Gả Tam Thúc

Chương 4-6




Chương 4

“Oanh muội muội!”

Diệp Thăng đó kêu lên thất thanh. Trong chốc lát tình thế cấp bách đã gọi cả xưng hô trước đây.

Tiếng muội muội này làm Chu Oanh nghĩ đến dưỡng phụ, nghĩ đến dáng vẻ ôn hòa mặt mày ngậm cười lúc dưỡng phụ đề cập đến Diệp Thăng, nghĩ đến sau khi dưỡng phụ mất thì vị Diệp cửu gia này mặc đồ tang khiêng áo quan vì dưỡng phụ không có con trai. Nể mặt chút tình cảm này, bước chân không di chuyển.

Thoáng nén xuống sự hoảng loạn và phẫn nộ nơi đáy lòng, nàng cố gắng bảo mình bình tĩnh lại.

Quách Chỉ Vi thấy cuối cùng nàng cũng bằng lòng ở lại thì thở phào một hơi, thấy hai mắt Diệp Thăng phiếm hồng vẻ mặt kích động, biết có vài lời nếu nàng ấy ở chỗ này thì sợ rằng hai người không tiện nói. Quách Chỉ Vi bèn muốn lui ra ngoài: “Hai người trò chuyện đi, ta…”

Đột nhiên cổ tay căng cứng, Chu Oanh bắt lấy nàng ấy thật chặt, mắt nhìn chằm chằm nàng ấy không hề chớp mà nói: “Chỉ Vi, muội cứ ở đây!”

Quách Chỉ Vi nhìn về phía nàng, bỗng nhiên giật mình. Chu Oanh vẫn là Chu Oanh đó, nhưng chẳng biết tại sao lúc này bị nàng nhìn như vậy lại có một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu làm quanh người nàng ấy đều rét lạnh.

Quách Chỉ Vi không dám đi, khuôn mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn cam đoan với Chu Oanh: “Ta sẽ ở đây, không đi đâu cả, tỷ đừng lo lắng, Oanh tỷ.”

Chu Oanh buông lỏng tay ra, Quách Chỉ Vi bước nhanh ra phía sau giá sách kia.

Nàng ấy vừa mới đi, Diệp Thăng đã tiến lên trước một bước. Chu Oanh vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng một đôi mắt trong suốt nhìn hắn ta chằm chằm. Áp lực của Diệp Thăng đột nhiên tăng lên, lui về phía sau một bước một cách thông minh.

“Oanh… Cố, Cố cô nương, lần trước trong nhà nhờ cậy thím nhà họ Địch tới cửa…”

Chu Oanh cụp mắt, giọng nói hòa hoãn hơn: “Diệp công tử, mọi chuyện đã có trưởng bối trong nhà làm chủ, không tới lượt hai ta nói.”

Diệp Thăng suy sụp siết nắm tay, miệng mấp máy, dùng rất nhiều sức lực mới có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh để nói, “Ta chỉ muốn hỏi… Bản thân nàng thì sao? Nàng nghĩ như thế nào?”

“Từ trước đến nay Cố hầu gia mạnh mẽ, ngài không nhìn trúng ta, ta không trách ngài. Ta chỉ muốn biết, Oanh… tấm lòng của Cố cô nương thế nào? Nàng cũng không tán thành sao? Hay là… nàng bằng lòng giống ta?”

Chu Oanh vừa định nói thì bên ngoài cánh cửa nối liền với thư các và phòng khách nhỏ truyền tới tiếng gõ cửa cốc cốc, có một cô gái lo lắng nói: “Chỉ Vi, Oanh tỷ, các người làm gì thế? Lấy trà mà lâu như vậy?”

Quách Chỉ Vi luống cuống, vội vàng nói: “Đừng! Quỳnh Phương, Oanh tỷ, Oanh tỷ…”

Nàng ấy nhìn về hướng Chu Oanh theo bản năng, đối diện với ánh mắt của Chu Oanh thì vội vàng chuyển đề tài: “Ta, là ta! Váy ta bị bẩn, không thể gặp người khác, các người mau gọi Mạn Nhi trong phòng ta về lấy một cái mới tới để ta thay!”

Bên kia, Diệp Thăng dường như hoàn toàn không nghe được tiếng của người ngoài, đôi mắt đỏ của hắn ta vẫn nhìn chằm chằm Chu Oanh, tiếng nói khàn hơi nghi ngờ: “Nàng giữ đạo hiếu cho sư mẫu và thầy, trước sau hết ba bốn năm, kỳ thực ta vẫn luôn nhớ nàng. Lần trước ở Địch gia, ta và các ca ca của Địch gia đi qua vườn hoa, xa xa nhìn thấy nàng và các cô nương khác cùng vui đùa, ta liếc mắt đã nhận ra nàng, trái tim của ta…”

Chu Oanh nghe thấy lời này càng nói càng quá đáng, lúc này mặt mày trở nên lạnh lẽo, trách mắng: “Diệp công tử nói năng cẩn thận!”

Lại bảo: “Mặc dù câu hỏi của huynh kỳ lạ nhưng nếu ta không trả lời huynh thì lại có vẻ là ta do dự. Bây giờ ta sẽ cho huynh đáp án.”

“Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có bất kỳ ý nghĩ gì với huynh, chỉ coi huynh là một học trò bình thường của cha ta.”

Nàng nói rất trịnh trọng, Diệp Thăng há miệng, kinh ngạc rồi một lát, không nói được một chữ.

