Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 92




Tô Duyệt ngước mắt nhìn Ninh Duệ Thần, không biết lúc này trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.

Khóe môi gợi cảm nhếch lên nụ cười dịu dàng, nụ cười này cho dù là người vô cùng tức giận cũng sẽ hòa tan thành nước trong khoảnh khắc.

Ý cười trên khóe môi dần dần tăng thêm, dựa vào sự hiểu biết của Tô Duyệt sau nhiều ngày sống chung với người đàn ông này, cô biết nụ cười này càng sâu... ừm, đã có người phải gặp xui xẻo lớn rồi.

Còn Mộ Dung thiếu gia thì điều tra sâu hơn về luật sư Ninh, nhưng cũng chỉ biết thủ đoạn của anh ở trên giới kinh doanh, còn chuyện liên quan đến Tô Duyệt, hiển nhiên vẫn chưa rút kinh nghiệm từ chuyện lần trước.

"Chúng ta vẫn nên về nhà thôi." Tô Duyệt nói.

Nhưng không đợi luật sư Ninh mở miệng can ngăn, Mộ Dung Bạch đã chen vào nói, "Tiểu Duyệt, trở về sớm như vậy làm gì, cùng đi tản bộ đi."

Tô Duyệt trầm mặc.

Gió biển thổi lất phất, ba người sóng vai đi trên bờ biển, Ninh Duệ Thần tự nhiên ôm eo Tô Duyệt, Mộ Dung Bạch đi bên trái Tô Duyệt, dường như không hề để ý chuyện này.

Mộ Dung Bạch là ai? Khả năng lý giải cùng khả năng khuyên bảo bản thân khác với người bình thường, trong nháy mắt khiến anh ta sinh ra ý nghĩ rốt cục cũng bước từng bước cùng Tô Duyệt.

Trong hồ nhỏ, từng chiếc từng chiếc thuyền gỗ đang từ từ chèo đi, ngồi bên trong toàn là các cặp đôi, ánh mắt Ninh Duệ Thần lóe lên, dịu dàng nói với Tô Duyệt, "Có muốn ngồi thuyền không?"

Tô Duyệt liếc nhìn Ninh Duệ Thần, khẽ gật đầu.

"Anh đi tìm chỗ, đứng đây đợi anh." Ninh Duệ Thần vuốt chóp mũi Tô Duyệt một cái liền xoải bước rời đi, thậm chí không chút ngần ngại chừa không gian cho hai người.

Tô Duyệt xoay người, hai tay tuỳ ý đặt trên lan can, nhìn người đàn ông bị bóng đêm dần dần che lại.

Mặc dù không làm gì, trong lòng Mộ Dung Bạch vẫn cứ kích động, gió biển thổi đi nha, thật sự vô cùng thoải mái.

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên phát ra từng tiếng vang, Tô Duyệt theo bản năng che lỗ tai, ngước mắt lên thì liền nhìn thấy nhiều pháo hoa nở rộ lóng lánh trên bầu trời.

Lông mi dài rất có quy luật chớp chớp theo tiếng pháo, trong đầu đột nhiên nhớ lại đã từng có người bịt lỗ tai của cô, cùng cô xem pháo hoa.

Hình như lúc đó cô còn có chút ngà ngà say nói tràng giang đại hải, đáng tiếc cô đã quên mất mình nói gì, chỉ nhớ rõ là Ninh Duệ Thần vẫn luôn ở cùng cô.

Ý cười trên khóe môi Tô Duyệt càng lúc càng sâu, trên đời này thật sự có một người như vậy, chỉ cần nhớ tới chuyện liên quan tới anh, nhớ tới tất cả những chuyện làm cùng nhau, cho dù chỉ lơ đãng nhớ tới thôi, cũng sẽ không tự giác mà nở nụ cười.

