Giai Giai Có Một Mái Nhà

Chương 5




6.

Ngủ đến sáng hôm sau, tôi trở lại công ty để làm việc.

Công ty chuyển tôi sang bộ phận tiếp thị.

“Bộ phận tiếp thị phải đến các cửa hàng, mệt lắm nhưng mà rất oke, tiền lương có thể hơn vạn đấy.” Trưởng phòng tiếp thị bày một chiếc bánh lớn cho tôi.

Thực ra là bộ phận tiếp thị có đồng nghiệp phải nghỉ để sinh con nên thiếu người.

Trong mắt bọn họ, típ người lớn tuổi chưa lập gia đình như tôi, ngay cả người yêu còn chẳng có, mới là ứng cử viên tốt nhất cho công việc này.

Chứ không thì tuyển ai cũng có thể trở thành quả b.o.m n.ổ chậm mà thôi.

“Có thêm trợ cấp gì không ạ?”

Trong thế giới của người trưởng thành, tôi không quan tâm miếng bánh mà chỉ quan tâm đến đồng tiền thôi.

“Mỗi ngày sẽ được hỗ trợ 80 tệ để ăn uống đi lại, nếu làm tốt thì thêm tiền điện thoại nữa.”

“Được ạ.”

Một ngày 80 tệ, thì một tháng là 2400 tệ.

2400 tệ này gửi về cho mẹ, có lẽ tốc độ bạc của tóc mẹ sẽ chậm lại.

Vì vậy, từ một nhân viên văn phòng bình thường, tôi trở thành một quản lý tiêu thụ nho nhỏ, ngày ngày bôn ba các siêu thị lớn, điểm danh chấm công, kiểm hàng, thống kê doanh số…

Mỗi ngày về đến nhà đều mệt đến mức không muốn nói chuyện.

Đến khi đi WC, tôi thấy bị ra một ít m.á.u.

Tôi mới nhớ đến lời bác sĩ bảo, thầm thở dài một hơi.

Khả năng cao là đứa bé không c.ò.n nữa.

Nhưng tôi lại đ.a.u t.h.ư.ơ.n.g hơn tôi nghĩ nhiều. Một đêm không ngủ.

Đến cuối tuần, tôi đến bệnh viện kiểm tra.

Lần này là một nữ bác sĩ khác, tên Lưu Thiến, vô cùng xinh đẹp.

“Cô quen Cố Tiêu à, thế mà chẳng nói sớm.” Bác sĩ Lưu bỗng nhiệt tình với tôi khiến tôi không quen.

“Coi như vậy đi.”

“Hồi còn đi học anh ấy có bạn gái không? Là kiểu thế nào nhỉ?”

Tôi sững người.

Câu hỏi của cô ấy hơi hơi vượt quá quan hệ bác sĩ bệnh nhân rồi.

Và tôi cũng hiểu ra là cô ấy có ý với Cố Tiêu.

Nhưng cô ấy không biết chuyện Cố Tiêu có con rồi sao?

Chẳng lẽ Cố Tiêu không nói với đồng nghiệp mà nói ra bên ngoài là mình còn độc thân?

Tồi thật.

“Bạn gái hồi đại học của anh ta rất bình thường.” Tôi nói đúng sự thật.

“Cô có ảnh chụp không? Cho tôi xem qua với.”

Cô ấy đúng là chưa cạn đường thì còn lâu mới chịu bỏ cuộc.

Tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, để cô ấy ngắm tôi hai giây.

Bức ảnh mà cô ấy muốn nhìn, đang ở ngay trước mặt cô ấy đây.

Dường như cô ấy quên mất rằng tôi đến đây để khám bệnh.

Nghĩ đến việc Cố Tiêu đã có gia đình mà vẫn nói với bạn bè là mình còn độc thân, lại còn ba hoa như vậy ở bệnh viện, tôi lập tức b.ố.c h.ỏ.a.

“Không phải anh ta lấy vợ rồi sao?” Tôi nhắc khéo cô ấy.

“Lấy vợ?” Quả nhiên là cô ấy bị sốc.

“Tôi chưa thấy ai nói vậy cả.”

Chuyện này…

“Sao cô biết vậy?” Nét mặt cô ấy hơi sượng trân.

Hình như cô ấy nghĩ là tôi nói dối, tôi thấy đau đầu quá.

“Chẳng lẽ nick của anh ta bị hack?” Tôi chỉ còn cách cho cô ấy xem bài đăng kia.

Xem xong, cô ấy sốc đến tái cả mặt.

“Bác sĩ Cố có con rồi á?”

