Gặp Quỷ – Hồng Đường

Chương 37




“Chúng ta thử đi… được chứ?” Tiêu Linh hỏi như vậy. Âm cuối nhấn nhá như đang hỏi. Âm thanh của người này, trong bóng tối, luôn luôn dễ nghe, có năng lực đầu độc lòng người.

Chu Hoàn nhìn anh, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Tiêu Linh hít một hơi, một hơi rất sâu, Chu Hoàn cảm giác được, bởi thắt lưng cậu đúng lúc kề sát phần bụng ngực, lúc hít thì hõm vào, lúc thở ra thì lại phình lên, phối với đầu mày hơi nhắn lại, trông như hơi ảo não.

Cậu hỏi vì không rõ: “Thử cái gì?”

Tiêu Linh kiên trì tới cùng.

Chu Hoàn chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó là tiếng cửa bị đóng lại.

Lúc cậu ngã vào trên giường, Tiêu Linh đang giữ tư thế quàng thắt lưng, đặt ở phía trên anh.

“Thì thử một chút, khó chịu thì dừng…” Tiêu Linh thấp giọng nói.

Chu Hoàn giờ mới hiểu Tiêu Linh muốn thử cái gì. “… Chờ, chờ một chút!”Lại là một nụ hôn nồng nhiệt. Cứ hôn mãi trượt xuống hầu kết, tiếng nói của Chu Hoàn bị lấp kín lại.

Tay Tiêu Linh vững vàng ghìm trên thắt lưng cậu, giống như đang đo đạc, sờ nắn xoa bóp trên phần eo gầy gò ấy.

Da thịt dán với nhau, cảm xúc ấy làm Chu Hoàn kinh hãi – chết tiệt! Tự lúc nào bị anh sờ vào trong rồi?

Đối với Tiêu Linh mà nói, chuyện này chẳng khó khăn gì, áo phông mặc nhà của Chu Hoàn quả thực khắp nơi đều là khe hở khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa.

Vừa mỏng, vừa rộng thùng thình, cánh tay nhấc lên là có thể thấy vùng nách non mịn, góc độ tốt còn có thể coi nhũ tiêm nhạt màu cổ áo cũng có chút biến dạng, lúc khom lưng, vòm xương quai xanh, đến ngay cả phần trong ngực cũng sẽ lộ ra hết càng miễn bàn tới bây giờ – không biết là mồ hôi hay là giọt nước từ tóc nhỏ xuống do chưa lau khô, làm chiếc áo phông mỏng manh cũ kỹ thấm ướt, mềm như vậy… Tiêu Linh cảm thấy mình mỗi lần nhìn người này mặc áo phông – có thể nhịn tới hôm nay cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi.

Người đang chiếm ưu thế dùng toàn bộ chi dưới quấn chặt cái chân đang đạp vùng vẫy.

Cách lớp vải, tính khí của người đó dán qua, bị ma sát đến mức nóng bóng.

Hỗn đản, hỗn đản!

Chu Hoàn xấu hổ, da mặt muốn bị thiêu cháy, cơ thể vừa tắm rửa xong lại toát ra từng tầng mồ hôi, cách hơi nước ấy, tay Tiêu Linh đang tỉ mỉ mơn trớn cả người.

Trong nền bóng đêm hun hút này, cảm giác không thể khống chế thân thể mình thực sự rất gay go.

“Làm tình… Chu Hoàn, chúng ta thử đi, dù sao cũng phải bước đến bước này… Coi đi, em cũng không phải không thích…” Tiêu Linh nhỏ giọng nói, khác hoàn toàn so với hành động chuyên chế, giọng nói mềm đến mức như mèo con đang hừ hừ, giống như muốn chứng minh cái gì đó, hạ thể còn cọ cọ như làm nũng, nhưng ngay sau đó, cái tay kia lại chuẩn xác vân vê nhũ châu của cậu.

Thân thể Chu Hoàn giật bắn lên.

“A!!!… … Làm gì!”

