Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 10




Lăng Vân Ninh nhẹ nhàng đáp xuống Vân Nguyệt đường, y kinh ngạc phát hiện cảnh sắc nơi này giống tiểu viện của mình y đúc.

Không! Có lẽ nên nói rằng tiểu viện của y giống hệt Vân Nguyệt đường.

Nhưng tại sao lại như vậy? Rốt cuộc nguyên chủ có ý gì?

" Vào đi!"

Má!!!

Y vừa mới đặt chân xuống đất thôi, ấy vậy mà người bên trong đã phát hiện ra y rồi sao.

Nhưng mà giọng của người này thật dễ nghe, trầm trầm ấm ấm.

Y đẩy nhẹ cánh cửa trúc, mùi hương thơm mát của hoa cỏ ập tới làm y có chút sửng sốt.

Mùi hương này thật quen thuộc.

" Đã lớn như vậy rồi sao? Mới đấy đã trở thành đại sư huynh người người kính ngưỡng rồi, A Ninh."

" Sư thúc!"

Lăng Vân Ninh bất giác nhẹ nhàng nói một câu làm y tự thấy sửng sốt, đây chắc chắn là phản ứng của thân thể này chứ không phải y.

Bởi vì y không hề biết người trước mặt này, nếu không thì tại sao y lại có thể quên một người mỹ mạo như ngọc như vậy chứ.

Nói như vậy, người này chẳng phải là Vân Trì sư thúc bế quan đã lâu hay sao.

Không phải nói rằng hắn mấy ngày nữa mới xuất quan hay sao? Tại sao lại ra sớm mấy ngày? Lại còn gọi y đến gặp.

Vân Trì bỗng xuất hiện trước mặt Lăng Vân Ninh, hắn im lặng quan sát y một lúc.

Đúng là trưởng thành rồi, không còn là đứa bé năm ấy sống chết đòi bám lấy hắn nữa.

Trưởng thành rất khá, rất đẹp mắt.

Lăng Vân Ninh vô cùng kinh ngạc, y trợn trừng mắt nhìn nam nhân đối diện.

Đối phương cực kì đẹp mắt, dáng người cao gầy, mặc trên người bộ bạch y phiêu dật.

Y giống như nhìn thấy bản thân phiên bản khác, nếu không phải đối phương có gương mặt khác mình thì y đã nghĩ rằng hắn là huynh đệ sinh đôi của mình.

Đối phương có đôi mắt phượng tuyệt đẹp, con ngươi thanh lãnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím.

Thật đẹp!

Người xuất chúng như vậy tại sao trong nguyên tác không nhắc đến gương mặt của hắn mà chỉ qua loa nói rằng người này có gương mặt thanh tú dễ nhìn? Đây mà là thanh tú dễ nhìn ư? Nếu vậy thì những người có nhan sắc hơi tầm thường như y chẳng phải là xấu ma chê quỷ hờn sao? Tác giả cũng quá bất công rồi, vì con trai ruột mà dìm đứa con khác.

Đồ tác giả thiên vị.

Trong lúc Lăng Vân Ninh quan sát Vân Trì thì hắn cũng quan sát lại y.

A Ninh mặc bộ bạch y càng tôn lên dáng vẻ gầy yếu của y, đứa bé này vẫn như ngày xưa, vẫn gầy như vậy.

Chắc chắn y lại kén ăn rồi, nếu không tại sao lại gầy thành ra như vậy chứ.

Vân Tiêu kia chăm sóc y như thế nào mà thành ra như vậy? Không phải trước khi bế quan hắn đã nhờ lão chăm sóc A Ninh sao? Lão chăm sóc như vậy hả?

" Sao vẫn gầy như vậy chứ?" Hắn cau mày cầm lấy cổ tay gầy yếu của y, hơi không vui nhìn đối phương còn đang vui vẻ nhìn mình.

Sao đến bây giờ vẫn còn ngốc như vậy, không khác gì năm ấy.