Chu Oanh khẽ cười: “Ta sẽ nhớ kỹ ân tình Diệp công tử chịu tang cha. Đồng thời công tử chớ nói bừa nữa. Huynh biết tính khí của tam thúc ta không tốt, nếu để thúc ấy biết…”

Đến đây nàng không còn lời nào để nói nữa, phúc thân rồi đi ra khỏi cửa.

Quách Chỉ Vi sợ đến hoa dung thất sắc: “Chờ chút!”

Lúc này mà mở cửa thì không phải là khiến người bên ngoài đều biết Diệp công tử ở đây ư?

Đầu ngón tay trắng nõn của Chu Oanh phủ ở trên cửa, giọng nói thật thấp, dịu dàng bảo: “Diệp công tử, hành động hôm nay của huynh không thích hợp, trì hoãn tiếp nữa thì mặt mũi của Quách gia để đi đâu?”

Lời nói này rất nặng. Khuôn mặt của nàng chắc chắn là nghiêm khắc không cần phải nhắc đến nữa. Mà nếu việc này truyền ra ngoài, thiếu gia và tiểu thư của Quách gia hợp mưu đưa người đàn ông bên ngoài vào trong viện quấy rầy tiểu thư nhà khác thì thanh danh này chắc chắn sẽ không dễ nghe.

Sắc mặt Diệp Thăng thay đổi liên tục, ánh mắt hắn ta uể oải nhìn cô nương trước cửa kia. Nhìn chân mày lá liễu tinh xảo, gương mặt nhẵn mịn như nước, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi đẹp tuyệt trần của nàng, không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không xinh. Nha đầu quen biết trước kia đã biến thành dáng vẻ diễm lệ vô song như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

Lần trước trên yến tiệc của Địch gia, hắn ta cùng mấy vị công tử đi ngang qua hoa viên, vừa nghe được nàng và các cô gái xúi giục đùa giỡn thì đỏ mặt thì thầm “Có hoa thì hãy cứ ngắt, chờ đợi không hoa mới bẻ cành không…”

Người đó, cảnh đó rơi ở trong đáy lòng, không quên được nữa rồi. Sau khi trở về, hắn ta trằn trọc, không màng cơm nước. Cộng với những ký ức đã qua ấy, nhớ tới sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của nàng khi còn thơ bé, tính tình dịu dàng e thẹn của nàng, nếu có được người vợ như thế thì há chẳng phải là điều may mắn nhất trong kiếp người ư?

Ánh mắt dần dần mờ nhạt, hắn ta không nhìn rõ khuôn mặt đẹp đẽ như tuyết ấy, sự việc đã đến nước này, hắn còn có gì để hy vọng xa vời nữa?

Ngay trong ánh mắt lạnh như băng của nàng, Diệp Thăng chật vật trèo ra từ cửa sổ.

“Nhị cô nương, nô tỳ mang quần áo tới rồi!”

Chu Oanh quét về phía Quách Chỉ Vi, người phía sau vô cùng xấu hổ túm lấy váy trên người mình. Chu Oanh không để ý đến sự khó xử của nàng ấy, nhấc tay mở cửa đi ra ngoài.

Các cô gái ở bên ngoài đã chờ đến sốt ruột từ lâu, nhao nhao lại gần hỏi. Khóe miệng Chu Oanh ngậm nụ cười, chỉ là sự vui vẻ không lan được đến mắt, trỏ về Quách Chỉ Vi tiến thoái lưỡng nan ở phía sau: “Các người hãy hỏi nàng ấy đi.”

Từ trước đến giờ nàng là cô nương dịu dàng, đây là lần đầu tiên Quách Chỉ Vi trông thấy một mặt khác của nàng. Lạnh như băng, tàn khốc, không nể mặt, cực kỳ giống An Bình Hầu.

Chu Oanh dẫn Lạc Vân quay về thượng viện, tươi cười hầu ở bên Trần thị, mặc cho Quách Chỉ Vi có nháy mắt ra hiệu với nàng như thế nào cũng không để ý tới nữa.

Lúc trở lại phủ An Bình Hầu thì trời đã tối rồi, Trần thị bị mọi người mời không ít rượu nên Chu Oanh tự mình đỡ nàng ấy vượt qua Thuỳ Hoa Môn, gió lạnh thổi làm Trần thị run rẩy. Chu Oanh vội vàng nghiêng người sang chắn gió cho nàng ấy.

Trong gió lạnh, mùi thơm cơ thể chỉ có ở thiếu nữ tràn vào chóp mũi càng thêm tinh thuần. Trần thị híp mắt quan sát Chu Oanh, nghĩ đến những lời khen không ngớt miệng của những người đó hôm nay, đáy lòng Trần thị cũng sinh ra ít cảm giác tự hào, lập tức buột miệng nói: “Oanh nha đầu quả thật đã lớn rồi, hiếm có lại còn hiếu thuận. Tương lai ai có được mỹ nhân biết nóng biết lạnh như con chẳng phải là có phúc bằng trời ư?”

Chu Oanh bị nàng ấy nói thì mặt đỏ tới mang tai, nào dám tiếp lời ngay trước mặt hạ nhân, cúi đầu nói qua loa: “Nhị thẩm chậm thôi, đường trơn lắm.”

Nàng cũng mơ hồ nghe vài thái thái hỏi thăm nàng, lâu không ra khỏi cửa, lần này mới tham gia vài bữa yến tiệc lại gặp phải nhiều phiền phức thế này. Trong đầu Chu Oanh vô cùng phiền não. Thực ra nàng vẫn chưa muốn lấy chồng, sự từng trải khi còn bé làm suy nghĩ của nàng nặng nề hơn so với các cô bé khác, nàng rất sợ thời gian lang bạc kỳ hồ, khó khăn lắm mới có cái cảng tránh gió như thế, nàng không muốn nhanh như vậy đã lại phải đối mặt với một hoàn cảnh lạ lẫm khác.

