Gặp Được Tình Yêu Đích Thực

Chương 86




Khi Tô Duyệt trở lại công ty thì bị kêu vào phòng làm việc, một người đã lâu không nhìn thấy đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô.

Chừng như đến khi Tô Duyệt nhìn rõ thì người nọ cũng đồng thời xoay người lại nhìn cô.

Phương Vận.

"Lần này trong thành phố chuẩn bị cử hai nữ biên tập đi đến thành phố A tham gia theo dõi thực địa lần đầu, biên tập Phương đã đề cử cô, Tô Duyệt, cô có muốn đi không?" Lý Thần đi đến bên người Tô Duyệt hỏi.

Tô Duyệt nhíu mày, nhìn về phía Phương Vận vẫn luôn cười nhạt với mình, trong lòng cảm thấy như bị gai đâm.

Thấy Tô Duyệt vẫn do dự, Phương Vận khẽ cười một tiếng, nghịch sợi tóc sau đầu, dung mạo đoan trang, trong sự thân mật lại mang theo hơi thở khiếp người, "Biên tập Lý, thành phố đã gửi danh sách người được chọn xuống, hơn nữa biên tập Tô cũng là người do tôi đề cử, nếu biên tập Tô không đi, vậy chẳng phải là tôi không được lòng người rồi hay sao? Biên tập Lý, dù cho cô có bất mãn thế nào thì cũng không thể làm khó người ta trong việc này được."

Trong giọng nói của Phương Vận mang theo ý cười, tựa như đang nói giỡn, nhưng ý bức người trong đó lại vô cùng rõ ràng.

Câu hỏi của Lý Thần dành cho Tô Duyệt là muốn để tự cô lựa chọn, nhưng sau khi Phương Vận giải thích xong thì ngược lại lại thành sếp xấu bắt ép nhân viên phải đi.

Nhưng là một biên tập đã có nhiều năm bồi dưỡng kinh nghiệm, đương nhiên Lý Thần sẽ không dễ dàng bị Phương Vận chọc giận mà mất đi lý trí, lạnh lùng nhếch mày, "Ồ? Làm khó người khác sao? Biên tập Phương, sao tôi nghe nói Tô Duyệt ở công ty của mấy người làm bài phỏng vấn về nhà sinh vật học đến cuối cùng vạch trần trước mặt chính quyền thành phố mới có thể truyền ra?"

"Bài phỏng vấn này tôi vừa mới đọc qua rồi, chất lượng không thua kém bất kỳ một nữ biên tập nào, nếu không phải có người cố ý chèn ép thì sao suýt bị bác bỏ được?"

Lý Thần sắc bén nhận xét, mặc dù không trực tiếp chỉ mặt nói Phương Vận làm, nhưng ý này không cần nói cũng biết.

Phương Vận nghe vậy cũng không giận, tiếp tục duy trì nụ cười nhạt, nhìn về phía Lý Thần, "Biên tập Lý nghi ngờ tôi gian lận sao? Nếu đúng vậy thì sao tôi phải khổ sở đề cử Tô Duyệt cho lần này, vì sự sáng tạo của cô ấy sẽ vượt qua tôi ư?"

Lý Thần nhún vai, tay phất một cái, "Vậy tôi cũng không thể biết được, nhưng việc lần này nhất định phải để Tô Duyệt gật đầu đáp ứng mới được, nếu cô ấy không đồng ý, vậy thì lần này chính quyền thành phố e rằng phải để biên tập Phương tự mình đổi người tiến cử khác rồi." Giọng điệu vẫn lạnh băng mà sắc bén.

Cô chọn người từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, cho nên ban đầu chọn Tô Duyệt không tiến hành phỏng vấn là vì cô đã sớm âm thầm quan sát Tô Duyệt rồi. Không chỉ là nữ biên tập của Lạc thành, chỉ e là nữ biên tập của cả nước, bất kể có nổi danh hay không thì cô cũng đã điều tra vô cùng tỉ mỉ, sau đó đưa ra một kết luận, Tô Duyệt là một viên ngọc thô được cô đánh giá cẩn thận nhất.