Lăng Vân Ninh rất ngạc nhiên khi thấy mình không hề bài xích hành động của Vân Trì, phải nói là thân thể của y rất thích Vân Trì đụng chạm.

Có thể nói rằng, thân thể này rất quen thuộc Vân Trì, quen thuộc đến mức chỉ cần đến gần hắn sẽ hơi run lên nhè nhẹ.

" Bốn đứa kia đâu? Không phải các ngươi bám nhau lắm hay sao? Tại sao không thấy chúng đi cùng ngươi?" Vân Trì thấy Lăng Vân Ninh không nói chuyện thì tìm đề tài, hắn tự cho rằng mình đã tìm đúng chủ đề.

Mà xác thật hắn đã đoán đúng, mỗi khi nhắc đến mấy người sư đệ thì y sẽ đặc biệt nói nhiều, dường như là nói mãi không hết chuyện.

" Nguyệt Tu xuống núi rồi, A Đồng đang luyện kiếm, Trí Trân và Xa La Điệp thì cùng nhau tu luyện ở sau núi.

Nhược Ý chắc là đang ở đâu đấy tu luyện."

" Nhược Ý?" Vân Trì hơi cau mày, lại có phần nghi hoặc nhìn Lăng Vân Ninh.

Đứa bé này hình như khi nhắc đến Nhược Ý kia sẽ lưu luyến hơn một chút.

" Sư thúc không biết cũng phải thôi, người bế quan đã lâu nên trong tông môn có nhiều chuyện người không biết lắm.

Nhược Ý là tiểu sư đệ mà sư tôn thu nhận mấy năm trước, tư chất của hắn giống hệt sư thúc."

Vân Trì lặng người nhìn ánh mắt rất đỗi dịu dàng của Lăng Vân Ninh, trong mắt hắn là một nỗi buồn không thể diễn tả nổi.

A Ninh của hắn đã trưởng thành rồi, đã không còn là đứa bé chạy theo sau hắn đòi làm đồ đệ của hắn nữa.

Trong mắt đứa bé đấy dường như đã chứa thêm rất nhiều người chứ không phải một mình hắn như xưa nữa.

Lăng Vân Ninh nhận ra Vân Trì có vẻ không được vui cho lắm thì không dám ho he thêm câu nào nữa, y hoang mang cúi đầu theo bản năng.

Vân Trì nhìn thấy y giống như một đứa bé làm sai bị phát hiện mà cúi đầu thì hơi buồn cười, dáng vẻ lúc này của y giống hệt lúc y còn nhỏ.

Lúc đấy mỗi khi mắc lỗi y thường hay ngoan ngoãn nhận lỗi trước khi hắn nghiêm mặt, thật sự rất đáng yêu.

" Đã là đại sư huynh của bao đệ tử rồi mà sao vẫn còn mang bộ dạng này.

Đi thôi, ta đưa ngươi vào trong." Hắn vươn bàn tay thon dài ra trước mặt Lăng Vân Ninh.

Lăng Vân Ninh nắm lấy bàn tay xinh đẹp ấy như một thói quen, y cũng tự kinh ngạc phát giác hiện tại mình không thể điều khiển nổi thân thể này.

Rừng trúc của Vân Trì vô cùng rộng lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Lăng Vân Ninh nhìn đến mức mắt sắp hoa cả lên vẫn chỉ thấy được một màu xanh tươi, nơi này rất giống rừng trúc của y, chỉ khác một điều là nơi này không có bàn ghế đá.

Y bi thương phát hiện ra, mọi thứ của y dường như đều được bắt chước theo Vân Trì một cách hoàn hảo.

Hoặc có thể nói rằng, nguyên chủ luôn luôn bắt chước theo sư thúc của mình.

Hệ thống: [ Ting! Chúc mừng kí chủ kích hoạt thành công cốt truyện ẩn Vân Trì chân nhân.]

Đù má, hết cả hồn! Sao mày cứ luôn đúng lúc hồn vía của tao đang lang thang ngoài trời mà xuất hiện vậy hả hệ thống.

Dọa chết mỹ nam rồi.

