Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 37: Sóng gió trường thi




Trên tửu lầu trong kinh thành, có một vài cô gái đang nhảy múa, trong khi Minh Trọng Mưu muốn lại gần để xem, thì Tạ Lâm lại không mảy may có hứng thú, nhưng Hoàng đế bệ hạ cảm thấy quá đỗi mới mẻ, nên đã đi lên rồi, Tạ Lâm thân là thần tử, đương nhiên đành phải liều mình đi theo thôi.

Gọi một vài món ăn xong, Minh Trọng Mưu kéo Tạ Lâm hưng phấn xông vào ngồi ăn, vừa mới gắp được một miếng, đã lại bỏ xuống, Minh Trọng Mưu cau này, “Còn nói là đệ nhất tửu lầu ở kinh thành nữa chứ, món ăn còn chẳng bằng bát vằn thắn ở quán ăn ven đường tiện tay nấu bừa.”

Tạ Lâm nếm thử một miếng.

Thực ra mùi vị không đến nỗi tệ như Minh Trọng Mưu nói, đệ nhất tửu lầu ở kinh thành, cũng có cái đặc sắc riêng của nó. Chỉ là mùi vị của sự thanh nhã tinh tế này, cách quá xa so với trong cung. Bệ hạ ăn quen sơn hào hải vị rồi, muốn đổi sang những món rau dưa thanh đạm, đương nhiên sẽ cảm thấy mùi vị từ những món ăn do các quán ăn nhỏ ven đường nấu thơm ngon hơn, và ngược lại sẽ thấy những món ăn do những tửu lầu thế này nấu không có gì đặc biệt.

Đang lúc ăn uống nặng nề khó nhọc, thì mấy cô gái nhảy múa trong tửu lầu sau khi xoay tròn mấy vòng cuối ống tay áo bay phấp phới xong, thì cũng là lúc cảnh hay đến hồi kết, Minh Trọng Mưu xem mê say, đang định vỗ tay, thì mấy cô gái nhảy múa khẽ nhún mình, quay người, lần nữa xếp thành hàng, đi mất.

Minh Trọng Mưu ngẩn người, hắn và Tạ Lâm đến đây là vì điệu múa uyển chuyển kia, giờ không múa nữa, cơm canh thì mùi vị như vậy, càng ăn lâu, càng thấy vô vị.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, thì vừa hay nhìn thấy một ông lão run lẩy bà lẩy bẩy, bước từng chút từng chút một lên bậc thang, kéo ghế, ngồi xuống, sau đó kẹp hai thứ gì đó như hai miếng vỏ trúc, lông mày nhíu lại, rồi một loạt những câu chữ thao thao bất tuyệt tuôn ra từ miệng ông lão, “Nói ra thì, Giang Chiết của triều đình Đại Sở gặp trận lũ lớn, từng bản từng bản tấu chương, bay tới tấp đến kinh sư, quan lại địa phương nhất tề thỉnh cầu mở kho lương cứu nạn dân……”

Minh Trọng Mưu sững người, mấy cô gái nhảy múa vừa đi, thì lại đến một ông lão kể chuyện.

Đã tới rồi, thì cứ ở lại vậy. Hắn nhìn khắp lượt tửu lầu, mọi người đều giật mình, khuôn mặt vốn dĩ còn đang mơ màng buồn ngủ, thì giờ như vừa tỉnh khỏi mộng, lỗ tai dựng đứng hưng phấn lắng nghe ông lão kể chuyện.

Trước đây lúc Minh Trọng Mưu còn là một Quận vương, hắn cũng biết trong kinh thành, có một vài tửu lầu vào một giờ nhất định thường mời những người kể chuyện tới, người nào người nấy kể đều vô cùng sinh động, rất nhiều người thường xuyên kéo đến những tửu lầu này, gọi vài món ăn, nhưng thực ra là muốn nghe chuyện. Đây cũng coi như là thủ đoạn hút khách trong kinh doanh.

Từ khuôn mặt của những người đang lắng nghe, Minh Trọng Mưu có thể nhìn ra được đây không phải lần đầu tiên ông lão kia đến tửu lầu kể chuyện, rất nhiều người ở đây, e là đều đang đợi ông ta đến. Nhưng lại vừa hay trái ngược với Minh Trọng Mưu.

Hắn chỉ đành cười khổ, lặng lẽ gẩy gẩy mấy miếng cơm, toan gọi Tạ Lâm đi về, thì đột nhiên lại nghe thấy ông lão kể chuyện nói tiếp: “Mở kho lương cứu nạn dân, đây vốn dĩ là chuyện liên quan đến mạng người, nhưng tấu chương gửi tới kinh sư rồi, lại giống như bóng chim tăm cá, ba ngày ba đêm, cũng không thấy hồi ầm. Quan lại địa phương lúc ấy mới hiểu ra, bên trên có người chặn giữ tấu chương lại, dâng lên mà trời xanh không nghe thấy, thì cho dù có lòng cứu nạn dân, cũng thành uổng phí.”