**

Hôm nay Cố Trường Quân trở về sớm, tiết trời lạnh, sắp cuối năm trong thành bắt đầu cấm đi lại ban đêm nên rất ít người còn vòng vo bên ngoài. Xe ngựa lái vào ngõ Thanh Liên, Bắc Minh đang ngồi đằng trước kêu ngừng xe.

Cố Trường Quân nghe hắn do dự nói: “Hầu gia, Diệp cửu gia ở phía trước.”

“… Nhìn dáng vẻ thì hình như đang say.”

Cố Trường Quân trầm mặt xuống, đưa tay vén rèm xe.

Diệp Thăng chỉ mặc chiếc cẩm bào mỏng manh, trên vạt áo màu xanh nhạt dính bẩn một mảng rượu, mặt hắn ta đầy vệt nước mắt, quỳ phịch một tiếng ở trước xe.

“Cố hầu gia, Cố tam thúc!”

Âm điệu của hắn ta mang theo tiếng khóc nức nở kéo dài. Mấy chàng thanh niên cách đó không xa chạy tới, vẻ mặt lúng túng hành lễ với Cố Trường Quân rồi bèn kéo Diệp Thăng: “Diệp cửu đệ, đệ say rồi, không được làm loạn, Cố hầu gia đang nhìn đấy!”

Người đang nói chính là Quách Duệ – tam ca của Quách Chỉ Vi. Hôm nay hắn ta có lòng tốt nhờ muội muội đưa Diệp Thăng vào, vốn muốn tác hợp để người có tình thành một đoạn giai thoại, ai ngờ hoàn toàn không phải vậy, tiểu thư Cố gia chẳng những không cảm động, ngược lại còn trách hắn ta và muội muội. Diệp Thăng say mèm ở trên yến tiệc, làm trò cười cho thiên hạ. Bây giờ hắn ta đang hối hận không thôi, nào đoán được Diệp Thăng này bề ngoài là giai công tử nhanh nhẹn mà tửu lượng lại kém đến thế.

Nếu dạy hắn ta nói ra ba chữ “Cố tiểu thư” để người khác nghe thì không phải là làm bẩn danh tiếng khuê nữ nhà người ta một cách triệt để ư?

Vả lại Cố hầu gia đối diện trước mắt chính là hạng giết người không chớp mắt không nói chuyện tình cảm. Vẻ mặt Quách Duệ khó xử, cùng vài người bạn đỡ lấy Diệp Thăng, cười nói với Cố Trường Quân: “Xin lỗi vì đã cản đường của hầu gia. Hôm nay Diệp công tử uống nhiều rượu nên đi nhầm đường, bọn ta sẽ dẫn hắn đi.”

Cố Trường Quân lãnh đạm gật đầu một cái, bỏ rèm xuống rồi dặn Bắc Minh lái xe đi.

“Oanh muội muội. . . Ta không tin trong lòng nàng thật sự không có ta… Cố tam thúc, vì sao ngài phải khiến nàng chịu ấm ức, chia rẽ uyên ương… Ta…”

Diệp Thăng thật sự đã say, hắn ta đã không phân rõ cảnh trước mắt là mơ hay hiện thực. Hắn ta có đầy lời không thể nói với người khác giấu trong bụng. Sau khi bị từ chối việc hôn nhân, hắn ta vẫn một mình cất giấu tâm sự, sợ người nhà không vui, sợ người bên ngoài nhìn thấy sẽ chê cười. Hắn ta đã nhịn rất lâu, hôm nay nghe thấy Chu Oanh nói mấy câu tuyệt tình như vậy thì hắn ta hoàn toàn sụp đổ rồi.

Hắn ta chỉ vào xe ngựa của Cố Trường Quân, bắt đầu hùng hùng hổ hổ, đám người Quách Duệ hoảng sợ đến mức đưa tay bịt miệng hắn ta lại, khớp hàm của Diệp Thăng ngậm lại, cắn cho bàn tay Quách Duệ máu me đầm đìa.

Cố Trường Quân trong xe dừng lại, con mắt sâu xa chợt tóe ra mấy đốm lửa.

“Bắc Minh.”

Bên trong xe truyền đến tiếng nói rất thấp. Bắc Minh chấn động toàn thân, biết hầu gia đã không vui rồi.

“Tiễn Diệp công tử đi giúp Quách thiếu gia đi.”

“Đưa danh thiếp của ta tới hỏi xem Diệp đại học sĩ – người đọc sách của nhà họ Diệp đi đâu mất rồi.”

**

Chu Oanh ở bên ngoài phòng khách nhỏ của Cẩm Hoa Đường, nhận lấy áo khoác từ trong tay Lạc Vân, đang muốn cất bước đi ra ngoài thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, nói là hầu gia tới.

Chu Oanh liền vội vàng quỳ gối hành lễ.

Mành vừa được vén lên, Cố Trường Quân đã mang theo khí lạnh đi vào.

Chu Oanh nói: “Tam thúc…”

Cố Trường Quân “ừ” một tiếng, đi ra hai bước lại ngừng lại.

“Đến sau Bách Ảnh Đường đi.”

Chu Oanh ngây ra, Xuân Hi ở bên nháy mắt ra hiệu với nàng, “Hầu gia bảo cô nương đến Bách Ảnh Đường.”

Trong đầu trồi lên vô số nỗi bất an.

Hôm nay là vì chuyện gì thế?

Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện xảy ra ở Quách gia rồi?