Đợi đã!!!

Cốt truyện ẩn? Tại sao lại có cốt truyện ẩn gì đấy ở đây?

Lăng Vân Ninh rất để ý trọng điểm lời nói của hệ thống bất tài của mình.

Nó thông báo cốt truyện ẩn đúng lúc y vừa đến gặp Vân Trì, chắc chắn là có gì đấy không bình thường ở đây.

Hệ thống: [ Nhiệm vụ phụ bắt buộc: Cùng Vân Trì đến nhà ăn của Thượng Vân tông ăn bánh màn thầu.]

Lại đây! Đến giết ta đi!

Lăng Vân Ninh bày ra dáng vẻ chết không đáng tiếc, y chỉ muốn chỉ thẳng mặt hệ thống mà chửi rủa một phen cho hả lòng hả dạ.

Nhiệm vụ phụ đầu tiên của y, vậy mà lại là cùng người như Vân Trì đi ăn, lại còn là ăn bánh màn thầu.

Ăn cái gì không ăn, tại sao cứ phải là màn thầu chứ.

Mà tu sĩ từ Trúc Cơ kỳ đã tích cốc rồi, người như Vân Trì càng là tích cốc của tích cốc.

Làm thế nào để mời mọc hắn đồng ý đi ăn màn thầu đây?

[ Hệ thống, ngươi cố ý chơi ta phải không?]

Hệ thống: [ Kí chủ đã xúc phạm hệ thống, cảnh cáo lần một.

Xin đừng phạm phải lỗi.]

Á đù! Á đù đù! Như vậy cũng bị coi là xúc phạm hệ thống sao? Cái thứ hệ thống rách này đáng ném lắm, chả được tích sự gì mà luôn bắt chẹt kí chủ.

Hệ thống lười phản ứng lại với kí chủ của mình, người gì đâu mà mạch não chả bao giờ thông với não.

Ngốc thì đã đành, lại còn đáp đúng thế giới có đầy cốt truyện ẩn, hay lắm.

Vân Trì một lần nữa phát hiện Lăng Vân Ninh đang suy nghĩ đến xuất thần, hắn không lên tiếng mà chỉ im lặng ngắm y.

Ấy vậy mà đã hơn hai mươi năm, A Ninh đã không còn là A Ninh năm ấy nữa, y đã có rất nhiều thứ phải để tâm rồi.

Mà hắn thì vẫn giống trước kia, buồn chán tẻ nhạt đến khó chịu.

Vân Trì chỉ biết A Ninh của hắn không giống A Ninh lúc nhỏ, nhưng hắn nào biết rằng A Ninh của hắn đã sớm không còn ở đây nữa.

Lời hứa năm ấy hắn hứa với A Ninh đã không thể thực hiện được nữa.

Hai người bước qua rừng trúc đến nơi ở của Vân Trì, nơi này vô cùng giản dị.

Nhà được làm bằng trúc, bàn ghế cũng làm bằng trúc, tất cả đều được làm từ trúc.

Nghe thì có vẻ hơi đơn điệu nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì lại rất thanh nhã, rất hợp với khí chất của Vân Trì.

Nơi mà Vân Trì ở cách đại điện Vân Nguyệt đường khá xa, nơi này được bao bọc bởi khu rừng trúc bạt ngàn.

Lăng Vân Ninh không biết Vân Trì gọi mình đến đây để làm gì nhưng y vẫn rất ngoan ngoãn ngồi im một chỗ uống trà.

Trà của Vân Trì chân nhân có khác, thơm hơn loại trà mà y hay uống thường ngày.

Này hẳn là loại trà thượng hạng ngàn vàng khó mua đây mà, người nghèo kiết xác như y sao có đủ điều kiện để thưởng thức nó, sau này vẫn là nên chăm chỉ đến Vân Nguyệt đường...uống ké miếng trà.

Khụ...!Từ khi nào thì y đã trở thành một con người biết cơ hội như vậy nhỉ.