Tiêu Linh ngậm lấy môi cậu, dùng trọng lượng toàn thân đè lên cậu, nụ hôn tỉ mỉ vẫn đang ra công ra sức công chiến cùng với cái tay chết tiệt kia, động tác khước từ của Chu Hoàn, xem ra càng như mời gọi, thoạt nhìn như đang khoát lên đầu vai đối phương vậy.

Cứ hôn dần xuống dưới, lướt qua chiếc cằm, vòm xương má xinh đẹp, hầu kết nhô nhô, xương quai xanh hom hõm… Mãi đến bên nhũ tiêm mềm mại kia.

Khi dùng đầu lưỡi liếm, dùng bờ môi mút, dùng hàm răng cọ nhẹ… Chu Hoàn phát ra tiếng nức nở thút thít, cơ thể cũng mềm đi, trực giác lực eo giảm xuống.

Chỗ đó của cậu… quả là rất mẫn cảm.

Tiêu Linh dùng tay kia xoa lên tính khí Chu Hoàn, chỉ nhẹ nhàng đụng vào, vật ấy đã run rẩy kịch liệt.

“A…”

“Thích không?” Tiêu Linh duỗi người, quan sát vẻ mặt Chu Hoàn, tay vẫn cứ liên tục hoạt động.

Quần áo Chu Hoàn bị cuộn lại để dưới cổ, vừa vặn lộ ra hai đầu nhũ đầy đặn bị chà đạp, chỉ là trong bóng đêm này, căn bản không nhìn được màu đỏ bừng ban đầu, đến ngay cả vòng eo trắng nõn cũng chỉ có màu nhàn nhạt, thực sự là đáng tiếc…

Nghĩ như vậy, Tiêu Linh nhớ tới sau lần đầu tiên anh hù cậu trong Hắc ám chi lữ, đôi lông mi đen kịt rũ xuống của đối phương, cùng đuôi mắt nhợt nhạt nổi lên vệt đỏ ửng…

Chu Hoàn thở phì phà phì phò, thiệt giống như chưa tỉnh táo được khỏi trận tập kích bất ngờ.

Cho dù chọc cậu tức, cậu chẳng chẳng biết.

Chuyện này không phải trong tiểu thuyết hay viết sao?

Thân thể con người là khó nhịn khi bị trêu chọc nhất, chỉ cần anh lại dùng thêm sức…

Nghĩ đến Chu Hoàn sẽ vừa xấu hổ vừa sợ hãi chôn dưới thân mình lộ ra một mặt phong tình bí ẩn nhất… Tiêu Linh cả người oanh một phát như bị thiêu cháy.

Anh dằn lòng, cởi chiếc áo phông trên người mình…

“Ai u!! A…”

Trong nháy mắt vải vóc che lên mắt, Tiêu Linh như bị ném đi, ngay sau đó trên lưng trúng một đạp.

“Hỗn đản!” Chu Hoàn vội vàng đứng lên, vừa sửa sang quần áo vừa đạp thêm vài cái.

“A, au au! Em cũng độc ác quá đi!” Tiêu Linh che thắt lưng ngồi xổm xuống.

“Đáng đời! Ai bảo, ai bảo, ai bảo anh cái kia… đáng đời!” Chu Hoàn mặt tức đến mức đỏ bừng, càng nghĩ càng chưa đã nghiện, lại cho thêm vài phát.

Tuy chưa đi giầy, nhưng mấy đá ấy đều đá vào cùng một chỗ, thương tổn chồng chất, Tiêu Linh đau đến nỗi ho khù khụ.

“Khụ khụ! … Anh động, cũng là cố sức… để em, khụ khụ, thoải mái… Sao em lại dữ như thế! Tiêu Linh bụm eo, đợi đến khi đạp hết mới xả giận, “Cũng đã xác định quan hệ rồi, còn không cho chạm, hơn nữa, vừa rồi không thoải mái sao?!”

Chu Hoàn trên mặt nong nóng, thở phì phì mắng: “Ai biết, anh như vậy…” Nói đến mắc nghẹn, ngẫm lại mới tìm ra một ví dụ thoả đáng: “Ai biết anh cứ như vừa mới được phóng xuất…”

“Được, thì đúng là vừa mới phóng xuất, về mặt đói khát anh thừa nhận, nhưng nếu không phải anh thích em, cũng sẽ không muốn làm cùng em!” Tiêu Linh càng nghĩ càng tủi thân, “Cùng đàn ông, anh cũng là lần đầu thôi. Cũng khẩn trương… Nhưng không phải cũng làm những bước đó sao? Dù là tìm một cô gái, người ta cũng không thể cả đời chỉ vẽ kế hoạch chứ?”

