lại có Địa Trung Hải (*). Lúc trước Trần Gia Hòa còn nghĩ, thành tích toán học của Lục Vọng tốt như vậy, có phải cũng sẽ đổi tóc hay không?

(*) Ý nói đầu hói.

Tiếng đầu bút ma sát trên giấy vô cùng rõ ràng, bước chân của Trần Gia Hòa bất giác thả nhẹ nhàng hơn không ít. Đi qua bên bàn Lục Vọng, thiếu niên liếc mắt nhìn cô, không nói gì, chỉ tiện thể nhét một tờ giấy đã gấp vào lòng bàn tay cô.

Động tác có hơi bối rối, không làm tốt như lần diễn tập trước.

Một dòng điện trong nháy mắt truyền đến mỗi một tế bào trong cơ thể, cơ thể Trần Gia Hòa đột nhiên giật mình, phản ứng đầu tiên của cô là liếc mắt nhìn người ngồi trên bục giảng, trái tim đập rất nhanh.

Rất tốt, Lưu Dân đang cúi đầu xem điện thoại di động, căn bản không chú ý tới hành động nhỏ bên bọn họ.

Quay người lại, Trần Gia Hòa tức giận trừng mắt nhìn Lục Vọng, thiếu niên chỉ nhướng mày cười cười với cô, bộ dáng rất không đứng đắn.

Vị trí cửa sau lại lục tục có người tiến vào, là hai học sinh chuyên thể thao, chắc là mới huấn luyện xong, đầu đầy mồ hôi, áo thun trước người bị vặn thành một cục trọn buộc ở phía trên bụng dưới, lộ ra những đường gân và cơ bắp, thân cao chân dài, rất làm cho người ta hâm mộ đỏ mắt.

Hai người kia có lẽ là thật sự không ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, cũng có hơi ngơ ngác, nhìn không rõ.

Trần Gia Hòa đỏ mặt, hơi ảo não quay lưng lại, trở về chỗ ngồi của mình.

Như không có chuyện gì xảy ra, Lục Vọng chỉ nhướng mày, giống như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó lại cúi đầu chuyên tâm làm đề.

Ghế gỗ bị người khác dùng chân đá văng ra, một tiếng “ầm” vang lên, chói tai lại giật mình, Trần Gia Hòa lập tức hoàn hồn tỉnh táo lại không ít.

Đúng lúc Lưu Dân ngẩng đầu lên nhìn tình hình trong lớp.

“Đều im lặng một chút đi.”

Giọng nói uể oải vang lên duy trì trật tự, sau đó lại cúi đầu xem điện thoại di động.

Trần Gia Hòa cứng đờ ngồi xuống, tờ giấy Lục Vọng đưa cho cô cũng bị mở ra trên mặt bàn.

【Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ?】

Nói cái rắm gì vậy!?

Trần Gia Hòa có hơi đau đầu quay lại nhìn về phía người ở phía sau lớp học, trong nháy mắt cô quay đầu lại, Lục Vọng cũng vừa vặn đảo mắt nhìn lại, cô trừng mắt nhìn anh.

Xoay người sang chỗ khác, Trần Gia Hòa viết ba chữ ở mặt sau tờ giấy, sau đó lại ném về cho Lục Vọng.

Tờ giấy bị ném rơi trên sàn nhà, Lục Vọng chỉ nhíu mày nhìn về phía Trần Gia Hòa, cô đã quay lại, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.

Khóe miệng giật giật, Lục Vọng khịt mũi, một tay anh đặt trên mặt bàn, khom lưng nhặt tờ giấy rơi trên mặt đất.

【Tớ bị bệnh.】

Ba chữ, còn bỏ thêm cho anh dấu chấm câu, chỉnh rất đầy đủ.

Nghĩ đến hôm trước gửi tin nhắn cho cô, mí mắt đột đột nhiên nhảy lên, Lục Vọng suýt chút nữa bị chọc cười.

Anh lắc đầu, tầm mắt dừng ở bóng lưng gầy gò phía trước, sau đó lại cúi đầu, khóe môi nhếch lên.

Còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian không dài không ngắn, mỗi ngày không phải là làm đề thì cũng là là trên con đường tổng kết lại những câu sai, hết lần này đến lần khác, không chê chán.

Buồn tẻ nhạt nhẽo, lại cũng tự tạo niềm vui, quả thật rất phong phú.

Cảm giác áp lực quá lớn, Trần Gia Hòa cố tình ở bên ngoài thêm một lúc nữa để kiểm tra vệ sinh của phòng ký túc xá, cố ý ở bên ngoài thêm một chút nữa, để làm trống bản thân, hoặc là suy nghĩ một chút gì đó, thời khắc trở lại lớp học, cô lại biến thành một thí sinh đủ tư cách.

Thật sự không ai chú ý đến những gì cô đã làm, tất cả mọi người rất bận rộn, không chỉ là học sinh bọn cô, còn có các giáo viên.