Chương 5

Lúc Cố Trường Quân đi ra từ Cẩm Hoa Đường, phía chân trời lại rơi hoa tuyết. Bắc Minh đã cầm chiếc ô trúc xanh thẫm trong tay, giương ở phía sau cho hắn. Tuy thế nhưng vẫn có từng hạt tuyết tung bay ở bên tóc mai và vai hắn, đi tới bên ngoài viện của Cẩm Hoa Đường thì thấy hai thiếu nữ bung dù đứng ở dưới bậc.

Mặt mày Cố Trường Quân hơi nghiêm lại, thấy dưới ô là cái bóng màu trắng pha vàng nhạt, ở giữa ngăn cách bầu trời bay đầy tuyết, nhìn thế nào cũng thấy không chân thật.

Nghĩ đến thiếu niên vừa rồi kêu khóc không ngừng bên ngoài phủ chính là vì người trước mặt, điên cuồng mất hết hình tượng, say rượu thất thố. Bên miệng Cố Trường Quân treo sự lạnh lùng chế giễu.

Ở trong quan trường đã lâu, nhìn quá nhiều đấu đá lợi dụng, âm mưu dương mưu, hắn đã không tin chân tình gì đó từ lâu, chỉ cảm thấy trẻ con nực cười. Nhà họ Diệp mất lòng vua, bị loại ra khỏi trung tâm quyền lực, bây giờ muốn mượn hắn làm cái thang, lại trèo lên non cao lần nữa, nhưng lại dùng biện pháp bỉ ổi như vậy khiến người ta khinh thường.

Chu Oanh cóng đến mức môi trắng bệch, để tỏ sự kính trọng nên nàng vẫn luôn hầu ở bên ngoài. Thấy Cố Trường Quân tới thì vội vàng đẩy ô của Lạc Vân ra, vén váy quỳ gối lạy.

Cố Trường Quân gật đầu, nhận lễ này xong thì lướt qua Chu Oanh, dẫn đầu bước lên thềm đá.

Trong phòng đã đốt chậu than, nến trên giá cắm nến chân cao nổ hoa đèn, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của hắn chiếu vào bình phong. Đi vào mấy bước, hắn cởi áo khoác, chuyển vào trong tay Bắc Minh đi theo phía sau theo thói quen.

Chu Oanh ngớ người ra, túm lấy vạt áo rồi mới quỳ xuống nhận lấy áo khoác đưa tới trước mặt.

Cố Trường Quân ý thức được điều gì, quay mặt lại thì thấy Chu Oanh ôm xiêm y của hắn treo lên trên giá mắc áo trong gian nhà, còn móc chiếc khăn từ trong tay ra cẩn thận lau giọt nước do tuyết tan đọng bên trên.

Chắc là Bắc Minh đã đi pha trà rồi nhỉ?

Cố Trường Quân không hé răng. Cởi hai nút buộc ở cổ rồi tự mình vào phòng trong thay y phục.

Bắc Minh nâng khay vào, thấy Oanh cô nương co quắp đứng trong phòng nhỏ thì đi sang dâng trà rồi thấp giọng nói: “Mời cô nương ngồi, hầu gia đã tới rồi.”

Tiếng nói vừa dứt, Cố Trường Quân liền đi ra từ bên trong.

Hắn thay một chiếc áo choàng thường ngày màu thạch anh với vạt phải làm bằng gấm, trên tóc còn dính nước, chắc là mới rửa mặt.

Vầng sáng hoàng hôn làm khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc của hắn mềm mại đi. Chu Oanh phúc thân rồi lại gọi một tiếng “Tam thúc” .

Cố Trường Quân vẫy Bắc Minh lui đi, ở sau án thư bưng trà lên rồi chỉ vào sập gụ bằng gỗ tử đàn đối diện mà nói: “Ngồi đi.”

Chu Oanh tạ ơn rồi mới cẩn thận ngồi lên đó.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Chu Oanh căng thẳng đến mức tựa như có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của mình.

Cố Trường Quân uống hớp trà, lạnh nhạt ngước mắt lên.

Hắn nhìn về phía nàng, ánh mắt lãnh đạm khẽ ngừng lại giây lát với khuôn mặt tươi cười trước mặt.

Chợt hắn cụp lông mi xuống, trầm giọng nói: “Nói đi.”

Chu Oanh không hiểu nhìn hắn. Hắn gọi nàng tới lại bảo nàng mở miệng trước? Nàng nên bắt đầu nói từ đâu đây?

Chu Oanh giấu nắm tay siết chặt ở trong tay áo, bất chấp mở miệng: “Gần đây thân thể lão thái thái đã tốt hơn nhiều, khẩu vị cũng tốt lên…”

Cố Trường Quân dựa ở trên ghế dựa, nhếch mày liếc nhìn nàng.

Ánh mắt kia giống như một chiếc roi da quất vào trong lòng không nặng không nhẹ. Chu Oanh mím môi.

Đôi môi đỏ mọng tươi đẹp và ướt át bị hàm răng cắn giống như cánh đào hoa bị ai bấm một cái, khôi phục như thường giống như tính đàn hồi của nước.

Cố Trường Quân mở mắt ra, cầm chén trong tay, nhẹ nhàng xoay chuyển. Hơi nước mờ mịt và nhiệt độ nóng bỏng làm lòng bàn tay thấy thoải mái, nắm chặt rồi buông lỏng ra, không biết vì sao lại không được tự nhiên.

Nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió, là An Bình Hầu có thể khiến những nhà giàu có quyền quý đều run sợ. Đừng nói đến Chu Oanh hoàn toàn không dám đối diện với hắn, cho dù nàng dám thì cũng không nhìn ra điều gì từ trên gương mặt thong dong và ánh mắt bình tĩnh của hắn.

