Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 45




Tin tức Tạ lão thái gia qua đời làm cả Đô Trung đều khiếp sợ, tuy Uy quốc công đã qua đời mấy năm trước, song bản thân Uy quốc công bệnh hơn mười năm rồi, đâu giống Tạ lão thái gia, bình thường còn khỏe hơn người trẻ tuổi, chỉ vì bất ngờ nhiễm phong hàn, qua mấy tháng đã trút hơi.

Tiền lão gia và Tiền phu nhân gần như ăn luôn ở trong xe ngựa, đi cả ngày lẫn đêm vội vàng chạy tới.

Tiền phu nhân đứng trước linh cữu của Tạ lão thái gia khóc như đứt từng khúc ruột, Tiền Lạc Cẩn đứng từ xa nhìn cũng đau lòng. Sao có thể chứ! Cảm mạo uống chút rễ bản lam cũng có thể khỏi, Lạc Cẩn chỉ cho rằng Tạ lão thái gia bị cảm cúm chuyển biến xấu dẫn đến hệ miễn dịch bị suy yếu, hoàn toàn không ngờ được cảm mạo nho nhỏ ở cổ đại cũng có thể cướp mất tánh mạng của người bệnh.

Lần này chẳng ai dám chèn ép tang sự của phủ Trấn quốc công, ngay cả người của phủ Uy quốc công làm tiểu bối cũng cùng nhau đến phúng điếu.

Sáng sớm, Tiền Lạc Cẩn đặt hộp nữ trang bạch ngọc bên cửa sổ, dường như hộp nữ trang sẽ có linh hồn trú ngụ bên trong có thể lắng nghe tiếng nhạc tang bên ngoài.

“Tiểu thư, buộc khăn tang lên nhé?” Tú Hỉ dâng miếng vải bố dài màu trắng lên, làm cháu ngoại, Tiền Lạc Cẩn chỉ cần buộc khăn tang là được.

Khác với tiếng khóc rung trời của phủ Uy quốc công năm đó, toàn bộ phủ Trấn quốc công có thể mặc đồ tang cho Tạ lão thái gia cũng chỉ có phu phụ Tạ đại gia và Tạ Tắc Nguyên thôi.

Tạ đại gia chẳng thèm quan tâm mình mất mặt cỡ nào ở trước mặt người ngoài, quỳ gối trước linh cữu Tạ lão thái gia gào khóc huhu, một bó tuổi rồi, dáng vẻ cũng không đẹp, khóc lên khỏi phải nói xấu xí bao nhiêu. Song dù cho hình ảnh xấu cỡ nào, ở trong mắt Tiền Lạc Cẩn cũng là sự chua xót như ngâm trong giấm chua.

Tạ lão thái gia là một ông lão cố chấp, kiến công lập nghiệp đi từ dưới lên, một tay gây dựng nên phủ Trấn quốc công như bây giờ.

Về các chiến tích vĩ đại của Tạ lão thái gia, Tiền Lạc Cẩn đã nghe được rất nhiều, chỉ mình An Quảng hầu phu nhân thôi cũng có thể nói suốt ba ngày ba đêm, nhưng tin đồn của Trấn quốc công bất kể xuất phát từ miệng ai, về sau chỉ có thể dừng vào mùng tám tháng mười một âm lịch, đó là ngày Trấn quốc công đến nơi an táng.

Sau khi Tạ lão thái gia qua đời, toàn bộ phủ Trấn quốc công đều rơi vào trạng thái mệt mỏi, không chỉ vì khoác áo tang, mà do lòng càng mệt mỏi hơn.

Trụ cột chống đỡ phủ Trấn quốc công đột nhiên ngã xuống, vốn nên do trưởng tử Tạ đại gia chống, mà Tạ đại gia không chỉ là trưởng tử, sau khi Tạ nhị gia mất, ông càng là người con trai còn sống duy nhất của Tạ lão thái gia, nhưng dòng độc đinh này lại là rau hẹ cả đời sống dưới sự che chở của phụ thân, về sau phải sống sót bằng cách nào đây? Bản thân Tạ đại gia cũng không biết.

Cho đến khi kết thúc buổi đưa tang của Tạ lão thái gia, trong cung cũng chẳng truyền thành chỉ để Tạ đại gia kế tục tước vị. So với Uy quốc công lần đó, khi Uy quốc công hạ táng, hoàng đế đã truyền thánh chỉ thừa tước xuống cùng một lượt với bài văn điếu rồi.

