Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 19: Bí ẩn của thời gian (1)




Đây là đâu?

Tối quá, chẳng có chút tiếng động nào, xung quanh sao hỗn độn, mông lung thế này, chẳng nhìn thấy giới hạn ở đâu nữa. Tình Mỹ mò mẫm trong bóng đêm, không nhớ mình là ai, cũng không nhớ tại sao mình lại đến nơi này, cho dù cô cố gắng vùng vẫy, gào thét nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi thứ bóng tối này.

Có cảm giác như tất cả mọi thứ xung quanh đang quay cuồng, nhưng cả thế giới lại rất yên tĩnh.

Đột nhiên có tiếng huyên náo đập vào tai cô.

“Sâm Trí, cậu nói xem rốt cuộc khi nào thì Tình Mỹ mới tỉnh lại? Cậu ấy đã hôn mê suốt ba năm rồi, cậu ấy có biết chúng ta lo lắng cho cậu ấy đến thế nào không?”, tiếng nói nghẹn ngào khiến người ta nghe mà buồn theo.

“Là giọng nói của Thuần Hạ”.

Ba năm? Lẽ nào mình đã ngủ li bì đến ba năm rồi ư? Thuần Hạ nói gì vậy?

Tình Mỹ cố mở mắt ra nhưng rất mệt mỏi, xung quanh bao trùm là bóng tối, chẳng nhìn thấy thứ gì hết.

“Đừng khóc!”. Tình Mỹ có cảm giác như Sâm Trí đang ở bên cạnh, chắc chắn Sâm Trí đang lau nước mắt cho Thuần Hạ.

Tại sao họ lại nói bằng giọng buồn bã thế nhỉ?

Cô rất muốn mở mắt ra, nở nụ cười như trước đây, một tay vỗ vai Sâm Trí, một tay khoác lấy tay Thuần Hạ… Cô thật muốn ngồi dậy ngay lập tức để lau nước mắt cho Thuần Hạ, để đùa nghịch với họ như trước đây.

Tình Mỹ cố gắng mở mắt ra, nhưng cô rất mệt. Tại sao mở mắt lại khó khăn với cô đến vậy nhỉ? Mí mắt cứ nặng trĩu, bóng tối khiến cô cảm thấy khiếp sợ, cũng may còn có giọng nói của Sâm Trí và Thuần Hạ khiến cô an tâm ít nhiều.

“Sâm Trí, có khi nào Tình Mỹ không bao giờ tỉnh lại không? Tớ rất nhớ những ngày cười đùa vui vẻ với cậu ấy!”, giọng Thuần Hạ càng thêm nghẹn ngào.

Tình Mỹ lại lần nữa cố thử mở mắt, một tia sáng chớp qua nhưng lập tức chìm vào bóng đêm.

Giọng nói của Sâm Trí trầm trầm vang lên: “Không đâu, Tình Mỹ hiền lành như thế, ông trời sẽ phù hộ cho cậu ấy, cậu ấy chắc chắn không sao, Tình Mỹ sẽ tỉnh lại, đừng khóc nữa, nếu không Tình Mỹ sẽ buồn đấy!”

Tình Mỹ tiếp tục cố gắng, một tia sáng chói mắt rọi vào mắt cô, cô cảm thấy những ngón tay mình có thể cử động một chút.

Cố gắng lên, Tình Mỹ cố lên nào! Cô cố sức mở mắt ra, càng có nhiều ánh sáng tràn vào mắt cô hơn. Trước mắt Tình Mỹ thấp thoáng hai cái bóng, là Thuần Hạ và Sâm Trí chăng? Ha ha, sao có cảm giác lâu lắm không nhìn thấy họ thế nhỉ?

Một niềm vui nho nhỏ dấy lên trong lòng, Tình Mỹ càng cố gắng mở mắt lớn hơn. Từ từ… hình ảnh hai người họ đang ôm lấy nhau hiện rõ dần trong mắt Tình Mỹ…

Ôm nhau…

Thuần Hạ và Sâm Trí, hai người họ…

Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao có cảm giác mình đã ngủ rất lâu vậy?

Tình Mỹ cố gắng nhấc tay lên giụi mắt nhưng phát hiện ra mu bàn tay mình đang cắm đầy kim.

Hu hu hu…

Kim…

Tình Mỹ sợ nhất là kim tiêm, tại sao bác sĩ cắm nhiều kim tiêm vào người mình thế này mà mình không hề hay biết nhỉ? Tình Mỹ la lên kinh ngạc, tiếng la đột ngột của Tình Mỹ khiến cho Thuần Hạ và Sâm Trí cứng đờ người, ngay lập tức khuôn mặt ánh lên niềm vui vô bờ bến, bọn họ quay sang nhìn nhau vui mừng khôn tả, sau đó mới từ từ ngoảnh đầu sang nhìn Tình Mỹ.

