Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 19-21 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 19
Cố Trường Quân không biết bản thân tại sao lại muốn trốn chạy, khi hắn nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của nàng nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, ngay lúc đó, hơi thở dường như bị rút hết đi, nàng sầu muộn đến mức không thể thở được, cũng không nói nên lời.
Hắn đứng dưới hành lang một lúc, sắc trời đã nhá nhem tối, mặt trời lờ mờ kéo bóng cây trước cửa dài ra.
Trong căn phòng rất tối, bên trong bức màn rủ xuống, Chu Oanh đờ đẫn mở mắt ra, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Kí ức về ngày hôm nay thật mơ hồ, xâu chuỗi lại cũng không trọn vẹn, nàng chỉ nhớ rằng nàng bước vào căn phòng vắng vẻ ở cuối cùng của nhà họ Trần, sau đó nàng nhìn thấy Cố Trường Quân bước vào với tầm nhìn mờ mịt.
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?
Tầm nhìn mơ hồ, chỉ nhớ được bản thân nhảy bổ vào vòng tay ai, lại bị ai đó kéo cổ tay và đẩy ra …
Đau đầu, bụng dưới càng đau hơn, Chu Oanh toàn thân run rẩy, cuộn mình trong chăn bông cùng với chiếc áo khoác ướt sũng có mùi xa lạ.
Cũng không phải là xa lạ.
Nàng nhớ được mùi này.
Thoang thoảng, bạc hà quyện với hương gỗ trái cây.
Nàng đã được ôm trong vòng tay của một nam nhân đầy mùi này, rất nhiều rất nhiều lần.
Chu Oanh nắm lấy góc chăn bông, nhắm chặt mắt. Nếu không nghĩ tới thì sẽ không thấy xấu hổ như vậy, đúng không?
Làm sao có thể quay đầu lại, làm sao có thể đối mặt với hắn lần nữa chứ?
Nàng không dám suy nghĩ tiếp.
Khi những đám mây kéo đến, bầu trời đã rất tối rồi, Bắc Minh dặn dò, gọi người mang y phục đến, không được làm ầm lên. Bách Ảnh Đường vẫn yên tĩnh như bình thường, Lạc Vân không dám tùy tiện đến gần nơi này, vài lần nàng đến cùng Chu Oanh đều đợi ở bên ngoài, cỗ khí tức người lạ chớ đến gần trên người của Cố Trường Quân khiến nàng ấy cảm thấy rụt rè. Nàng ấy căng da đầu đẩy cửa bước vào, phát hiện trong căn phòng tối đến mức cái gì cũng không nhìn rõ. Trong phòng không có chút ánh sáng, nàng ấy siết chặt bọc vải nhỏ trong tay, ngập ngừng hét lên “cô nương”.
Chu Oanh nghiêng người nằm trong màn, không nói lời nào. Lạc Vân chậm rãi tiến tới trước, giọng nói run rẩy: “Cô nương, người làm sao vậy? Sao không thắp đèn lên?”
Chu Oanh không cách nào trả lời, nhận thấy được Lạc Vân sột soạt sờ soạng dường như muốn thắp sáng chân đèn, nàng đột nhiên ngồi dậy hét lên: “Đừng thắp đèn!”
Dáng vẻ của nàng như vậy, làm sao nhìn Lạc Vân chứ? Làm sao nàng có thể giải thích, tại sao mình lại như vậy?
Lạc Vân hiếm thấy Chu Oanh tức giận như vậy, vội vàng xua tay:
“Không thắp, không thắp, cô nương, Bắc Minh ca bảo nô tỳ mang y phục qua, nói cô nương, người làm bẩn váy ở bữa tiệc, nô tỳ … ”
“Lạc Vân,” Chu Oanh che mặt khó chịu nói, “Ngươi đem quần áo đặt ở dưới chân, sau đó ra ngoài, ra ngoài chờ ta.”
Giọng nói khàn khàn yếu ớt, Lạc Vân nghe bên tai cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không dám hỏi gì.
Lạc Vân chỉ có thể đồng ý. Tim nàng ấy đập như trống đánh. Tiểu thư Lục gia dẫn người cản nàng ấy không cho nàng ấy quay lại viện, nơi mà cô nương đang nghỉ ngơi, nàng ấy đã đoán được là xảy ra chuyện rồi. Nhưng sau đó Hầu gia đến, có Hầu gia ở đó, cô nương sẽ không đến mức chịu thiệt thòi đúng không? Nhưng giọng nói của cô nương vừa rồi âm mũi rất nặng, rõ ràng là đã khóc. Không lẽ là Hầu gia đã trách móc cô nương?
Lạc Vân đợi bên ngoài một lúc thì Chu Oanh mới chậm rãi bước ra.
Ánh trăng mát lạnh chiếu vào gương mặt tái nhợt của nàng, đôi môi nhỏ nhắn không chút máu, đôi mắt vô thần rũ xuống không nhìn về phía Lạc Vân.
Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, chân nàng chợt mềm nhũn ra, Lạc Vân vội vàng đỡ nàng mới tránh cho nàng không ngã trên bậc thang.
“Cô nương, người không sao chứ? Lục tiểu thư đó rốt cuộc đã làm cái gì với người?” Lạc Vân làm sao có thể không lo lắng, những năm này nương tựa vào nhau, nàng ấy sớm đã coi Chu Oanh như người thân duy nhất của mình.
Chu Oanh lắc đầu: “Đừng hỏi nữa…”
Nàng không muốn nói nhưng cũng không thể nói được.
“Đi thôi, nán lại lâu rồi, tam thúc …” Nàng đau đến nghẹn họng khi nhắc đến danh xưng này, cụp mắt xuống cười tự giễu, “Người sắp phiền chán rồi …”
Lạc Vân gật đầu: “Cô nương, người đi chậm lại một chút, không phải đau bụng lắm sao? Người mỗi lần đến tháng đều phải chịu khổ rất lớn, sao tay người lại lạnh như vậy? Cô nương, người có phải là chịu uất ức rồi không? Cô nương…”
Chủ tớ hai người dìu đỡ, dần dần đi xa. Sau cái cây cạnh cửa vòm, Cố Trường Quân lặng lẽ bước ra, hắn nhìn về hướng bọn họ rời đi một lúc lâu, cho đến khi không còn thấy nữa mới đặt chân về viện của mình.
Đẩy cửa ra, bên trong mơ hồ vẫn ngửi thấy được mùi thơm như có như không của nữ nhân, hắn thắp đèn lên thì căn phòng bừng sáng, rèm treo ngay ngắn trên móc vàng, giường trải nệm mới, chăn gối đều xếp gọn gàng đặt sang một bên. Các vũng nước lớn trên mặt đất vừa rồi cũng được lau sạch. Trong căn phòng này, ngoại trừ cái thùng gỗ phía sau bức bình phong nhỏ đối diện với giường thì hầu như tất cả dấu vết từng qua đây của nàng đều đã bị xóa sạch.
