Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 147: 147: Trận Chiến Của Hai Đại Cường Giả




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

‘Có thể còn có hy vọng..! Nguyễn Văn Chương rơi vào trầm tư.

Dựa vào Thái Tổ Thần Binh Phổ mà Lý Dương đưa cho hắn, hắn dường như đã nhận ra một tia ánh sáng cuối đường hầm.

Nếu như những gì mình suy đoán là chính xác, như vậy có rất nhiều khả năng mình có thể luyện thành Duy Ngã Kiếm Pháp mà không cần phải tự tàn hại bản thân được rồi.

"Tiểu huynh đệ..! Chúng ta chia tay ở đây đi..!"

"Tiền bối..! Ngài muốn đi sao..!"

"Đúng là như vậy..!"

Mục đích chuyến đi đến Hồ Huyện lần này của hắn cũng chỉ là muốn tìm lại Kiếm Lệnh trả ân tình.

Bây giờ ân tình đã trả, hắn cũng phải rời đi đến nơi ước hẹn để thực hiện tiếp một cọc ân oán mấy chục năm nay rồi.

"Tiền bối..!"

"Ấy..! Không cần nói nữa, nếu có thể, xin cậu có thể giúp ta một chuyện..!"

Vương Hải hắn gặp qua nhiều người, hắn nhìn thấy tên tiểu tử Nguyễn Văn Chương này rất là hợp ý với mình.

Thế nhưng tính hắn thích cô độc đã quen, xưa nay chưa bao giờ có ý định cùng người khác sống chung quá ba ngày.

Nguyễn Văn Chương cũng không có ngoại lệ được.

"Tiền bối xin cứ nói, nếu làm được, Văn Chương sẽ làm hết sức mình..!"

Nguyễn Văn Chương có ý định muốn mời Vương Hải về Hoàng Cung làm thị vệ cho mình.

Nhưng nghĩ lại thôi đi, người ta là Chí Tôn của Thiên Hạ Hội.

Tổ chức luôn muốn lật đổ sự cai trị của người Việt, khôi phục lại nhà Hán, sẽ chẳng có chuyện Vương Hải theo hắn hồi Cung.

Nói không chừng khi biết được thân phận của mình, Vương Hải không chút do dự cho hắn một kiếm cũng nên.

"Nếu như có thể, mong cậu có thể quan tâm đến con cháu của Thiết gia một chút.!"

Tuy hắn làm theo nguyên tắc của mình, truyền lại Duy Ngã Kiếm Pháp cho Nguyễn Văn Chương.

Nhưng là nói sao Thiết Tam Lang cũng có ân cứu mạng hắn năm xưa, hắn cũng nên giúp đỡ đối phương một chút.

"Tiền bối an tâm, vãn bối sẽ lo cho nhà họ Thiết tử tế..!" Chuyện nhỏ thôi.

Nguyễn Văn Chương hắn là người ân oán phân minh, nhờ có Thiết Tử hắn mới có cơ duyên gặp được Vương Hải.

Cũng học qua được Duy Ngã Kiếm Pháp, hắn sẽ không quên ân nghĩa của Thiết Tử.

"Nơi đây có một số tiền..! Cậu nhận lấy đi..!"

Vương Hải hắn thấy Nguyễn Văn Chương này không giống sát thủ của Hổ Tử Vệ cho lắm.

Chắc cũng không khá giả gì, thay hắn chiếu cố cho con cháu Thiết Tam Lang cũng cần tiền mà.

"Tiền bối..!"

Nguyễn Văn Chương không biết là nên khóc hay cười nữa đây.

Hắn là Hoàng Đế, làm gì có chuyện thiếu tiền trong người bao giờ.

"Cẩn thận..!"

"Xẹt..! Xẹt..!"

"Keng..! Rầm..!"

"Má ơi..! Đau quá..!"

Nguyễn Văn Chương nhe răng trợn mắt ôm lấy cái mông của mình.

Tay Vương Hải này cũng là, muốn quăng hắn ra xa thì cũng nên nói trước một tiếng cho hắn có thời gian chuẩn bị mới phải chứ.

"Nhiếp Ưng..! Ngươi làm như vậy là có ý gì..?"

Vương Hải rút kiếm ra, kể từ khi gặp Nguyễn Văn Chương đến giờ, hắn mới lại có thần sắc ngưng trọng như vậy.

"Chỉ là một con sâu cái kiến thôi, Vương Hải ngươi cần gì phản ứng mạnh như vậy kia chứ..!"

Nhiếp Ưng nhìn qua Nguyễn Văn Chương bên kia, không cho là đúng.

Trong mắt của những bậc Chí Tôn như hắn, sinh mạng của những người khác chỉ là rơm rác, diệt đi cũng chẳng có vấn đề gì.

"Nhiếp..! Nhiếp Ưng..!"

Âm thanh của Nguyễn Văn Chương hơi run.

Đao Ma Nhiếp Ưng, người được thiên hạ đánh giá là ngang tài ngang sức với lại Vương Hải.

Nhưng mà Nhiếp Ưng người này khác xa Vương Hải rất nhiều, giang hồ cho y là tên sát nhân cuồng ma.

Tên này chỉ biết giết người, không quan tâm gì khác.

Mấy chục năm hành tẩu trên giang hồ, hắn nghe qua số người chết dưới thanh Ma Đao của Nhiếp Ưng không dưới mười ngàn người, phần lớn đều là người Việt.

Nhiếp Ưng cũng là người bị nhiều quốc gia truy nã nhất trên Cổ Nam Đại Lục này.

Nhưng đến nay Nhiếp Ưng vẫn sống khỏe, đủ để chứng minh người này lợi hại như thế nào.

