Giải Cứu

Chương 4




6

Trong ánh đèn KTV lờ mờ, em gái tôi khoác tay anh ấy đi về phía tôi, giới thiệu: “Đây là chị gái em…”

Cô ta đỏ mặt không dám nhìn thẳng.

Lúc này anh ấy mới nhìn tôi từ trên xuống dưới vài lần, trên lông mày lộ ra một phần lãnh đạm: "Xin chào, tôi tên là Cố Sách."

Cố tổng...

A Sách...

Hóa ra là anh ấy.

Để trút giận cho Vu Điềm, người đã dùng đến rất nhiều thủ đoạn bẩn thỉu để trả đũa tôi thì ra là anh ấy.

Trong ngực tôi giật giật, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn nói: "Xin chào."

Cố Sách khẽ cười lạnh một tiếng, khóe miệng mang theo một tia châm chọc.

Nó làm tôi cảm thấy lạnh lẽo.

Em gái dùng cánh tay còn lại đỡ tôi và dẫn chúng tôi vào khu vực quầy bar.

"Xin giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của tôi, Cố Sách."

"Hahaha A Sách đẹp trai như vậy, khó trách giấu giếm đến bây giờ mới cho chúng tôi xem."

"Đây là người cậu yêu qua mạng 3 năm à."

"Chúng tôi còn lo lắng rằng Điềm Điềm bị tra nam lừa, nhưng bây giờ có vẻ như chúng tôi mới là người duy nhất bị tổn thương."

"Đúng rồi, sao không công khai sớm hơn?"

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, Cố Sách cười nhẹ và vòng tay qua eo Vu Điềm: "Sợ cô ấy chê tôi xấu."

"Dừng~"

Tôi chợt nhớ ra tới sau khi chúng tôi bị mắc kẹt trong tám ngày, trời mưa rất to.

Trận mưa lớn đó giải tỏa nhu cầu cấp thiết của chúng tôi, nhưng nó cũng làm chúng tôi yếu đi.

Chắc thiếu niên đó sợ tôi ngất đi nên cứ không ngừng trò chuyện.

“Chúng ta sẽ gặp nhau sau khi được giải cứu, phải không?”

Tôi gắng gượng tinh thần: "Sẽ gặp."

Có một nụ cười trong giọng nói của anh ấy: "Vậy phải giữ sức."

“Ừ.” Ý thức của tôi càng ngày càng hỗn loạn.

"Em có thể cho anh số điện thoại di động của em không?" Anh ấy hỏi.

Tôi báo một dãy số, giọng càng lúc càng nhỏ nhẹ.

"Anh không nghe thấy... em nói lại lần nữa."

Tôi buồn ngủ đến mức gần như không nói nên lời.

"Linh Linh, anh tên Lâm Sách."

"……Ừm"

"Lâm Sách cao 1m85, mắt hai mí và có nốt ruồi trên cổ." Anh ấy miêu tả đi miêu tả lại cho tôi nghe: "Đừng có nhầm lẫn."

Trong lòng tôi buồn cười, muốn trả lời anh ấy, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Ngữ khí của anh kiên định: "Cho dù em nhận sai cũng không sao, anh nhớ kỹ giợng nói của em rồi."

Bây giờ, tôi nhận ra anh ấy.

Nhưng anh ấy đã quên mất giọng nói của tôi.

7

Sau một vài bài hát, nhóm thanh niên chơi trò chơi thật hay thách.

Theo "hoạt động hộp đen" của họ, Cố Sách đã được hỏi một số câu hỏi liên tiếp, tất cả đều là về Vu Điềm.

Anh ấy hơi bất lực, nhưng anh ấy đã trả lời tất cả.

Câu hỏi cuối cùng, chị em của Vu Điềm cười hỏi: "Ba năm qua, người mà anh muốn gặp nhất là ai?"

Bàn tay đang cầm cốc của tôi không nhịn được run lên.

Cố Sách im lặng.

Anh ấy cụp mắt xuống, thật khó để nhìn rõ sắc mặt dưới ánh đèn lờ mờ.

Sắc mặt Vu Điềm có chút rối loạn.

Một lúc sau, Cố Sách mím môi: "Đương nhiên là Điềm Điềm."

Đáp án này hiển nhiên nằm trong dự liệu của mọi người.

Vu Điềm che mặt cầu xin: "Đừng hỏi mấy câu kiểu này..."

Đó là một vòng khác, một số bạn trẻ cổ vũ: "Cuối cùng cũng đến lượt ai đó, tự mình chọn đi, nói thật hay mạo hiểm."

“Mạo hiểm một chút đi.” Vu Điềm lắc lắc cơ thể: “Tôi có chút hoa mắt, cứ tùy tiện phạt đi”

"Vậy búng trán?"

"Trẻ con chế.t đi được."

“Được thôi.” Vu Điềm vội vàng đồng ý.

“Để tôi!” Một nam sinh xắn tay áo, nóng lòng muốn thử.

Người bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Để bạn trai của người ta."

Nam sinh chợt nhận ra: “Ồ ồ phải rồi.”

Cố Sách dựa vào trên sô pha, Vu Điềm quỳ ở bên cạnh, chậm rãi cúi người: "Nào."

Tôi nhìn chằm chằm vào họ, bất giác nín thở.

Vào ngày thứ năm sau khi chúng tôi bị mắc kẹt, thể lực của hai người đã bị tiêu hao nhanh chóng, tôi đã không thể nghe thấy giọng nói của Lâm Sách trong một thời gian dài, anh ấy đã không trả lời khi tôi gọi anh ấy.

Trong tuyệt vọng, tôi đã ném hòn đá nhỏ vắt ngang tường tình cờ đập vào trên trán anh ấy, làm anh ấy tỉnh dậy.

Lâm Sách tỉnh dậy, che trán cười: "Nếu bây giờ tôi hủy dung em phải chịu trách nhiệm đấy."

Sau đó, anh ấy đã thỏa thuận với tôi rằng nếu trong tương lai chúng tôi gặp lại nhau, chúng tôi sẽ búng vào trán người kia.

Bằng cách này, anh ấy sẽ biết tôi là ai.

Cố Sách khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc, ngón tay cong lại tới gần trán Vu Điềm.

Trái tim tôi bị tê liệt trong một khoảnh khắc.

Một giây trước khi chạm vào làn da của cô ta, anh ấy đột nhiên dùng tay trái nắm lấy tay cô ta, nhắm mắt lại, đặt tay cô ta lên trán mình: "Bạn gái của mình, anh không ra tay được."

Có sự chế giễu từ đám đông trong bar.

Khuôn mặt của Vu Điềm đột nhiên đỏ bừng, búng nhẹ trán anh ấy.

Vào thời điểm đó, sự mất mát và bối rối của tôi gần như không thể che giấu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.