Trái tim của Cố Trường Quân rất phức tạp, loại cảm xúc phức tạp này khiến hắn cảm thấy bản thân vô cùng kỳ lạ.
Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, ngồi trên giường một lúc lâu.
Trong lòng đang có ngang vạn suy nghĩ, không biết nên nhớ lại từ đâu, lúc này hắn vô tình quay đầu lại, phát hiện một tờ giấy bạc trên bộ chăn gối ẩm ướt được sắp xếp ngay ngắn.
“Tam thúc, xin lỗi đã làm phiền thúc rồi, sau này, cháu gái sẽ không như vậy nữa.”
Chữ nhỏ cài hoa trên tóc, viết ngay ngắn, nét chữ rất nhỏ, đẹp giống như nàng.
Cố Trường Quân bóp mảnh giấy và im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, dưới ánh nến, bút tích đó đều bị đốt thành tro.
Không nên để lại dấu vết, coi như không có chuyện gì xảy ra, vốn dĩ nên như vậy.
Nhưng Cố Trường Quân dần dần nhận ra rằng, có những chuyện đã xảy ra rồi thật sự rất khó để không quan tâm.
Hắn đến gặp lão phu nhân ở Cẩm Hoa Đường thỉnh thoảng gặp Chu Oanh, nàng rất im lặng, thậm chí còn cố tình tránh mặt hắn.
Dần dần, hắn mê mang, thậm chí bắt đầu không gặp được nàng.
Hai người đều ngầm không nhắc tới chuyện tối hôm đó, lão phu nhân cũng không biết chuyện đã xảy ra ở Trần gia, ngoại trừ gia chủ của nhà họ Trần, đến cả Trần thị cũng giấu giếm, chỉ cho rằng là Chu Oanh thật sự không thoải mái. Mượn xe ngựa của Hầu Gia về nhà trước.
Lần này La Bách Ích rất kín miệng, không nói chuyện này với bất cứ ai, thỉnh thoảng chặn Cố Trường Quân ở Nha Thị, hỏi hắn về tình hình hiện tại của Chu Oanh. Cố Trường Quân đương nhiên sẽ không trả lời. Đến cả hắn cũng không biết cô nương đó gần đây như thế nào.
Ngồi trên giường nhỏ gần cửa sổ của Cẩm Hoa Đường, Lão phu nhân mời Cố Trường Quân uống trà mới. Cố Trường Quân nhấp nhẹ một ngụm, hỏi về bệnh tình gần đây của lão phu nhân.
Lão phu nhân khẽ thở dài: “Xương cốt già này của ta sớm đã không còn ích lợi gì nữa, là Oanh nha đầu không chết tâm, phải ép ta uống cái thuốc đắng chết người đó, phối hợp với Lâm thái y kia. Một già một trẻ lải nhải khiến ta đau cả đầu. Cũng vất vả cho bọn họ, để ta trộm được những ngày này. Từ khi vào xuân, ngày một tốt hơn. ”
Cố Trường Quân im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới đặt tách trà trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Chu Oanh gần đây không thấy nàng ấy hầu hạ ở đây?”
Lão phu nhân cười nói: “Cô nương lớn rồi, sắp đính hôn, chẳng phải vẫn còn thêu giá y sao? Không thể túc trực bên cạnh ta.”
Cố Trường Quân nhíu mày, “Giá y?”
“Còn không phải sao? Xương Bình Hầu phu nhân đã đến đây vài lần rồi, muốn định ngày sớm hơn một chút. Lần trước không phải đã hỏi qua ý của Hầu gia rồi sao? Không phải có biến cố gì chứ?” Lão phu nhân thấy Cố Trường Quân có dáng vẻ không tán thành lắm thì liền trở nên lo lắng.
Cố Trường Quân ngập ngừng một lúc, mơ hồ nhớ ra rằng lão phu nhân trước đó đã đề cập một lần trước mắt hắn.
Thế tử Xương Bình Hầu phủ và dưỡng nữ trong phủ hắn cũng coi như là xứng đôi. Hắn lúc đó đã nói thế nào? Dường như là nói: “Con không có ý kiến, mẫu thân làm chủ là được rồi…”
Một cảm giác buồn bã khó tả bỗng nhiên trào dâng trong lòng.
Cố Trường Quân vén áo choàng xuống: “Mẫu thân, nhi tử xin cáo lui trước.”
Lão phu nhân bảo người tiễn hắn ra ngoài, Cố Trường Quân gặp Bắc Minh đang đợi ở ngoài viện.
“Tuỳ ý đi đi, không cần theo.”
Hắn vứt bỏ Bắc Minh, một mình đi lang thang trong vườn.
Chuyện xảy ra đêm đó chỉ là hành động hồ đồ nhất thời của nàng vì dược tính của thuốc mà làm ra, vốn dĩ không nên để ý. Nhưng sau đó Lâm thái y lại nói những lời đó khiến trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy có chút không chịu được.
Đây là cô nương được nuôi dưỡng trong phủ của mình, nhiều năm như vậy, hắn ngoài chán ghét ra thì chỉ là mặc kệ, hoàn toàn không hề quan tâm nàng sống như thế nào.
Không biết rõ tại sao, trong lòng hắn lại không thể cảm thấy bình tĩnh được sau khi nghe Lâm thái y nói những lời đó?
Ở trong quan trường nhiều năm như vậy, mưu mô thâm hiểm, đấu đá lẫn nhau, vì lợi ích của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, giết người trên chiến trường như ngóe, mang danh lòng dạ độc ác, đã từng bị người ta hãm hại, cũng đã từng hại người khác, hắn sớm đã bị nhuốm đen cả tâm can rồi. Đã bao giờ thử có bất kỳ sự khoan dung và thương hại đối với ai chưa?
Vô tình bước đến trước viện, hắn ngước mắt lên nhìn, giàn hoa tử đằng trải dài khắp mái hiên trên bức tường, trên chiếc xích đu là một thiếu nữ đang ngồi ngắm trăng.
Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều sững sờ.
Chương 20
Chu Oanh đã mười mấy ngày không gặp Cố Trường Quân.
Tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó, chỉ từ những ký ức đứt quãng không nối liền được cũng khiến bản thân nhớ lại mình rốt cuộc có bao nhiêu chật vật.
Sau đó, nàng suy nghĩ kỹ lại, xâu chuỗi tất cả các sự việc đã xảy ra ngày hôm đó, nàng biết rằng vấn đề đến từ ly rượu kỳ lạ không rõ nguồn gốc kia, nhớ rằng cô nương họ Lục kia đã ân cần bằng mọi cách thuyết phục nàng uống nhiều một chút.