Vừa dứt lời…

“Cô ra đây một lát.” Phía sau truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

Tôi hoảng sợ.

Là Cố Tiêu!

Toi rồi, chắc chắn là anh ta bực vì bị tôi vạch trần bí mật nên mới thẹn quá hóa giận.

“Cố Tiêu, sao anh lại đến đây…” Bác sĩ Lưu xúc động đứng dậy.

Tôi xoay người liền thấy anh ta mặc áo blouse dài, rõ ràng là dáng vẻ của một cây ngọc thụ đón gió, nhưng mặt thì tối sầm lại.

“Nhanh lên, tôi không có thời gian…” Anh ta hơi tức.

Tôi nghĩ bụng, việc quái gì phải sợ, anh ta mới là người sai cơ mà.

Vì thế cuối cùng tôi vẫn theo anh ta ra ngoài.

Anh ta dẫn tôi đến phòng của mình, sau khi bước vào cửa, anh ta khóa trái lại.

Tôi tự nắm cánh tay mình, hơi căng thẳng.

“Nói chuyện thôi mà, anh khóa cửa làm gì?” Tôi nhìn cánh cửa bị khóa, thấy hơi không ổn.

“Không muốn bị làm phiền.” Anh ta quăng ra một câu rồi ngồi xuống ghế làm việc.

Á đù! Cái thói phách lối này vẫn y như sáu năm trước đây mà.

“Vậy anh nói đi.”

Trong căn phòng kín mít này, tôi thực sự không dám nhìn anh ta.

“Cô đi rêu rao khắp nơi với mọi người là tôi có con à?” Anh ta dò xét nhìn tôi.

Tôi toát mồ hôi lạnh.

“Cũng không hẳn là khắp nơi… Tôi chỉ nói sự thật. Huống chi, bác sĩ Lưu rất tốt, anh không thể lừa cô ấy.”

Anh ta không lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua bụng tôi.

Nhìn bụng tôi làm gì hả?

Tôi vội vàng kéo áo che xuống.

“Hừ…” Anh ta lạnh lùng cười khẩy: “Đúng là muốn dựa dẫm vào tôi rồi? Sao thế, không vừa lòng đối tượng xem mắt à?”

Tôi:?

Tôi dựa dẫm anh ta bao giờ, đứa bé mà tôi nói đến đâu phải đứa bé trong bụng này, anh ta mất n.ã.o rồi à?

“Anh đừng có tự mình đa tình.” Tôi không nói nên lời.

“Trần Giai, tôi thừa hiểu cô, dáng vẻ của cô bây giờ có khác gì lúc theo đuổi tôi năm đó không?” Anh ta nực cười nhìn tôi.

Rõ ràng tôi bị kích động bởi những lời nói của anh ta.

“Ừm, sau đó thì sao?”

“Đương nhiên là không có hi vọng rồi. Mấy mánh khóe hồi đó cô lừa gạt tôi, cô nghĩ sáu năm qua rồi, tôi vẫn sẽ bị cô đùa giỡn nữa à?” Anh ta hừ lạnh.

“Thấy bảo cô sắp kết hôn, đừng bám lấy tôi nữa, hay là muốn tôi gửi phong bì chúc mừng?”

Kết hôn? Anh ta cho rằng tôi tìm anh ta chỉ để kiếm chác phong bì?

Anh ta thực sự ch.ọ.c đ.i.ê.n tôi rồi.

“Thế anh tưởng mình vẫn đẹp trai như năm đó à, bây giờ anh già đi, nếp nhăn cũng có, như hai người khác nhau, chắc tôi hứng thú?” Tôi độp lại một tràng.

Nụ cười của anh ta cứng đờ, vẻ mặt càng khó ở hơn.

“Trần Giai, phương pháp khích tướng không có tác dụng với tôi đâu.” Anh ta đứng dậy, bình tĩnh cởi áo blouse.

“Chúng ta chia tay rồi, mà cho dù không chia tay, tôi cũng không thể nuông chiều để cô làm càn được.”

Bầu không khí lập tức rơi vào bế tắc.

Tôi bật cười.

Anh ta nuông chiều tôi? Thứ tình yêu vĩ đại?

“Cố Tiêu, anh có khí phách lắm.” Tôi cười cười, đi về phía cửa, đến chỗ cửa, như chợt nhớ ra điều gì, tôi liền xoay người: “Đã có khí phách như thế thì đừng có uống rượu, ôm tôi không chịu buông, gào khóc rồi gọi tên tôi nữa, tôi còn tưởng anh không quên được tôi đó.”

“Còn nữa, hạt giống của anh.” Tôi chỉ vào bụng:

“Không còn nữa rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.