Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 47




Minh Trọng Mưu là một vị hoàng đế anh minh, suốt những năm Vạn Triệu Đại Sở, hắn là kỳ vọng của bách tính, cột trụ của muôn dân.

Hắn nhất định phải anh minh.

Thuật đế vương, cần phải chú trọng Hợp tung Liên hoành và kiếm chế.

(Hợp tung và Liên hoành là kế sách quân sự, trong đó Hợp tung là những nước nhỏ hợp lại với nhau đánh một nước lớn, nhằm tránh bị thôn tính. Liên hoành là dùng thủ đoạn bày cái lợi trước mắt ra cho các nước chư hầu. Các nước chư hầu đều vì tham cái lợi trước mắt mà không tính đến hậu quả lâu dài, bội ước với nhau.)

Hắn không thể gần gũi bất cứ một vị triều thần nào, cũng không thể có bất cứ mối quan hệ khác với gian thần. Minh Trọng Mưu có thể trở thành vua và học sinh của Tạ Lâm, nhưng không thể có mối quan hệ thân mật hơn được.

Triều đình này không thịnh chơi trò nam sủng, cũng không thể chơi trò nam sủng.

Trong mắt người khác, Tạ Lâm là một người đàn ông, nếu như canh ba nửa đêm người đàn ông đó ở lại trong tẩm cung, trong triều nhất định sẽ xuất hiện dòng chữ “Hôn quân Đại Sở, triệu gọi thần tử lộng quyền”.

Tạ Lâm lộng quyền, là dựa vào năng lực và thủ đoạn của bản thân, chứ không phải dựa vào thân thể. Nàng không bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào nói về mình như vậy, cũng sẽ không bao giờ dung thứ cho bất cứ kẻ nào dùng những lời lẽ như thế để sỉ nhục bệ hạ.

Vì thế nhìn từ rất nhiều phương diện, lập con gái của Lại bộ Thượng thư Sử Hồng Dược làm hoàng hậu, chấm dứt mọi lời đồn đại, là chuyện vô cùng tất yếu, hơn thế còn là chuyện nhất định phải làm.

Vậy nên vừa nghe thấy bệ hạ nhắc đến cái tên “Sử Hồng Dược”, Tạ Lâm liền lập tức đáp: “Nếu thật sự là Sử Hồng Dược, thì bệ hạ phải chịu trách nhiệm, danh tiết của con gái vô cùng quan trọng, không thể đối đãi tùy tiện được. Huống hồ Lại bộ Thượng thư Sử Khánh, là lão thần của triều đình ta, hơn thế còn là trọng thần, lập con gái của ông ta làm phi làm hậu, lại có dược sự phò ta của Sử Khánh, bệ hạ đương nhiên như hổ mọc thêm cánh.”

Những lời của Tạ Lâm vô cùng có lý, khiến Minh Trọng Mưu không thể không đồng ý.

Nhưng lại vì quá có lý, mà ngược lại khiến hắn thấy nghi ngờ: “Tạ khanh, chuyện của Sử Hồng Dược, hình như khanh suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Tạ Lâm gật đầu đáp: “Nhận lộc của vua, thì phải tận lực làm việc cho vua.”

Minh Trọng Mưu ghé lại sát gần nàng, trầm giọng hỏi: “Hình như trẫm nhớ, cô gái dưới ánh trăng tối đó từng nói rằng, nàng ta do khanh phái tới?”.

Tạ Lâm vẫn cúi thấp đầu: “Ồ, vậy sao?”.

Minh Trọng Mưu khẽ nói: “Mấy tháng trước, nàng ta và con gái của Hầu tướng quân, cả hai đều được dâng lên cho trẫm, trẫm không cần bọn họ. Chuyện này, trời biết đất biết, khanh biết trẫm biết. Khanh làm gì, trẫm coi như không biết, trẫm làm gì, khanh cũng coi như chưa từng xảy ra. Trẫm nghĩ, chuyện này giống như một hạt bụi, cứ để gió cuốn đi đi.”

“Chỉ là trẫm không ngờ rằng,” Minh Trọng Mưu nghiến răng nghiến lợi nói, “Đã lâu như thế rồi, mà khanh vẫn cố chấp đến vậy, thậm chí còn bảo nàng ta tự mình đến quyến rũ trẫm!”.

“Tạ Lâm à Tạ Lâm,” Minh Trọng Mưu bật cười khe khẽ, “Khanh thật sự là thần tử trung lương của triều đình Đại Sở ta, thật sự là vắt hết trí não vì giang sơn xã tắc của trẫm đấy.”

“Trẫm thật sự phải…… cám ơn khanh thật chu đáo!”.

Nụ cười của hắn toát lên sự lạnh lẽo âm u, mang theo cả cơn giận. Cả triều đình Đại Sở này ngoài Tạ Lâm ra thì bất cứ ai đứng ở đây, khi nghe thấy tiếng cười ấy, chỉ sợ đều run rẩy ớn lạnh.