Nàng bí mật dò hỏi lai lịch của vị Lục cô nương này, phát hiện cả gia đình của nhà họ Lục đã nhanh chóng biến mất khỏi kinh thành rồi, manh mối hoàn toàn bị mất sạch, nàng không tiếp tục truy tìm tiếp nữa, bởi vì nàng mơ hồ đoán được Cố Trường Quân đã làm điều gì đó bên trong.
Giống như Ninh gia đột nhiên gặp xui xẻo, giống như Diệp Cửu công tử cũng không bao giờ gặp lại.
Càng như vậy, nàng lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Cố Trường Quân vốn đã không thích nàng nhưng lại vì nàng mà gây ra quá nhiều rắc rối như vậy.
Bao nhiêu năm nay, nàng vẫn luôn cẩn thận dè dặt, an phận sống cuộc đời của mình nhưng không hiểu sao chuyện lại không như ý nguyện.
Cố Trường Quân siết chặt tay, ho khan một tiếng, Chu Oanh sửng sốt, như từ trong mộng tỉnh lại, cúi đầu nhún gối: “Tam thúc…”
Cố Trường Quân thờ ơ liếc nhìn căn nhà treo rèm thêu phía sau nàng, gật đầu thấp giọng nói: “Ừ.”
Hắn đứng trước cửa, chần chừ không đi.
Chu Oanh căng da đầu nói: “Tam thúc giờ này qua đây, là…”
Sẽ không phải là cố tình đến đây, còn muốn vào ngồi ngồi một chút đó chứ? Nàng đoán hắn đa phần là sắp cáo từ rồi. Gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, cả hai đều ngượng ngùng, không phải sao?
“Khát nước.” Hắn cụp mắt xuống, giọng nói rất thấp: “Có trà không?”
Thấp đến mức nàng nghĩ rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Chu Oanh kinh ngạc nhìn hắn, dáng người cao lớn đứng dưới cổng vòm, chiều cao gần bằng cổng. Một nửa khuôn mặt của hắn bị che khuất trong bóng đen của mái hiên nhà, vì vậy nàng không thể nhìn rõ hắn đang dùng biểu cảm gì để nói ra câu này.
Không đợi Chu Oanh trả lời, Cố Thường Quân đã sải bước bước từng bước tới trước mặt nàng. Chu Oanh vội vàng tránh ra, Cố Trường Quân lướt qua nàng, ngồi trên ghế đá trong viện.
Trăng sáng hiếm sao, thỉnh thoảng có mấy tiếng bọ kêu ở xa xăm, xung quanh vô cùng yên tĩnh. Chu Oanh cố ý tách ra khỏi đám người trong viện, muốn một mình hóng gió không bị ai quấy rầy, suy nghĩ một chút chuyện trong lòng. Sự hiện diện của vị khách không mời này quá mãnh liệt, đến mức khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn. Chu Oanh quay lại thì thấy hắn đang thản nhiên ngồi ở đó, dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, chờ nàng phục vụ trà.
Trong lòng Chu Oanh không thoải mái nhưng trong phủ này không có nơi nào không thuộc về hắn, bản thân có tư cách gì mà mời hắn đi chứ?
Chu Oanh mím môi cười: “Tam thúc chờ một chút.”
Nàng quay người, bức màn lúc này được vén lên từ bên trong, Lạc Vân bưng khay bước ra, ngạc nhiên nhìn hai người.
“Hầu … Hầu gia?”
Cố Trường Quân hờ hững gật đầu, Chu Oanh cầm lấy khay trong tay nàng ấy, ra lệnh nói: “Rót một tách trà cho tam thúc, Bích Loa Xuân, dùng bộ ấm trà của Lò nung Thiên Thanh đó đi.”
Lạc Vân vội vàng đáp lại. Cố Trường Quân liếc nhìn cái khay kia, thuốc cùng một đĩa bánh hoa quế khác có lẽ là dùng để giảm đắng.
Chu Oanh đẩy dĩa bánh hoa quế lại gần hắn một chút: “Nếu như Tam thúc không chê thì có thể nếm thử xem. Nó được làm từ hoa quế chưa rụng được hái từ năm ngoái và phơi khô.”
Nhớ đến món canh đã bị hắn từ chối kia, nàng chỉ là có lòng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị từ chối.
Cố Trường Quân không nói lời nào, cầm một miếng bánh hoa quế trên tay, nhẹ nhấm nháp một miếng rồi nói: “Không tồi.”
Ngẩng đầu nhìn Chu Oanh đang sững sờ, nói: “Ngồi đi.”
Nàng ngồi đối diện với hắn, lại nghe hắn nói: “Nhân lúc còn nóng uống thuốc đi…… Mấy ngày nay vẫn ổn chứ?”
Chu Oanh cầm bát thuốc, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
“Rất tốt, ta…”
Lạc Vân bưng trà ra, cuộc trò chuyện tạm dừng một lúc.
Sự im lặng càng làm tăng thêm mấy phần ngượng ngùng cho bầu không khí không thoải mái vốn có, Chu Oanh trộm nhìn Cố Trường Quân nhưng lại không nhìn ra cái gì trên khuôn mặt hắn. Hắn ung dung như vậy, không giống như nàng, quá thận trọng đến cử động cũng không dám.
Cố Trường Quân uống hết nửa tách trà rồi đặt chiếc cốc sứ sang một bên, dường như không tìm được chủ đề thích hợp nào, chuyển sự chú ý sang đĩa bánh hoa quế, chậm rãi nói: “Nếu như ít mật ong một chút, hương thơm của hoa quế sẽ càng rõ ràng hơn.”
Hắn đột nhiên nhướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt không kịp né tránh của nàng, “Ngày mai ta mở tiệc mời khách, tiện thể làm vài đĩa rồi mang qua.”
Chu Oanh tim đập loạn nhịp, hai người nhìn nhau, nàng bối rối đến mức không hiểu hắn đang nói gì.
Cũng may Cố Trường Quân cũng không có ý định ở lại lâu, hắn đứng lên, Chu Oanh cũng đứng lên theo, ánh mắt Cố Trường Quân rơi vào bụng dưới của nàng, liếc nhìn một cách cực kỳ cực kỳ nhanh chóng.
“Không cần tiễn.” Hắn nói xong thì chắp tay, chậm rãi bước ra ngoài trong ánh mắt dõi theo của nàng.
Chu Oanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi lại trên ghế đá.
Lạc Vân kinh ngạc: “Tại sao Hầu gia lại đến đây?”
Bao nhiêu năm nay, Hầu gia chưa từng đặt chân tới viện này, chưa từng bước chân vào cổng vòm này.
Hôm nay đột ngột đến, không lẽ thực sự là khát quá muốn uống một tách trà sao?
Lạc Vân không thể nghĩ thông, Chu Oanh càng không thể nghĩ thông. Ngay cả Cố Trường Quân, người đang đi ở bên ngoài, bản thân cũng không thể nghĩ thông được.