Tranh chấp với Chu Hoàn, cũng là lần đầu tiên.

Người ta nói chuyện này, đang có hứng mà bị người giẫm đạp, đổi lại là ai ai cũng tức, nhỡ đâu sau này bị liệt thì xong.

Nghe anh phản bác, Chu Hoàn cũng mơ hồ, mặt như muốn sung huyết, ***g ngực phập phà phập phồng, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.

– biết tôi sợ bóng tối anh còn chọn lúc này để làm?

– dù là con gái, tôi cũng là người ở trên chứ! Ai muốn bị đè đâu!

– không nghe lời đã bắt đầu bổ tới, tôi đá? Tôi đá coi như xong đấy, không thì tôi đã đạp một phát giữa háng, cho nửa người dưới không thể tự đảm đương nữa!

Những điều trên, mãi Chu Hoàn mới nghĩ tới khi chuyện đã qua đi thật lâu.

Gi ờ đây, cậu chỉ có thể ngây ngốc đứng trong bóng đêm, nhìn từ trên cao xuống, không có lời gì để nói.

Kỳ thực Tiêu Linh cũng chột dạ, sau đó cũng không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không biết là ai, ngủ một giấc cũng hoạt tinh (1)… Không chừng đang mộng cái gì, đã nghẹn đến như vậy rồi còn…”

(1) hoạt tinh là tinh tự chảy ra khi bị kích thích. Theo Tiêu Linh thì là hoạt tinh, vì ảnh kích thích Chu Hoàn nên cậu mới xuất.

Ở trước mặt tên hỗn đản này, cậu đã mất mặt vô số lần, nhưng cũng không mất mặt nhiều bằng cái lần vào sáng sớm đó – bởi vì giấc mơ *** đãng kia, cậu thế mà lại di tinh(2), còn bị bắt gặp đúng lúc nữa.

(2) di tinh là tinh xuất bình thường do túi tinh đầy tràn. Theo Chu Hoàn thì là di tinh, vì cậu không biết mình bị kích thích nên mới xuất.

Buổi sáng nồng nặc mùi dịch thể tựa hồ lại quay về, Chu Hoàn thầm nghĩ tìm một chỗ trốn đi, thế nhưng… Chung quanh đều là màn đêm đen kịt, cắt điện chết tiệt!

“Hỗn đản!” Chu Hoàn nhảy xuống giường, dáng vẻ bất hoà.

Đêm nay kỳ dị như thế, nhất định bởi vì cắt điện đáng ghét, màn đêm dễ làm nảy sinh mờ ám nhất, chỉ cần kéo rèm cửa ra là được rồi.

Ánh trăng sáng soi rọi vào, thanh lọc tâm hồn của hỗn đản!

Tiêu Linh thấy cậu muốn kéo rèm cửa sổ, thầm thấy không tốt!

Dù là mùa hè đi nữa, lượng điện dùng lớn, chẳng có lý do gì khống chế điện của cả khu này, kỳ thực đợt ‘mất điện’ này là do con người làm ra, nếu Chu Hoàn kéo rèm cửa ra là có thể phát hiện, chỉ có nhà cậu mất điện mà thôi.

“Chu Hoàn!”

“Đừng nói chuyện với tôi!”

“Anh sai rồi còn không được sao.”

“Đừng đụng vào tôi!”

Rèm cửa sổ co kéo giữa hai người, lúc thì mở lúc thì rũ.

Đồng thời, ngoài cửa sổ hiện lên tia chớp sáng nhoáng, động tác của Chu Hoàn tức thì cứng ngắc, Tiêu Linh đang muốn hỏi, chỉ nghe tiếng “ì ùng”, rồi tiếng sấm vang lên.