Chu Oanh vô cùng rối rắm, giống như có vô số con côn trùng nhỏ đang cắn nàng, chịu đựng hết sức khó nhọc. Đại khái đoán được hắn muốn nàng nói cái gì, bất kể chuyện gì thì chỉ cần hắn muốn biết, sẽ luôn có cách biết được. Mặt Chu Oanh hiện lên vẻ xấu hổ, tay túm làn váy bên dưới đứng dậy rồi quỳ xuống, “Tam thúc, ta… ta sai rồi.”

Cố Trường Quân cười phì một tiếng như có như không, đặt chén ở trên bàn rồi gõ bàn một cái, “Sai ở chỗ nào?”

“Ta… không nên gặp Diệp cửu công tử, lại càng không nên nói chuyện với hắn.”

Cố Trường Quân gật đầu, hình như khen ngợi nàng coi như biết điều. Tiếp theo chân mày hắn cau lại, nói ra lời khiến người ta sợ hết hồn hết vía. “Ngươi muốn lấy hắn à?”

Mặt Chu Oanh đỏ lên, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện phải nói việc khiến người ta lúng túng này trước mặt một trưởng bối khác giới.

Nàng cuống quýt quỳ xuống: “Cháu gái không dám, cháu gái chưa từng nghĩ đến.”

Cố Trường Quân nhặt quyển sách lên từ trên bàn rồi lật ra, lại đóng lại, kéo dài âm điệu và mang thêm vài phần lạnh lùng chế giễu, “Bây giờ có thể ngẫm lại, muốn gả cho hắn không?”

Chu Oanh lắc đầu, nước mắt cũng bị ép ra ngoài. Lúng túng, xấu hổ, hối hận. Mang cái danh Cố tiểu thư, đi sai bước nhầm một bước đều là tổn hại không thể cứu vãn đối với Cố gia.

Nàng nhắm mắt thật chặt, “Không thưa tam thúc! Cháu gái không hề có suy nghĩ gì đối với Diệp công tử, càng không dám làm tổn hại đến thanh danh Cố gia.”

Nàng nên lập tức xông ra khỏi Bách Hương Các, chứ không nên niệm tình xưa gì cả, nghe Diệp Thăng nói những lời không nên nghe.

Người đối diện im lặng một lát, bầu không khí trong phòng ngột ngạt làm người ta hít thở không thông, tấm lưng bên trong áo mỏng của Chu Oanh đã ướt đẫm mồ hôi, áp lực nặng nề trên đỉnh đầu đến từ ánh mắt thâm trầm khó phân biệt của hắn.

Hắn đang quan sát nàng, thăm dò nàng, nghi ngờ nàng, có lẽ cũng đang đánh giá nàng.

Cuối cùng Cố Trường Quân mở miệng: “Nếu sau này còn có chuyện thế này nữa…”

Hắn kéo dài âm cuối, cho nàng cơ hội chủ động tỏ thái độ, Chu Oanh khó khăn nắm chặt lấy cái thang mà hắn đưa tới, “Không có lần sau nữa thưa tam thúc.”

Cố Trường Quân nói: “Đứng lên đi.”

Chu Oanh bò dậy từ dưới đất, cảm giác mình lúc này chật vật như tên hề vậy.

“Tên Diệp cửu công tử này lỗ mãng nôn nóng, không phải người xứng đôi.” Cố Trường Quân ho một tiếng, chậm rãi thu tầm mắt lại, “Lão phu nhân thật lòng thương yêu ngươi đấy.”

Hắn ngừng một lát rồi nói: “Không cần nhắc đến việc này ở trước mặt bà ấy.”

Lời như vậy nói ra từ trong miệng hắn thì coi như rất nặng rồi. Đức hạnh của nàng không tốt, phiền gia chủ tự mình mở miệng mỉa mai.

Chu Oanh lúng túng không còn mặt mũi nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu bái lạy: “Tam thúc, ta biết rồi.”

“Đi đi.” Cố Trường Quân thả người rời đi, hai tay chống bàn đứng dậy, lướt qua nàng đi tới phía trước cửa sổ.

Chu Oanh cáo lui ra ngoài, ở trước cửa mặc áo khoác rồi đi ra khỏi Cẩm Hoa Đường, nước mắt không nhịn được nữa, từng giọt im lặng rơi ở trong tuyết.

Lòng tự trọng bị đánh nát, sự đắc ý và suy nghĩ tự cho là đúng không chịu nổi một kích ở trước mặt Cố Trường Quân. Chu Oanh đau lòng đến mức sắp không nhịn được mà nghẹn ngào, siết chặt nắm tay để mình không phát ra tiếng.

Tia sáng mờ tối, lại phải cố gắng nhìn đường để ngừa cô nương nhà mình trượt chân ở trên mặt băng nên Lạc Vân bên cạnh không hề phát hiện sự khác thường của nàng, còn không ngừng mở miệng nhắc nhở nàng chú ý dưới chân.

Cố Trường Quân đứng ở trước cửa sổ, tuyết rơi lớn hơn, từ tháng Mười trở đi, cứ dăm ba ngày lại rơi một đợt tuyết, mấy ngày nay vẫn chưa dừng lại.

Bắc Minh thõng hai tay đi đến, trả lời: “Hầu gia, Triệu Hi Vương bảo hai người đưa Diệp công tử về, Diệp công tử say bét nhè, không nghe khuyên bảo, có lẽ đã làm loạn không nhỏ…”

Mặt Cố Trường Quân ngưng đọng một nụ cười lạnh.

