Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 5: Vẻ đẹp không thể chạm đến (2)




Có thật là như vậy không?

Một câu nói vô tình của Thuần Hạ đã khiến trái tim Tình Mỹ đầy ắp ngọt ngào. Tình Mỹ đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, không dám nhìn Dực Thụ.

“Tình Mỹ, cậu sao thế? Ban nãy vừa khiêu vũ nên nóng quá hay sao mà mặt đỏ bừng lên thế này?”, Thuần Hạ thốt lên.

Tình Mỹ ngại chết đi được, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, vội vàng đáp: “Ừ, hình như là hơi nóng!”. Cô lén liếc Dực Thụ, nụ cười của anh khiến cô đỡ căng thẳng đôi chút.

“Nóng à? Vậy bạn có muốn ăn một cây kem để hạ nhiệt không?”, Thuần Hạ gợi ý.

“Không, không cần đâu, cậu ăn đi!”

Tình Mỹ lập tức từ chối. Phải biết rằng không thể dùng kem để kiểm soát việc đỏ mặt của cô lúc này.

Thuần Hạ liếc Tình Mỹ, sau đó nhìn sang Dực Thụ đầy hàm ý: “Thôi được rồi, tôi đi ăn đây, không làm phiền hai người nữa, hai người từ từ nói chuyện nhé!”

Nói rồi Thuần Hạ liền đi thẳng đến chỗ đồ ăn ngọt.

“Bạn của bạn rất dễ thương!”, Dực Thụ nhìn theo Thuần Hạ, mỉm cười nói với Tình Mỹ.

“Ừ! Thuần Hạ là bạn thân nhất của tôi, cũng là một cô gái dễ thương nhất mà tôi từng biết!”, Tình Mỹ nhún vai đáp.

Dực Thụ cũng mỉm cười nói: “Bố mẹ tôi hôm nay cũng có mặt ở đây, nếu như không có vấn đề gì, mau theo tôi đi chào hỏi bố mẹ tôi nhé!”

“Như thế… có được không?”, Tình Mỹ hơi do dự, cô căng thẳng túm chặt lấy tay áo.

“Chẳng có gì là không được cả! Chỉ đi chào hỏi thôi mà, bạn không cần căng thẳng đâu!”

Lời thỉnh cầu của Dực Thụ khiến Tình Mỹ không thể từ chối được, cô đành rụt rè đi theo đến chỗ bố mẹ anh.

“Bố, mẹ, đây là bạn thân của con, cô ấy tên là Tình Mỹ!”

Dực Thụ vui vẻ giới thiệu Tình Mỹ với bố mẹ mình. “Cháu chào cô chú ạ!”

Tình Mỹ kính cẩn cúi đầu chào bố mẹ Dực Thụ, cố nở nụ cười thật tươi tắn.

Bố Dực Thụ có dáng vẻ rất hiền hòa, đeo cặp kính rất trí thức, luôn mỉm cười ngọt ngào. Nghe Dực Thụ giới thiệu, ông liền quan sát cô giây lát rồi khẽ gật đầu, lịch sự nói: “Ừ, cháu là bạn học của Dực Thụ à, chơi có vui không cháu?”

“Cháu vui lắm ạ, cảm ơn chú đã khoản đãi ạ!”. Tình Mỹ căng thẳng đáp, không nén được đưa mắt về phía người phụ nữ đứng cạnh bố Dực Thụ đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét. Người ấy không phải ai khác, chính là mẹ Dực Thụ.

Thực ra mẹ của Dực Thụ là một phụ nữ rất xinh đẹp, mặt dù cũng đã có tuổi nhưng chẳng thể nào nhận ra dấu vết của tuổi tác trên người bà: làn da trắng và căng mịn, cách trang điểm hết sức tinh tế, ánh mắt cũng rất sắc sảo, trông bà chỉ giống như chị gái của Dực Thụ vậy.

Bà khẽ nhếch môi, gật đầu với Tình Mỹ, hỏi: “Trước giờ chưa từng thấy cháu tham gia party của nhà cô, cháu là bạn mới của Dực Thụ à?”

“Thưa bác, vâng ạ!”, Tình Mỹ ngoan ngoãn đáp.

“Dực Thụ rất ít khi dẫn bạn khác giới về, cháu là…”, mẹ Dực Thụ dừng lại một lát, như định nói gì đó, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, bà mới hỏi tiếp: “Bố mẹ cháu làm nghề gì? Nếu như có hứng thú cũng có thể đến dự party của nhà cô!”

