16.
Trên đường về nhà, chúng tôi không nói chuyện.
Anh ta lái xe, còn tôi nghịch điện thoại, phân công lao động rõ ràng.
Nhưng trong đầu tôi chỉ luẩn quẩn câu nói trước đó của anh ta: “Về nhà trước đã.”
Về nhà rồi, sau đó thì sao?
Không có sau đó gì hết, vừa về đến nhà, anh ta nằm dài ra sofa, cầm một quyển sách lên đọc, chờ tôi nấu cơm.
Tôi tức đến ng.h.i.ế.n răng ng.h.i.ế.n lợi.
“Anh không ăn rau thơm.” Lúc tôi bưng hai tô mỳ ra, anh ta nhăn mày nói với tôi.
Tôi…
“Vậy thì anh ăn mì đi, rau thơm bỏ lại.” Tôi đưa đũa cho anh ta, anh ta cứ như là ông lớn ấy.
Anh ta nhìn chằm chằm một lúc rồi thở dài: “Vẫn có mùi.”
Khó chiều quá thể.
Tôi không muốn bị anh ta làm phiền đến c.h.ế.t, đành phải cầm đũa gắp rau thơm sang bát tôi rồi đẩy đến trước mặt anh ta.
Anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Cả hành nữa.”
“Hành cũng không ăn?”
“Ừ.” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Tôi…
Ừ cái r.ắ.m.
Ta vùi đầu ăn mì, mặc kệ anh ta.
Anh ta ăn rất chậm, nhai kĩ từng miếng, tôi ăn xong lâu rồi mà anh ta vẫn chưa ăn xong.
“Ăn chậm một chút có trợ giúp tiêu hóa.” Hắn nhìn ta giải thích.
“Nhai kĩ có lợi cho hệ tiêu hóa.” Anh ta nhìn tôi, giải thích.
Tôi cạn lời, sao lúc trước không biết anh ta lắm tật xấu thế này nhỉ.
Ăn xong, anh ta chủ động đi rửa bát.
Coi như vẫn còn chút lương tâm!
“Tủ bát này hơi cao với em phải không?” Anh ta vừa rửa bát vừa xem xét bài trí xung quanh.
Ừ, chê tôi lùn chứ gì, tôi biết thừa nhé.
“Cũng tạm.”
“Sao trong nhà chẳng có có lấy một cái cây xanh nhỉ?” Anh ta lại nhìn bao quát.
“Anh thích thì đi mà mua, tôi không rảnh.” Tôi nói sự thật.
Ngày nào cũng làm đến muộn mới về thì làm gì còn tâm trạng đi mua cây.
Đương nhiên, có lẽ do tôi không coi đây là nhà mình nên chẳng buồn trang trí nó.
“Trong thư phòng của em cũng chưa có cuốn sách nào.” Anh ta nói tiếp.
“Tôi không đọc sách.” Tôi đốp lại luôn.
Tôi để ý hôm nay anh ta rất lạ, không có gì để nói cũng cố bới ra.
“Dù sao sau này con cũng phải đọc sách chứ?” Anh ta cười hỏi tôi.
Tôi ngẩn người.
Con?
Thành thật mà nói, tôi chưa nghĩ xa như vậy, cũng chẳng dám mơ đến ngày anh ta ngồi trên thảm đọc sách cùng con, còn tôi thì nấu cơm.
Chỉ là anh ta đột nhiên nhắc tới, khung ảnh ấy hiện lên, trong lòng tôi chợt nảy sinh chút rung động lạ thường.
Cảm xúc nhẹ nhàng ấy cứ thế lướt nhẹ qua trái tim tôi, mỗi nơi đều mềm mại vô cùng.
Mang bầu 15 tuần, lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình thực sự mang thai, trong bụng mình có một sinh linh bé nhỏ.
Nó đang từ từ lớn lên.
