Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 2




Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lăng Vân Ninh tự mình tắm cho nam chính.

Nhược Ý rất ngoan, không hề có hành động phản kháng người khác tiếp xúc thân thể với mình.

Lăng Vân Ninh vốn định cứu xong nam chính thì rời đi, định đi theo đúng nguyên tác là nam chính được đích thân tông chủ mang về.

Y dỗ dành Nhược Ý ngủ, nhưng mà cái tên nam chính này lại chẳng chịu ngủ.

" Đệ ngủ đi."

Nam chính dù buồn ngủ nhưng vẫn cố mở to hai mắt nhìn y.

" Đệ ngủ thì huynh có rời đi không?" Nhược Ý nhỏ giọng nói.

Lăng Vân Ninh không chút do dự nói: " Có."

Không rời đi thì ở đây làm gì? Đợi ấp trứng khủng long à? Nam chính à, mấy năm nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi, nhưng lúc đó ta đã cách cái chết không xa.

Y phải tuân theo nguyên tác, hành động cứu người ngày hôm nay đã không đúng càng đừng nói y mang theo nam chính đi khắp nơi.

Nếu y đưa người đi, sư tôn của y không tìm được bình tu vi mới thay cho đại đệ tử thì làm sao.

Cho nên, tuân theo nguyên tác là con đường sống duy nhất.

Nhược Ý lo lắng nắm chặt cánh tay áo của người kia, hắn như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng của mình.

" Ca ca, đừng đi mà."

Thấy nam chính nước mắt trực trào, Lăng Vân Ninh trực tiếp đánh ngất người.

Y không có nhiều thời gian đôi co với nam chính, y còn phải về tông môn chuẩn bị cho ngày tông môn thu nhận đệ tử mới.

Thân là đại đệ tử, y không thể vắng mặt.

Còn nam chính, đợi tông chủ đến rước đi vậy.

Nhược Ý nắm chặt ống tay áo của Lăng Vân Ninh, y làm sao cũng không thể gỡ ra được.

Hết cách, y đành phải dùng kiếm cắt đứt tay áo.

Nhìn mảnh vải trắng vốn là tay áo của mình đang nằm trong tay nam chính, y bất lực lắc đầu.

Nam chính thật không có một chút cảm giác an toàn nào.

Đắp chăn cẩn thận cho Nhược Ý, y ngồi xuống bàn viết một bức thư cho hắn.

Viết xong thư, y đứng dậy đi ra cửa, sau lại quay lại bên giường, để xuống dưới gối Nhược Ý hai thỏi bạc.

" Ta cũng chỉ giúp ngươi được đến đây thôi.

Sau này gặp lại."

Y quay người rời đi, vừa mở cửa phòng đã thấy tiểu nhị vừa đi qua.

" Tiểu nhị."

" Khách quan cần gì sao?"

Y đưa bạc cho tiểu nhị, miệng dặn dò: " Đây là bạc trả tiền phòng, còn thừa bao nhiêu ngươi cứ cầm.

Tiểu đệ bên trong vừa mới ngủ, đừng quấy rầy hắn, đợi hắn tỉnh thì ngươi mang cơm lên cho hắn."

Tiểu nhị ước chừng thỏi bạc, thấy mình được thừa lại khá nhiều thì niềm nở nói với Lăng Vân Ninh.

" Tiểu nhân biết rồi, nhất định sẽ chăm sóc tiểu đệ đệ bên trong chu đáo."

Lăng Vân Ninh nhận được câu nói này lập tức ngự kiếm rời đi, không chút lưu luyến nào.

Nam chính dù có đáng thương thì thế nào, y mới là người sắp chết đây này, lo cứu mạng mình trước rồi lo cho nam chính sau.

Nam chính có vầng sáng của nhân vật chính, nhất định sẽ không chết bây giờ đâu.

Đợi đến khi Nhược Ý tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen, hắn cuống cuồng nhảy xuống giường.