"Nhiếp Ưng..! Trận chiến của chúng ta còn ba ngày nữa mới tiến hành..! Ngươi đến tìm ta sớm như vậy là có ý gì..?"

Đến Đại Thành lần này, Vương Hải hắn cần làm hai chuyện, thứ nhất là trả ân cho Thiết gia, thứ hai là cùng Nhiếp Ưng đánh trận chiến mười năm một lần.

Nhưng hắn nhớ hai người bọn họ ước hẹn cho lần tái đấu này là tại Nam Thủy Lâm.

— QUẢNG CÁO —

Thời gian cũng còn ba ngày nữa mới đến, hắn không hiểu Nhiếp Ưng tìm hắn trước thời hạn là có ý gì.

"Không có gì..! Ta nghĩ ba ngày chờ đợi có vẻ hơi lâu, nên muốn tiến hành trận chiến của chúng ta sớm hơn một chút.!"

"Ngươi không có ý kiến chứ..?"

Thực tế không phải Nhiếp Ưng hắn muốn đẩy trận chiến này lên sớm hơn, mà là hắn không còn đường lựa chọn.

Bên trong Nam Thủy Lâm kia có một chi quân đội rất mạnh chiếm đóng nơi đó, hắn từng thử qua đuổi bọn chúng đi.

Tiếc là không thành công, còn bị thương không nhẹ, chút nữa chôn thân bên trong đó.

May mắn lắm hắn mới thoát chết được, vì vậy hắn là không muốn mạo hiểm thêm một lần nữa đi chọc vào đám quân đội đó.

"Nếu như huynh đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến.!"

Trước sau gì cũng đánh, sớm một chút cũng không sao, trận chiến này nói sao cũng không thể tránh khỏi.

"Tín vật của ngươi đâu..?"

"Nơi này..!"

"Xẹt..! Phập..!"

"Trời..! Lợi hại đến như vậy sao..?"

Nguyễn Văn Chương xem mà có chút hoa mắt, cách xa đến hai mươi mấy mét, vẫn có thể phóng được miếng Kiếm Lệnh kia vào thân cây, không những như vậy, còn đâm trúng ngay đầu một con rắn lục.

Võ công của Vương Hải khủng bố như vậy, lần đầu tiên trong đời hắn có manh nha ý định hủy hoại thân thể đi luyện Duy Ngã Kiếm Pháp.

"Vương Hải..! Mười năm không gặp, công lực của ngươi đã có tiến bộ hơn trước đây rất nhiều..!"

Nắm Độc Tôn Ma Đao trong tay, Nhiếp Ưng ánh mắt không khỏi ngưng trọng vô cùng.

Đề phòng cẩn mật tránh Vương Hải tấn công.

"Tín vật của ngươi ở đâu..?" Chuyện thường thôi.

Mười năm thời gian qua hắn chỉ chuyên tâm tu luyện, không nghĩ đến bất kỳ chuyện gì khác, thực lực tiến xa cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên.

"Nơi này..!"

"Xẹt..! Phập..!"

"Không phải chứ.?"

Nguyễn Văn Chương không tin vào mắt mình, chỉ một miếng huyết ngọc hình đao dài không bằng một ngón tay.

Cách xa hai mươi lăm mét vẫn có thể đem một con bò cạp giết chết, võ công của tên Nhiếp Ưng này thực quá lợi hại một chút đi.

Hèn gì có thể đặt bên cạnh Vương Hải không hề có chút thua kém, cả hai người này đều là quái vật cả.

"Đúng là Đao Lệnh..!"

Liếc sơ một cái Vương Hải cũng có thể nhìn ra miếng Đao Lệnh kia không giả.

Không những vậy, thực lực của Nhiếp Ưng mười năm qua còn tiến bộ vượt qua tưởng tượng của hắn.

"Nhất Kiếm Định Thiên Hạ..!"

"Đao Xuất Nguyệt Vong..!"

"Keng...! Keng..! Keng..!"

"Giết..! Giết.! Ta phải giết tất cả người trong thiên hạ này..!"

Âm thanh này của Nguyễn Văn Chương phát ra.

Không hiểu tại sao, nhìn vào ánh đao của Nhiếp Ưng, sát tâm của hắn nổi lên, hắn tưởng tượng ra được mình còn ngồi trên ghế rồng.

Phản quân kéo đến, thế là hắn ra lệnh Bình Điền Thụy giết sạch đám phản quân kia thôi.

Quang cảnh máu chảy thành sông xuất hiện, thậm chí sau khi đem toàn bộ phản quân giết sạch, hắn còn ra lệnh đồ thành, đem toàn bộ Mễ Thành dân chúng giết sạch, trẻ con cũng không tha.

"Keng..! Keng..! Keng..!"

"Ta không phải người..! Ta không phải người..!"

"Nên chết đi, chỉ có cái chết mới có thể chuộc tội..!"

Ánh đao biến ảo, Nguyễn Văn Chương cảm thấy có lỗi thật sâu với lại những người vô tội đã chết trong tay của mình, hắn nghĩ chỉ có cái chết mới có có thể bù đắp được.

"Keng..! Cạch..!"

"Tiểu huynh đệ..! Tâm Tĩnh Như Hải..! Tâm Ý Hợp Nhất...!"

"Keng..! Phốc..!"

"Vương Hải tiền bối..! Vương Hải tiền bối..!" Nguyễn Văn Chương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn không biết vì sao vừa rồi mình lại không khống chế được bản thân của mình như vậy.

Nhưng hắn biết, nếu vừa rồi không phải có Vương Hải lên tiếng cảnh tĩnh, hắn thật sự đã tự sát thật rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.