Bố mẹ…

Mặc dù chỉ là một câu hỏi xã giao đơn giản nhưng nó lại chẳng khác gì một dòng nước lạnh chảy thẳng vào lồng ngực Tình Mỹ, toàn thân cô lạnh toát, trái tim dường như cũng bị đóng băng.

Trái tim, đang đau nhói.

Tình Mỹ cố chớp mắt thật mạnh, hi vọng có thể khiến những giọt nước mắt kia tan biến. Cô cúi đầu cân bằng lại tâm lí một chút rồi ngẩng đầu, nở nụ cười bình thản, thật thà đáp: “Bố mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ, cháu… lớn lên trong cô nhi viện ạ!”

“Cô nhi viện?”, nụ cười trên môi mẹ Dực Thụ từ từ biến mất, khuôn mặt dịu dàng lúc trước như khựng lại.

Nhìn thấy khuôn mặt mẹ Dực Thụ biến sắc, trong lòng Tình Mỹ có đôi chút lo ngại. Sau khi cô nói mình lớn lên ở cô nhi viện, mẹ Dực Thụ gần như mất hẳn hứng thú nói chuyện với cô, bà bắt đầu nghiêm mặt, không nói thêm điều gì với Tình Mỹ.

“Dực Thụ…”

Trong đám đông đột nhiên có tiếng gọi của một cô gái vang lên, Tình Mỹ ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy có một cô gái rất nổi bật trong đám đông.

Mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, đôi môi hồng phớt tựa cánh hoa, mí mắt màu xanh nhạt làm nổi bật đôi mắt to tròn, cô đứng giữa đám đông, vẫy tay mỉm cười với Dực Thụ, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Sao anh lại ở đây? Em tìm anh lâu lắm rồi đấy!”

Nói rồi cô liền chạy ra khỏi đám đông, tóm lấy tay Dực Thụ, nở nụ cười tươi tắn nhìn anh.

“Thái Vận, sao con đi đứng chẳng cẩn thận gì hết thế, chẳng may va phải người ta thì sao?”, Dực Thụ còn chưa lên tiếng, mẹ Dực Thụ đã mỉm cười trách yêu.

“Sẽ không thế đâu bác ạ!”, Thái Vận nở nụ cười với mẹ Dực Thụ, sau đó ra sức lắc cánh tay Dực Thụ: “Anh Dực Thụ, nhảy với em đi!”

“Anh vừa nhảy xong, vẫn còn mệt, muốn nghỉ ngơi một lát!”. Dực Thụ nhìn Tình Mỹ, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay của Thái Vận nhưng Thái Vận cứ ôm chặt lấy.

Cô Thái Vận này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn nữa có vẻ cũng có quan hệ rất thân thiết với nhà Dực Thụ nữa. Cô ấy là bạn gái của Dực Thụ sao?

Tình Mỹ cúi đầu, thấy xót xa trong lòng, cô cắn chặt răng không nói gì.

“Dực Thụ, con với Thái Vận đã lâu không gặp mặt đúng không? Vừa hay có cơ hội, sao con không nhảy với em một bản?”, mẹ Dực Thụ trách con trai.

“Mẹ, nhưng con vẫn có bạn bè phải chào hỏi mà!” Dực Thụ khó xử nhìn Tình Mỹ.

“Con muốn nói đến bạn này chứ gì? Mẹ sẽ thay con tiếp cô ấy, con cứ yên tâm đi! Mau đi đi! Nhảy với Thái Vận vài bản vào!”

Dực Thụ nhìn Tình Mỹ, Tình Mỹ vội vàng cười với anh: “Không sao đâu, bạn cứ đi đi!”

“Vậy tôi qua đó trước, lát nữa tôi sẽ qua tìm bạn!”,

Dực Thụ do dự giây lát rồi nói. “Chúng ta đi thôi!”

Còn chưa đợi cô trả lời xong, Thái Vận đã chen vào, cô ta vừa nói vừa nhìn Tình Mỹ, ánh mắt vô cùng sắc nhọn khiến Tình Mỹ giật mình. Đợi đến khi cô kịp hoàn hồn lại thì Thái Vận đã kéo Dực Thụ hòa vào đám đông khiêu vũ rồi.

Tình Mỹ thất thần nhìn theo bóng của họ.