“Tôi cũng không biết nên mua sách gì.” Tôi lúng túng nói.
Anh ta duỗi tay qua, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Hôm nào rảnh chúng ta cùng đi chọn nhé.”
Tôi hơi ngượng ngùng né tránh anh ta: “Được.”
Nói xong tôi đi về phòng mình.
Ai ngờ anh ta rửa bát xong cũng chui vào.
“Sao em lại chọn phòng này?” Anh ta nhìn căn phòng, khẽ nhíu mày.
“Có mình tôi, tôi thích không gian nho nhỏ hơn.”
Cảm giác an toàn vô cùng.
“Mình em?” Anh ta bất mãn khẽ hừ một tiếng: “Thế anh ngủ ở đâu giờ?”
“Thích ngủ đâu thì ngủ…” Nói xong lại thấy mình quá hung hăng nên tôi bổ sung thêm: “Phòng ngủ chính ở bên kia, tôi thay chăn ga rồi đó, có thể ngủ luôn.”
Tôi đoán chừng anh ta cũng rất mệt mỏi, mỗi lần gặp, quầng thâm hai mắt anh ta càng đậm hơn.
Anh ta nhìn sang phía phòng ngủ chính, cuối cùng ngồi xuống mép giường tôi.
“Chen chúc vậy.” Anh ta nói dịu dàng, tôi lại càng khẩn trương hơn.
“Chật lắm, anh qua bên kia đi.”
Giường này chỉ 1,5 mét, trong khi anh ta cao tận 1m88, tôi sợ anh ta không ngủ được.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, cởi áo khoác, ngồi lên, cuối cùng buồn cười nhìn tôi.
“Em đang sợ gì thế?”
“Sợ? Tôi mà thèm sợ á?” Tôi bực mình quăng ra một câu.
Tôi cũng chẳng biết mình đang lo lắng điều gì nữa.
6 năm trước, hồi còn yêu nhau, chúng tôi cũng chỉ nắm tay và hôn môi chứ chưa kịp tiến triển gì khác đã chia tay rồi.
Hôm họp lớp, tôi uống chút rượu, tối lửa tắt đèn mà, trong cơn bốc đồng, tôi xúc động lao vào.
Chứ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, thực sự… Rất lúng túng.
“Lát nữa tôi muốn về quê với cha.” Lúc anh ta xốc chăn lên, tôi buột miệng nói ra.
Anh ta thoáng dừng lại: “Mấy giờ thế?”
“5 giờ chiều nay.”
Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ cơ trên tay: “Vẫn kịp, giờ mới 2 giờ thôi.”
Vẫn kịp? Da mặt tôi bắt đầu nóng ran.
“Em ngủ hai tiếng đi, lát nữa anh sẽ gọi em dậy.”
Anh ta nói rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, đắp chăn cho tôi.
“Ừm, thế còn anh?”
“Anh”, anh ta tiện tay cầm một cuốn sách y học: “Anh đọc sách một lúc đã.”
Đọc sách á? Anh ta chỉ muốn đọc sách thôi.
Là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tôi giữ chặt chăn, chỉ hận không thể rúc cả người vào trong.
“Em còn muốn làm gì nữa à?” Ở bên ngoài tấm chăn, anh ta cười khẽ.
“Thôi đi, tôi ngủ đây, đừng nói chuyện với tôi nữa.” Tôi trùm đầu.
“Rồi, ngủ dậy anh về cùng với mọi người. Ngủ nhé.” Giọng anh ta trở nên mềm oặt.
Tôi rối bời mất mấy phút, rồi đầu óc bắt đầu mơ hồ, cơn buồn ngủ ập tới, tôi nhắm mắt lại.
Trong cơn mê man, có người hôn lên trán tôi, thở dài: “Mới ba tháng, chưa ổn định.”
Tôi nghĩ xem ai đang nói, nhưng chưa nghĩ xong đã thiếp đi rồi.
Còn nữa..