Bắc Minh lại nói: “Khi đưa danh thiếp của hầu gia đến, Diệp đại nhân nói tạ ơn hầu gia. Còn nói xin hầu gia yên tâm.” Tất nhiên là nhà họ sẽ quản nghiêm, không để Diệp Thăng quấy rầy Cố tiểu thư nữa.

Cố Trường Quân phì một tiếng: “Yên tâm?” Nếu nhà họ Diệp không có ý định làm bẩn danh tiếng cô bé kia, chẳng lẽ thật sự là Diệp Thăng đó vì mê luyến sắc đẹp mà làm chuyện hồ đồ?

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình bóng tuyệt đẹp.

Dung nhan như thế, cũng khó trách.

Mấy năm không để ý mà cô bé con loắt choắt gầy guộc ngày xưa ấy đã duyên dáng yêu kiều trở thành một đóa hoa sen tuyệt diễm. Khóe mắt chân mày không giấu được vẻ quyến rũ. Quỳ trước mặt người, cúi đầu xuống, chiếc cổ trắng tuyết đó…

Cố Trường Quân bắt tay ra sau, mắt nhìn tuyết lớn ngoài cửa sổ im lặng hồi lâu. Bắc Minh sợ quấy rầy suy nghĩ của hắn nên khẽ lui ra ngoài thì mơ hồ nghe bên trong truyền đến một tiếng thở dài.

“Tuyết rơi như vậy, e là điềm chẳng lành…”

Chương 6

Một lời tiên tri.

Năm ngày sau, vô số bản tấu bay đến trên Long Án. Do tuyết rơi thành hoạ, đã có rất nhiều huyện và trấn xuất hiện người chết cóng, tuyết phủ kín nhà cửa, băng tuyết chặn đường cản trở việc cung cấp lương thực trong thành. Quan lại địa phương dâng tấu xin triều đình giúp đỡ.

Cố Trường Quân được lệnh phụ trách các vấn đề cứu trợ thiên tai.

Trước đền Hoàng Thành, những kho cháo đã được dựng lên qua đêm. Hầu như tất cả những người có đầu có mặt trong thành đều lập điểm nấu cháo, An Bình Hầu Phủ chỉ có nhị phu nhân Trần thị một tay lo liệu.

Loại lều cháo này là một nơi thu được danh tiếng tốt, cũng là một nơi để giao lưu. Có không ít cô con dâu đã tập hợp đến mỉm cười muốn giúp đỡ Trần thị.

Có rất nhiều nạn nhân, lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào thành được, giá gạo cao ngất ngưởng, bách tính bán con bán cái cũng không thể kiếm được mấy thăng lương thực, trước mỗi liều cháo đều xếp thành hàng dài, còn có không ít người vì tranh giành vị trí mà đánh nhau. Các lính canh xung quanh đang bận rộn duy trì trật tự, như vậy cũng không thể ngăn cản được đám đông chen chúc xếp hàng, lũ lượt kéo đến trước liều, miệng kêu đói, vội vàng thúc dục nhanh chóng cho ăn.

Trần thị đã mang đến mười tên đầy tớ, nhưng bọn họ đều quá bận rộn, những phu nhân cao quý trước đó nói rằng muốn giúp đỡ, giơ đôi bàn tay tinh tế trắng nõn, mềm mại được chăm sóc kỹ của bọn họ ra để đưa bát thức ăn.

Trần thị mới thở phào nhẹ nhõm, hai phu nhân quen thuộc lại chen vào bên cạnh, mỉm cười chào Trần thị, Trần thị vội lấy lại tinh thần “Ồ, Đỗ tỷ tỷ, Lý Tam Phu nhân, là các người sao?”

Đỗ phu nhân kia xuất thân từ Đỗ đại gia tộc – lễ bộ viên ngoại lang, thân phận cao quý. Trần thị mời nàng ta ngồi xuống, ba người cầm một cái lư sưởi và ngồi gần một chậu than ở phía sau lều bốn mặt gió lùa

Đỗ phu nhân nói, “Việc cứu trợ thiên tai lần này, Hầu Gia phải đi không ít nơi phải không? Nghe nói rằng cuộc hành trình đã bắt đầu từ ngày hôm qua rồi? Lão thái thái sẽ đau lòng chết mất, phải không?”

Trần thị thở dài, “Còn không phải sao? Trời lạnh đất cóng, còn phải đào đường băng chạy đến nơi gặp thiên tai. Mặc dù lão thái thái không đành lòng, nhưng Hầu gia đã được hoàng lệnh đi cứu giúp bách tính, bản thân chỉ có thể ủng hộ.”

Sau vài câu hàn thuyên, Đỗ phu nhân nói: “Đáng lẽ ra ta không nên nói lời này, chúng ta tình tỷ muội nhiều năm, không có lý do gì lại ra mặt cho người khác làm làm khó muội, cũng là thấy Diệp thái thái vô cùng đáng thương, lòng này của ta thật sự không chịu nổi, muội đừng trách, ta chỉ thay mặt bà ấy hỏi một câu, Oanh nha đầu của chúng ta và Tiểu Cửu thật sự không thể nào sao? ”

Nụ cười của Trần thị đông cứng lại. Loại câu hỏi này nàng không dễ trả lời. Trượng phu của nàng là con của thê thiếp, sau khi Lão hầu gia ra đi, không phân nhà đã coi như là Lão thái thái nhân từ rồi, để hai mẹ con nàng vẫn có thể dựa vào cây đại thụ của Hầu phủ mà sống những ngày tháng người trên người ở kinh thành. Nếu như thực sự bổ nhiệm tới đất Thục còn không biết phải chịu biết bao nhiêu gian khổ. Nàng ngoài mặt là phụ trách quản lý trong nhà, nhưng thật ra vào sổ nhập kho, giao nhận đều không đến lượt nàng nhúng tay vào, quản sự và người bên dưới đều là người của lão thái thái. Hầu gia không đề cập đến chuyện thay người, nàng cũng không dám mở miệng nói. Ở trong nhà khách khí kính cẩn với nàng, Hầu gia chịu bỏ chút tâm tư bồi dưỡng con trai Cố Lân của nàng, nàng đã mãn nguyện rồi, sao có thể can dự vào những chuyện đó khiến Hầu gia và lão thái thái không vui chứ?