Có lẽ chỉ là động lòng trắc ẩn không đáng tiền phải không? Hắn mở lòng bàn tay ra, có vài dấu móng tay in sâu trên lòng bàn tay.
Trong lòng hắn suy nghĩ như thế nào, Chu Oanh không thể nào biết được.
Khi nàng cố gắng muốn lấy lòng hắn, bao nhiêu lần bị hắn vô tình đẩy lùi ra. Bây giờ nàng quyết tâm không đến gần nữa, hắn lại bằng lòng để nàng bỏ ra chút sức lực.
**
Chu Oanh vẫn theo lời làm bánh hoa quế, gói kỹ vào hai hộp thức ăn.
Khi đưa đến trước bàn, Cố Trường Quân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ai đưa đến?”
Bắc Minh cúi đầu: “Là Thiển Nguyệt cô nương của Thanh La Uyển, nói là Oanh cô nương dặn dò đưa tới.”
Cố Trường Quân nhìn những chiếc bánh tinh xảo được sắp xếp gọn gàng đó, đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú.
**
La quốc công phủ, La Bách Ích ở trước cổng lật người xuống ngựa, ném roi trên tay cho người hầu, sải bước đi về phía phòng chính.
Tiếng cười từ nói trong phòng từ xa xa truyền đến, La Bách Ích cắn răng hàm sau, căng da đầu gượng cười. Người hầu vén rèm lên, hắn ngồi đợi trong sảnh nhỏ một lúc, nghe thấy La phu nhân ở bên trong gọi tên mình, mới mỉm cười bước vào, chắp tay hành lễ nói: “Cô mẫu, Mẫn Quận chúa, xin chào.”
“Ồ! La tướng quân của chúng ta đã trở về rồi?”
Ngồi ở trên cùng là đại cô mẫu của hắn ta, Ngô phu nhân La Phù, bên cạnh là một cô nương duyên dáng yêu kiều, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khóe miệng có một đôi má lúm đồng tiền, vị này chính là Mẫn quận chúa Ngô Mẫn Tuệ trong miệng của La Bách Ích.
“Biểu ca thật là xa cách, đâu có ai người nhà mà còn gọi là quận chúa?”
La Bách Ích gượng cười nói: “Đây không phải là tôn trọng quận chúa người sao?”
Một câu nói xong, sắc mặt của Ngô Mẫn Tuệ trầm xuống. La phu nhân quát: “Lại chạy đi đâu chơi vậy? Cả ngày không ở nhà, nếu không phải là ta sai người đi bắt con về đây, có phải lại mấy ngày nữa không thấy bóng người không?”
Nói xong lại liếc nhìn hắn ta và phàn nàn với Ngô phu nhân La Phù: “Cái tên khốn này không nghe lời chút nào, nếu như muội cũng giống như đại tỷ người, sinh được một khuê nữ ngoan ngoãn như Mẫn Tuệ thì có phúc biết bao. Tên tiểu tử khốn này chỉ biết chọc tức muội! ”
Ngô phu nhân cười nói, “Bách Ích là người mà ta đánh giá cao, con người lương thiện lại hiếu thảo, không thể nào sai được.”
Giơ tay ra hiệu với La Bách Ích: “Lại đây, xem cô mẫu mang gì cho con?”
Bà vú sau lưng bước tới trước, đưa ra một cái hộp dài có chạm khắc hoa văn bằng vàng, mở ra trước mặt La Bách Ích, La Bách Ích liếc nhìn qua, nhất thời đôi mắt sáng lên: “Ồ, đây không phải là Đông Doanh Kiếm sao?”
Lập tức rút ra vung lên trời hai lần, nhướng mày, cuối cùng cười thật lòng nói: “Vẫn là cô mẫu hiểu con. Mấy ngày trước nhìn thấy một cái ở nhà người ta, còn đang nghĩ cũng tìm người làm một cái chơi.”
La phu nhân và Ngô phu nhân nhìn thấy hắn ta chơi đùa với kiếm, không khỏi sợ hãi, sợ thanh kiếm có thể quét trúng hắn ta.
La phu nhân hét lên: “Được rồi, xem con dọa muội muội của con kìa!”
Khóe miệng La Bách Ích giật giật: “Con có thể dọa được nàng ấy sao?”
Sắc mặt La phu nhân đen lại nói: “Được rồi, ta nói chuyện với cô mẫu của con, con bớt làm loạn ở đây.”
La Bách Ích nói: “Nương, không phải người cho người gọi con về sao? Còn nói, nội trong một canh giờ nếu như không nhìn thấy con thì sẽ đập phá phòng chứa vũ khí của con. Con nghe lời người quay về rồi, mới nói vài câu đã chê con phiền rồi sao?”
“Được rồi, bớt luyên thuyên!” La phu nhân ngăn hắn ta lại, “Đưa muội muội của con ra ngoài ngắm hoa, đi dạo vườn đi!”
Vẻ mặt La Bách Ích chua xót nói: “Nương …” Việc vặt này đối với hắn ta quá khó rồi, đúng không? Thà cho người đánh đập ở bên ngoài còn hơn ở trong nhà đi theo ôn thần đó.
“Còn chưa đi!” La phu nhân hung hãn hét lên, quay đầu lại nhìn Ngô Mẫn Tuệ, đổi thành bộ mặt cực kỳ hiền hoà: “Nếu tên tiểu tử khốn này ức hiếp con, quay về con cứ việc nói với ta, xem cái miệng lớn này của ta trừng trị nó.”
Ngô Mẫn Tuệ cười khúc khích, nàng ta lấy tay áo che miệng lại, trộm nhìn La Bách Ích.
La Bách Ích tức giận nhảy dựng lên: “Nương, có người mẹ nào đối xử với con trai của mình như thế này không?”
La phu nhân lại mắng thêm vài câu mới thúc giục được La Bách Ích miễn cưỡng đưa Ngô Mẫn Tuệ đi. Ngô phu nhân đưa mắt nhìn theo hai người ra ngoài cửa, quay đầu lại, nụ cười trên mặt vụt tắt, bưng tách trà thở dài nói: “Ta nghe nói Bách Ích của chúng ta có người trong lòng rồi sao? ”
La phu nhân tim nhảy dựng lên: “Đại tỷ, tỷ nghe nói từ đâu vậy?”
Ngô phu nhân mím môi cười: “Xem ra là thật rồi.”
La phu nhân xua tay: “Đại tỷ, không có chuyện gì đâu, tỷ đừng nghe người ngoài khua môi múa mép. Bách Ích và Mẫn Tuệ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Nó như thế nào, tỷ là người biết rõ nhất, đứa trẻ này từ nhỏ đã thiếu tình cảm rồi. Nói nó uống rượu và gây ra rắc rối thì không phải là giả, nhưng nhìn trúng cô nương nào đó thì không có đâu.”