Nhưng mà chịu thôi, trà này thật sự uống rất ngon, y không cưỡng lại được nó.

Y ngồi mãi, ngồi chán ngồi chê, đến mức uống hết hai ấm trà vẫn không biết được lí do Vân Trì đưa mình đến đây.

Mà sư thúc của y lại mất dạng từ lúc nào không biết, giờ chỉ có một mình y bơ vơ giữa bàn trà làm bạn với trời đất.

Hình ảnh này đập ngay vào mắt Vân Trì khi hắn vừa từ trong đi ra, hắn không khỏi thả nhẹ động tác không muốn phá hỏng bức tranh đẹp mắt này.

Hiếm khi thấy được A Ninh chịu ngồi yên một chỗ như vậy, ngày xưa y chỉ muốn chạy nhảy mọi chỗ, nào được như bây giờ.

Thời gian làm thay đổi thật nhiều thứ, đến mức hắn sắp không còn nhận ra tất cả.

" Sư thúc?"

Lăng Vân Ninh nhận ra có người đằng sau mình thì nghi hoặc quay lại nhìn.

Tại sao phải không tiếng động bước đến như vậy? Sư thúc của y không sợ y sẽ bị hắn dọa chết sao?

" Dẫn đường đến nhà ăn đi." Vân Trì không đầu không đuôi nhả ra một câu.

" Dạ?" Lăng Vân Ninh chưa thể hiểu được ý trong lời nói của hắn, y hơi nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Vân Trì muốn đến nhà ăn làm cái gì chứ? Không phải hắn đã tích cốc từ rất rất lâu rồi hay sao? Hay việc ăn uống là thú vui của hắn, ăn uống sẽ giúp hắn bớt nhàn chán hơn?

Hệ thống không nhìn nổi nữa, nó không thể nào hiểu nổi tại sao trước kia lại như bị điên mà chọn y làm kí chủ.

Bây giờ nó hối hận có còn kịp không? Còn có thể trả lại hàng không?

Hệ thống: [ Mong kí chủ thông minh hơn một chút! Nhiệm vụ phụ! Ý chí của thế giới đang thúc đẩy tình tiết ẩn trong cốt truyện, đây cũng là đang giúp ngài.

Còn không mau hoàn thành nhiệm vụ đi.]

Đồ khốn! Chỉ biết bắt nạt kí chủ là giỏi.

Cơ mà ý chí của thế giới này cũng ghê gớm thật, vậy mà có thể tự động thúc đẩy các tình tiết ẩn.

Như vậy hẳn là phải còn nhiều tình tiết ẩn chưa bị đào ra.

Lăng Vân Ninh đứng dậy bước đến gần Vân Trì, y bước đi nhẹ nhàng như một con chuồn chuồn đáp xuống mặt nước vậy.

Dáng người gầy yếu đến mức mảnh mai tựa nữ nhân, y dừng lại trước mặt Vân Trì hai bước để dẫn đường.

Nói thật chứ y đã đến nhà ăn bao giờ đâu mà đòi dẫn đường, dẫn người ta đến thiên đường có được không.

Là đại sư huynh cao cao tại thượng, ai đời lại đi đến nhà ăn trong khi bản thân đã tích cốc chứ.

Hệ thống: [ Kí chủ, xin đừng quên ngài có bổn hệ thống.]

Nếu mày không nhắc thì tao cũng chẳng muốn nhớ đến mày.

Lăng Vân Ninh bất mãn nghĩ, song y cũng không làm được gì.

[ Đưa bản đồ đây! Nếu không đừng hòng mong ta hoàn thành nhiệm vụ.]

Hệ thống bất đắc dĩ phải tải lên bản đồ, lại dặn dò y đủ đường mới dám lặn mất.

Không còn cách nào khác, nó sợ kí chủ ngốc nghếch nhà mình đi lầm đường lạc lối.

Nó cũng không nói cho kí chủ rằng nam chính cũng đang ở nhà ăn, nếu ba người họ gặp nhau nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Có khi còn kiếm được chút điểm thù hận ấy chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.