Trên thế giới này, những biên tập có tài năng như cô nhiều vô số kể, nhưng vẫn chưa có người nào bị cô đào bới tỉ mỉ mà vẫn được coi trọng cả, chỉ có duy nhất một người là Tô Duyệt mà khi cô phải vắt óc nghĩ kế làm thế nào để mới được Tô Duyệt tới thì người ta lại tự mình đưa tới cửa rồi.

Bởi vậy Lý Thần càng thêm tin tưởng, Tô Duyệt nhất định sẽ được cô bồi dưỡng thành tài.

Nhưng những điều này cô chỉ suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không để cô bé này phát hiện ra.

Hôm nay có người khiêu khích Tô Duyệt, cho dù đây là một cơ hội rèn luyện hết sức có lợi, nhưng Lý Thần vẫn nghĩ nên để Tô Duyệt cảm nhận trước đã.

Mặc dù cô không biết cụ thể giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, nhưng một núi không thể có hai hổ, Tô Duyệt xuất sắc như vậy, Phương Vận chắc chắn đã chèn ép cô ấy mới khiến cho con bé rớt đài nhanh đến vậy.

Mà bây giờ Phương Vận lại tìm tới cửa, từ góc độ của Tô Duyệt suy xét thì cơ hội lần này, nếu cô đã không muốn đi, vậy thì không đi cũng được.

Mặc dù có hơi đáng tiếc.

"Tô Duyệt, cô có muốn đi không?" Lý Thần hỏi lại lần nữa, hiển nhiên cô cũng giao quyền chủ động cho Tô Duyệt.

Tô Duyệt cắn môi dưới, im lặng, Lý Thần cũng không ép cô, cho cô thời gian suy nghĩ.

Phương Vận ngồi trên ghế sô pha, cũng không nóng giận, cặp chân thon dài bắt chéo, hơi nghiêng người, một bộ dáng ưu nhã thư thái điển hình.

Nhưng trong lòng của cô ta cũng đang suy tư, rốt cuộc Tô Duyệt có đi hay không?

Trước kia, Tô Duyệt không biết chuyện của cô ta và Thanh Dương, vậy thì dựa theo tính tình của Tô Duyệt, cho dù cô biết mình cố ý đối phó với cô, thì cũng sẽ kiên quyết lựa chọn đối đầu trực diện, nhưng hôm nay cô ta là nhân tố quan trọng phá vỡ gia đình của cô, còn Tô Duyệt lại không có chút biện pháp nào với cô ta, e rằng giờ đây Tô Duyệt vốn không muốn thấy cô ta nữa rồi.

Tô Duyệt.... sẽ đi sao?

Phương Vận vỗ nhẹ lên bộ sườn xám trên người mình, cô ta thật sự có chút mong chờ đáp án của Tô Duyệt.

Thời gian im lặng chậm rãi trôi qua trong phòng làm việc, Phương Vận và Lý Thần cùng suy đoán đáp án của Tô Duyệt, các cô ai cũng không đoán ra giờ phút này Tô Duyệt đang nghĩ gì.

"Đối tượng phỏng vấn lần này là ai?" Qua một lúc lâu, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Lý Thần, Tô Duyệt lạnh nhạt lên tiếng.

Tô Duyệt hỏi như vậy thì chứng tỏ cô đã đồng ý đi rồi.

Lập tức có hai tầm mắt của hai người phụ nữ cùng nhìn về phía Tô Duyệt.

Trong mắt Lý Thần hiện lên vẻ kinh ngạc lại xen lẫn vài phần vui mừng, còn Phương Vận liếc nhìn Tô Duyệt lập tức cúi đầu xuống, trong đôi mắt kia lại hiện lên chút khó hiểu.