Ngô phu nhân đặt chén trà sang một bên, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau khóe miệng, “Em dâu, đừng căng thẳng như vậy, ta chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi qua một câu thôi. Ta cũng nghe người ta nói là hình như gần đây Bách Ích và Cố Trường Quân qua lại thân thiết.”
La phu nhân cười nói: “Đây không phải là quan hệ công việc qua lại, tránh không được sao? Tính khí của Bách Ích như thế nào, tỷ còn không biết sao, nó và Cố Trường Quân không phải là người chung đường, làm sao có thể đi cùng nhau? Hơn nữa, Cố gia đó chỉ có một đại cô nương. Nghe nói muốn kết thông gia với Xương Bình Hầu phủ, khoảng tháng này sẽ đưa ra quyết định, đại tỷ không nghe nói gì sao? ”
Cuộc hôn nhân giữa hai phủ Cố – Tô được coi là một sự kiện trọng đại, một bên là triều đình mới nổi tiếng tăm lẫy lừng, bên kia là một gia tộc lâu đời đã tồn tại qua nhiều triều đại. Hai lực lượng như vậy kết hợp lại với nhau, trong triều tất nhiên sớm đã có vô số con mắt nhìn chằm chằm và đề phòng.
Ngô phu nhân thản nhiên phủi tay áo: “Tình cờ nghe qua. Tô gia này nghĩ không thông. Để lấy lòng tâm phúc Ngự tiền Cố Trường Quân này, Tô lão Hầu gia đến cả mặt mũi của con trai cũng không cần. Đường đường là thế tử, chọn một nữ nhân phụ mẫu thân phận không rõ, đến con thứ cũng không bằng. Một người như Cố Trường Quân, đến huynh đệ ruột còn không quan tâm, có thể quan tâm một đứa cháu gái nuôi sao? Chỉ e rằng, Tô gia sau cùng sẽ đi vào ngõ cụt. Nhìn Trần Khải Tri đó, không phải là một ví dụ sao? Làm thông gia với An Bình Hầu phủ, An Bình Hầu phủ muốn loại bỏ ông ta, không phải cứ tùy tiện mà tống khứ ông ta đi sao?”
La phu nhân thở dài một hơi, đưa tay vẫy tất cả những người đang hầu hạ bên cạnh thoái lui, bà ta cúi người về phía trước, đích thân pha trà cho Ngô phu nhân. “Đại tỷ, muội cũng không giấu tỷ. Muội luôn trì hoãn không cho Bách Ích bàn đến chuyện cưới xin, không phải là không muốn nó thành gia. Thật sự là Bách Ích đứa trẻ này. Với tính khí này của nó, muội sợ sau này khuê nữ nhà người ta sẽ chịu uất ức.”
“Đại tỷ biết muội rồi. Con người muội mạnh mẽ, không dễ dàng chịu thua, nhưng sinh ra một đứa con không có dũng khí như Bạch Ích, muội thật sự không còn cách nào khác.” La phu nhân vừa nói vừa đưa tay lên lau mắt: “Lần trước Bách Ích say rượu và gây rắc rối trong bữa tiệc của Tấn Vương phủ, cha nó đã cầm kiếm đuổi nó trên ba con đường. Nó vừa chạy, vừa còn có thể cười khúc khích chọc tức cha nó. Đại tỷ, tỷ nói xem một nữ tế như vậy, ai có thể yên tâm giao khuê nữ của mình cho nó chứ? Lại thích chơi với gươm giáo. Vừa rồi chơi với thanh kiếm Đông Doanh đó, suýt nữa đến cả muội cũng bị đâm trúng. Tỷ nói xem nếu cưới một nàng dâu về, không phải sẽ dọa chết khuê nữ của nhà người ta sao?”
Ngô phu nhân đã nhiều lần nói bóng gió về chuyện kết thân, bị La phu nhân lấy lệ như vậy nên không dễ chủ động, ai bảo bên kia của bà ta là khuê nữ chứ? Đâu có khuê nữ nào lại vội vàng muốn gả vào nhà người ta chứ? Tính cách của La Bách Ích, bà ta biết, ăn chơi đàng điếm không nghiêm túc, nhưng bà ta không biết tại sao con gái mình không phải là La Bách Ích thì không gả.
Một khóc lóc, hai náo loạn, ba treo cổ cũng phải gả cho La Bách Ích, khuyên thế nào cũng không nghe, bà ta làm sao không đau đầu được chứ?
“Cái này.” Ngô phu nhân dè dặt cười, “Dạy dỗ từ từ là được, sẽ có lúc hiểu chuyện. Suy cho cùng, Bách Ích cũng không còn nhỏ nữa, những người khác bằng tuổi nó đều đã sinh con rồi. Muội quản nó không nghe, nói không chừng cưới nàng dâu về cũng sẽ yên tâm hơn, có người trong nhà biết lạnh biết nóng canh giữ, cũng sẽ không bôn tẩu ở bên ngoài nữa.”
**
Trong hoa viên, La Bách Ích vừa đi vừa nghịch thanh kiếm Đông Doanh trên tay, Mẫn Tuệ không thể lại gần được, tức giận giậm chân, ở phía sau hét lớn: “La Bách Ích, huynh đứng lại cho ta!”
La Bách Ích vung kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đứng làm cái gì, còn chờ muội cắn ta sao?”
Mẫn Tuệ tức giận đến đỏ bừng mặt: “Ai cắn huynh? Huynh … huynh không biết xấu hổ!”
Lần này La Bách Ích dừng lại, ở trên cầu quay đầu lại, xắn tay áo lên, lộ ra vết sẹo hình mặt trăng trên cánh tay: “Đây không phải là muội cắn, chẳng lẽ là chó cắn sao?”
Mẫn Tuệ giật mình: “Huynh … đây đều là chuyện cũ 800 năm rồi, không lẽ huynh còn mang hận sao?”
La Bách Ích cười lạnh: “La Bách Ích ta mang hận. Chuyện này ai cũng biết. Muội còn nói là ta không biết xấu hổ. Nếu như muội thật sự biết xấu hổ thì bớt đến nhà chúng ta đi, bớt đi theo ám ta không được sao? Tiểu gia còn có chuyện quan trọng, đều là muội quấy nhiễu, phiền phức chết đi được! ”
Mẫn Tuệ tức giận trừng to mắt: “La Bách Ích, huynh nói ai không biết xấu hổ? Huynh nói ai làm phiền người khác? Ta quấn lấy huynh sao? Ta… là cửu mẫu bảo huynh đi cùng ta, không phải là ta cầu xin huynh đi cùng! Ai quan tâm đến huynh chứ?”