“A!” Chu Hoàn kêu lên sợ hãi, nhất thời quên mất quyền cướp giật rèm cửa, chỉ nhanh chóng che lấy lỗ tai.

Tiêu Linh thấy nhìn thế là đủ rồi.

“Thật chưa gặp qua người nhát gan như thế, sét đánh cũng sợ.”

Nhưng mà đúng là trời giúp mình rồi… Tiêu Linh thầm thở phù một hơi.

Chu Hoàn bụm lỗ tai, không dám thả lỏng, rồi lại nhịn không được cãi lại: “Chỉ là quá thình lình… Bị doạ một trận thôi.”

Tiêu Linh từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, “Ừ, thời tiết rởm, sét đánh cũng không chịu nhắc một tiếng, coi đã doạ đến Tiểu Hoàn của chúng ta rồi.”

Cuối cùng, rèm cửa sổ cũng không bị kéo ra, hơi ẩm man mát ngâm ngấm vào qua khe cửa thuỷ tinh, bóng cây lắc lư như muốn báo một cơn mưa to xối xả.

Có thể là bị Tiêu Linh chọc cười, Chu Hoàn từ từ buông tay, “…” Vừa định mở miệng nói, ngoài cửa sổ lại có một tiếng sấm vang lên, Tiêu Linh che lên lỗ tai Chu Hoàn trước.

Tiếng sấm lớn hơn vừa rồi rất nhiều, kể cả che lỗ tai cũng có thể cảm giác được, giống như là muốn xẻ đôi lòng người, đầu giường bên cạnh cũng rung lên theo.

Tiếng sấm chưa ngưng, nước mưa đã đổ xối xả, mấy chiếc xe chạy nhanh dừng gấp vang lên tiếng phanh ken két như bị hoảng sợ.

Mưa mang theo từng đợt gió cuộn trào giống như nắm tay của người khổng lồ nhào lên cửa sổ thuỷ tinh, cửa sổ nhà bên cạnh chưa chốt chặt, bị gió ào lên bật ra, đập bùm bùm lên tường, còn thổi rơi mấy chậu hoa, trong phòng càng tối đen, Chu Hoàn cũng không ồn ào muốn kéo rèm cửa ra nữa, cứ thành thành thật thật mặc Tiêu Linh bụm lỗ tai, tựa vào lòng người đằng sau.

Tiêu Linh nhẹ giọng cười, chờ tiếng mưa rơi ít hơn chút liền buông tay ra. Nhưng Chu Hoàn lại nắm lấy, im lặng hỏi: đi đâu?

“Đi lấy nến.”

“À.” Chu Hoàn mới buông tay ra: “Nến… Lần trước đã không tìm thấy rồi.”

“Có thể tìm được.” Tiêu Linh đắc ý cười cười, một cánh tay lẻn vào khoảng tối dưới giường, lấy ra cây nến lần trước mất điện bị anh giấu dưới đó.

Thấy anh bày ra một đám sáng như biết ma thuật, Chu Hoàn kỳ quái ‘ơ’ một tiếng, nhưng không chút nào hoài nghi dụng tâm đen tối của người nọ.

Lại còn là một ngọn nến thơm, mùi hoa hồng dại dễ chịu, ngọn lửa lại nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, chỉ có thể đốt được ra mùi hương ấy, chẳng có chút tác dụng nào tăng ánh sáng lên cả.

“Ngọn nến này, thật có tình cảm ả.” Tiêu Linh nhìn chằm chằm vào thân nến, dây leo giống như bức phù điêu.

Chu Hoàn bĩu môi: “Em trai tôi xuất ngoại về cho đấy, không nghĩ tới, hàng nước ngoài lại chẳng dùng được như thế.”

“Còn có em trai.”

“A… sau khi bố tôi tái hôn, con của mẹ kế mang theo đấy.”

“À.” Tiêu Linh không hỏi lại, lâu như vậy cũng chưa thấy Chu Hoàn nhắc tới, hiển nhiên đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể. “Không còn ngọn nến nào khác sao?”

“Có.” Chu Hoàn đáp, “Nhưng đều là loại này… nó cho một cái hòm nhỏ.”

“Ở đâu, anh đi tìm.”

Hết chap 37


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.