"Là thị trường hiện giờ của thành phố A - La Thanh Vân, anh ta vốn là phó thị trường thành phố Bắc Kinh, năm nay vốn thăng làm thị trưởng, nhưng bỗng nhiên lại chủ động xin đi giết giặc đến thành phố A, cũng hứa hẹn trong vòng ba năm sẽ đưa thành phố A lên thành thành phố có nền kinh tế vô cùng phát triển." Lý Thần giới thiệu đơn giản một chút, dừng một chút, lại nói, "Tô Duyệt, hãy quý trọng cơ hội rèn luyện lần này thật tốt đấy."

"Tôi biết rồi." Tô Duyệt thản nhiên trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Vận, cằm khẽ nhếch lên, khóe miệng khẽ cong, "Cám ơn biên tập Phương đã đề cử."

Nếu Phương Vận đã cho cô cơ hội rèn luyện tốt như vậy, thì sao cô lại không nhận nó cơ chứ?

Sở dĩ cô lựa chọn từ chức cũng không hoàn toàn là vì muốn trốn tránh Phương Vận, mà là ở đó đã không còn phù hợp để cô phát triển nữa rồi.

Khi cô vừa mới bước chân vào xã hội, cô có nhu cầu muốn tiếp tục làm công việc cô yêu thích, hơn nữa chèn ép mới khiến cô càng có thêm cơ hội phát triển, huống chi khi ấy cô không có lựa chọn nào khác.

Nhưng hiện giờ, nơi đó đã không còn khiến cô thấy được không gian để phát triển nữa, môi trường làm việc cũng không được tốt lắm, cộng thêm chuyện lần này của Phương Vận mới khiến cô đưa ra quyết định từ chức, đi đến môi trường phát triển tốt hơn.

Mà hôm nay, nếu Phương Vận đem cơ hội này tới cho cô, cô ném đi chẳng phải vô cùng đáng tiếc à?

Phương Vận càng chèn ép cô, thì cô càng muốn nỗ lực phát triển hơn, đối đầu trực diện, nói cho cô ta biết người nhà họ Tô tuyệt đối không mềm yếu cũng như không dễ dàng lùi bước!

"Đã như vậy thì tôi đi trước đây, biên tập Tô, tôi rất mong đợi lần hợp tác tới của chúng ta, hi vọng biểu hiện của biên tập Tô sẽ không khiến người khác thất vọng." Phương Vận đứng dậy, cử chỉ và hành động ưu nhã rất thỏa đáng, nhưng nụ cười đoan trang này trông kiểu gì cũng chả thấy có điểm thật lòng.

"Đương nhiên sẽ không."

Phương Vận khẽ mỉm cười, nét mặt khó lường, "Như vậy là tốt nhất, trong đài còn có việc, tôi xin đi trước."

"Đi thong thả, không tiễn." Còn chưa chờ Tô Duyệt mở miệng, Lý Thần đã hạ lệnh đuổi khách, cơ thể cũng không di chuyển, hiển nhiên là vẻ mặt cô đến từ đâu thì cút về nơi đó đi.

Phương Vận cũng không thấy ngượng, lả lướt rời khỏi phòng làm việc.

"Đứng ngơ ở đấy làm gì nữa, còn không mau về làm việc đi!" Phương Vận vừa đi khỏi, Lý Thần liền lạnh giọng nói với Tô Duyệt, trực tiếp ném một đống tài liệu cầm trong tay cho Tô Duyệt, "Những thứ này cô nghiên cứu cho kỹ đi, lông còn chưa mọc đủ đã muốn bay lên rồi, thật là không biết tự lượng sức mình!"

Tô Duyệt vững vàng nhận lấy chồng tư liệu, cũng không tức giận, cười ngọt ngào với Lý Thần, "Vâng, biên tập Lý, tôi sẽ lập tức đi làm việc ngay."

"Ừ, đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi không muốn nghe thấy bất cứ tiếng ồn nào, còn nữa, giúp tôi pha một ly cà phê, không đường." Lý Thần không thèm ngẩng đầu lên ra lệnh.