“Con trai tôi với Thái Vận rất xứng đôi phải không?” Mẹ Dực Thụ đột nhiên lên tiếng. Tình Mỹ bị bất ngờ, giật mình quay lại, kính cẩn nhìn mẹ Dực Thụ.

Ánh mắt của bà không hề dừng lại trên người Tình Mỹ, nhưng những lời bà ta nói ra luôn nhắm đúng vào cô: “Tình Mỹ, trông cô có vẻ là một cô gái không tồi, nhưng cô không thích hợp với con trai tôi đâu. Mong cô hãy biết rõ thân phận của mình, chỉ có những thiên kim tiểu thư con nhà danh giá như Thái Vận mới xứng với con trai tôi, sau này cô hãy tránh xa nó ra một chút, đừng tìm cách tiếp cận nó nữa! Những đứa con gái tìm đủ mọi cách tiếp cận Dực Thụ như cô, tôi đã gặp nhiều rồi, trong lòng cô muốn gì cô tự biết rõ nhất!”

Tình Mỹ ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt trắng bệch.

“Thưa cô, cháu…”

“Đừng gọi tôi là cô!”, mẹ Dực Thụ liếc Tình Mỹ, lạnh lùng nói.

Mẹ Dực Thụ kiêu hãnh nâng ly rượu vang lên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi lạnh lùng thốt ra những lời cay nghiệt: “Cô hãy nhớ kĩ những gì mà tôi đã nói, nếu không cô sẽ phải trả giá!”

Nói rồi bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của Tình Mỹ, quay phắt người bỏ đi.

Tình Mỹ đứng ngây ra như phỗng, giống hệt một bức tượng điêu khắc. Cô đờ đẫn nhìn ra xung quanh, trên mặt ai cũng nở nụ cười, ai nấy đều ăn mặc diêm dúa, lịch sự, đó là một thế giới không thuộc về cô, cô có cảm giác mình như một cô bé lọ lem đi lạc vào một tòa lâu đài, đến khi cởi đôi giày thủy tinh ra sẽ trở lại là một cô bé lọ lem trong xó bếp.

Vậy thì ngay từ đầu cô hi vọng điều gì?

Nhìn hình bóng anh tuấn của Dực Thụ đang khiêu vũ trên sân khấu, chỉ cần anh đến đâu, nơi ấy sẽ tỏa ra ánh hào quang, biết bao nhiêu con mắt đều không che giấu được sự ngưỡng mộ dành cho anh, những cô thiên kim tiểu thư thi nhau vẫy tay với Dực Thụ.

Anh là một chàng trai xuất sắc.

Còn mình thì sao? Chỉ là một đứa trẻ mồ côi, chỉ là một kẻ xúi quẩy đã hại chết cha mẹ, dựa vào đâu mà mình mơ tưởng đến hạnh phúc?

Nước mắt trượt xuống bờ môi, cảm giác mặn chát.

Giây phút này, Tình Mỹ không muốn nhìn lên bầu trời nữa, cô chỉ muốn nhìn hình bóng ấy thêm một chút, một chút thôi, sau đó không nằm mơ nữa, cô sẽ trở lại với thế giới của chính mình.

Dực Thụ, giống như một giấc mơ, cũng chỉ có thể là một giấc mơ.

Tình Mỹ không biết mình đã đứng ngây ra đó mất bao lâu, chỉ biết lúc cô thoát ra được khỏi cảm giác nhục nhã tột độ ấy, Dực Thụ và Thái Vận vẫn đang khiêu vũ.

Đột nhiên cô muốn bỏ chạy, tất cả mọi thứ trước mắt cô bỗng trở nên hư vô.

Nhìn Thuần Hạ đang ăn uống ngon lành ở bàn đồ ngọt, cô không nhẫn tâm cắt đứt niềm vui của bạn, thế nên đành một mình âm thầm rời khỏi hội trường.

Bầu trời đêm rất yên tĩnh, màn đêm dịu dàng như tấm lưới bằng lụa được đan bởi một bàn tay điêu luyện, tô điểm bởi những vì sao lấp lánh. Con đường rất vắng lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng lá cây xào xạc. Làn gió man mát len qua những kẽ ngón tay, đến khi cô siết chặt bàn tay lại, làn gió ấy bỗng biến mất.

Tình yêu có phải cũng giống như làn gió?