Nụ cười mập mờ của Trần thị, trong lòng của Đỗ phu nhân cũng biết rõ, chỉ lấy khăn tay ra lau khóe mắt, “Ôi, muội đừng trách tỷ, người đã lớn tuổi rồi nên dễ mềm lòng. Diệp thái thái bí mật đến tìm ta khóc lóc kể lể, bởi vì lần trước, Tiểu Cửu đã đụng chạm đến Hầu gia. Diệp lão gia đã dùng gia pháp đánh người sống dở chết dở. Tuy là như vậy, còn không chịu thôi, khăng khăng nói nếu không phải Oanh nha đầu thì không cưới. Lúc đó Diệp lão gia đã tức giận đến mức tim đập loạn nhịp. Muội nói xem, đây không phải là tạo nghiệt sao? Ta cũng rất xem trọng đứa trẻ đó, hiền lành lễ phép, khôn khéo hiểu chuyện. Đã xảy ra chuyện gì mà làm trái lời gia đình như vậy?”

“Diệp thái thái đau lòng không thôi, giấu lão gia đến cầu xin ta hỏi câu này. Hầu gia không buông tha, chúng ta đều hiểu rằng với điều kiện của Oanh nha đầu thì cho dù làm vương phi trắc phi cũng có thể. Chẳng qua là đứa trẻ đó đã chịu đòn, thương thế nặng, sốt cao không giảm, người cũng mơ hồ, nước cơm cũng không uống, sắc mặt gầy rộc. Hầu gia không có ở nhà, muội phụ trách sắp xếp cho Oanh nha đầu xuất môn, qua rèm thuyết phục đứa trẻ đó một câu cũng được, không cần phải lộ mặt. Tất cả chúng ta đều đi cùng, về danh tiếng sẽ không bị ảnh hưởng… ”

Điều này có nghĩa là muốn nàng giấu Hầu gia và lão thái thái tự ý sắp xếp Chu Oanh đến dỗ dành Diệp Thăng sao? Nói là không lộ mặt, lời cũng nói lên rồi, còn không tổn hại đến danh tiếng sao?

Trong lòng Trần thị lẩm bẩm, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, mỉm cười nói: “Trời lạnh thế này, lão thái thái không thể ra khỏi nhà, nha đầu đó vẫn luôn hầu hạ, không thể thiếu khắc nào được. Hơn nữa tỷ nhìn xem đống việc này của chúng ta. Làm sao có chút thời gian rảnh rỗi nào? Diệp công tử tuổi còn trẻ, nhất thời nghĩ không thông mà thôi. Trong nhà thuyết phục hắn là được rồi. Ai mà không có khoảng lúc hồ đồ chứ?”

Cuộc trò chuyện của Trần thị xoay một vòng, sau đó quay lại nói về chuyện cứu trợ thảm họa. Đỗ phu nhân mấy lần muốn nhắc lại chuyện của nhà họ Diệp nhưng đều bị nàng ấy không mềm không cứng ngăn chuyện này lại.

Trần thị khó khăn lắm mới thoát mình ra được, đang ngồi trên kiệu để quay về liền phàn nàn với bà vú bên cạnh, “… Đây không phải là đào một cái hố cho ta sao? Bảo ta ra mặt giúp đỡ Diệp gia sao? Nghĩ cũng hay thật. Ngươi nghe thử xem, nàng ta nói những lời như vậy. Đâu giống những lời mà nàng dâu cao môn nên nói chứ? Oanh nha đầu có thua kém đến đâu, cũng là tiểu thư đàng hoàng của An Bình Hầu Phủ chúng ta. Diệp gia là cái thá gì chứ, còn muốn dựa vào Hầu gia của chúng ta không buông tay? ”

Dư ma ma thở dài nói: “Còn không phải là thấy Oanh cô nương của chúng ta được nhân nuôi sao? Cảm thấy không quý trọng.”

Trần thị khịt mũi nhẹ một tiếng, cười nói: “Được nhận nuôi cũng là cháu gái của Hầu Gia chúng ta. Lão thái thái thương yêu nàng như vậy. Ai có thể nhìn ra nàng không giống cháu ruột chứ? Nhìn thấy Oanh nha đầu đã mười lăm tuổi rồi vẫn chưa bàn đến chuyện hôn sự, không phải chính là không nỡ, muốn giữ lại thêm hai năm nữa, cũng để chọn lựa nhiều hơn, tìm một cháu rể tốt sao?”

Dư ma ma nhíu mày: “Lão thái thái quả thực là có chút cưng chiều quá rồi.” Còn một câu nữa bà ấy không dám nói. Nếu như của hồi môn của Oanh cô nương dày nặng, được chia nhiều thứ trong Hầu phủ, tương lai thứ mà Lân thiếu gia có thể có được không phải sẽ ít hơn mấy phần rồi sao?