“Tốt quá rồi!” La Bách Ích tán thưởng, “Đa tạ quận chúa không thích, vậy tiểu nhân đành đi thôi, không làm chướng mắt trước mặt quận chúa, được không?”
La Bách Ích đạp chân bỏ đi. Mẫn Tuệ ở phía sau hét vài tiếng, không gọi được hắn ta, vẫy tay gọi người tới, lớn tiếng nói: “Đi theo huynh ấy cho ta, ta muốn xem thử, huynh ấy ngày ngày nay bận làm cái gì!”
Chuyện La Bách Ích thích Chu Oanh là không thể che giấu, cả ngày chạy đến An Bình Hầu phủ. Bất cứ khi nào có việc hay không có việc đều mượn cớ đi tuần trên các con phố gần ngõ Xuân Nghi và nhìn chằm chằm vào Chu Oanh một cách trắng trợn.
Chu Oanh cùng Trần thị đến chùa dâng hương, hắn ta muốn đi theo để thử “chạm mặt”. Chu Oanh thỉnh thoảng ra ngoài chọn chỉ thêu, hắn ta cũng thường lấy cớ đi “mua” thứ gì đó.
Mẫn Tuệ dù gì cũng là một nữ tử, từ những lời nói và việc làm không bình thường của hắn ta đã rất nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt. Biểu ca thích đến An Bình Hầu phủ, không thể nào là muốn tiếp cận An Bình Hầu.
Diệp Cửu Gia vì Chu Oanh mà sống dở chết dở, Mẫn Tuệ cũng vô tình nghe được chuyện này, bên ngoài lan truyền dưỡng nữ của nhà họ Cố dung mạo vô song, tài tình không sánh được, thậm chí còn cường điệu đến mức khó tin.
Lúc trước Mẫn Tuệ không muốn hạ thấp giá trị của bản thân mà chơi với mấy cô nương quan gia không có cấp bậc này, bây giờ trong lòng đã nghi ngờ, nàng ta đột nhiên dốc sức muốn tìm hiểu Cố tiểu thư này.
Chương 21
Mẫn Tuệ hẹn mấy lần đều không thể hẹn được Chu Oanh, không chỉ nàng ta, gần đây những người bạn chốn khuê phòng của Chu Oanh cũng không thấy nàng.
Gần đây Chu Oanh ít đi ra ngoài, hoặc là hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, hoặc là tự giam mình trong phòng. Nàng có tâm sự, người nhanh chóng gầy đi, chợt có một ngày Cố Trường Quân về sớm nhìn thấy một bóng dáng gầy nhom ở Cẩm Hoa Đường, cẩn thận nhận rõ một lúc mới nhận ra là Chu Oanh.
Ngay cả bóng lưng của nàng cũng phủ một vẻ ấm ức.
Lão phu nhân ngồi bên cạnh Cố Trường Quân than thở: “Đứa bé Oanh Nương này gần đây trông có vẻ thẫn thờ, từ lần trước bị phong hàn nên không dễ chịu lắm, lão Trương không xem được chứng bệnh của con bé, nếu mời Lâm thái y lại sợ người ta thấy chuyện bé xé ra to, ta đang băn khoăn, Trường Quân còn có quen y giả nào không bằng mời tới khám cho con bé.”
“Được, giao cho con đi.”
Hai ngày sau, Cố Trường Quân mời Lâm thái y đến, trước đây Lâm thái y khám bệnh cho lão phu nhân, là nể tình cảm mấy đời của hai nhà tích lũy được, trong phủ không dễ làm phiền ông ta. Đám người Chu Oanh Trần thị khám bệnh đều là khám chỗ Trương lang trung, lần trước Chu Oanh từ Trần gia trở về, chuyện xảy ra khẩn cấp lại được xem xét giữ bí mật nên Cố Trường Quân mời Lâm thái y tới, lại giấu thân phận của Chu Oanh.
Trong Cẩm Hoa Đường, lão thái thái ân cần nhìn Lâm thái y đang chẩn mạch cho Chu Oanh.
Lâm thái y chẩn mạch thì kinh ngạc trong lòng, rõ ràng mạch này giống nữ nhân trên giường Cố Trường Quân lần trước.
Ông ta đi lại ở Cố gia đã lâu, Chu Oanh lại thường phục vụ bên cạnh lão thái thái, ông ta quen Chu Oanh, cũng biết thân phận của Chu Oanh.
Hôm đó nàng trúng thuốc có dược tính mãnh liệt đó, lại đang trong phòng của Cố Trường Quân, quan hệ thúc cháu của hai người. . .
Sắc mặt của Lâm thái y tái nhợt, sợ để người ta nhìn ra vẻ khiếp sợ của ông ta nên vội vàng hơi nhắm mắt lại, cúi đầu, trong lòng thấp thỏm mà xem mạch.
Trước đó Cố Trường Quân từng dặn dò, nói vì để lão phu nhân yên tâm, chỉ xin ông ta nói là chứng phong hàn, nếu có những vấn đề khác thì lén báo với một mình hắn là được. Lúc đầu Lâm thái y chỉ cho rằng thật sự là muốn Cố lão thái quân yên tâm, hôm nay biết quan hệ nặng nề đó, ông ta hoảng sợ trong lòng. Chắc An Bình hầu lo lắng để lão phu nhân biết quan hệ của hai người cho nên mới nói trước nhỉ?
Lâm thái y chẩn mạch hơi lâu, vẻ mặt của ông ta phức tạp mà ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt ân cần của Cố lão phu nhân, không tự nhiên ho khan một tiếng, do dự nói: “Cô nương không có gì đáng ngại, bệnh cũ chưa khỏi, gần đây nghỉ ngơi nhiều là được, hôm nay tiếp tục uống toa thuốc tẩm bổ, từ từ điều dưỡng. . .”
Ông ta xách cái hòm thuốc đứng lên, muốn mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Biết chuyện bí mật của nhà quyền quý, không có ích với sự an nguy của mình, vẫn ít tham dự mới tốt.
Cố lão phu nhân cau mày: “Thái y, thật sự không có chuyện khác? Gần đây đứa nhỏ này tinh thần kém, ăn uống cũng không tốt, gầy quá như vậy, không sao hả?”
Lâm thái y theo bản năng đưa mắt nhìn Cố Trường Quân, cười gượng nói: “Lão thái quân yên tâm, nếu cô nương có bệnh, sao tiểu nhân dám giấu giếm?”
Cố lão phu nhân không hỏi nữa, hỏi lại chính là không tin thái y. Vừa phí sức mời người tới, cho dù nói là kết quả gì, bà ấy cũng phải cảm kích trong lòng. Bà ấy cũng không ngờ Cố Trường Quân sẽ mời Lâm thái y, chứng bệnh của đứa nhỏ trong nhà mà quấy rầy đến chưởng viện Thái Y Viện, không khỏi quá khua chiêng gióng trống chuyện bé xé ra to.