Mắt mỗi lúc một mở to hơn.

“Tình Mỹ? Sâm Trí ơi, Tình Mỹ tỉnh rồi, tớ không nằm mơ chứ hả? Cậu ấy tỉnh lại thật rồi sao?”. Thuần Hạ vừa khóc vừa chạy đến ôm chầm lấy Tình Mỹ, nước mắt nước mũi như mưa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? “Thuần Hạ…”

Trời ơi, đây là giọng nói của mình sao?

Tình Mỹ chưa kịp nói hết câu đã nhận ra giọng mình khàn đặc. Thuần Hạ vội vàng đi rót cho Tình Mỹ ly nước, cổ họng cô đau rát, vội vàng bê cốc nước uống hết sạch.

“Tình Mỹ, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, hu hu hu…”, Thuần Hạ ôm chặt lấy Tình Mỹ, bật khóc nức nở.

Vì Thuần Hạ ôm quá mạnh khiến cho Tình Mỹ có cảm giác mình sắp ngất đi.

Sâm Trí nhìn thấy vậy liền vội vàng tách Thuần Hạ ra, nhưng bộ dạng chưa hết ngạc nhiên và bối rối của Sâm Trí cho thấy anh còn mừng hơn cả Thuần Hạ.

“Tình Mỹ, cuối cùng cậu đã tỉnh lại… Tình Mỹ…”

Mắt Sâm Trí như đang lấp lánh, nước mắt chỉ trực trào ra.

Tình Mỹ dang tay ôm lấy hai người họ, sau đó nói: “Đúng vậy, tớ tỉnh lại rồi, nhưng đã xảy ra chuyện gì thế? Hình như tớ đã ngủ rất lâu!”

“Đương nhiên là lâu rồi!”

Thuần Hạ gạt nước mắt: “Cái con ranh này, rõ ràng cậu biết tớ buồn, tớ lo lắng mà còn không chịu tỉnh lại. Mặc cho tớ gọi thế nào cậu cũng không tỉnh, cậu có biết cậu đã ngủ bao lâu rồi không? Ba năm, cậu đã ngủ ba năm rồi đấy! Cậu có biết ba năm nay tớ với Sâm Trí đã buồn đến thế nào không hả?”

Thuần Hạ vừa nói vừa khóc. Ba năm?

Mình đã ngủ đến ba năm ư?

Tư duy của Tình Mỹ bắt đầu trở lại, một số những kí ức vụn vặt bắt đầu quay trở lại trong đầu, kí ức của cô… hình như cô đã đến sân bay, sau đó cứ đợi Dực Thụ mãi mà không thấy anh xuất hiện, sau đó…

Cô gái tên là Thái Vận chạy đến nói với cô rằng Dực Thụ sẽ đính hôn với cô ta…

Cùng với những kí ức hiện về, mặt Tình Mỹ như trắng bệch ra.

Đột nhiên cô nhớ ra một chuyện quan trọng. Tình Mỹ ngồi bật dậy, đầu óc choáng váng, cô lại ngã xuống giường.

“Tình Mỹ, cậu không sao chứ?”

Thuần Hạ và Sâm Trí vội vàng kiểm tra xem Tình Mỹ có bị sao không.

“Thuần Hạ, ban nãy cậu nói tớ đã ngủ bao lâu rồi hả?”, Tình Mỹ nắm lấy cánh tay Thuần Hạ, run rẩy hỏi.

“Ba năm, cậu đã ngủ tròn ba năm rồi!” Ôi trời ơi!

Ba năm…

Vậy thì chẳng phải đã không còn kịp nữa sao? Dực Thụ đã sống ba năm trời mà không có cô.

Tất cả những niềm vui, nỗi buồn của anh đều không còn liên quan đến cô nữa?

Chẳng phải đã nói cho dù có xảy ra chuyện gì, hai người cũng sẽ cố gắng để được ở bên nhau sao?

Nhưng Dực Thụ, anh đang ở đâu?

Tình Mỹ run rẩy nói không ra lời, chỉ biết chớp chớp mắt, nước mắt chỉ trực trào ra, trái tim đau đớn đến đáng sợ. Nếu như Dực Thụ đã đính hôn với Thái Vận, vậy thì mình phải làm sao đây?

Tình Mỹ cảm thấy không thể thở nổi, cả con tim bị cảm giác đau đớn chiếm lĩnh.

