Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 18




Từ khi có Tô Tuệ đến, căn phòng nhỏ của Lăng Vân Ninh trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết, nó đã có một chút hơi thở của con người.

Hơi thở đầy sắc xuân của nàng làm lây nhiễm cả căn phòng, nó đã không còn âm u, tối tăm như trước kia.

Lăng Vân Ninh cảm nhận được cái gọi là ấm áp mà trong suốt mười năm qua y không còn cảm nhận được.

Y thấy mình giống như được sống lại một lần nữa, sự vui vẻ luôn bao trùm lấy y giống như một lớp áo dày cộp.

Tô Tuệ làm y cảm nhận được tình người ấm áp, giống hệt lúc y ở bên đám người Mị Nguyệt Tu.

Y thật lòng coi Tô Tuệ như tiểu muội muội, đối xử với nàng cũng càng tốt hơn ngày xưa.

" Tuệ Tuệ, muội bị giam ở đây bao lâu?" Không biết bắt đầu từ khi nào mà Lăng Vân Ninh đã quen miệng gọi Tô Tuệ thân mật như vậy.

" Hai tháng.

Sư phụ muốn để muội tự ngẫm lại lỗi lầm trong này hai tháng, người muốn sau khi muội ra khỏi đây thì sẽ biết nhường nhịn Hàn Mạn Nguyệt hơn."

Lăng Vân Ninh cảm khái trong lòng, thì ra Nhụy Điềm trưởng lão cũng thiên vị đồ đệ như vậy.

Trước giờ y vẫn luôn tưởng rằng Nhụy Điềm là người công tư phân minh, luôn phân biệt được phải trái đúng sai.

Không ngờ rằng đến cả nàng cũng có thói thiên vị như vậy.

Mà cái cô Hàn Mạn Nguyệt kia cũng ghê gớm thật đấy, vừa mới nhập môn không lâu đã có thể đá ngã sư tỉ vững gót ở môn phái.

" Hừ, sau khi ra ngoài muội nhất định phải cho nàng ta biết thế nào gọi là biết thế không làm." Tô Tuệ nghiến răng nói.

Nàng hận Hàn Mạn Nguyệt muốn điên luôn rồi, bởi vì nàng ta mà quan hệ của nàng với các sư muội đã trở nên vô cùng xa cách, đến cả sư phụ cũng không còn tin tưởng nàng nữa.

Lăng Vân Ninh thở dài, y vươn tay mò mẫm xoa đầu Tô Tuệ để làm nàng dịu bớt sự tức giận.

Cái nết này còn có chỗ nào giống băng sơn mỹ nhân năm xưa chứ, người ta càng lớn càng trưởng thành, sư muội của y thì hoàn toàn ngược lại với người ta.

Có ai biết được băng sơn mỹ nhân của Thượng Vân tông thực chất lại là một cô nương tính tình nóng nảy lại còn rất mang thù cơ chứ.

Nếu không phải y chính tai nghe được thì e rằng đến cả y còn chẳng tin được.

Hai người sống nương tựa lẫn nhau hai tháng, mỗi ngày đều sẽ có người đến đưa thức ăn cho Tô Tuệ.

Bởi vì Tô Tuệ không bị phong bế linh lực như Lăng Vân Ninh nên nàng không cần ăn uống giống y, nàng nhường hết thức ăn của mình cho y.

Lăng Vân Ninh cảm thấy da mặt mình không biết đã dày lên thêm bao nhiêu lớp nữa, y chưa từng cảm thấy xấu hổ như bây giờ.

Lần đầu tiên y được một tiểu cô nương nhường thức ăn cho, ngại lắm nhưng để kéo dài mạng sống nên y vẫn nhắm mắt nhận lấy.

...

" Tô sư tỉ, sư phụ để muội đến đưa tỉ ra ngoài."

Câu nói này khá lớn nên cả hai người bên trong đều nghe được rất rõ ràng, Lăng Vân Ninh hơi ngỡ ngàng phát hiện thì ra đã hai tháng trôi qua rồi.