Mộ Dung Bạch đứng ở một bên nhìn nụ cười thản nhiên ánh lên mặt biển và trong pháo hoa của cô gái bên cạnh, cũng không nhịn được mà nhếch miệng.

"Vợ, tới đây đi!" Không đợi Mộ Dung Bạch đẩy mạnh tình cảm của hai bên, Ninh Duệ Thần vẫy vẫy tay với Tô Duyệt.

Tô Duyệt đi xuống bến tàu, thuyền đáp bên một tấm ván gỗ ở bên bờ, Tô Duyệt đi qua tấm ván gỗ đi đến bên Ninh Duệ Thần, Mộ Dung Bạch cũng đi theo sau, còn đôi mắt thâm sâu lặng lẽ lóe lên.

Trong lúc Mộ Dung Bạch đi đến tấm ván gỗ sắp bước lên thuyền thì Ninh Duệ Thần đột nhiên chèo thuyền, một đầu của tấm ván gỗ... liền trực tiếp rơi xuống sông.

"Bùm!"

Tiếng cơ thể người rơi xuống nước trong chốc lát vang lên sau tai Tô Duyệt, người lái thuyền nghe tiếng vội vàng cử người nhảy xuống cứu, Tô Duyệt cũng yên tâm quay đầu đi.

"Vừa rồi lấy cớ đến nơi này, về sau không nên như vậy, hơn nữa, dường như chân của anh ta không tốt lắm..." Tô Duyệt không đành lòng nói, mặc dù Mộ Dung Bạch cố gắng che dấu, nhưng cô vẫn phát hiện Mộ Dung Bạch đi khập khiễng.

Ninh Duệ Thần liếc nhìn sau lưng, đang muốn lên tiếng, giọng của Mộ Dung Bạch bỗng nhiên truyền đến, "Tiểu Duyệt, chờ tôi, tôi nhất định... nhất định sẽ cho em một nụ hôn nóng bỏng!"

"..." Tô Duyệt trầm mặc lần nữa, hoàn toàn không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.

Đôi mắt thâm sâu lóe lên ánh sáng hứng thú khó hiểu, khẽ mỉm cười, "Ừm, được, tất cả nghe theo em."

Thấy Ninh Duệ Thần đồng ý, Tô Duyệt cũng yên tâm. Anh nói là làm, về điểm này Tô Duyệt rất hiểu.

Như Tô Duyệt suy nghĩ, Ninh Duệ Thần quả thực nói là làm, nhưng ở phương diện tình địch này, đặc biệt là kẻ địch, vậy thì lại là chuyện khác rồi.

"Tiểu Duyệt, lại đây."

Ninh Duệ Thần đứng lên, kéo Tô Duyệt đi vào trong khoang thuyền, trên bàn là thức ăn được dày công sắp xếp, hai ly rượu đỏ mờ mờ ảo ảo ở trong ánh nến càng lộ vẻ mập mờ, gió nhẹ khẽ phất lên, mặt biển truyền đến từng cơn sóng nhẹ, trầm lắng mà khàn khàn, khiến trái tim Tô Duyệt cũng lay theo tiếng sóng.

Bàn ăn sắp xếp rất độc đáo, một bữa tối dưới nến hai người ngồi đối mặt nhau, hai ngọn nến song song đặt ở hai bên, thế nhưng Ninh Duệ Thần lại ngồi bên cạnh Tô Duyệt.

"Như vậy sẽ gần em hơn." Ninh Duệ Thần dùng giọng nói trầm lắng nói ra lý do.

Ánh nến chập chờn, làm nổi bật gò má nho nhỏ mà trắng nõn của cô gái trước mặt, cuối cùng nhịn không được nữa, cánh tay cường tráng vươn ra kéo cô gái vào lòng.

Cái thìa bạc được cô gái cầm cũng theo đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Không biết vì thân thể đột nhiên nghiêng sang bên hay là vì cái khác, Tô Duyệt chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, mùi hương chỉ thuộc về người đàn ông lấn áp tất cả mùi nước biển trong khoang thuyền, chỉ còn lại mùi bạc hà trên người anh.