Lâm thái y đầy tâm sự mà đi ra, ngay cả Cố Trường Quân dẫn đường ở phía trước đã dừng bước cũng không biết, Lâm thái y suýt đụng đầu vào người hắn, Cố Trường Quân đưa tay đỡ hụt: “Lâm tiên sinh, cẩn thận.”
Lâm thái y ngẩng mặt lên, Cố Trường Quân đứng trước một bụi chuối tây, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, không thấy chút chột dạ lo lắng.
Lâm thái y cố gắng để nụ cười của mình không cứng ngắc: “Chứng bệnh của cô nương, Hầu gia có biết không?”
Đây là dò xét, ngộ nhỡ cô nương này không phải người ở thư phòng ngày đó, hoặc là Cố Trường Quân lấy cớ che giấu, ông ta cũng có thể giả bộ tin tưởng.
Cố Trường Quân nhẹ nhàng cong khóe môi: “Tất nhiên biết, ta muốn biết có chuyển biến tốt không?” Không chối, dùng một câu nói thừa nhận không đầu không đuôi như vậy.
Lâm thái y quen gặp sóng gió, nhiều năm hành nghề chữa bệnh trong cung, chuyện xấu xa gì mà chưa từng thấy, ông ta cũng có thể tiêu hóa chuyện không chuẩn mực, nhưng lúc này nhìn thái độ không hề che giấu của Cố Trường Quân, ông ta vô cùng bất ngờ.
An Bình hầu thừa nhận, không khỏi quá nhanh đấy? Ý này là muốn sau này giao hết sức khỏe của cô nương cho hắn xử lý?
Lâm thái y hơi nhức đầu, xem ra nước đục không muốn lội này cũng chỉ đành cố gắng lội.
“Cô nương dùng thuốc bổ hơn nửa tháng, khí huyết khá hơn, nhưng chứng tử cung lạnh không thể thay đổi trong thời gian ngắn, Hầu gia không cần quá nôn nóng, cô nương còn nhỏ, chưa tới mấy năm, sẽ tốt hơn nhiều.”
Hai đại nam nhân thảo luận chuyện riêng của một tiểu cô nương dưới ánh mặt trời, Lâm thái y là y giả có lòng cha mẹ, trái lại không cảm thấy gì, nhưng sắc mặt của Cố Trường Quân lại hơi khó coi, nắm tay ho khan, chuyển ánh mắt: “Làm phiền tiên sinh. Chuyện liên quan đến riêng tư của tiểu bối mong rằng tiên sinh. . .”
“Yên tâm, yên tâm, Hầu gia đã mời ta tới thì tất nhiên tin ta, nhất định sẽ không phụ lòng tin cậy của Hầu gia.”
Lâm thái y bày tỏ trung thành, bước nhanh ra khỏi Hầu phủ, giơ tay lên lau mồ hôi, quay đầu nhìn tấm bảng sơn vàng bốn chữ “phủ An Bình Hầu” to lớn, không khỏi lắc đầu.
An Bình hầu nhiều năm không lấy vợ hóa ra là vì nguyên nhân này.
Cố Trường Quân không thể nào biết những chuyện Lâm thái y đoán trong lòng, sau giờ ngọ hắn đến nha thự lởn vởn, chạng vạng quay về, nhìn thấy bánh hoa quế trên bàn, đột nhiên nghĩ tới người làm bánh ngọt.
Mấy ngày nay, nàng cũng chưa từng tới, hắn nói muốn bánh ngọt, nàng cũng chỉ bảo người khác đưa tới. Hắn biết nàng cố ý tránh hắn. Cô nương có ánh mắt đầy ánh sáng mà hắn nhìn thấy ở dưới sân lần trước và cô nương có ánh mắt u ám hôm nay cứ như hai người.
Hôn sự đang chậm rãi thúc đẩy, nghe nói đã bắt đầu hợp bát tự rồi, hợp bát tự xong, nói chung sẽ phải quyết định ngày tháng.
Phủ Xương Bình hầu là trợ lực hiếm có của hắn trên chính sự, Cố Trường Quân muốn duy trì tốt quan hệ này.
Đứng ở trước cửa sổ nhìn sắc trời, mây đen nặng nề dồn giữa không trung, mặt trời đã lặn, đèn lồng trong sân bị gió thổi gắng sức đong đưa, ngọn lửa giống như tinh linh đang múa, nhìn sắc trời, là sắp mưa rồi.
Mùa mưa dầm sắp tới rồi.
Lúc Bắc Minh đến Thanh La Uyển mời Chu Oanh, nàng đang nghiêng trên giường đất gần cửa sổ, nghe nói Cố Trường Quân mời nàng đến Bách Ảnh Đường, trong lòng nàng có hơi chống cự.
Lạc Vân đã luống cuống tìm xiêm áo cho nàng, dặn dò bảo lấy hai đĩa điểm tâm mới làm mang theo.
Chu Oanh không có can đảm từ chối, xuống giường đi giày, ngoan ngoãn thay xiêm áo.
Trong Bách Ảnh Đường, Cố Trường Quân viết chữ ở trước bàn, ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng sấm ầm ầm, hắn ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Sắc trời đen nặng nề, từ xa loáng thoáng lóe lên một điểm sáng.
Điểm sáng đó từ từ đến gần, Lạc Vân nâng Chu Oanh, bước qua cửa vòm đi vào sân.
Quả nhiên nàng gầy đi rất nhiều, tiều tụy giống như bệnh nặng một đợt.
Hắn ngồi thẳng ở trước bàn, chờ nàng chậm rãi đi tới.
Nàng cầm hộp đựng thức ăn như thường, biết hắn không thích ăn canh, sau đó đều đưa điểm tâm, mấy ngày qua, đây là lần đầu nàng tự mình bưng điểm tâm tới.
Hai đĩa sứ xanh trắng đựng hoa đào bơ mềm dẻo, trên bánh bơ màu trắng óng ánh đặt cánh hoa đào tươi đẹp. Cố Trường Quân biết, phần nhiều những đóa hoa này là nàng cho người đi hái, cẩn thận cất giữ vì làm những món ăn tinh xảo này hoặc là chưng cất rượu.
Từ trước đến nay các chủ tử của An Bình hầu không cần làm điều này, mỗi phòng đều có hạ nhân không dùng hết, mọi chuyện đều có người lo liệu, nàng lại giống như cái gì cũng biết, cái gì đều muốn tự làm.
Ánh mắt của Cố Trường Quân chuyển từ trên đĩa lên mặt nàng.
Chu Oanh hơi cúi thấp đầu, chậm rãi khom người.
Không đợi nàng vấn an xong, Cố Trường Quân đã chỉ ghế ngồi tròn đối diện nói: “Ngươi ngồi đi.”