Kỳ thi tuyển sinh đại học vội vàng đến, lại vội vàng đi, dưới sự tổ chức chặt chẽ của trường học, nó như một bông hoa tùy ý nở rộ, cũng vì vậy mà tiếp thêm một chút sinh khí cho cả trấn nhỏ, bởi vì có một đám thiếu nam thiếu nữ đang hăng hái múa bút thành văn trong phòng thi.

Hai ngày đó mưa rất lớn, nghe nói là điềm tốt.

Trần Gia Hòa không để ý nhiều như vậy, tâm tình cô rất bình tĩnh, lần lượt lăn qua từng môn.

Khoảnh khắc chuông vang lên, Trần Gia Hòa thu bút, dấu chấm cuối cùng cũng được vẽ lên.

Ngày hôm đó rất nhiều bạn cùng lớp ôm nhau khóc, nói những lời luyến tiếc lẫn nhau, các giáo viên liên tiếp lên sân khấu, nói lời tạm biệt với các học sinh, sau đó mọi người bắt đầu ký tên vào quần áo để lưu niệm. Trần Gia Hòa không ngoại lệ cũng muốn đến chữ ký của Lưu Dân, trên tay áo bên trái đồng phục học sinh của cô.

Hai tay chống lên bục giảng, giống như bộ dạng mỗi lần mở họp lớp trước đây, Lưu Dân nói: “Các bạn học, hôm nay các bạn đã tốt nghiệp!”

Hắn khó được nghiêm túc một lần, lại yên lặng đỏ hốc mắt.

Trần Gia Hòa cũng khóc, khóc rất thảm, Hứa Nhất Nặc cũng ôm cô khóc, cô càng không nhịn được.

Ngoại trừ buổi họp phụ huynh cuối kỳ, cơ hội phụ huynh được phép vào trường không nhiều lắm, lần đầu tiên khai giảng là một lần, tốt nghiệp rời trường cũng là một lần.

Không có gì bất ngờ, vẫn là Vương Lực và Ngu Hà cùng nhau đến đón cô.

Ngu Hà còn mặc một bộ sườn xám, nói ngụ ý là mở cờ giành được chiến thắng, Trần Gia Hòa dở khóc dở cười: “Con thi xong rồi, còn mở cái gì chứ?”

Ngu Hà lẩm bẩm nói cô làm mất hứng: “Con thì biết cái gì? Đây không phải là vì tốt cho con sao?”

Vương Lực ở giữa nói đùa hòa giải, ba người cuối cùng cũng xách hành lý để vào cốp xe.

Trên đường trở về, toàn bộ các con đường đều bị tắc nghẽn, một bước cũng khó khăn.

Nhìn thấy sắc trời bên ngoài trở nên tối trầm, màn đêm lặng lẽ buông xuống, vô thanh vô tức. Trần Gia Hòa ngồi ở ghế sau, cô nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, rất yên tĩnh.

Không biết Ngu Hà nói gì với Vương Lực, sau đó đột nhiên xoay người lại hỏi cô: “Con đoán xem mình có thể thi được bao nhiêu?”

Trần Gia Hòa nói: “Không biết, tùy tiện đi.”

“Này, cái này làm sao có thể tùy tiện được!”

Sắc mặt Ngu Hà thay đổi trong nháy mắt, không vui nói: “Bài thi là con làm, sao con lại không biết?”

Vương Lực nói: “Tối nay có đáp án, buổi tối nói sau, lúc này con bé vừa thi xong, em để cho con bé thư giãn đi.”

Vương Lực nói xong lời này, Ngu Hà cũng thật sự không nói gì nữa.

Bốn phía là một mảnh im lặng, mơ hồ không thấy rõ khuôn mặt người.

Trái tim Trần Gia Hòa chua xót, hốc mắt lại đỏ lên, cô mong chờ ngày này quá lâu, hơn một nghìn ngày đêm, cuối cùng cũng vẽ được một dấu chấm hết viên mãn vào giờ khắc này, nhưng đột nhiên  cô lại rất luyến tiếc.

Chưa bao giờ cô đủ tỉnh táo nhận thức chính mình, hóa ra cô là một người đa sầu đa cảm như vậy.

Cũng may trong xe không bật đèn, đầu Trần Gia Hòa dựa vào lưng ghế sau của Ngu Hà, càng ngày có càng nhiều nước mắt chảy ra, suýt chút nữa là cô không nhịn được.

Cô nhận được một cái gì đó, nhưng dường như mất rất nhiều thứ, một cái gì đó cô không thể tìm thấy một lần nữa.

Nơi đến là nhà Vương Lực, mãi cho đến khi Ngu Hà thúc giục cô xuống xe, Trần Gia Hòa mới ý thức được điều này, cô nhanh chóng lau khóe mắt, dùng ngón tay lau đi những dấu vết ẩm ướt kia, đẩy cửa xuống xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.