Giải Cứu

Chương 8




11

Ngồi trên băng ghế sau của chiếc Bentley, tôi thất thần gục đầu vào lưng ghế.

Cố Sách khởi động xe, lái một hồi, anh nhàn nhạt nói: "Xem ra công việc này không dễ dàng, cô vẫn quen chứ?"

Nghe có vẻ như anh ấy không biết gì.

Bạn của anh ấy đưa tôi vào bộ phận quan hệ công chúng, chẳng lẽ không đánh tiếng với anh ấy sao?

Bụng đau như lửa đốt, tôi nghiến răng áp trán vào thành ghế lạnh cóng.

Sau khi hồi phục một chút, tôi cố gắng tìm Lâm Sách, hỏi tên anh ấy, đến nhiều bệnh viện và trạm cứu trợ, nhưng không có tin tức gì.

Hóa ra anh ấy thậm chí không có thật.

Hóa ra anh đã sai lầm khi yêu em gái tôi từ khi còn rất sớm như vậy.

Chỉ có tôi là một kẻ ngốc, tôi tin vào tình cảm mà tôi đã tích lũy chỉ trong tám ngày, tôi vẫn không thể buông tay.

Một tiếng leng keng nhẹ và dễ chịu vang lên.

Tôi nhìn lên, thấy một chuỗi chuông gió màu tím rất đẹp treo trên xe của anh, gió đêm thổi nó qua khe hở trên cửa sổ xe.

Phong cách mềm mại và đẹp đẽ như vậy không phù hợp với nội thất của toàn bộ chiếc xe của anh ấy.

Chuông gió?

Trái tim tôi đau nhói.

Lúc đó Lâm Sách hỏi tên tôi, tôi nói với anh ấy là tên hồi nhỏ của mình.

Linh Linh.

Chỉ có mẹ tôi từng gọi tôi như vậy.

Khi tôi còn bé, đầu giường tôi treo một chuỗi chuông gió, khi gió thổi leng keng, tôi sẽ cười vui vẻ.

Đó là lý do tại sao bà ấy đặt tên cho tôi như vậy.

Cố Sách, hình như anh ấy vẫn chưa hoàn toàn quên tôi.

Tôi chợt thắc mắc.

Anh ấy sẽ có biểu cảm gì khi biết được sự thật?

Tôi ôm bụng ngồi thu mình ở ghế sau.

Vẫn còn quá sớm.

Hãy để anh ấy từng chút một khám phá ra manh mối, nhìn cô gái đã cùng anh ấy trải qua những ngày nguy hiểm và cô đơn nhất, thậm chí còn cho anh ấy một nửa cơ hội sống sót, mà anh ấy đã một tay đẩy vào loại tuyệt vọng nào.

12

Ngày 12 tháng 9 là sinh nhật của tôi và Vu Điềm.

Tôi hơn cô ta hai tuổi, cùng ngày khác năm.

Theo lý mà nói, chúng tôi hẳn nên có sự ăn ý ngầm.

Nhưng tính cách của chúng tôi hoàn toàn khác nhau.

Cô ta vui vẻ và hoạt bát, những gì muốn thì nhất định phải đạt được. Đó là lòng tự trọng và sự kiêu ngạo do mẹ tôi nuông chiều mà ra.

Những người quen biết chúng tôi sẽ bị Vu Điềm thu hút trước.

Chàng trai rung động với tôi khi còn nhỏ, sau khi gặp cô ta, cũng tỏ tình với cô ta luôn.

Tôi không muốn tranh giành với cô ta.

Tôi cũng hiểu rằng tôi không thể tranh giành được.

Đôi khi, ngay cả ông trời cũng thiên vị một số người.

Ngay từ vài tháng trước, chúng tôi đã đồng ý vào ngày sinh nhật sẽ leo núi Thiên Trụ.

Ba năm trước chúng tôi ở trong chùa trên núi cầu nguyện, cầu cho thiên tai sớm qua, cầu cho mẹ có thể về nhà, cầu mong phép màu xuất hiện trở lại, bình an vô sự.

Mẹ không về.

Nhưng chúng tôi vẫn giữ thói quen này.

Trong chuyến đi này còn một người nữa.

Là Cố Sách.

Anh ấy đang đứng dưới chân núi đợi chúng tôi, dáng người cao gầy và mảnh khảnh, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại trên người Vu Điềm.

Vu Điềm tiến lên ôm lấy cánh tay anh ấy, xấu hổ nháy mắt với tôi: "Để Cố Sách đi cùng đi, ba người chúng ta sẽ càng chân thành hơn."

Tôi mím môi.

Cố Sách nhẹ nhàng xoa đầu cô ta, vẻ mặt anh ấy trở lại thờ ơ khi đối mặt với tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.