Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 150: 150: Cọng Rau Thần Kỳ




Đáng chú ý là phần lớn ngọc thể của mình đã lộ ra bên ngoài, tất cả đều bị tên thanh niên như ăn mày này nhìn thấu.

Tất cả cũng là do đám súc sinh Thiên Hạ Hội kia làm ra, bọn chúng đáng bị ngũ mã phanh thây.

Nghĩ đến chuyện trinh tiết của mình chút nữa đã mất trong tay ba tên đó, nàng không khỏi hận ứa gan.

"Hiệp sĩ.

.

! Hiệp sĩ.

.

!"

Mang lại y phục chỉnh tề, Nguyễn Yến Nhi đến giờ vẫn còn không hết xấu hổ.

Hy vọng một màn vừa rồi tên thanh niên này không nghĩ nàng là người dễ dãi kia mới tốt.

"Có chuyện gì.

.

?" Cũng có chút phiền.

Nguyễn Văn Chương hắn đã cứu cô gái này không cần cô ta phải làm gì để báo đáp rồi mà.

Đường lớn bên kia mặc cô ta đi, có cần phải làm phiền hắn như vậy không.

Nên nhớ hắn hiện tại không có thời gian dư thừa để lãng phí trên người cô ta đâu.

"Hiệp sĩ.

.

! Yến Nhi còn có một vị bằng hữu đang bị đám cao thủ của Thiên Hạ Hội đuổi giết.

.

! Yến Nhi cầu xin ngài có thể ra tay tương trợ.

.

!" Nguyễn Yến Nhi nước mắt lưng tròng.

Người mà nàng muốn Nguyễn Văn Chương này đi cứu là Lạc Tế Nam.

Người luôn luôn đi theo bảo hộ cho nàng từ Đại Lễ Quốc đến nơi này.

Không nghĩ gặp phải đám người Thiên Hạ Hội tham mê nhan sắc của nàng muốn làm chuyện xằng bậy.

Lạc Tế Nam vì đánh lạc hướng bọn chúng nên dẫn một đám cao thủ chạy đi một hướng khác.

Đến giờ Lạc Tế Nam vẫn còn chưa có quay lại, nàng thật lo lắng cho sự an nguy của ông ấy.

"Xẹt.

.

!"

"Hiệp sĩ.

.

! Ngài.

.

?"

"Cô nghe cho rõ đây, ta không phải là hiệp sĩ, cũng không phải muốn cứu cô.

.

! Ta ra tay giết mấy tên đó chẳng qua là ta nhìn bọn chúng chướng mắt thôi.

.

!"

"Nếu cô còn giám làm phiền ta, đừng có trách ta vô tình.

.

!"

Thu lại kiếm gác trên cổ của Nguyễn Yến Nhi, Nguyễn Văn Chương cảnh cáo lần cuối.

Người con gái điên này chắc đầu óc có vấn đề.

Nghĩ hắn là thuộc hạ hay nô tài của cô ta chắc.

Ân.

.

! Khoan đã.

.

!

"Hiệp sĩ.

.

! Ngài muốn làm gì.

.

?"

Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, đây là câu nói mà Lạc Tế Nam lúc nào cũng nói cho nàng nghe từ khi hai người rời khỏi Đại Lễ Quốc.

Mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, làm nàng được nếm trải câu nói đó ý nghĩa hết sức rõ ràng.

Bây giờ tên thanh niên này nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ như thế.

Liệu không phải y nỗi lên tà tâm như đám người Thiên Hạ Hội kia đó chứ?

Nàng có chút hối hận khi gọi tên thanh niên này lại rồi.

"A.

! Dâm tặc.

!"

"Yến Nhi ta có làm ma cũng không bỏ qua cho ngươi.

.

!"

Tên khốn này nắm tay nàng quá chặt, âm mưu của y đã quá rõ ràng rồi.

Nàng thật hận a, mới thoát được ổ sói, không ngờ lại phải rơi vào hang hổ.

"Nói cho ta biết.

.

! Cọng rau này từ đâu mà cô có.

.

!"

"Rau.

.

?"

Nguyễn Yến Nhi không khỏi ngẩn ngơ.

"Không sai.

.

! Nói cho ta biết cọng rau này từ đâu cô có.

?"

Nguyễn Văn Chương cực kỳ kích động.

Trong tay của Nguyễn Yến Nhi này nắm chính là rau lang.

Một loại thức ăn khá phổ biến trước đây của người dân bình thường trên địa cầu.

Cái hắn muốn nói không phải ý này, mà là củ của rau lang này, nó là nguồn lương thực có chứa chất dinh dưỡng rất là cao.

Có thể thay thế được lúa gạo hằng ngày, đặt biệt nó rất dễ trồng, năng suất lại cao hơn lúa rất nhiều.

Tại thời loạn thế như thế này, nếu như có lượng lớn khoai lang thay lúa gạo, như vậy người dân Đại Thành của hắn sẽ không phải chịu đói, quân đội cũng có đủ lương thực để ăn.

Nó có thể giúp Đại Thành vượt qua nỗi lo thiếu lương thực một cách hoàn mỹ nhất.

Đối với lại hắn bây giờ nó không khác gì một người đói bụng lâu ngày gặp được cao lương mỹ vị cả.

"Hắc.

.

!"

Nguyễn Yến Nhi thở phào một hơi.

Thì ra tên ăn mày này là muốn hỏi đến cọng ra này, mà không phải có ý đồ xấu với nàng.

"Hiệp sĩ.

.

! Cọng rau này là do ta lấy được tại một khu rừng cách đây hai mươi dặm.

.

!"

Nói ra chuyện này, Nguyễn Yến Nhi gương mặt không khỏi có chút đỏ lên.

— QUẢNG CÁO —

Event

Nàng nhớ lại hôm qua sau khi cùng Lạc Tế Nam thất lạc, nàng đi lạc vào một cái hang động.

Ở nơi đó một khoảng thời gian, sau cảm thấy quá đói bụng nên mới ra bên ngoài kiếm chút gì ăn.

Tình cờ nàng nhìn thấy một co thỏ rừng đang gặm loại thực vật như dây leo này.

Nàng không bắt được thỏ ăn, đành lấy loại dây leo mà con thỏ kia ăn để lót dạ.

Khi ấy nàng nghĩ rất đơn giản, nếu con thỏ kia ăn được đồ vật thì con người chắc cũng ăn được.

Quả thật suy đoán của nàng đúng, tuy loại dây leo này có chút khó ăn, lại có mũ màu trắng dính rất khó chịu.

Nhưng thực sự nó có thể ăn được, cũng nhờ nó mà nàng vượt qua cơn đói cả ngày trời.

Trước khi đi nàng còn hái khá nhiều loại dây leo đó mang đi ăn dọc đường, tiếc là gặp phải mấy tên khốn kiếp kia.

Thành ra dây leo của nàng đã rơi vãi khắp nơi mất rồi.

"Cô lập tức đưa ta đến nơi đó ngay đi.

.

!"

"Hiệp sĩ.

.

!"

"Có chuyện gì.

.

?"

"Không phải Yến Nhi không muốn đưa ngài đi, chỉ là bây giờ Yến Nhi còn bận đi tìm bằng hữu thất lạc của mình.

.

! Thật sự.

.

!"

"Dựa vào cô.

.

?"

Nguyễn Văn Chương không khỏi cười nhạt một tiếng.

Không biết võ thuật, không biết cách sinh tồn, lo cho bản thân còn không xong, còn muốn đi tìm người.

Hắn cam đoan, chưa đi được bao xa Nguyễn Yến Nhi này liền gặp phải tai họa rồi.

Ở trong lúc loạn lạc thế này, sẽ không có may mắn lần thứ hai có người như hắn giải cứu đâu.

"Được.

.

! Ta hứa với cô, chỉ cần cô đưa ta đến nơi có loại rau này, ta sẽ giúp cô tìm bằng hữu của mình.

.

!"

"Đa tạ hiệp sĩ.

.

!"

Nguyễn Yến Nhi chờ chính là câu nói này của Nguyễn Văn Chương.

Nàng quá hiểu bản thân mình có bao nhiêu bản sự, tìm người là điều không thể, không có người giúp đỡ, nàng một bước khó đi.

Nàng nói như thế cũng chỉ muốn để cho Nguyễn Văn Chương theo nàng tìm người mà thôi.

"Đi thôi.

.

!"

Lắc đầu nhẹ một cái, Nguyễn Văn Chương đương nhiên nhận ra tính toán nhỏ nhặt trong lòng cô gái này.

Nhưng thôi, cô ta nếu có thể tìm được rau lang, đã là lập đại công quá lớn cho Đại Thành.

Phong Tước Vị cho cô ta còn được chứ nói gì đi tìm một người.

"Hiệp Sĩ.

.

!"

"Yến Nhi cô nương, bằng hữu của cô đã cùng cô thất lạc cả ngày trời rồi.

.

! Muốn tìm cũng phải có thời gian cùng nhiều người đi kiếm, cô nghĩ có phải không.

.

!"

"Được.

! Hiệp sĩ.

.

! Yến Nhi dẫn ngài đi tìm loại dây leo đó.

.

!"

Nàng là muốn Nguyễn Văn Chương đưa nàng đi tìm Lạc Tế Nam trước, sau đó mới cùng y đi tìm loại thực vật kia.

Nhưng nghĩ lại Nguyễn Văn Chương nói có lý, rừng núi bao la, muốn tìm một người sao mà khó khăn.

"Hiệp sĩ.

.

!"

"Có chuyện gì.

.

?"

"Tôi tên là Triệu Yến Nhi.

.

! Không biết ngài tên gì.

.

?"

Lạc Tế Nam có nói qua ra bên ngoài nên dùng một cái tên giả, nàng dù sao cũng từng là Công Chúa của Đại Lễ Quốc, tên của nàng cũng có rất nhiều người nghe qua.

Nhưng vừa rồi nàng đã lỡ nói tên của mình ra cho tên ăn mày này biết rồi, vậy chỉ có thể lấy tên đó, đem họ đổi lại thôi.

Họ Triệu chính là họ của Mẫu Hậu nàng, lấy nó cũng không có lỗi với lại bản thân mình mà.

"Ta tên Nguyễn Văn Chương.

.

!"

"Văn Chương hiệp sĩ.

.

!"

"Gọi ta là Văn Chương được rồi.

.

! Hiệp sĩ khó nghe quá.

.

!"

Đi đến địa điểm kia cũng cần thời gian, trên đường có người trò chuyện đỡ buồn cũng không đến nỗi nào.

"Vâng.

.

! Văn Chương đại ca.

.

!"

"Cô.

.

!"

"Bỏ đi, cô muốn gọi sao cũng được.

.

!" Kéo quan hệ cũng thật là nhanh quá.

Chưa gì đã gọi hắn là Văn Chương đại ca rồi.

Nguyễn Văn Chương hắn nhớ mình cùng cô gái này không thân quen lắm đâu.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.