Y còn cảm thấy Tô Tuệ giống như vừa mới bị đưa đến đây vào hôm qua vậy.

Tô Tuệ lôi lôi kéo kéo Lăng Vân Ninh, nàng đáng thương lắc lắc tay áo y.

" Sư huynh, muội bây giờ lại không muốn rời đi nữa.

Muội đi rồi thì huynh phải làm như thế nào đây?"

Lăng Vân Ninh cảm động cực kỳ, y vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Tuệ để trấn an nàng.

Muội muội mà mình khó nhọc nuôi lớn cuối cùng cũng đã biết chăm lo cho người khác chẳng khác gì y năm đấy rồi, muội muội cuối cùng cũng đã trở thành một đại mỹ nhân lương thiện rồi.

Lòng y tràn ngập cảm giác tự hào từ trong xương tủy, tiểu cô nương này chính là muội muội của y đấy.

" Ta có gì đáng lo chứ? Muội cứ yên tâm rời đi, ta tuyệt đối không chết được."

Lời nói của y không những không làm Tô Tuệ thấy an tâm hơn mà còn làm thấy lo lắng gấp bội, trong lòng nàng nghĩ có ai bị mù sẽ nói rằng mình cần người khác lo lắng cho chứ, đặc biệt người đấy còn là đại sư huynh.

Ngày xưa đại sư huynh phong quang vô hạn bao nhiêu thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu, đến cả những việc nhỏ nhặt nhất cũng cần phải nhờ người khác mới có thể làm được.

Đây không khác nào vết thương không thể lành lại của huynh ấy.

Đại sư huynh luôn lo lắng cho người khác tất nhiên sẽ không muốn làm nàng khó xử, y thà tự mình chịu nhục, chịu khổ sở cũng không muốn làm nàng thấy bứt rứt, áy náy.

Y luôn luôn như vậy, lương thiện đến mức làm người khác tức giận.

Nàng còn muốn nói thêm câu gì đấy lại bị Lăng Vân Ninh dùng hết sức lực đẩy ra ngoài, y mạnh tay đóng lại cánh cửa gỗ.

Tô Tuệ gõ cửa hai cái không thấy cửa mở ra thì thất vọng xoay người rời đi, lòng nàng thấy khó chịu vô cùng.

Đại sư huynh quyết tuyệt như vậy thật giống mười năm trước, nếu năm đấy huynh ấy không để nàng rời đi thì có lẽ đã không bị mất đi ánh sáng.

Nàng không trách y, cũng không phải đang cười nhạo y, nàng chỉ là thấy y liêm khiết như vậy thật không đáng giá.

" Mỗi ngày muội sẽ đến đây vào lúc trưa, lúc đấy huynh đừng đóng cửa như vậy nữa." Nàng nhẹ nhàng nói một câu, không biết y có nghe rõ hay không.

Lăng Vân Ninh dựa sát cửa nghe tiếng bước chân đang xa dần của Tô Tuệ thì nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc thì nàng cũng rời đi rồi, đúng là ngang như cua, một hai cứ bắt y phải làm ra hành động gây mất lòng nhau như vậy.

Chán thật! Y lại quay về với kiếp sống mù lòa không người bầu bạn rồi!

...

Tại ma vực âm u, khắp nơi đều là chướng khí mù mịt.

Ở giữa nơi âm u ấy vậy mà lại có một tòa viện thanh nhã, tươi sáng.

Nó đối lập hoàn toàn với khung cảnh ma vực, nó tựa như lạc loài giữa nơi đen tối này.

" Chủ thượng, đã tra ra tung tích người kia." Một ma tu mặt mũi xấu xí quỳ trên đất, hắn ta cúi đầu xuống sát mặt đất không dám ngước đầu nhìn lên người đang ngồi trên vị trí trên cao kia.

" A, cuối cùng cũng tìm ra!" Người ngồi trên cao đang cúi đầu chơi đùa với đầu lâu khô, không ai có thể đoán ra tâm trạng của hắn.