“Tình Mỹ, cậu đừng làm tớ sợ, cậu sao thế? Tớ đi gọi bác sĩ ngay đây…”, Thuần Hạ nhìn thấy Tình Mỹ như vậy liền lo lắng đứng dậy.

Nhưng Sâm Trí đã chạy ra khỏi phòng còn nhanh hơn cô, vừa chạy vừa dặn dò Thuần Hạ: “Tớ đi gọi bác sĩ, cậu chăm sóc Tình Mỹ nhé!”

Tình Mỹ nắm lấy tay Thuần Hạ, gạt nước mắt nói: “Dực Thụ đâu? Dực Thụ tại sao không ở đây? Dực Thụ đâu rồi?”

Thuần Hạ bỗng tỏ vẻ bùi ngùi: “Lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn nhớ đến gã khốn ấy à? Cậu biết không, kể từ ngày cậu bị hôn mê, hắn ta chưa từng xuất hiện lấy một lần!”

Ba năm rồi, anh ấy chưa đến thăm mình dù chỉ một lần ư?

Trái tim Tình Mỹ như trầm xuống.

Mình đã biến mất khỏi thế giới này đã ba năm, biến mất khỏi thế giới của Dực Thụ đã ba năm sao? Đối với anh ấy, mình từ một người mà anh lấy tính mạng ra để bảo vệ đã trở thành một người xa lạ chẳng có liên quan gì đến anh nữa hay sao?

Vậy thì…

Những lời thề thốt ngọt ngào trước đây đều chỉ là dĩ vãng.

“Ngày hôm cậu xảy ra chuyện, trong tài khoản chung của bọn tớ bỗng có một số tiền lớn, tớ nghĩ là của Dực Thụ gửi vào. Tớ với Sâm Trí đã dùng số tiền ấy để chữa trị cho cậu, sau đó mở một cửa hàng nhỏ, chờ đợi ngày cậu tỉnh lại. Trong thời gian ấy, Dực Thụ chưa từng đến đây dù chỉ một lần”.

Tình Mỹ lau nước mắt, hít thở khó nhọc. “Dực Thụ đính hôn rồi sao?”

“Không biết nữa, kể từ đó đến giờ không hay tin gì về cậu ta nữa, tớ có đến lớp cậu nhưng không tìm được, về sau nghe nói mẹ cậu ta đã làm thủ tục thôi học cho anh ta rồi”.

Thuần Hạ khẽ vỗ về Tình Mỹ. Tình Mỹ ngoảnh đầu nhìn ra cửa.

Đã lâu lắm rồi cô không được ngắm nhìn bầu trời đẹp như vậy, xanh như vậy, trong vắt như vậy. Trong vườn hoa bệnh viện, một vài cụ già đang ngồi trên xe lăn, những đứa trẻ đang nô đùa vui vẻ.

Được làm bởi Çap-Ñhat-Ebook

Ba năm rồi không được nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy. Tại sao mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua nhỉ? Ba năm này đối với Tình Mỹ chỉ như một vài phút đồng hồ, nhưng thực tế đã có sự thay đổi quá lớn, hóa ra trái đất vẫn tiếp tục quay khi không có sự hiện diện của cô, vì vậy những ngày không có cô, chắc Dực Thụ cũng vẫn hạnh phúc và vui vẻ nhỉ?

“Tình Mỹ, đừng nghĩ đến cậu ta nữa, người như cậu ta không đáng để nhớ đâu!”

Tình Mỹ ngồi im, lặng ngắm quang cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cảnh tượng xảy ra ba năm trước, cái cảm giác đau thắt con tim, tất cả như đang tái diễn trong đầu Tình Mỹ.

Tình Mỹ từ từ nhắm mắt lại, mệt quá, tỉnh lại rồi sao vẫn còn mệt thế này? Thực sự rất mệt, nếu như có thể chìm vào giấc ngủ như thế này mãi thì tốt biết mấy!

Dực Thụ…

Nếu như không có anh ở bên, cô phải sống tiếp thế nào trong nỗi đau này đây?

Mỗi buổi chiều, Thuần Hạ và Sâm Trí đều phải đi làm, lúc ấy Tình Mỹ thường nằm yên trên giường nghĩ đến những chuyện đã trải qua cùng với Dực Thụ, nhớ đến nụ cười rạng rỡ của anh, nhớ đến nỗi buồn nhẹ nhàng như hoa tường vi của anh.

Giờ chắc anh đã ở bên Thái Vận rồi nhỉ? Chắc là anh đang rất hạnh phúc?

Anh ấy có biết cùng rửa rau, nấu nướng, giặt chăn màn với Thái Vận không nhỉ? Sau đó có nở nụ cười thật tươi, giống như đang hạnh phúc nhất trên đời này không?

Trái tim lại bắt đầu nhói đau, Tình Mỹ sờ lên má mình, cảm giác ươn ướt, lạnh lẽo.

“Tình Mỹ, đến giờ uống thuốc rồi!”

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, nhân viên y tá mặc bộ đồng phục màu hồng đưa thuốc vào, đo nhiệt độ giúp cô, sau đó đặt thuốc lên cái tủ đầu giường bệnh và đi ra ngoài.

Tình Mỹ nhìn những viên thuốc màu trắng trên bàn, nhẹ nhàng cầm lên.

Viên thuốc màu trắng lọt qua kẽ tay, rơi xuống mặt nước và nổi bọt li ti, sau đó chìm xuống đáy cốc.

Cô nhẹ nhàng lắc cốc, chăm chú nhìn viên thuốc màu trắng tan ra chỉ còn lại một chấm nhỏ, trong cốc hình thành một xoáy nước, những bọt nước li ti cũng xoáy tròn trong cốc, gần như đang tỏa ánh hào quang trong ánh mặt trời.

Tình Mỹ vươn tay với một chậu cây ở trên bục cửa sổ, từ từ đổ cốc nước vào đó, rồi lặng người ngắm nhìn những chiếc lá xanh mướt.

Mỗi lần y tá mang thuốc đến cô đều đổ vào chậu cây này, thế nhưng nó vẫn phát triển tốt, chẳng có dấu hiệu nào của sự héo úa, còn cô thì cảm nhận rõ, cơ thể mình đang ngày một tồi tệ.

Cô biết rõ điều đó, nhưng chẳng buồn chút nào.

Nếu như mình chết rồi, có lẽ sẽ không còn đau khổ như bây giờ nữa? Trái tim đã chết rồi, vậy mà kí ức vẫn chất đầy trong cái vỏ thân xác này, ngày ngày phải dằn vặt trong đau khổ, thật sự cô quá mệt mỏi rồi!

Dực Thụ…

Nếu như anh ấy biết mình buồn như vậy, liệu anh ấy có dành cho mình chút tình thương không nhỉ?

Tình Mỹ khẽ cười.

Một cơn chóng mặt ập đến, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ.

“Cái gì? Sao cô ấy lại bị nặng hơn thế? Bệnh tình xấu đi à? Rõ ràng cô ấy đã khỏe hơn rồi cơ mà?”

Giọng nói the thé của Thuần Hạ ồn đến mức khiến Tình Mỹ khó chịu, trong đầu cô như đang có lửa đốt, tai ong ong, Tình Mỹ từ từ mở mắt.

“Cô ấy sốt cao không hạ, theo lí mà nói không thể xảy ra chuyện này được, chỉ cần cô ấy uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình sẽ thuyên giảm!”, bác sĩ điều trị nói.

“Thuốc ư?”

Thuần Hạ dường như nhớ ra điều gì, Tình Mỹ hơi im lặng he hé mắt, nhìn thấy Thuần Hạ đi đến bên cửa sổ, bê chậu cây lên tỉ mỉ quan sát, sau đó nhặt ra mấy hạt màu trắng nhỏ xíu ở trong chậu cây ra. Tình Mỹ biết đó là những mảnh thuốc chưa tan hết.

Cô nhìn thấy Thuần Hạ tức tối và đau đớn nhìn mình. Tình Mỹ đành mỉm cười, há miệng định nói nhưng thấy cổ họng bỏng rát, không nói được lên lời.

Thuần Hạ hùng hổ đến bên giường bệnh, túm lấy cổ áo Tình Mỹ mà gào khóc.

“Cậu làm cái gì thế hả? Đều là do cậu làm phải không? Cậu muốn chết chứ gì? Bởi vì không có Dực Thụ nên muốn chết phải không?”. Thuần Hạ gào lên, bác sĩ đứng bên cạnh thấy thế vội vàng kéo Thuần Hạ ra khỏi Tình Mỹ. Thuần Hạ gào lên: “Tình Mỹ, sao cậu có thể ích kỉ như thế hả? Cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tớ với Sâm Trí chưa? Ba năm nay bọn tớ ngày đêm trông mong cậu tỉnh lại được, khó khăn lắm cậu mới tỉnh lại, thế mà giờ lại muốn chết vì một thằng con trai hay sao?”

“Thuần Hạ…”

Tình Mỹ cũng khóc, khó khăn gọi tên Thuần Hạ.

Không có Dực Thụ, cuộc sống trở nên trống trải, thậm chí chẳng còn lí do để mà sống nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.