“Vậy người chặn giữ tấu chương lại là ai?” Ông lão thần thần bí bí hỏi, “Mọi người đoán xem, là ai?”.

Trong tửu lầu, đột nhiên trở nên im lặng. Khách khứa đang ăn uống đưa mắt nhìn nhau, trong đầu người nào cũng hiện lên một cái tên, nhưng không thể nói ra, cúi đầu uống rượu, vì thế thỉnh thoảng trong tửu lầu lại có tiếng gọi tiểu nhị rót thêm rượu.

Nhưng có một người trong trong góc nhà hừ một tiếng, bưng chén rượu lên miệng, ngửa cổ uống cạn, nuốt thẳng xuống bụng. Gã dằn mạnh chén rượu xuống bàn, căm hận nói: “Cần gì phải đoán, hiện giờ ngoại trừ cái kẻ được gọi là Thừa tướng đại nhân ra, thì còn có thể là ai được nữa?”.

Giọng nói của gã khá lớn, một vài người ở cùng bàn với hắn, sắc mặt tái mét, “Lục huynh, huynh say rồi, nói vớ vẩn gì thế?”.

“Ai nói vớ vẩn?” Gã họ Lục kia đáp, chén rượu nuốt xuống bụng, khiến mặt gã đỏ phừng phừng, “Tạ Lâm lộng quyền chèn ép dân chúng, coi quyền thế là trò chơi, từ lâu triều đình Đại Sở ta có người bất mãn với hắn, những ngay cả một câu, cũng chẳng dám nói.”

“Lục huynh, rõ ràng là huynh say rồi, Thừa tướng đại nhân làm vậy, hiển nhiên là có cái lý của ngài ấy, ta và huynh nói sau lưng thế này, một là bất kính, hai là mấy tin vỉa hè này, không đáng tin đâu.”

Gã họ Lục vừa nghe xong, liền hừ một tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm vào người vừa nói chuyện với gã, cười lạnh đáp: “Kính cái gì mà kính? Huynh kính hắn, thì có thể thi đỗ được không?” Gã đột nhiên giống như ngộ ra điều gì đó, “À mà đúng, nên kính trọng chứ, Thừa tướng đại nhân là quan chủ khảo mà, chọc giận hắn, vậy thì không phải chúng ta chắc chắn sẽ phải khăn gói về quê ư?” Gã chỉ vào đối phương, gật đầu thật mạnh, “Huynh nói đúng, huynh thông minh thật, con người Thừa tướng biết cách đùa giỡn với cảm xúc của người khác như thế, nếu không qua lại thân thiết với hắn, đút lót cửa sau xây dựng quan hệ, thì liệu hắn có để huynh thi đỗ không, huynh nói thật sự quá đúng.” Nói xong, còn vỗ một cái rất mạnh lên vai đối phương. Đối phương chỉ biết cười khổ, chẳng dám nói tiếp thêm một câu nào nữa, sợ gã lại nói ra những lời còn kinh thiên động địa hơn thế.

Sợ là ngay cả ông lão kể chuyện, cũng không ngờ lại xảy ra sự cố đúng lúc như thế, đành lúng túng quay trở lại câu chuyện, “Đang là đương kim Thừa tướng, nên Tạ Lâm đã chặn những tấu chương đó lại, không ngờ ba ngày sau, Thánh thượng ra lệnh, mở kho lương cứu nạn dân, nạo vét kênh mương, dẫn thông dòng chảy, cây cối ruộng vườn, nhất loạt đều có biện pháp giải quyết, trận lũ lụt giống như thoáng qua, tan biến trong chớp mắt, nạn dân cũng ngày một giảm đi……”

Ông lão kể chuyện đang nói phía trên, thì Minh Trọng Mưu cúi đầu, khuỷu tay khẽ huých nhẹ vào người Tạ Lâm đang vùi đầu ăn uống hùng hục, thấp giọng nói: “Này, đang nói về ngươi đấy.”

