Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 146: 146: Quỳ Hoa Bảo Điển




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đọc lại yếu quyết của Duy Ngã Kiếm Pháp cho ta nghe một lần nữa..!"

"Vâng..! Tiền bối..!"

"Tâm Tĩnh Như Hải..! Tâm Ngộ Vạn Vật..! Tâm Ý Hợp Nhất..! Kiếm Từ Tâm Sinh..!"

Chỉ bốn câu thôi, thêm vào mấy chiêu kiếm đơn giản như đốn cây chặt củi.

Thế mà Vương Hải nói đó chính là Duy Ngã Kiếm Pháp, thứ kiếm thuật làm nên tên tuổi Kiếm Thần bất bại đánh đâu thắng đó của ông ta.

Nhưng hắn nghiên cứu mãi mà cũng chẳng ngộ ra được tý xíu huyền diệu nào cả, thật sự là uổng phí một điều kiện của hắn mà.

Biết vậy hắn bảo Vương Hải làm chuyện khác giúp mình cho xong.

Lấy kiếm thuật của ông ta hiện tại có thể làm được rất nhiều chuyện cho mình.

Giả như đi hành thích Đại Nghê Quốc Hoàng Đế Ngã Thiên Mệnh là một ví dụ.

Cũng tại hắn quá ham mê làm Kiếm Thần quá mà.

"Duy Ngã Kiếm Pháp chỉ có như vậy, chiêu thức cùng yếu quyết ta đã truyền lại hết cho ngươi rồi..!"

"Có thể đạt đến trình độ nào thì phải nhìn tạo hóa của ngươi sau này..!"

"Nhưng là tiền bối..!" Bất công quá đi.

Như mấy câu thơ vô dụng kia cùng mấy đường kiếm mào cào vừa rồi liền có có thể giúp hắn trở thành cao thủ.

Vậy trên đời này ai cũng có thể trở thành Kiếm Thần cả rồi.

"Nếu như ngươi muốn luyện được Duy Ngã Kiếm Pháp..! Thì phải có sự hy sinh..!"

Vương Hải nghiêm túc nhìn Nguyễn Văn Chương lên tiếng nói.

"Hy sinh..! Chuyện nhỏ thôi, ngài nói ra đi, tôi nhất định có thể làm được..!" Chịu khổ thôi mà.

Nguyễn Văn Chương hắn không phải là không có chịu khổ qua, chỉ cần có thể có được bản lĩnh như Vương Hải.

Không, chỉ một nữa bản lĩnh của Vương Hải thôi cũng được, hy sinh chút ít có đáng là gì.

"Nếu như ta nói, để luyện thành Duy Ngã Kiếm Pháp, cần phải hủy đi tay chân của ngươi, đâm thủng hai tai của ngươi, ngươi cũng chịu sao..?"

"Chuyện này..?" Dĩ nhiên là không rồi.

Nguyễn Văn Chương hắn nói thế nào cũng là Hoàng Đế, bảo hắn chỉ vì luyện kiếm pháp phải tự làm cho mình tàn phế, đó là chuyện không thể nào đâu.

Nói sao kiếm pháp có cao đến đâu, võ nghệ có giỏi đến mấy, gặp phải quân đội cũng chỉ có con đường chết.

Nếu cần hắn có thể dùng quyền lực trong tay đi giết bấy kỳ người nào hắn muốn, Kiếm Thần thì tính là cái gì đây.

"Tiền bối..! Ngài..!"

Giờ Nguyễn Văn Chương nhìn lại bộ dáng thân tàn ma dại của Vương Hải.

Kết hợp với lại những gì mà ông ta vừa nói, hắn dường như đã nghĩ ra được một chuyện rất đáng sợ.

"Ngươi nói không hề sai, năm xưa vì có thể luyện được Duy Ngã Kiếm Pháp, ta đã đem cánh tay trái của mình phế đi, đem chân trái của mình cũng phế đi..!"

"Tuy nhiên ta vẫn không thể đạt được Duy Ngã Kiếm Pháp, cho nên ta quyết định mạnh tay hơn một chút, đem luôn phân thân của mình cũng cắt đi..!"

"Nhờ như vậy, cuối cùng ta cũng đã có thể tập trung được tinh thần, luyện thành Duy Ngã Kiếm Pháp..!"

"Ực.! Cắt..! Cắt đi phân thân..!"

Nguyễn Văn Chương nuốt khan một ngụm nước miếng, nhìn xuống vị trí giữa hai chân của Vương Hải.

Cắt đi phân thân nói cho dễ nghe, khó nghe một chút là đem dương căn của mình cắt đi, như những tên thái giám một dạng, từ nay về sau không còn khả năng ân ái nữa rồi.

"Tịch Tà Kiếm Phổ..!"

"Tịch Tà Kiếm Phổ..! Nó là loại kiếm pháp gì..?"

"Không..! Tiền bối, nó chì là một loại kiếm pháp rất bình thường..!"

"Rất bình thường, không có cái gì đặt sắc cả..!" Nguyễn Văn Chương lấy ta lau mồ hôi.

Nhắc đến phải cắc của quý để luyện thành kiếm pháp vô địch, hắn liền nhớ ngay đến Tịch Tà Kiếm Phổ, hay còn gọi với cái tên khác là Quỳ Hoa Bảo Điển.

Hắn nghĩ loại võ công này chỉ có trong phim ảnh, không nghĩ đến nó thật sự tồn tại.

"Tiền bối..! Ngoài cách hủy hoại bản thân để tập trung tinh thần ra, không còn con đường nào khác hay sao..?"

Để Nguyễn Văn Chương hắn tự cung để luyện kiếm, làm người không ra người, ma không ra ma như Vương Hải, đó là chuyện không tưởng.