Khí thế từ hắn tỏa ra rất mạnh mẽ, nó đè ép hết tất cả ma nô đang hầu hạ tại nơi này.

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời ấy lộ ra tia sung sướng cực hạn.

Khuôn mặt ấy làm tất cả những người ở đây phải sợ hãi, không phải bởi vì nó xấu xí vô cùng mà là đẹp vô cùng mới làm bọn họ sợ hãi.

Ở ma vực này không ai là không sợ hắn cả.

Nhược Ý mắt lạnh liếc xuống dưới, hắn lộ ra ánh mắt chán ghét nhìn tên ma tu đang sợ hãi quỳ trên mặt đất.

Hắn bước từng bước xuống dưới, đến bên cạnh gã.

Hắn thuận chân đá lên người gã làm gã lăn lộn vài vòng trên mặt đất.

" Nói nhanh!"

" Bẩm chủ thượng, người kia đang bị giam giữ trong Vân Nguyệt đường.

Người của chúng ta đến lúc này mới phát hiện tung tích của người kia, do Vân Trì bế quan nên canh phòng lỏng lẻo hơn."

Nhược Ý lộ ra nụ cười khát máu, hắn bóp nát đầu lâu mà vừa nãy vẫn còn vuốt ve.

Nhìn ngắm những vụn trắng rơi vãi trên mặt đất, hắn chán ghét lau tay lên người gã ma tu.

Những thứ này, thật bẩn!

" Đi thôi! Đi đón ma hậu của các ngươi nào!" Treo trên môi hắn vẫn là nụ cười khát máu kia, nhưng sâu bên trong đáy mắt lại là một mảnh dịu dàng vô tận.

Hắn xoa xoa ngực nơi trái tim hắn đang đập liên hồi, hơi mừng thầm vì đã sắp gặp lại người kia.

Song hắn lại thấy lo lắng bản thân mình sẽ làm người kia chán ghét, bởi vì hắn đã bị nhuốm đen từ đầu đến chân rồi.

Hồi tưởng lại những tháng ngày vùng vẫy trong đống bùn lầy này, hắn cảm giác như bản thân sống không bằng chết.

Nếu không phải vì Lăng Vân Ninh thì có lẽ hắn đã không trụ vững nữa, hắn từng bước từng bước chém giết đi đến ngày hôm nay, nhận được không biết bao nhiêu lời đàm tiếu từ người khác.

Có khinh thường, cũng có căm hận, có sùng bái, cũng có sợ hãi tột độ, càng có thêm nhiều lời cười nhạo.

Sau khi được Hồi Ngọc chữa trị thì hắn đã tự động rời khỏi Hồi Xuân Cốc, lại vô tình lọt vào ma vực đầy rẫy nguy hiểm.

Ma vực giống như là được tạo nên vì hắn vậy, bất cứ nơi nào hắn đặt chân đến sẽ có người quy hàng, mà trước khi bọn chúng quy hàng thì chính là máu chảy thành sông.

Máu tươi nhuộm đỏ cả ma vực này, bất cứ nơi nào hắn đi qua đều có giết chóc.

Danh tiếng của hắn làm cả giới tu chân mà ma vực phải khiếp sợ, ai nấy đều muốn tận lực mà tránh xa thứ ma quỷ là hắn.

Nhưng hắn đâu quan tâm những thứ đấy! Điều hắn quan tâm là đại sư huynh! Hắn cho người tìm kiếm y suốt mười năm, không có một ngày nào là dừng việc tìm kiếm cả.

Nhưng y giống như bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian, mặc kệ hắn dốc sức tìm kiếm như nào cũng không thể tra ra nổi hành tung của y.

Mặc cho hắn đã là ma tôn chí cao vô thượng của ma vực, nhưng lại không thể tìm được người mình yêu.

Sự bất lực ấy bao trùm lấy hắn suốt mười năm qua, hắn chợt cảm thấy rằng chỉ có ma vực thôi là chưa đủ, hắn phải làm chủ cả thế giới này.

Đến lúc đấy sẽ không còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản hắn yêu thương người kia, không một ai.