“Bệ hạ cũng có hứng ghê nhỉ,” vẻ mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, cũng thấp giọng nói, “Thần nhớ là, trong luật pháp của triều đình Đại Sở ta có nói, đồn đại bàn tán về chuyện triều chính, phạt năm mươi trượng, người và thần đều đang ở đây, người nói xem, có nên phạt luôn không? Nếu để mọi người ăn nói lung tung như vậy, triều đình bại hoại, lấy ai ra trị quốc?” Nàng quay đầu, liếc nhìn ông lão đang ở cách không xa kia, đánh giá cẩn thận, “Chỉ là ông già đó đã già như vậy rồi, bị đánh năm mươi gậy, chắc là không chịu nổi đâu.” Nàng lại liếc nhìn một cái bàn khác, cái gã họ Lục kia, vẫn còn đang uống rượu, cái bàn ấy, đều là văn nhân, tướng mạo nho nhã lại thanh thú, tuổi cũng không lớn lắm, ngoài hai mươi là cùng, nghe những lời vừa nãy, thì có vẻ như đều là thí sinh đi thi khoa cử lần này. Ăn năm mươi gậy, có lẽ cũng đi đời nhà ma luôn.”

Tạ Lâm tổng kết xong, lại cúi đầu ăn cơm, “Bệ hạ quyết định đi, bệ hạ chỉ đâu thần đánh đấy.”

Minh Trọng Mưu bị hắn làm cho vừa tức vừa buồn cười, sao ngày xưa không thấy hắn bảo bệ hạ chỉ đâu thần đánh đấy? Đến lúc trừng phạt những con người có cuộc sống khốn khổ này, thì lại đẩy mình lên đi đầu.

Đột nhiên ở bàn có mấy gã đọc sách kia, gã họ Lục bỗng thở dài một tiếng. Bọn họ vốn dĩ chỉ nói chuyện thì thầm thôi, nhưng Minh Trọng Mưu là người luyện võ, nên thính lực nhạy cảm hơn so với những người khác nhiều. Lúc này chỉ nghe thấy gã họ Lục đó nói: “Lục mỗ tự ý thức được rằng, gia cảnh nhà mình chẳng giàu có gì, nhưng tốt xấu gì gia cảnh dư dả hơn, thì chí ít trong nhà cũng cáng đáng được chi phí đọc sách, nhưng suốt mười năm đèn sách cực khổ, sao có thể chịu nổi sự thật này, mọi người không biết đâu, sau khi lên kinh, ta biết tin Thừa tướng sẽ làm chủ khảo, trong lòng tắt lạnh. Lúc đó đã nghĩ đến chuyện gói ghém hành lý, về luôn quê cũ cho xong.”

Một người khác ngồi cùng bàn với gã vội nói: “Hà tất phải thế? Tốt xấu gì Thừa tướng đại nhân cũng là trọng thần của triều đình, tuy thích lộng quyền đấy, nhưng cũng có rất nhiều chính sách để tâm đến bách tính, hiện giờ Đại Sở ta quốc thái dân an, người Di không tới xâm phạm, dân chúng đều có cơm ăn, thiết nghĩ cũng đâu có giống như những lời đồn, chỉ coi trọng quyền thế, coi nhẹ người dân. Ngồi lên vị trí đó đều phải có học thức thực tài, không thể lừa được người khác đâu, chỗ nào cũng đều là vàng cả, tội gì phải lo lắng buồn phiền chứ?”.

“Trầm huynh, vậy là huynh không biết rồi,” gã thanh niên họ Lục lại thở dài, “Mấy hôm trước ta nghe nói, mấy vị quan lớn và mấy hộ nhà giàu sau khi biết tin Thừa tướng đại nhân làm chủ khảo, đều vui mừng hớn hở, tranh giành nhau tặng lễ vật cho Thừa tướng, chỉ cần Thừa tướng nhận quà, thì nghĩa là đồng ý, những thí sinh của những gia đình đó tất sẽ được làm quan. Ta vốn dĩ còn không tin, nên có một hôm, đến cạnh phủ Thừa tướng xem thử, thấy một hàng dài người đi ra đi vào, ta trông thấy rất rõ ràng, người đầu tiên, chính là sư gia của một huyện trong thành, vốn dĩ vác khuôn mặt âu sầu đi vào, lúc trở ra, thì mặt mày rạng rỡ, giống như đã hoàn thành xong một việc. Hôm khác, ta còn nghe nói vị sư gia của huyện đó gặp ai cũng khoe khoang ngay rằng, mình đã làm xong chuyện đại sự cho lão gia của huyện ấy, trong kỳ thi lần này, công tử của lão gia chắc chắn sẽ thi đỗ. Lúc ấy ta đã hoàn toàn mất hết hy vọng, lần này ta đã suy nghĩ rồi, ta thi thế nào thì chính là thế ấy.”

“Này…… này……” Cho dù mấy gã thư sinh ngồi cùng bàn có học nhiều hiểu rộng đi nữa, cũng không khỏi sợ đến ngây người, mấy người bọn gã có thể ở cùng với nhau, ngoài trừ việc là đồng hương, khoảng cách gần nhau ra, thì cũng còn vì hoàn cảnh gia đình tương đồng, học thức tương đương, không dễ nảy sinh sự đố kị, quen nhau lâu, mới trở thành bạn bè, giờ nghe gã nói vậy, trái tim cũng không khỏi nguội lạnh đi quá nửa.