"Vâng." Tô Duyệt dễ chịu đáp lại, trước tiên đi ra ngoài đặt tài liệu lên bàn, sau đó pha cho biên tập Lý một tách cà phê.

Đợi đến khi Tô Duyệt quay lại chỗ ngồi của mình, lúc này mới phát hiện có một bức thư bên ngoài không có bất kì dấu bưu điện nào đặt trên bàn mình.

Trực giác thứ nhất của Tô Duyệt cho biết đây chắc chắn là của người đàn ông nhàm chán ngày ngày đưa hoa hồng tới đây.

Giơ tay lên, không thèm nhìn lấy một cái chuẩn bị ném đi, nhưng Tô Duyệt lại do dự một lát, lỡ như cô đoán sai thì phải làm sao.

Nói không chừng đây là thư của Triệu Tuyết Nhu gởi cho mình…

Tâm tư xao động, Tô Duyệt thu tay lại, xé miệng thư, lấy vật trong đó ra.

Ngay khi nhìn thấy thứ bên trong phong thư, Tô Duyệt liền sững sờ một chút.

Đây là một tấm hình.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng sóng vai cùng một nơi, cô gái lẳng lặng đứng, nụ cười trên khóe môi lạnh nhạt mà xa cách, người con trai lười nhát tựa trên lan can, trên khuôn mặt không có bất kì biểu hiện gì, sau lưng họ là một hồ nước lăn tăn sáng lấp lánh, ánh mắt trời vàng óng chiếu sáng phía sau lưng hai người, tuy không có cử chỉ thân mật nào, nhưng từ trong ánh mắt cũng như hành động ăn ý của hai người cũng không khó đoán ra quan hệ giữa bọn họ.

Còn người đàn ông này, Tô Duyệt rất quen thuộc.

Ninh Duệ Thần.

Sau bức ảnh có ghi thời gian, tính một chút cũng biết là của mười một năm trước.

Mười lăm tuổi, năm tháng ngây thơ trẻ trung.

Trong đầu cô cảm thấy như có vật gì đó mạnh mẽ nện xuống, Tô Duyệt thấy trước mắt tối đen, cô vội vã vịn vào cái bàn, nhưng vẫn lảo đảo vài bước.

"Tô Duyệt, cô làm sao vậy?" Đồng nghiệp bên cạnh vội vàng vịn lấy Tô Duyệt, để cô ngồi xuống.

"Lá thứ này là ai mang tới cho tôi vậy?"

"Là tôi, lúc sáng đi lấy đồ, quầy lễ tân nói cô có thư, nên tôi liền nhận lấy mang lên đây, Tiểu Duyệt, sao vậy?"

"Không sao." Tô Duyệt lắc đầu, nhăn mi lại, sắc mặt kém hơn lúc nãy rất nhiều.

Nhìn đôi nam nữ trong tấm hình kia, trong lòng Tô Duyệt cảm thấy rất đau, trong khoảng thời gian ngắn cô không có cách nào thừa nhận được.

Cô không chấp nhận được không phải vì cô ghen ghét đố kị gì, dù sao lúc còn trẻ ai chưa từng nói chuyện yêu đương?

Nhưng trong tấm hình này lại đủ chứng minh, trước đây Ninh Duệ Thần vốn không phải là Gay.

Như vậy, vì sao Ninh Duệ Thần phải gạt cô?

Trong lòng Tô Duyệt bỗng cảm thấy sợ hãi, khiến cô vô cùng khó chịu.

Cô thậm chí đã từng thấy may mắn khi gặp được Ninh Duệ Thần lúc anh vẫn là Gay, tựa như người đàn ông Ninh Duệ Thần này tồn tại chính là vì để chờ đợi cô vậy.

Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của tấm hình này lại khiến tất cả những suy nghĩ của cô đều đổ bể hết.

Bực bội vò đầu, Tô Duyệt không được nghĩ lung tung, có lẽ tất cả cũng không như mày tưởng tượng đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.