Chu Oanh mím môi, cẩn thận ngồi xuống, lúc lâu không nghe thấy Cố Trường Quân lên tiếng, nàng giùng giằng hỏi: “Không biết Tam thúc kêu ta tới là có gì dặn dò?”
Cố Trường Quân “à” một tiếng, đứng dậy vòng qua bàn, lấy một gói thuốc trên giá sách bên cạnh: “Đây là toa thuốc mà Lâm thái y phối, ngươi mang về sắc uống, nói là một ngày uống hai lần, chờ lát nữa Lâm thái y tới, ngươi hỏi ông ta chi tiết.”
Hiếm khi Cố Trường Quân nói những lời này, đẩy thuốc về phía nàng.
Sắc mặt của Chu Oanh hơi đỏ lên, nói: “Tạ Tam thúc.” Lại nói: “Lại làm phiền Tam thúc rồi.”
Nàng lấy gói thuốc, đứng dậy: “Vậy ta. . .” Là muốn cáo từ.
Cố Trường Quân cau mày: “Ngươi dừng bước, ta có chuyện.”
Chu Oanh đứng đó buông tay nghe: “Mời Tam thúc nói.”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút hời hợt, lòng nàng sớm bay ra bên ngoài rồi thì phải?
Chân trời lại ép tới một tiếng sấm ầm ầm, càng phát thấp hơn. Ngón cái của Cố Trường Quân nhẹ nhàng vuốt ống tay áo, nhàn nhạt nói: “Có một số việc, không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu vì vậy thành bệnh sẽ khiến người ta nghi ngờ. Tổ mẫu của ngươi là một người khôn khéo, ngươi nặng lòng như vậy, tất nhiên bà ấy sẽ lo lắng, nếu hỏi ngươi, ngươi trả lời thế nào?”
Chu Oanh chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt không tự chủ hiện một tầng hơi nước.
Sao hắn có thể, sao hắn có thể nói thẳng chuyện khó xử này ở ngay trước mặt, coi như không biết, giả bộ quên đi, từ đây không cần đối mặt nữa, không tốt sao?
Chu Oanh cắn môi dưới, nhíu mày: “Tam thúc, ta không sao, ta chỉ chưa hết phong hàn. . . Thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.”
Nàng nhanh chóng quỳ gối xuống: “Không quấy rầy Tam thúc nữa, ta. . .”
“Chu Oanh.” Giọng nói của Cố Trường Quân trầm thấp, ngay mặt gọi tên nàng, là lần đầu tiên. Trong giọng nói thuần phát có kiềm chế bức bách, hắn muốn nàng nói, nhất định muốn nàng đối mặt.
Nước mắt của Chu Oanh không chịu khống chế mà rơi xuống, dây cung luôn căng chặt ở đáy lòng đứt rồi. Để một mình nàng khó chịu cũng được, để nàng trốn tránh lừa mình dối người cũng được, tại sao phải buộc nàng nói?
“Ta không sao.” Chu Oanh lau mắt, cười nói: “Tam thúc không cần buồn vì ta, hôm đó say rượu mất mặt, trách ta sơ ý, Tam thúc đừng nóng giận, sau này ta sẽ không vậy nữa.”
Cố Trường Quân thấp giọng: “Nếu ngươi thật sự buông được, sao lại trốn tránh như vậy? Chu Oanh, không phải là ta muốn nhúng tay vào chuyện riêng của ngươi nhưng mà lão thái thái rất lo lắng, ta không thể không thay người nhắc nhở ngươi mấy câu.”
Chu Oanh cúi đầu, nàng muốn nặn ra một cười nói “đa tạ, ta không sao”, hoặc là thoải mái nói “Ta quên rồi”, nhưng vô số khổ sở và uất ức trong lòng nàng cứ cuộn lên, ùn ùn kéo đến, khiến nàng không thể chịu đựng nữa.
Nàng quay đầu lại, dùng ánh mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm vào Cố Trường Quân: “Rốt cuộc Tam thúc muốn ta nói gì? Nhất định phải muốn ta nói tỉ mỉ trước mặt, mình không biết xấu hổ cỡ nào quấn lấy Tam thúc, không thẹn không ngượng cỡ nào làm ra chuyện xấu sao? Không phải Tam thúc đều biết hết sao? Vì sao còn phải gọi ta tới, sỉ nhục ta trước mặt như vậy? Tam thúc không vừa ý ta, ta biết, Tam thúc người lo lắng cái gì, sợ ta lỡ miệng nói trước mặt tổ mẫu, phá hỏng danh tiếng của Cố gia sao?”
Mỗi lần nhớ lại, cảm giác xấu hổ muốn chìm ngập nàng. Vô cùng đau lòng, hít thở cũng khó khăn.
Vì sao hắn cứ phải ép nàng nhớ lại những chuyện đó?
Chu Oanh cắn môi, nhớ đến ngày đó mình liên tục nhào về phía Cố Trường Quân, nhớ đến mình khóc lóc xin hắn đừng đi, nhớ đến mình tỉnh lại trong màn của hắn, nhớ đến dáng vẻ xiêm áo xốc xếch của mình, nhớ đến Lâm thái y nói nàng khó có con. . .
Sấm vang trong mây, đánh xuống từng đợt.
“Tam thúc, người không cần phải lo lắng, ta sẽ không nói ra đâu, ta không có mặt mũi để nói.”
Cố Trường Quân nhíu chặt chân mày, đôi mắt sâu xa chăm chú nhìn nàng.
Chu Oanh cam chịu nói: “Nếu Tam thúc không yên tâm thì đưa ta đến từ đường đi. Đời này ta bằng lòng thanh đăng cổ phật.”
Nàng ngước mắt lên, bướng bỉnh muốn nặn ra một nụ cười.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, Cố Trường Quân nhìn dáng vẻ vô cùng đau thương của nàng, trong lòng đột nhiên hiểu ra, biết rốt cuộc nàng đang xoắn xuýt chuyện gì.
Khóe miệng của Cố Trường Quân co lại mấy cái.
Chẳng lẽ, nàng cho rằng mình và hắn. . . làm chuyện xấu?
Cố Trường Quân suýt muốn cầm cái búa, gõ đầu của nàng xem nàng đang nghĩ đến những chuyện vớ vẩn gì.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Hóa ra nguyên nhân nàng đau khổ không muốn sống, không chỉ bởi vì xấu hổ mình chịu dược tính đó làm chuyện mất mặt, còn bổ óc ra vở kịch buồn cười như vậy, cho rằng nàng và hắn. . .
Cố Trường Quân tức giận vỗ bàn.
Chén trà sứ trắng trên đó hơi rung.
“Ngươi xem Cố Trường Quân ta là ai?”
“Thừa dịp người ta gặp nguy, phá hỏng luân lý làm người?”
Hắn giận đến cười: “Ngươi không khỏi coi trọng ta quá rồi.”
Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây