*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Xẹt..! Xẹt..! Xẹt..!"
"Keng..! Keng..!"
"Là ai..?"
Nhiếp Ưng kinh hãi lùi về phía sau mấy bước.
Cung tên này khi còn thời kỳ toàn thịnh hắn cũng vất vả để ứng phó, đừng nói gì là hiện tại sức cùng lực kiệt.
"Đạp..! Đạp..!"
"Lý gia Thủy Vệ..!"
Một nhóm tầm mười người mang áo đen từ xung quanh đi ra, dẫn đầu Lý Tín lên tiếng giới thiệu.
"Người của Lý gia..?" Nguyễn Văn Chương ngạc nhiên.
Lý gia có một lực lượng ám vệ bí mật hắn có nghe Lý Dương báo cáo qua từ lâu.
Đám người này được huấn luyện rất là nghiêm khắc, không hề thua kém Hổ Tử Vệ của mình là bao nhiêu.
Trong kinh thành, ám vệ của Lý gia xếp hạng nhất trong số các Quý Tộc là không người nào tranh cãi cho được.
Nói vậy đám người này chính là người của Lý gia rồi.
"Thiên Hạ Hội ta cùng người Lý gia xưa nay không qua lại, các người làm như vậy là có ý gì..?"
Tin tức tình báo của Thiên Hạ Hội cũng không có tệ lắm.
Mấy cái gia tộc lớn có tiếng ở Bắc Châu nơi đây hắn cũng có nghe nói qua, Lý gia này thế lực cũng khá lớn.
Mười mấy năm trước khi Đại Thành còn thịnh vượng, Lý gia là đệ nhất gia tộc ở Bắc Châu này mà.
"Đại ca..! Ta nhận ra hắn, hắn là Nhiếp Ưng, một trong hai Chí Tôn của Thiên Hạ Hội..!"
Lý Hậu chuyên dùng đao mà không phải kiếm, thần tượng của hắn là Đao Ma Nhiếp Ưng.
Đối với tin tức của người này, hắn rất tích cực thu thập, nhìn cây Huyết Đao cùng bộ dáng cùng hung cực ác của Nhiếp Ưng kia, hắn liền nhận ra ngay.
"Nhiếp..! Nhiếp Ưng..!"
Chín người Thủy Vệ còn lại của Lý gia toàn thân lạnh lẽo, không tự chủ được lùi lại phía sau mấy bước.
Hung danh của Nhiếp Ưng, bọn họ đâu phải chưa nghe nói qua.
Không quá khi nói rằng mấy người của mình hợp lại cũng không chống nổi một đao của Nhiếp Ưng.
Xui xẻo quá, mấy người mình chỉ phụng lệnh truy đuổi một đám người Thiên Hạ Hội đến nơi này thôi.
Nhìn thấy Nhiếp Ưng trên áo cũng có ấn ký của Thiên Hạ Hội, liền nghĩ tên này cùng nhóm với lại đám người kia.
Có ai mà ngờ đây lại là một tên hung thần người người sợ hãi.
"Ngu ngốc..! Nhiếp Ưng làm gì thực lực kém cỏi như vậy..!"
"Hổ Tử Vệ..!"
Lý Tín đương nhiên nhận ra tiêu chí Hổ Bài cùng trang phục mà Nguyễn Văn Chương đang mang.
Chỉ có điều gương mặt của Nguyễn Văn Chương hiện tại quá lem luốc bẩn thiểu.
Bọn họ không nhận được Nguyễn Văn Chương là nhân vật nào bên trong Hồ Tử Vệ.
"Không biết vị đại nhân này cao danh quý tánh..?"
Hổ Tử Vệ là người của Bệ Hạ.
Trong khi Thủy Vệ bọn họ chỉ là người Lý gia.
Địa vị đôi bên kém nhau xa lắm nha, không khách khí là không có được.
"Không cần biết thân biết phận của ta là gì..! Trước mắt chúng ta nên hiệp lực diệt tên Nhiếp Ưng giả này đi thì hơn..!"
"Đại nhân.! Ngài nói người này là Nhiếp Ưng giả, không biết có bằng chứng gì..?" Lý Tín nữa tin nữa ngờ.
Hắn tuy không ưa giọng điệu hách dịch của Nguyễn Văn Chương, nhưng tên này là người triều đình, đủ tư cách ra lệnh cho bọn họ.
Nhưng mà bên mình cũng không thể vô điều kiện làm theo lời nói của Nguyễn Văn Chương được.
Nếu đó là Nhiếp Ưng thật, xông lên không phải là nạp mạng hay sao.?
Bọn họ còn quý sinh mạng của mình lắm.
"Các người quá ngu ngốc..! Nếu đó là Đao Ma Nhiếp Ưng thật..!"
"Liệu ma đầu đó có cùng những hạng người thấp kém như chúng ta nói nhiều như vậy hay không..?"
Hắn là muốn bộc lộ thân phận của mình để sai khiến đám người Lý gia này giết Nhiếp Ưng cho tiện.
Cũng không cần phải mỏi miệng kiếm cách giải thích phiền toái như vậy.
Nhưng hắn biết chuyện này là không thể.
Một khi đám người này biết thân phận của hắn, bọn chúng sẽ giết Nhiếp Ưng hay giết hắn cũng không ai biết được đâu.
"Đại ca..! Vị đại nhân này nói rất có lý.!"
Lý Hậu nhớ lại, Đao Ma Nhiếp Ưng là một người rất kiêu ngạo.
Chưa từng nghe nói cùng những người có địa vị kém như bọn nói chuyện bao giờ cả, gặp được thì chỉ có nước chết.
"Hắc hắc..! Các huynh đệ..! Tiến lên..!" Lý Tín cười một cách rất âm trầm.
Tên Hổ Tử Vệ này nói đúng, vừa rồi hắn còn bắn một lúc ba mũi tên về phía của tên Nhiếp Ưng này.
Nhưng tên này vẫn không đánh trả, như vậy là đã quá rõ ràng rồi còn gì.
Đao Ma làm gì mà có sự nhẫn nhịn tốt như vậy.
— QUẢNG CÁO —
"Các người..! Các người..!"
"Phốc..!"
Nhiếp Ưng giận dữ quá độ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Nhiếp Ưng hắn từ khi xuất đạo đến nay, làm gì từng chịu nhục nhã lớn như vậy.
"Giết..!"
"Xẹt..! Xẹt..!"
"Keng..! Keng..!"
"Phập..!"
"Tên đó trúng tên rồi, cùng nhau xông lên..!"
Tên trong tay của bọn họ cũng đã hết, nếu không cũng không cần cận chiến với tên này làm cái gì.
"Xẹt.! A..! A..!"
"Tiểu tử..! Món nợ này Nhiếp Ưng ta tuyệt không bỏ qua cho ngươi.!"
Giết được hai người, Nhiếp Ưng để lại một câu độc ác với Nguyễn Văn Chương bên kia, sau đó co giò chạy thẳng.
Đối phương còn nhiều người, hắn lại không có sức chiến đấu tiếp, ở lại chỉ có con đường chết.
Chờ hắn thoát nạn sẽ nghĩ cách tính sổ với tên đó sau.
"Giết huynh đệ của ta mà muốn trốn..! Đuổi theo..!" Lý Tín cực kỳ căm tức.
Không chút do dự đuổi theo hướng Nhiếp Ưng vừa trốn, không giết được Lý Ưng, thề không bỏ qua.
Cứ thế, thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện tại của Cổ Nam Đại Lục Nhiếp Ưng lại bị một đám vô danh tiểu tốt đuổi chạy thục mạng.
Tin tức này nếu truyền ra bên ngoài chắc chắn sẽ làm kinh động thiên hạ.
"Sư phụ..! Ngài hãy an nghĩ đi..! Nhiếp Ưng con sẽ giết hắn trả thù cho ngài, những gì ngài căn dặn trước khi chết con cũng sẽ hết sức hoàn thành cho ngài..!"
Lập xong mộ bia cho Vương Hải, Nguyễn Văn Chương quay đầu rời đi.
Quân tử trả thù mười năm không muộn, hắn không phải không muốn cùng đám người Lý gia đuổi theo Nhiếp Ưng.
Mà hắn biết được với chút bản lĩnh của mình, có đuổi theo cũng chỉ nạp mạng vô ích.
Chờ hắn quay trở lại Kinh Thành, khi đó sẽ không thiếu cách dồn tên Nhiếp Ưng đó vào chỗ chết.
"Cứu mạng..! Cứu mạng..!"
"Ha ha ha..! Mỹ nhân..! Cô có la bể cuống họng cũng không có ai đến cứu cô đâu, hãy ngoan ngoãn cùng huynh đệ chúng tôi hưởng lạc đi..!"
"Không liên quan đến mình..!"
Nguyễn Văn Chương tự dặn với lòng, bản thân hắn còn lo không xong, không nên quan tâm chuyện người khác.
"Xoạt..!"
"Không..! Đám người Thiên Hạ Hội súc sinh các người, các người nhất định chết không yên lành..!"
"Thiên Hạ Hội..! Mẹ kiếp.!"
"Xẹt..! Xẹt..! A..! A..! A..!"
Ai Nguyễn Văn Chương hắn cũng có thể bỏ qua chứ đám người của Thiên Hạ Hội là hắn không thể nào bỏ qua cho được rồi.
Những cao thủ hàng đầu như Nhiếp Ưng hắn còn không dám chống lại, chứ tiểu lâu la hắn có ngán qua người nào đâu.
"Ân..! Kiếm thuật cũng không tệ lắm.!"
Một chiêu diệt ba tên dâm tặc của Thiên Hạ Hội, Nguyễn Văn Chương không khỏi tự khen mình một câu.
Thực tế thì cả ba người này trong tay không có binh khí gì cả, gọi là tay không tất sắt cũng không quá lắm.
Sự chú ý của cả ba đều đổ dồn vào thân thể mỹ miều của cô gái dưới đất kia, chuẩn bị chờ hưởng lạc.
Nguyễn Văn Chương diệt đi cũng chẳng phải là việc gì quá ghê gớm cho lắm phải tự khen mình.
"Hiệp sĩ..! Yến Nhi bái tạ ân cứu mạng của hiệp sĩ..!"
Từ cõi chết trở lại, Nguyễn Yến Nhi mừng rỡ đến rơi nước mắt.
"Ực..!"
"Mặc lại y phục đi..! Quá khó xem một chút..!" Không phải khó xem, mà rất dễ nhìn.
Nguyễn Văn Chương hắn nuốt nước miếng cũng đủ hiểu thân thể của cô gái tên Yến Nhi này có bao nhiêu cám dỗ.
Thêm vào gương mặt trái xoan không chút tì vết này.
Hèn gì ba tên Thiên Hạ Hội vừa rồi không màn nguy hiểm bị người của Đại Thành bắt, cũng muốn đem cô gái này ra cưỡng hiếp một phen.
Thật rất đẹp, không kém Lâm Phi Yên là mấy.
"Xin lỗi Hiệp Sĩ..!"
Nguyễn Yến Nhi bây giờ mới tỉnh hồn nhìn lại thân thể của mình.
Gương mặt nàng đỏ như trái táo chín, da thịt bây giờ rất là mê người.
.