Khi ra đi sẽ không lưu lại một chút dấu tích gì?

Nhưng nó đã thực sự tồn tại và để lại một nỗi đau tan nát.

Có lẽ tình cảm với Dực Thụ vẫn chưa thể gọi là tình yêu, quen biết chưa lâu, hơn nữa anh ấy cũng chưa bao giờ nói thích mình. Đúng vậy…

“Tình Mỹ, cậu về rồi à? Thuần Hạ đâu, hai người đi đâu thế?”

Tiếng gọi của Sâm Trí kéo Tình Mỹ ra khỏi những suy nghĩ miên man của mình. Cô ngẩng đầu, hóa ra cô đã về đến nhà từ lúc nào không hay.

Tình Mỹ nhìn Sâm Trí, không muốn nói gì, chỉ ậm ừ cho qua rồi về phòng.

“Oa Tình Mỹ, cậu mặc chiếc váy mà tớ tặng rồi à, đẹp quá! Tớ biết là chiếc váy này rất hợp với cậu mà!”, Sâm Trí nhìn thấy bộ váy trên người Tình Mỹ liền reo lên thích thú: “Đẹp quá, đúng là quá đẹp!”

Tình Mỹ chẳng còn tâm trí đâu mà hưởng ứng lời khen của cậu ta, chỉ khẽ hỏi: “Thế à?”

“Tớ lừa cậu làm gì? Đúng là rất đẹp mà! À phải rồi, cậu với Thuần Hạ chạy đi đâu thế? Thuần Hạ đâu?”

“Bọn tớ đi tham gia một buổi party, tớ hơi mệt nên về trước, có thể cô ấy sẽ về muộn!”

Tình Mỹ cảm thấy thân thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Nhìn chiếc váy đẹp đẽ, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt của Dực Thụ và mẹ anh. Một mớ hỗn độn, cô muốn mau chóng về phòng nghỉ ngơi, cô muốn ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy, trái tim cô có thể sẽ không còn đau đớn nữa.

Cô quay người đi vào phòng, nhưng bị Sâm Trí kéo lại.

“Tình Mỹ…”

Ánh mắt Sâm Trí do dự và lấp lánh, anh hít thở khó khăn, hồi lâu sau mới mở miệng: “Tình Mỹ, cậu mặc chiếc váy này rồi, có phải điều ấy chứng minh cậu đã chấp nhận tớ?”

Tình Mỹ nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không còn sức để nói gì nữa.

Cô không nỡ xua đi vẻ hân hoan trên mặt Sâm Trí, hoặc cũng có thể với cô, nếu không phải là Dực Thụ thì có là ai cũng không quan trọng. Cô rút tay ra khỏi tay cậu ta, lặng lẽ đi về phòng, để lại Sâm Trí vẫn còn đứng ngây ra vì vui mừng.

Không biết mình đã ở trong phòng mất bao lâu. Tình Mỹ cảm giác thời gian như đang dừng lại.

Thuần Hạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, xông đến trước mặt Tình Mỹ, giả bộ tức giận hỏi: “Tình Mỹ, cậu thật quá đáng, cậu về lúc nào mà không gọi tớ hả?”

“Lúc ấy cậu đang ăn uống ngon lành, tớ không nỡ làm phiền nên…”, Tình Mỹ nhỏ nhẹ giải thích.

“Ừ, đúng là vui thật, ở đó có bao nhiêu là đồ ăn ngon!”

Thuần Hạ ngoẹo đầu suy nghĩ, mắt sáng rực lên, thè lưỡi liếm môi, trong đầu hiện lên đủ loại đồ ngọt.

“Có đứa con gái nào ham ăn như cậu không cơ chứ?” Tình Mỹ lườm Thuần Hạ rồi vùi đầu vào trong chăn.

“Tình Mỹ, cậu ngồi dậy nói chuyện với tớ một chút đi! Tớ đang vui quá đi mất!”

“Không, tớ muốn ngủ!”

“Ngủ chán lắm! Hay là cậu nói cho tớ biết chuyện của cậu với anh chàng kim cương kia thế nào rồi, có tiến triển mới không?”, Thuần Hạ vừa nói vừa giật chăn ra.

“Cái gì mà chàng trai kim cương hả? Cậu đừng có hất chăn của tớ ra như thế, tớ muốn đi ngủ!”