Ma tu cảm nhận được chủ thượng của gã đang mất khống chế cảm xúc thì sợ hãi muốn tìm nơi trốn tránh nhưng không dám.

Chủ thượng, rất đáng sợ!

Bọn họ đi theo chủ thượng đã lâu, đã cảm nhận được sự đáng sợ của hắn từ rất sớm.

Bọn họ cũng biết được điều tối kị của hắn, không có một ai được phép gọi tên của Lăng công tử, nếu phạm phải sẽ chịu hình phạt rút gân lóc thịt, nghiền nát kim đan cả đời không thể tiếp tục tu luyện.

...

Tiếng kéo cửa vang dội làm Lăng Vân Ninh tỉnh giấc, y nhớ lại lời nói hôm qua trước khi Tô Tuệ rời đi thì cứ nghĩ rằng đã đến buổi trưa nên nàng dành chút thời gian đến thăm mình.

Y bị nàng làm cho cảm động không ngừng.

" Tuệ Tuệ, là muội sao?" Y không bước xuống giường mà ngồi im ở đấy, nhẹ giọng nói với người bên ngoài bởi y đinh ninh người đấy là Tô Tuệ.

Lăng Vân Ninh không dám bước xuống giường đi lung tung, sợ đụng hỏng đồ đạc mà Tô Tuệ mất rất nhiều công sức mới thu dọn sạch sẽ, ngăn nắp như vậy.

Từ hôm qua khi Tô Tuệ rời đi thì căn phòng này lại trở về dáng vẻ ban đầu của nó, âm u và lạnh lẽo.

Không còn tiếng nói mềm mại động lòng người của Tô Tuệ, y cảm thấy có hơi chút không quen.

Người bên ngoài không trả lời y mà bước vào trong, bước chân nhẹ nhàng vô cùng giống như người đấy sợ mình sẽ dọa sợ người bên trong.

Gió lạnh lùa vào thổi bay những màn che mong manh, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Nhược Ý.

Đôi mắt hắn tràn ngập vui mừng, nhưng hắn vẫn không làm ra hành động nào làm kinh động đến Lăng Vân Ninh.

" Tuệ Tuệ?" Lăng Vân Ninh nghi hoặc quay đầu lại.

Nhược Ý dừng lại bước chân, hắn trợn to đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, sát ý ẩn ẩn hiện lên trong mắt hắn.

Là kẻ nào đã hại y thành như vậy? Là kẻ nào?

Tại sao hắn ta lại dám phá hủy đôi mắt của y? Kẻ đấy thật đáng chết! Lăng trì xử tử cũng không hết tội.

Đôi mắt biết nói của y, rốt cuộc là đã bị kẻ nào tước đoạt mất?

Bởi vì tức giận đến mất trí nên Nhược Ý đã quên mất phải kiểm soát uy áp của mình, nó đè ép Lăng Vân Ninh đến mức hộc máu ngất đi.

Trước khi ngất y vẫn kịp bật ra câu ngươi là ai.

Nhược Ý dịu dàng ôm lấy thân thể gầy yếu của y, động tác dịu dàng cực kì.

Ai mà dám nghĩ rằng ma tôn giết người không ghê tay lại có thể lộ ra một mặt dịu dàng như vậy đối với một người.

" Thật gầy!" Hắn vuốt ve khuôn mặt mà mình luôn nhớ mong trong mười năm.

Lăng Vân Ninh gầy yếu đến đáng thương, làm hắn chỉ muốn dùng xích sắt giam giữ y, không để y phải chịu khổ sở như vậy nữa.

Hắn bế ngang y lên, mạnh mẽ đạp cửa xông ra ngoài.

" Đi thôi.

Về ma vực!"

____ Chào các khả ái, Phù đã quay trở lại sau kì thi học kì hai ngày.

Thật ra là Phù thi xong từ thứ tư rồi cơ, nhưng vì sau khi thi xong thì bị ốm nên đến hôm nay thấy đỡ đỡ mới có thể gõ truyện cho mọi người.____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.