Tạ Lâm biết tiếng cười của mình, cũng biết cười như thế tính uy hiếp rất nặng.

Nhưng nàng không ngờ rằng trong giờ khắc này mình lại nghe thấy tiếng cười ấy từ miệng bệ hạ. Nàng không run ẩy ớn lạnh, mà lại cảm thấy được an ủi vô cùng, xem ra bệ hạ đã nắm được thuật đế vương rồi, tương lai tiền đồ sau này nhất định rộng mở thênh thang.

Tạ Lâm không ngẩng đầu lên, chỉ càng thêm phần cung kính, “Vì bệ hạ mà đầu rơi máu chảy, là bổn phận của thần.”

Minh Trọng Mưu liếc nhìn nàng, “Giang sơn của trẫm, trẫm tự mình cai trị,” hắn nghiến răng, nhả từng chữ từng chữ một, “Không phiền Thừa tướng đại nhân phải nhọc lòng!” Nói đoạn, hắn hừ mạnh một tiếng, phất tay áo, nghênh ngang bỏ đi.

Phản ứng của bệ hạ, vừa hợp lý, lại vừa không hợp lý.

Đối với việc này, Tạ Lâm chỉ đành cười khổ.

XXX

Triều đình Đại Sở tuy rằng không cường thịnh bằng tiền Đường, nhưng cũng phồn hoa như gấm.

Thịnh thế thường đi kèm với ca múa. Trong cung đình, lời ca tiếng hát cất lên ồn ào rộn rã, lụa múa gấm hoa rực rỡ, vũ công như mộng như ảo. Ở chính giữa có một người mặc y phục gấm thêu tinh xảo như áng mây trời, so với những vũ công khác, lại càng ung dung, càng thanh nhã sang trọng, và tinh tế hơn.

Minh Trọng Mưu nghiêng người dựa ra sau, đang trong tâm trạng thảnh thơi, lại càng nhàn nhã xem ca múa.

Nhưng chẳng được bao lâu, Minh Trọng Mưu sâu sắc nhận ra rằng, Tạ Lâm là một người cực kỳ biết hưởng thụ.

Tạ Lâm có ba người thiếp, trong số đó Khởi La với kỹ thuật múa điêu luyện vô cùng uyển chuyện, trong triều không ai bì kịp. Minh Trọng Mưu thường nghe mọi người nói, trong phủ của mình, Tạ Lâm ngồi nghe nhạc xem múa, tâm trạng thư thái, cảm thấy rất tự đắc.

Minh Trọng Mưu muốn noi theo Tạ Lâm, vời con gái của Sử Khánh, Sử Hồng Dược tiến cung múa một bài.

Ngày trước tiền Đường có Dương Ngọc Hoàn với khúc Nghê Thường, không biết ngày nay Sử Hồng Dược, so với tiền Đường thì thua kém bao nhiêu.

Minh Trọng Mưu muốn nhân cơ hội này quan sát nàng ta, hắn muốn biết, rốt cuộc Tạ Lâm đã nhìn trúng chỗ nào của nàng ta, ngoài trừ gia thế ra, rốt cuộc nàng ta có năng lực gì, mà có thể trở thành Hoàng hậu của triều đình Đại Sở.

Sử Hồng Dược quả không hổ danh là tiểu thư khuê các, điệu múa này không hề mất đi vẻ đoan chính trang nhã, sâu sắc giàu cảm xúc, có thể coi là độc nhất. Rõ ràng vũ công không chỉ có một mình nàng ta, nhưng nàng ta lại có thể khiến cho người khác chỉ có thể nhìn vào một mình mình.

Màn múa kết thúc, Minh Trọng Mưu khẽ vỗ tay, tán thưởng nói: “Người xưa từng nói: “Đứng múa với thanh ảnh, trần thế khác chi đâu”. Giờ trẫm mới hiểu, thế nào gọi là múa, thế nào mới là nhân gian.”

Sử Hồng Dược hơi hơi cúi đầu, “Lời khen của bệ hạ, tiểu nữ không dám nhận.”

“Đây là lời khen, vì quả thực ngươi múa rất giỏi, nhưng còn ngôi vị Hoàng hậu, thì trẫm lại không rõ, rốt cuộc ngươi có đảm đương nổi không.” Minh Trọng Mưu trầm giọng đáp.

Hắn để Lại Xương đứng bên cạnh đỡ mình từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào Sử Hồng Dược, “Hoàng hậu của trẫm, phải là người thông minh nhất triều đình Đại Sở, nàng ấy sẽ là mẫu nghi thiên hạ, mẹ của con trẫm, hơn thế còn là mẹ của đế vương tương lại, vì thế nàng ấy nhất định phải người phụ nữ thông minh nhất Đại Sở này.”