“Còn giả bộ nữa, chính là Dực Thụ chứ ai! Thật không ngờ nhà cậu ta lại giàu có như thế, ha ha… Tình Mỹ, cậu thật là có con mắt tinh đời!”

“Dực Thụ…”

Trái tim Tình Mỹ lại nhói đau.

Giống như có ai đó xuyên thẳng dao nhọn vào tim cô vậy, đau đến mức không sao thở nổi.

Mắt cay quá… Tình Mỹ vội vàng quay mặt đi, hai giọt nước mắt âm thầm trào ra, rơi xuống nền nhà.

Cô vội vàng chui vào chăn, không muốn để Thuần Hạ nhìn thấy mình khóc.

Đêm rất yên tĩnh.

Ánh đèn vàng chiếu vào tấm chăn, mang lại cảm giác ấm áp. Thuần Hạ không biết Tình Mỹ khóc, cô ấy cũng chui vào trong chăn của Tình Mỹ, nằm dựa vào lưng cô, cười nói hỉ hả.

“Tình Mỹ, cậu biết không, hóa ra nhà hàng nơi cậu làm việc chính là của bố Dực Thụ mở ra đấy, đúng là siêu nhiều tiền!”

Nghe thấy câu này, trái tim Tình Mỹ như thắt lại, cô cố gắng để giọng nói của mình thật bình thường.

“Là nhà hàng nơi tớ làm việc á?”

“Đúng thế, ngoài cái nhà hàng ấy ra, nhà họ còn kinh doanh nhiều thứ khác, có rất nhiều công ty đều thuộc về gia đình họ nữa đấy! Tớ nghe đám thiên kim tiểu thư dự tiệc ấy nói thế mà, tuyệt đối không sai! Đám tiểu thư con nhà giàu ấy ai cũng lăm le tán tỉnh Dực Thụ, tốt nhất cậu phải hành động thật nhanh vào! Hi hi…”

Thuần Hạ không nhìn thấy khuôn mặt Tình Mỹ nên vẫn cười nói vui vẻ. Trái tim Tình Mỹ đau đớn từng cơn, lại còn cả cảm giác hụt hẫng và tuyệt vọng nữa.

“Đúng vậy, cậu ấy thật là giỏi! Hơn nữa điều kiện gia đình lại giàu có như thế, làm sao có thể để mắt đến đám con gái như chúng ta chứ? Hai người bọn tớ hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác biệt, tớ nên nhận thức rõ thân phận của mình mới phải!”

“Tình Mỹ, cậu nói cái gì thế? Chẳng phải chuyện gì cậu cũng cố gắng đấu tranh cho đến cùng sao?”

Nhưng chuyện này không phải cứ đấu tranh là được. Thuần Hạ không hiểu, bản thân Tình Mỹ cũng không hiểu, nhưng cô biết khoảng cách giữa mình và Dực Thụ cũng rộng lớn như dải ngân hà vậy, trông thì thấy phong cảnh rất đẹp, nhưng không thể nhìn rõ người đứng ở đầu bên kia.

Giây phút này đây, khuôn mặt của Dực Thụ càng lúc càng mơ hồ, như bị phủ bởi một lớp sương mù.

“Thuần Hạ, tớ với cậu ấy… chỉ là bạn bè thôi!” Nói xong câu ấy, Tình Mỹ khẽ nhắm mắt lại.

Nhưng tại sao nói xong câu ấy, trái tim cô lại đau đến thế? Cứ như thể có người đang bóp nát trái tim cô vậy. Nhưng, ánh mắt của mẹ Dực Thụ ngày hôm nay dường như muốn nói cô với Dực Thụ thậm chí còn không được làm bạn bè của nhau.

Vậy là, ngay kể cả làm bạn bè cũng là một ảo tưởng viển vông.

Một đêm mất ngủ.

Ánh mắt khinh bỉ và bất cần của mẹ Dực Thụ cứ vảng vất trong đầu Tình Mỹ. Mỗi lần nhớ lại ánh mắt mẹ Dực Thụ nhìn mình, cô lại thấy bản thân mình thật đê hèn, không đáng giá một xu.

Vì vậy, một chút tôn nghiêm cuối cùng, cô muốn giữ lại cho bản thân.

Nếu đã là người thuộc về hai thế giới riêng biệt, vậy thì tốt nhất đừng giao tiếp quá nhiều! Nghĩ như vậy, Tình Mỹ liền ngồi dậy khỏi giường, chuẩn bị đi làm thêm.