Đang nói chuyện, thì lại nghe thấy một người bên cạnh thì thầm hỏi: “Các vị nói, Thừa tướng đại nhân làm chủ khảo, nhưng lại nhận hối lộ, không coi kỷ luật nghiêm minh của khoa cử ra gì, công khai làm loạn sự công bằng trong kỳ thì à?”.

Mọi người cả kinh, thấy không biết từ lúc nào đã có một người đứng ở ngay cạnh bọn họ, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt sáng rõ, cả người tỏa ra khí chất quý tộc cao sang, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.

Gã thanh niên học Lục thấy thế, liền kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, thở dài, “Đúng là vậy, bọn ta đang rất phiền muộn đây, không biết nên làm thế nào cho ổn nữa.” Gã rót cho hắn một chén rượu, lại nói: “Nếu như tài học không đủ, bọn ta chấp nhận thua, đương nhiên là tâm phục khẩu phục, nhưng giờ công khai hối lộ quan chủ khảo, chủ khảo cũng thản nhiên nhận, khiến bọn ta khó lòng mà chấp nhận được. Nếu thật sự là vậy, bọn ta cũng chỉ đành khăn gói đồ đạc về quê, đợi thêm ba năm nữa mà thôi. Thánh nhân đều nói, đọc vạn cuốn sách, đi vạn dặm đường, bọn ta sẽ coi lần lên kinh sư này, như một dịp mở rộng tầm mắt, đọc nhiều sách bao nhiêu, thì đi nhiều dặm đường bấy nhiêu vậy.” Nói đoạn, cười khổ, cúi đầu, uống một hơi cạn sạch.

Người nọ cung tay, đáp: “Tại hạ, Minh…… Việt Trung Ngôn, dám hỏi các vị huynh đài đây quý tính đại danh? Mới vừa nãy ở gần bàn các huynh, nghe các huynh thảo luận chuyện khoa cử, lần này tại hạ cũng lên kinh dự thi, chuyện công bằng trong thi cử, tại hạ cũng rất quan tâm, nếu như thật sự có chuyện đó, thì tại hạ cũng chỉ đành nghĩ kế tìm đường khác thôi.”

“Bỉ nhân họ Lục, tên chỉ có duy nhất một chữ Cận,” rồi gã chỉ vào mấy người bên cạnh, giới thiệu, “Đây là Trầm Hòa Anh, đây là Ứng Tông, còn đây là Mã Chí Hoa, mấy người bọn ta đều là đồng hương, lần này cùng lên kinh dự thi, mọi người cùng là bằng hữu cả,” gã cười khổ nói tiếp, “Nhưng lần này, có lẽ phải dẹp đường hồi phủ luôn rồi.” Gã nhìn anh chàng Việt Trung Ngôn kia, không nhịn được than: “Nhưng…… thứ cho ta nói thẳng, huynh trông không giống người đang lo lắng vì chuyện này……”

Việt Trung Ngôn liếc nhìn y phục trên người mình, cười khổ đáp: “Có vẻ là vậy thật, nhưng nhà tại hạ nhiều đời kinh doanh buôn bán, giao tiếp với quan lại không nhiều, cha tại hạ cũng không rành xử lý những chuyện như thế này, nếu như không thể thi đỗ, thì sẽ quay về kế thừa sản nghiệp gia đình.”

Mấy gã hiểu ra gật đầu, lúc ấy mọi nghi ngờ đều tiêu tan.

“Thật ra, ta cũng không quá lo lắng cho bản thân, suy cho cùng cũng có sản nghiệp để thừa kế, không thi đỗ, thì vẫn có đường lui, nhưng ta là đang lo cho vị huynh đệ của mình thôi,” Việt Trung Ngôn quay đầu, chỉ chỉ vào Tạ Lâm ở bàn bên cạnh đang vùi đầu ăn uống hùng hục nói, “Hoàn cảnh gia đình của hắn không tốt, lại chỉ biết đọc sách, nếu như thật sự không thi đỗ, e là thật sự không còn gì, thân làm huynh đệ bằng hữu, ta cũng phải quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn.”

Mọi người liếc nhìn y phục của Tạ Lâm, chất liệu vải nhìn thì cũng còn được, chỉ là giặt nhiều nên có hơi bạc màu, tuy đang ăn cơm ở trong tửu lầu như vậy, nhưng xem ra số lần cũng ít thôi, dáng vẻ ăn thùng uống vại kia, chỉ e là hôm nay Việt Trung Ngôn là người mời khách, nên muốn ăn cho no nê, mọi người không nhịn được lộ ra ánh mắt đồng cảm.

Xem ra anh chàng này mới thật sự là nghèo này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.