Hơi thở bá đạo tươi mát chuyên thuộc về người đàn ông.

Tô Duyệt lại vô thức ngửi ngửi.

Dường như phát hiện ra động tác của Tô Duyệt, khóe môi gợi cảm dưới dưới sống mũi anh tuấn không nhịn được nhếch lên.

Nhưng động tác nhỏ này lại có thể vô cùng kì diệu dẫn dắt tiếng lòng của anh.

Cả một đời của anh xem như đã thua trong tay cô gái này rồi.

"Tiểu Duyệt, ngày mai anh phải đi thành phố F."

"Vâng." Tô Duyệt đáp một tiếng, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lại không nhịn được rụt vào trong lòng anh, dường như muốn tìm ấm áp nơi anh, càng nhiều càng tốt.

"Tại sao lại giống mèo con thế." Ninh Duệ Thần không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Bất chấp sự trêu chọc của người đàn ông, Tô Duyệt vẫn cứ cọ cọ người anh, Ninh Duệ Thần vỗ vỗ cái mông của cô, "Đừng cọ nữa, anh sợ anh sẽ không nhịn được."

Còn thái độ Tô Duyệt lại khác thường, cũng không vì lời nói mập mờ không rõ mà dừng động tác lại, ngược lại càng cọ nhanh hơn, Ninh Duệ Thần cũng chỉ có thể để tùy cô, tay lại không an phận động đậy, xuyên qua lớp vải mỏng vuốt ve thịt mềm bên hông Tô Duyệt.

"Nghe thấy rồi!" Tô Duyệt đột nhiên nói, trong giọng nói kia, rõ ràng hàm chứa ý cười.

"Hửm?" Ninh Duệ Thần nhíu nhíu mày, không hiểu ý của Tô Duyệt.

"Em nghe thấy tiếng tim đập của anh."

Cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Tô Duyệt đang nằm sấp đang trên ngực mình lắng nghe.

Ý thức như vậy, khiến cho nhịp tim của người đàn ông càng đập nhanh hơn.

"Sao lại muốn nghe tiếng tim đập vậy?"

"Không biết, anh mới nói sắp phải đi, em đột nhiên muốn nghe một chút, cảm thấy vô cùng an tâm, như vậy lúc anh không ở bên cạnh em, chỉ cần nhớ lại tiếng tim đập này, thì sẽ không cảm thấy trống rỗng nữa." Tô Duyệt chân thành nói, vẫn cứ nằm trên ngực người đàn ông, hận không thể đem tiếng tim đập âm vang có lực này khắc vào trong đầu mình.

Nét mặt nghiêm túc, giọng điệu như đứa bé kia lại khiến trong lòng Ninh Duệ Thần dâng lên một chút yêu thương, một chút khó chịu.

"Tiểu Duyệt."

"Hửm?"

"Anh xin lỗi." Ánh mắt sâu thẳm nhìn Tô Duyệt, giọng nói rất thấp nhưng lại có sự chắc chắc nào đó, "Sau này anh sẽ ở mãi bên cạnh em."

Hôm nay có Tô Duyệt, anh không muốn có cuộc sống như trước kia, muốn vứt bỏ tất cả thế lực ở nước Mĩ, kể cả một mặt hắc ám dơ bẩn kia.

Anh chỉ muốn làm một người chồng của cô.

Thân phận của anh, cho dù thế lực kia đại biểu nhiều hơn nữa, anh cũng không muốn.

Anh chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn ở Lạc thành, có một công việc ổn định, cho nên những ngày này, anh mới thật sự quan tâm đến công việc, anh muốn ổn định ở Lạc thành, muốn như thế này sống hết đời với Tô Duyệt.

