Giang Sơn Không Yêu, Yêu &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Thái Giám&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;

Chương 40: Kết thúc




“Này, ta nói, kể chuyện đi, ngươi mau tiếp tục.” Trong quán trà tràn ngập âm thanh ồn ào, chưởng quỹ cười đánh bàn tính.

Người kể chuyện chính là một lão đầu đang vuốt ve cằm của mình, nói: “Cứ như vậy, Ngọc quốc năm thứ mười bốn liền thay đổi Hoàng Đế- là Nghệ Uẩn, cứ như vậy cùng với nam phi mà mình yêu cùng nhau ẩn cư núi rừng, cho đến hiện tại là do Uẩn Vương tại vị, lấy niên hiệu là Di Uẩn.”,

“Oh, cứ như vậy hả? thật là nghĩ không ra, một người Hoàng đế tốt, không thương giang sơn lại muốn yêu một người giả thái giám? thật sự là kì quái rồi.” trà khách ăn điểm tâm, uống nước trà nghị luận.

“Chưởng quỹ.” Tiểu nhị nhỏ giọng kêu chưởng quỹ.

“Gì chứ?” Chưởng quỹ mỉm cười, khuôn mặt anh tuấn, giống như năm tháng không hề lưu lại trên mặt hắn bất kì dấu vết gì.

“Lão bản… Nương, ở phía sau phát giận, ngài mau đi xem một chút đi, chúng ta đều không được rồi.” Điếm tiểu nhị mặc dù nói nhỏ giọng, nhưng mà tất cả trà khách phía sau đều nghe được.

“Ha ha, Tiêu chưởng quỹ vẫn là bị thê quản nghiêm nha, mau mau đi đi, đại tẩu lúc nào thì sinh hả?” Các trà khách đều cười.

“Ai, hắn hả? Ai biết, cũng đã hoài thai hơn một năm rồi, cũng không sinh, gây sức ép cho ta muốn chết, ta đi một chút sẽ trở lại, các vị cứ chậm rãi mà dùng.” Chưởng quỹ cười khổ đi đến viện tử phía sau.

“Ta không nên ăn!”

“Loảng xoảng …” trên mặt đất đều là dược.

“Đi ra ngoài đi.” Tiêu Nghệ Hàn làm cho người hầu đi ra ngoài.

“Lâm Lĩnh, làm sao vậy? Như thế nào lại tức giận nhiều như vậy?” Nhìn cái bụng thật to của Lâm Lĩnh, Tiêu Nghệ Hàn tính tình tốt làm cho người ta sợ hãi, nhưng thật ra là đối với Lâm Lĩnh hiểu rõ.

“Ta không nên ăn! Ngươi từ chỗ nào mà đem về làm cho ta thế này… Cái dược gì đó? Ăn một miếng liền biến ta thành như vậy rồi, bây giờ thì tốt lắm, ta một đại nam nhân mang thai? Ta không nên! Hơn nữa, cũng một năm rưỡi rồi, ngay cả một động tĩnh cũng không có, vạn nhất… Thai tử trong bụng có chuyện?” Lâm Lĩnh bĩu môi, ăn ô mai trên bàn.

“Lâm Lĩnh, không thể như vậy nha, dựng phu tức giận đối với hài tử không tốt. Dược này chính là do Tam đệ từ một miếu tộc người tại Trà Quốc mà cầu được, nghe nói, một năm rưỡi có thể sinh nở. Nhìn ngươi, cũng sắp đến ngày lâm bồn rồi, như thế nào còn tức giận nhiều như vậy?” Tiêu Nghệ Hàn tính tình tốt, làm cho người ta không thể tin được đây là một đời hoàng đế.

“Ta… Ai nha, không được… Đau quá…” Lâm Lĩnh đau đớn mà la lớn…

“Oa…” một tiếng khóc trẻ con vang lên, bọn họ rốt cục có hài tử của chính mình rồi.

“Ta sắp chết…” Lâm Lĩnh đầu đầy mồ hôi, cầm lấy y phục của Tiêu Nghệ Hàn, nói: “Hỗn đản! Ngươi…”

“Chờ một chút, dường như còn một đứa.” Bà mụ nói.

“Hả!” Lâm Lĩnh kêu thảm thiết một tiếng, hài tử thứ hai cũng được sinh ra.

“Hỗn đản! Tiêu Nghệ Hàn, ta nhất định… không để yên cho ngươi!” Lâm Lĩnh kêu.

“Chúc mừng nha, chưởng quỹ, là hai nam hài, Tiêu gia các ngươi có người nối dõi rồi.” Bà mụ cười, ôm trong tay hai tiểu sinh mạng, đưa đến tay của Tiêu Nghệ Hàn.

“Lâm Lĩnh, ngươi xem xem, là con của chúng ta.”

Lâm Lĩnh đầu đầy mồ hôi, nhìn hài tử của chính mình cười, nói: “Ngươi sau này chính mình chiếu cố đi, ta mặc kệ đó.” Lâm Lĩnh có chút hờn giận.

“được, ta sẽ chiếu cố.” Tiêu Nghệ Hàn sủng nịch hôn trán của Lâm Lĩnh.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.