Nhưng hắn vẫn còn muốn níu kéo chút xíu hy vọng.

Nếu như không thì chỉ có thể đem nó từ bỏ.

Từ giờ về sau cũng đừng nghĩ đến mộng cao thủ nữa, an tâm ở lại Hoàng Cung làm Hoàng Đế đi cho rồi.

— QUẢNG CÁO —

"Vậy thì cũng không phải..!"

"Xin tiền bối chỉ rõ..!"

"Cậu có biết trận chiến Thiên An Quận cách đây bốn trăm năm về trước hay không..?"

"Vãn bối có nghe nói qua..!"

Đâu chỉ nghe nói qua, hắn còn khá là tường tận nữa là khác.

Dường như nếu ai có nghiên cứu qua lịch sử của Cổ Nam Đại Lục cũng sẽ không quên sự kiện Thiên An Quận này.

Nguyễn Văn Chương hắn không hiểu Vương Hải đột nhiên nhắc đến sự kiện đau lòng của người Hán này để làm cái gì nữa.

Hai người bọn họ không phải đang nói đến chuyện Duy Ngã Kiếm Pháp hay là sao.

Ân..! Cũng không phải không liên quan..! Nguyễn Văn Chương nhìn Vương Hải có nhiều điều nghĩ ra.

Năm xưa cầm đầu người Hán chống lại Đại Việt Vương Triều chính là Phục Hán Hội.

Mà Phục Hán Hội là tiền thân của Thiên Hạ Hội ngày nay.

Nói như vậy, nhiều khả năng người lãnh đạo Thiên Hạ Hội mấy trăm năm về trước chính là người hiểu được Duy Ngã Kiếm Pháp.

"Đúng vậy..! Lãnh đạo Thiên Hạ Hội năm xưa là Duy Ngã Tôn Giả, cũng là vị Chí Tôn đầu tiên của Thiên Hạ Hội..!"

"Ngài ấy cùng Độc Tôn Tôn Giả liên thủ, đã diệt được rất nhiều binh sĩ của Đại Việt, cứu ra nhiều người Hán..!"

"Tuy nhiên Đại Việt đại thế đã thành, quân đội hùng mạnh, tổ tiên dù cố gắng cũng không thể nào chống lại quân đội Đại Việt..!" Vương Hải thở dài.

Hắn là người Hán, mỗi khi nhắc đến sự kiện Thiên An Quận kia, cũng không khỏi đau lòng.

Đây là tấm thảm kịch mà người Hán không thể quên, dù nó trải qua đã bốn trăm năm.

"Tiền bối..! Ý của Ngài là nói Duy Ngã Tôn Giả luyện thành Duy Ngã Kiếm Pháp mà không phải tự hủy hoại bản thân của mình..?"

"Đúng là như vậy..?"

Sử sách ghi lại năm xưa Duy Ngã Tôn Giả dùng kiếm thuật tuyệt thế của mình trấn áp thiên hạ.

Ông ấy là người rất bình thường, còn có vợ con đông đảo, không hề có chuyện tự hủy hoại bản thân để đi luyện kiếm

"Vậy tại sao ngài..?"

Tổ tiên luyện kiếm không có vấn đề, đến thời của mình thì phải tàn hại thân thể, thật khó nghĩ quá.

"Trong trận chiến cuối cùng, Duy Ngã Tôn Giả đã hy sinh, trước lúc mất ngài ấy không có truyền lại Duy Ngã Kiếm Pháp cho ai..!"

"Chỉ từng nói qua cho một người vợ cả của mình biết yếu quyết cùng kiếm chiêu..!"

"Phương pháp tu luyện đạt đến tối cao như thế nào, ngài ấy chưa kịp để lại..!"

Nếu như mà biết được, những đời sau khi tu luyện Duy Ngã Kiếm Pháp, cũng đâu có dùng cách tàn hại bản thân như thế này để có thể luyện thành kiếm thuật tối cao đâu.

"Vậy phải làm sao..?"

Vương Hải nói cả buổi, cuối cùng cũng xem như không nói.

Tên Duy Ngã Tôn Giả kia chết rồi, thế gian này còn ai biết được cách không tàn hại bản thân mà vẫn có thể luyện được Duy Ngã Kiếm Pháp đây.

"Chỉ cần ngươi tìm được hậu nhân của Hoàng Tộc Lý Thị, không chừng còn có hy vọng..!"

"Xin tiền bối chỉ dạy..!"

"Năm xưa Duy Ngã Tôn Giả chết trong tay Đại Việt Hoàng Tộc tướng quân, người này sau khi diệt được Duy Ngã Tôn Giả đã lấy được trên người của ngài ấy một quyển tâm pháp thổ nạp..!"

"Ông ta thấy phương pháp rèn luyện bên trong đối với sức khỏe của bản thân cực kỳ có lợi, nên dâng nó lên cho Đại Việt Thái Tông..!"

"Sau đó Đại Việt Thái Tông rất trân trọng nó, đưa ra quy định, chỉ có thành viên dòng chính của Lý Thị mới có có thể tu luyện được loại tâm pháp này..!"

"Thành viên dòng chính..!"

"Chuyện này thôi bỏ đi..!"

Vương Hải hắn có tính hay quên, Đại Việt Vương Triều đã diệt vong mấy tháng trước.

Hoàng Tộc nhà họ Lý cũng bị Trần Thủ Đức giết đi rất là sạch sẽ.

Đừng nói dòng chính chứ họ hàng thân thích của Lý Thị cũng không còn, lấy đâu ra người biết được Duy Ngã Tâm Pháp bây giờ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.