Đến cửa nhà hàng, cô chợt nhớ lại buổi tối tình cờ gặp Dực Thụ. Anh đột nhiên xuất hiện, mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp, từ từ tiến lại gần cô, khiến cô đắm chìm trong nụ cười của anh.

Không được, đừng nghĩ đến nữa!

Đã đến đây rồi chẳng phải đã quyết định rồi hay sao?

Khi Tình Mỹ đứng trước mặt nhân viên phụ trách nhân sự của nhà hàng và nói mình muốn nghỉ việc, nhân viên phụ trách hơi ngây người. Còn nhớ trước đây cô đã phải vất vả khẩn cầu anh như thế nào mới có được công việc làm thêm với mức lương khá như thế này, thế mà giờ lại dễ dàng từ bỏ như vậy.

Ra khỏi nhà hàng, Tình Mỹ một mình lang thang trên con đường rợp bóng hoa anh đào trong trường.

Những bông hoa anh đào màu trắng hồng, mềm mại, non nớt tựa như khuôn mặt của một đứa trẻ sơ sinh, không phí phảng phất hương hoa dịu dàng. Cô đưa tay lên, bắt lấy một cánh hoa đang chao liệng trong không gian, thất thần ngắm nghía.

“Tình Mỹ…”

Tình Mỹ nghe thấy tiếng gọi từ phía xa vọng lại, cô vô thức quay đầu lại.

Anh đứng ở đó, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Là Dực Thụ.

Tình Mỹ giật mình, hoang mang không biết phải làm sao.

Cô siết chặt bàn tay, cánh hoa anh đào nát bét trong tay cô. Thấy anh sải bước về phía mình, Tình Mỹ bất giác giật lùi ra sau mấy bước, rồi đột ngột co giò bỏ chạy.

“Tình Mỹ, Tình Mỹ, bạn sao thế? Tình Mỹ, đừng chạy, Tình Mỹ…”

Tình Mỹ nghe thấy tiếng Dực Thụ gọi mình, trái tim cô đau như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng cô không thể dừng lại. Những lời mẹ Dực Thụ nói cứ như lời nguyền

rủa đeo bám lấy cô, kéo cô xuống tận bùn lầy.

Tình Mỹ ra sức chạy, chạy đến một góc nhỏ mà Dực Thụ không thể tìm thấy rồi ngồi xuống đất và òa khóc.

“Tình Mỹ, rốt cuộc bạn làm sao vậy? Tại sao lại trốn tôi?”

“Dực Thụ, sao lại đuổi theo tôi?”

Trong mắt Dực Thụ ngập tràn sự lo lắng, anh không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục hỏi: “Tình Mỹ, bạn sao thế?”

Sao thế?

Nên trả lời ra sao đây?

Nói là bởi vì anh, bởi vì thích anh nhưng không thể lại gần anh, vì vậy mà đau lòng ư?

Tình Mỹ cố gắng chế ngự nỗi xót xa, từ từ đứng dậy, nói với Dực Thụ bằng giọng lạnh lùng chưa từng thấy: “Dực Thụ, sau khi tham dự bữa tiệc của nhà bạn, tôi thấy làm bạn với bạn quá áp lực, vì vậy sau này bạn đừng đi theo tôi nữa có được không? Đừng để ý đến tôi… cũng đừng nói chuyện với tôi!”

Tình Mỹ vừa nói xong, đôi mắt Dực Thụ đã dâng lên sự buồn bã. Nỗi đau ấy, một khi đã bùng lên thì khó mà cứu vãn được.

Cô cố gắng trấn áp cảm giác muốn ôm chầm lấy anh để lạnh lùng quay đi, rời xa khỏi anh.

Bầu trời rất xanh, những đám mây trắng với đủ các hình thù đang trôi theo gió.

Cứ ngỡ rằng nếu không ở gần sẽ không thấy đau khổ nữa, nào ngờ ánh mắt đau đớn của anh lại khiến thế giới của cô như sụp đổ.

Nếu như có thể, Tình Mỹ nguyện đánh đổi hết tất cả những gì mình có để có được nụ cười của Dực Thụ. Cô hi vọng anh có thể vui vẻ, suốt cuộc đời.

“Xin lỗi nhé, Dực Thụ!”

Tình Mỹ lẩm bẩm trong miệng, nước mắt cứ trượt dài trên má rồi thấm xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.