Hắn nhìn chằm chằm vào Sử Hồng Dược, khuôn mặt toát lên vẻ kỳ quái, “Sử Hồng Dược, ngươi cho rằng mình xứng đáng trở thành Hoàng hậu của trẫm sao?”.

Đây rõ ràng là một lời khiêu khích trần trụi.

Ý tứ của đương kim thánh thượng vô cùng rõ ràng.

Sử Hồng Dược đúng là một cô gái thông minh, thành thực lĩnh hội ý tứ của bậc lãnh đạo. Sau khi múa xong, nàng khuỵu hai gối xuống, cung kính quỳ trên sàn, cúi đầu trả lời.

“Bẩm bệ hạ, tiểu nữ không xứng.”

Minh Trọng Mưu mỉm cười.

“Ồ? Ngươi không xứng?”.

“Vâng, tiểu nữ quả thực không đủ thông minh,” Sử Hồng Dược lễ phép đáp, “Tiểu nữ cho rằng, người phụ nữ thông minh nhất Đại Sở, nhất định sẽ không bao giờ muốn trở thành Hoàng hậu Đại Sở.”

“Còn tiểu nữ, muốn trở thành Hoàng hậu. Vậy nên không thông minh.”

Minh Trọng Mưu không ngờ nàng ta lại trả lời như vậy.

Câu trả lời rất khéo léo, hắn nghe cũng thấy rất xuôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa nàng ta là người phụ nữ rất thông minh.

Minh Trọng Mưu vịn vào tay Lại Xương, đứng dậy, đi tới trước mặt Sử Hồng Dược, hắn vươn tay ra nhấc cằm Sử Hồng Dược, để nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt mình. Vừa hay hắn cũng có thể đánh giá được nàng ta.

Hai bên nhìn nhau hồi lâu, Minh Trọng Mưu mỉm cười ôn hòa, “Khuôn mặt của trẫm, hợp ý ngươi lắm à?”.

Sử Hồng Dược lộ ra vẻ si mê, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú, đây là hình tượng trong mơ của mọi cô gái tiểu thư khuê các, nhưng nàng ta lại đáp: “Tiểu nữ thất lễ rồi.”

Minh Trọng Mưu hơi hơi gật đầu, ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta, “Trẫm nhớ rõ, đêm hôm đó, mùi hương trên tóc ngươi, hình như không phải mùi này.”

Sử Hồng Dược đáp: “Đúng vậy,” lúc này nàng cúi đầu, “Mùi hương đó, là của Thừa tướng đại nhân cho, gây ra ảo giác hứng tình, ngài ấy hy vọng tiểu nữ có thể cùng với bệ hạ……” suy cho cùng đó cũng không phải là những lời mà một tiểu thư khuê các nên nói, vì thế nàng ta lại cúi đầu.

“Để trẫm thay ngươi nói nốt,” Minh Trọng Mưu cười đáp, giọng điệu càng ôn hòa hơn, “Nếu đêm đó ngủ cùng với nhau, gạo nấu thành cơm, cả ngươi và ta đều phải có trách nhiệm với nhau, trẫm làm vua, ngươi làm hoàng hậu, như vậy đúng chứ?”.

Sử Hồng Dược có chút xấu hổ gật gật đầu.

Minh Trọng Mưu thẳng lưng, đột nhiên hắn thấy hơi mệt mỏi, “Nhãn quang của Thừa tướng đại nhân đúng là rất tốt, ngươi là nhân tuyển thích hợp cho ngôi vị Hoàng hậu, con gái của các gia đình quan lại trong triều sợ rằng ngoài trừ ngươi ra, không còn ai thích hợp với vị trí này nữa.”

Sử Hồng Dược nghe vậy vui mừng nói: “Vậy là bệ hạ đã đồng ý rồi? Tiểu nữ…… tiểu nữ có thể trở thành……” nàng ta nhất thời sung sướng, nhưng không thể thốt lên lời, cứ nghẹn ở trong cổ họng, hai chữ “Hoàng hậu” dường như không tài nào nói ra được.

Minh Trọng Mưu thở dài, lắc lắc đầu, hắn duỗi tay, đỡ nàng ta dậy, “Nếu không có chuyện đêm hôm đó, để lỡ mất một cô gái như ngươi, có lẽ trẫm sẽ hối hận vô cùng, nhưng……”

Cuối cùng hắn vẫn không đành lòng nói ra sự thật, khoát tay bảo Lại Xương đưa nàng ta ra ngoài.

Sử Hồng Dược là một cô gái xinh đẹp, Minh Trọng Mưu thừa nhận.

Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn không phải là cô gái đêm hôm ấy, nàng ta rõ ràng là si mê khuôn mặt của hắn hiện giờ, điều đó chứng tỏ nàng ta thích kiểu đàn ông cao lớn anh dũng, cũng chứng tỏ rằng, nàng ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Minh Trọng Mưu.

Hơn thế trong đêm hôm đó, mùi hương trên người nàng ta, bị mùi hương gây hứng tình nồng nặc kia lấn át, vì thế Minh Trọng Mưu không hề ngửi thấy. Hôm nay, hắn mới chú ý ngửi thử.

Không hề có, trong trí nhớ của hắn, mùi hương thoang thoảng ưu nhã đó không hề có trên người nàng ta.

Đêm đó, nếu Minh Trọng Mưu không hủy hoại sự trinh bạch của cô gái tên “Sử Hồng Dược” kia, vậy hắn cũng sẽ không cần tự mình tìm phiền phức đi từ chối nàng ta làm gì, cũng chẳng hơi đâu cưới về một cô gái không có bất cứ quan hệ gì với mình.

Vậy rốt cuộc người đó là ai?

Kiều điễm một đêm xuân, hay chỉ là ảo mộng sau cơn say?

Tại sao mùi hương trên người người đó lại quen thuộc đến thế, thậm chí lúc ngửi thấy còn cảm thấy xúc động đến rơi lệ?

XXX

Hôn sự giữa Minh Trọng Mưu và Sử Hồng Dược không thành, điều này chứng tỏ việc Tạ Lâm thúc giục bệ hạ sinh long tử lập Hoàng hậu đã thất bại.

Thái hậu lại vời Tạ Lâm vào cung.

Tạ Lâm vừa tiến cung, Thái hậu đã bắt đầu liên tục kể khổ.

“Tạ đại nhân, ngài đã từng nói với ai gia, Sử Hồng Dược là người hiểu chuyện biết chiều lòng người, xứng đáng làm Hoàng hậu, những tiểu thư chưa chồng con gái của quan lại trong triều, ngoài trừ con bé ra, thì không có người thứ hai nào thích hợp hơn, nhưng Hoàng thượng vẫn không thích. Tạ đại nhân, rốt cuộc Hoàng thượng thích thế nào? Tuy rằng nó là con trai độc nhất của ai gia, nhưng nó nghĩ sao, ai gia không tài nào hiểu nổi.”

Tạ Lâm cũng không tài nào hiểu nổi, “Sử Hồng Dược, trong số những con gái của các đại thần trong triều có thể coi là đoan trang và thông minh nhất, cầm kỳ thi họa nữ công gia chánh thứ nào cũng đều tinh thông cả, thần cứ tưởng rằng, bệ hạ thích những người vừa thông minh lại hiền thục như vậy. Lẽ nào bệ hạ không thích mẫu con gái kiểu như thế?”.

“Đoan trang, nó không yêu, yêu kiều dễ thương, nó cũng không thích, chẳng nhẽ…..” Vẻ mặt Thái hậu đầy hoảng sợ, “Chẳng lẽ nó thích kiểu con gái ma mị quyến rũ?”.

Thái hậu vô cùng kinh hãi, giữa hai hàng lộ ra một cái rãnh sâu hoắm, “Thế…… thế này còn ra thể thống gì nữa, huống hồ loại con gái đó nếu mà sủng phi thì còn tạm chấp nhận…… nhưng không thích hợp làm Hoàng hậu chút nào.”

Tạ Lâm nghĩ ngợi hồi lâu, rồi mới cung kính đáp: “Thần cho rằng, bệ hạ đã không muốn lập hậu, vậy thì nạp phi trước vậy. Bệ hạ đã trưởng thành khôn lớn rồi, trước mắt việc có hoàng tử mới là quan trọng, nếu có hoàng tử rồi, sau đó tính đến chuyện lập hậu, cũng coi như là hợp với quy tắc của tổ tiên.”

Tạ Lâm bất lực thở dài, “Cho dù là kiểu con gái ma mị quyến rũ đi nữa, nếu bệ hạ đã thích, có thể sinh con đẻ cái cho bệ hạ, thì cũng không phải là không được.”

Thái hậu nghe xong, lập tức thả lỏng, “Được, được, được, Tạ đại nhân, vậy làm theo lời ngài vậy.”

Lời của tác giả: Mọi người đều nói bệ hạ là tên trì độn……

…… Nhưng thực ra, Tạ Lâm mới là người ngốc thật sự.

Trong đầu của nàng ta, luôn có một bất đẳng thức như sau: Quốc gia thiên hạ > Nữ nhi tình trường.

…… Vì thế, Sử Hồng Dược có ngồi lên vị trí Hoàng hậu hay không, đối với Tạ Lâm mà nói…… chỉ cần điều đó tốt cho bệ hạ, thì sẽ giành về hết cho hắn.

…… Nàng ta chỉ sợ bệ hạ không cần mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.