Trần thị về nhà và nói với lão thái thái về việc cứu trợ thiên tai ngày hôm nay. Khi Chu Oanh bưng thuốc bước vào, ánh mắt của Trần thị luôn nhìn chằm chằm vào nàng từ trên xuống dưới. Diệp Thăng đó cũng không phải là tiểu tử không có kiến thức, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi, cũng làm một chủ bộ ở bộ hộ, cũng có chút tài hoa, nếu không, trước đó làm sao đại lão gia có thể coi là đệ tử mình tâm đắc chứ? Chỉ là tài hoa này không lọt được vào mắt của Hầu gia, nhìn cô nương như thế này dường như cũng không quan tâm lắm, cũng không biết sau này sẽ chọn người như thế nào mới hợp với ý của họ.

Cố lão phu nhân uống thuốc xong, liếc nhìn đồng hồ nước, nói: “Trường Quân đã đi hai ngày rồi, cũng không biết tới Di Châu chưa.”

Trần thị nắm đôi tay ngọc ngà lại, nhẹ nhàng đấm chân cho Cố lão phu nhân, “Còn sớm mà, đường không dễ đi, lại mang theo hành lý nặng nề, đi không nhanh. Con thấy hầu gia lần này đến giao thừa mới trở về được. ”

Suy đoán của Trần thị không sai, liên tiếp nhiều tháng, Cố Trường Quân đều bận rộn khắp nơi, triều đình phân bổ tiền bạc và vật tư có hạn. Hắn liền gây quỹ tại địa phương, buộc các chúa địa phương giàu có và béo bở phải mở kho phát lương thực, uy danh dọc đường lan rộng ra ngoài. Những người trước đây không biết tên tuổi của hắn bây giờ cũng đã biết rồi.

Tình hình ở các huyện gần đó đã được cải thiện và các hộ gia đình có nhà cửa bị sập đều được tập trung tái định cư. Cố Trường Quân về Kinh phục mệnh, bước vào An Định Môn của hoàng thành vào sáng sớm ngày 20 tháng 12 âm lịch.

Tình hình thiên tai ở kinh thành không nghiêm trọng, mười ngày sau mới đến Tết, đường phố đã nhộn nhịp hẳn lên.

Ra khỏi cung, Cố Trường Quân vội vàng trở lại Ngõ Nghi Xuân, vừa bước vào viện của Cẩm Hoa Đường đã nhìn thấy hành lang chật cứng người, hầu gái trong phòng của nhị thẩm, nha hoàn của Thanh La Uyển đều đang đợi ở bên ngoài, thấy hắn đến, đều cúi người hành lễ.

Cố Trường Quân không dừng bước chân, trực tiếp đi vào trong.

Tấm rèm khẽ đung đưa, bóng dáng cao lớn của Cố Trường Quân đập vào mắt, lão phu nhân kinh ngạc vui mừng ngồi dậy khỏi giường.

“Mẫu thân an toạ, con trai thỉnh an mẫu thân.” Sau một thời gian dài không gặp, Cố Trường Quân quỳ một chân cúi đầu hành lễ.

Lão phu nhân hàng mi ướt đẫm, vội vàng bảo người đỡ hắn dậy.

Tỳ nữ trong phòng đang dâng trà, bên cạnh lão phu nhân chính là Chu Oanh, người làm tẩu tử như Trần thị lại không tiện đi đỡ. Chu Oanh mím môi, bất lực bước về phía trước.

Nàng giơ tay ra, Cố Trường Quân đã hành lễ xong và đứng dậy.

Một chiếc vòng tay kê huyết thạch chói loà lắc lư trước mắt, treo trên cổ tay trắng gầy một cách trống rỗng. Đầu ngón tay trắng nõn và mềm mại mảnh mai, móng tay không sơn, cắt gọn gàng.

Đập vào mắt chỉ trong chốc lát, Cố Trường Quân liền rời đi trong nháy mắt. Hai mẫu tử ngồi hai bên giường, Trần thị ngồi ở bên dưới, Chu Oanh đứng thẳng bên cạnh.

Cố Trường Quân uống cạn nửa tách trà, nói chuyện với lão phu nhân một lúc rồi cáo lui.

Lão phu nhân bảo Chu Oanh tiễn hắn, ở hành lang, Cố Trường Quân đột nhiên dừng chân, luồn tay vào trong áo choàng và lấy ra một chiếc khăn lụa.

Hắn quay đầu lại, giơ tay đưa thứ đó cho Chu Oanh.

Chu Oanh sững sờ, mắt hạnh trong trẻo đầy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Những bông tuyết nhỏ bé rơi xuống, tiếng gió rất nhẹ nhàng giống như giọng nói trầm thấp của Cố Trường Quân.

“Lần trước, đã móc nó vào áo choàng.” Nửa đường mới phát hiện, liền quấn nó trong một chiếc khăn lụa, tới hôm nay mới có cơ hội trả lại.

Thấy ánh mắt của hắn có chút không kiên nhẫn, Chu Oanh không dám do dự, vội vàng dùng hai tay nhận lấy đồ vật.

Cố Trường Quân nghênh ngang bỏ đi. Chu Oanh đứng một mình dưới bậc thềm, mở lòng bàn tay ra, chiếc khăn tay lụa trắng như sương không tì vết bị gió thổi bay, chiếc bông tai bằng ngọc trai nhỏ nhắn nằm bên trong.

Là thứ mà nàng đã đánh mất không biết từ lúc nào.

Thì ra, lại ở chỗ của hắn sao?

Sông núi xa xôi, hắn đã đi hơn một tháng, vật này vẫn luôn ở trong vòng tay của hắn sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.