Nhưng nếu công việc thật sự bận rộn, phải thường xuyên đi công tác, vậy anh sẽ không chút lưu tâm mà từ chức, mở một công ty luật sư ở Lạc thành, thuê mấy luật sư trẻ tuổi, nếu cần phải ra toà, vậy để bọn họ đi là được rồi.

"Nhưng nếu sau này e phải đi nơi khác phỏng vấn, rời khỏi anh mấy ngày, thậm chí phải ra nước ngoài, vậy phải làm sao đây?" Tô Duyệt dùng giọng điệu đùa giỡn hỏi.

Người đàn ông ấm áp bá đạo này, nhất định sẽ nói với cô cố gắng hết sức thoái thác đừng rời khỏi Lạc thành phỏng vấn.

Nhưng nếu đúng như cô suy nghĩ, trong lòng cô sẽ có chút khổ sở, dù sao đây là mơ ước cô muốn theo đuổi nhất, nếu anh thật sự hiểu cô, hẳn nên giúp đỡ cô, mà không phải khuyên cô từ bỏ.

Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn Ninh Duệ Thần, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thoải mái, trong lòng lại rất mong đợi đáp án của anh.

"Anh sẽ luôn luôn đi theo em, em đi đâu, anh sẽ đi theo đó." Trong giọng nói trầm thấp mang theo nghiêm túc khiến người ta không thể bỏ qua. Thời gian con người sống ngắn ngủi như vậy, lại không tránh khỏi sẽ lưu lại rất nhiều tiếc nuối. Còn anh, chỉ muốn mỗi một phút mỗi một giây đều ở chung một chỗ với người phụ nữ anh yêu nhất.

Có chút tiếc nuối cũng có thể trở thành tiếc nuối, nhưng với Tô Duyệt, anh không muốn và cũng không thể lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.

Trên đời này, không có gì có thể chia rẽ hai người, về điểm ấy, Ninh Duệ Thần anh rất chắc chắn và tin tưởng.

Một dòng nước ấm đột nhiên tràn vào trong lòng, cố nhịn nước mắt muốn rơi xuống, Tô Duyệt ngước mắt lên, cười cười chọc vào bộ ngực Ninh Duệ Thần, "Anh không sợ bị người ta nói là vợ quản nghiêm à?"

"Vợ quản nghiêm có cái gì không tốt?" Ninh Duệ Thần hếch mày, giọng nói kia ngược lại lộ ra vẻ anh vô cùng phấn khích, bắt lấy tay cô gái, đặt ở trên môi hôn, đôi mắt thâm sâu sáng ngời trông suốt nhìn Tô Duyệt.

Nhưng ngay sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, nét mặt bình thản của người đàn ông đột nhiên vô cùng uất ức, cực kỳ giống con vật nhỏ đáng thương.

"Nhưng đi theo em anh sẽ không có việc làm, vợ à, em phải nuôi anh đó."

Tô Duyệt nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ đầu Ninh Duệ Thần, làm bộ ho hai tiếng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói, "Được, nếu anh không ăn nhiều lắm, vậy em gắn gượng làm việc nuôi anh."

Trong mặt hồ yên ả, người đàn ông ngồi trên thuyền nhỏ nghe thấy lời này, ánh mắt càng phát sáng, cho dù ngân hà bắt đầu khởi động cũng không sánh bằng ánh sáng trong mắt anh.

Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn, người đàn ông vốn còn đang uất ức, khóe môi bỗng nhiên gợi lên một nụ cười vui vẻ khiến anh quyến rũ mờ ám hơn, anh cúi người xuống, nói thật nhỏ bên tai Tô Duyệt, "Anh ăn em là được rồi."

Thâm thúy nhìn người trong ngực, cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người, nuốt trọn âm thanh 'ưm ưm' vào miệng.

Bóng đêm gợn sóng, thuyền gỗ mang theo sắc xuân mê người, ở trên mặt biển lẳng lặng nhấp nhô, nhấp nhô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.