Người đấy đã không còn ở đây, căn phòng này lạnh lẽo đến đáng sợ.

" Đến cả huynh cũng bỏ ta mà đi, ta chướng mắt đến vậy sao."

Hắn liếc mắt nhìn thấy tờ giấy trên bàn, trong thư có rất nhiều chữ, nhưng mà hắn không biết chữ.

Dù hắn không biết chữ thì vẫn nhìn ra được chữ của Lăng Vân Ninh rất đẹp, giống hệt khí chất đoan chính ôn nhuận của y.

" Tiểu công tử, người tỉnh rồi? Tiểu nhân sẽ mang đồ ăn lên cho ngài." Tiểu nhị đứng ở sau cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng thì nói vọng vào.

" Đồ ăn?"

" Là vị công tử kia dặn dò tiểu nhân."

Nhược Ý đã hiểu ý của tiểu nhị kia, hắn chỉ ừ một tiếng.

Tiểu nhị mang cơm lên, trên bàn lập tức được bày biện đủ loại món ngon mà Nhược Ý chưa từng nhìn thấy, hắn hơi kinh ngạc nhìn tiểu nhị kia.

Một bàn thức ăn này nếu đổi ra bạc thì đủ cho hắn sống sót một thời gian, ăn luôn thì thật không nỡ.

Nghĩ đến bức thư mà mình không biết đọc, hắn không hề biết nội dụng bức thư là gì, không biết người kia nói gì với hắn.

Hắn khẽ gọi tiểu nhị.

" Ngươi biết chữ không?"

" Tiểu nhân biết."

Mắt Nhược Ý sáng lên một tia sáng, hắn vội vàng đặt bức thư xuống trước mặt tiểu nhị.

Tiểu nhị hiểu ý cầm bức thư lên, gã kinh ngạc nhìn những nét chữ thanh nhã này.

Lại liên tưởng đến thiếu niên hôm nay gặp mặt, nét chữ giống hệt con người, đều đẹp.

" Nhược Ý, không từ mà biệt, thật xin lỗi đệ.

Chỉ là ta có một việc quan trọng cần phải đi làm, không thể ở lại thêm một khắc nào.

Thật xin lỗi!

Đồ ăn ta đã dặn dò tiểu nhị làm cho đệ, nhớ ăn uống đầy đủ.

Ta có lưu lại một thứ mà đệ đang cần lúc này, nếu tìm thấy hãy cứ thoải mái sử dụng nó.

Sau này có cơ hội sẽ gặp lại!"

Chỉ ngắn ngủi như vậy? Y không nói sau này họ làm sao mới có thể gặp nhau sao?

Nhược Ý nắm chặt bàn tay, cầm lấy bức thư từ tay tiểu nhị rồi đuổi gã ra ngoài.

Hắn nhìn thấy ánh mắt tham lam của gã khi đọc đến người kia có lưu lại đồ vật cho hắn.

Đồ vật của người kia há lại có thể để một kẻ tầm thường mơ ước.

Hắn lật tung cả căn phòng lên, cuối cùng tìm thấy hai thỏi bạc sáng bóng dưới gối.

Hắn nắm chặt hai thỏi bạc trong tay nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác vui mừng.

Với hoàn cảnh của hắn, bạc chính là thứ hữu dụng nhất.

Người kia lưu lại thứ này hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhược Ý nhớ lại dáng vẻ xuất trần của Lăng Vân Ninh, trên mặt chỉ còn lại sự ngưỡng mộ không sao dấu được.

Y nói mình là đệ tử của Thượng Vân tông, nếu hắn bái nhập nơi đấy liệu có thể gặp được y không.

Ý nghĩ muốn bái nhập Thượng Vân tông của Nhược Ý ngày càng mạnh mẽ, hắn một lòng chỉ muốn gặp lại Lăng Vân Ninh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.