Có lẽ hoàng thượng quên mất? Có lẽ hoàng thượng vẫn chưa nghĩ ra cách dùng từ? Có lẽ hoàng thượng có dự định khác? Lại có lẽ…

Lại có lẽ hoàng đế hoàn toàn không có ý định cho Tạ đại gia kế tục tước vị Trấn quốc công của Tạ lão thái gia.

Nhất thời Đô Trung cũng dấy lên lời đồn, An Quảng hầu phu nhân làm mẹ chồng của Tạ Mộng Hoa, ngại nói nhiều lời về thông gia, dù không có trùm hóng chuyện này dẫn đầu, những lời đồn về phủ Trấn quốc công cũng không ngừng lan ra, vấn đề lan truyền nhiều nhất chính là: Hoàng thượng mượn cơ hội này định xóa sổ phủ Trấn quốc công.

Nếu không có tước vị Trấn quốc công, thì Tạ đại gia trên danh nghĩa chỉ là một quan tứ phẩm, mọi người đều đang xem náo nhiệt, thậm chí bao gồm cả gia đình Lý ngự sử đã đính hôn với Tạ Mộng Dao. Khi Tạ phu nhân hỏi thăm việc chuẩn bị hôn sự, Lý ngự sử phu nhân cứ ấp úng, ăn nói vòng vo, bề ngoài thì ra sức phủi sạch quan hệ với phủ Trấn quốc công, nghiễm nhiên chuẩn bị một đường lui rộng lớn cho mình.

Sao Tạ phu nhân không hiểu ý nhà Lý ngự sử chứ, người ta đã muốn trốn tránh, bà cũng không thèm lôi kéo, cắt đứt thẳng thừng. Chỉ khổ cho Tạ Mộng Dao, nàng vốn là một người kiêu ngạo, bị người ta chán ghét vứt bỏ như vậy, thật sự như tát nàng một trăm cái.

Tạ Mộng Dao tự cảm thấy chịu nhục, suốt ngày tự giam mình trong phòng, Tiền Lạc Cẩn ngẫu nhiên trông thấy nàng, khóc đến mức đôi mắt sưng như quả hạch đào. Mặc dù ngày thường Tạ Mộng Dao luôn yểu điệu, rất ít khi khóc, đừng nói nàng chỉ là một thiếu nữ có kinh nghiệm sống ít ỏi, mà ngay cả người trưởng thành cũng thấy bị sỉ nhục, e rằng có thể tìm đến cái chết.

Cha của Tạ Mộng Dao cũng khó chịu, Tạ đại gia bị đồng liêu xa lánh, về đến nhà chỉ biết uống rượu giải sầu, còn hay chạy đến linh đường uống, say đến mức ở trước linh vị lúc thì khóc về Tạ lão thái gia, lúc thì khóc về Tạ nhị gia.

Hai người đó, nếu có một người còn sống thì tốt rồi.

Chức quan của Tạ đại gia vốn đã không như ý, không có thực quyền, quen dựa vào phụ thân, sau khi Tạ lão thái gia qua đời, cả ngày Tạ đại gia không gượng dậy nổi, chẳng phải đang uống rượu thì đang ở trạng thái say rượu. Tạ phu nhân khuyên mấy lần đều không có tác dụng, nếu ông có thể làm trụ cột được, thì ông đã không phải Tạ đại gia.

Tiền Lạc Cẩn không thể góp sức vào tiền đồ quan trường của Tạ đại gia, chỉ có thể giúp Tạ phu nhân xử lý hậu sự của Tạ lão thái gia cho tốt.

Tạ lão thái gia là một quân nhân chính gốc, trong phòng bố trí giống như lúc mang binh đi đánh giặc, toàn bộ đều đơn giản, ngay cả vật dụng thường dùng tùy táng theo cũng không có bao nhiêu.

Thánh chỉ thừa tước qua một tháng vẫn chưa ban bố, song hoàng thượng lại viết thánh chỉ này rồi, lúc cho truyền Tạ đại gia còn cố tình liếc Tạ đại gia một cái, có điều không nói một chữ về việc ban thánh chỉ, chỉ nói với Tạ đại gia rằng, gần đây dị tộc nơi Tây Bắc rục rịch, ồn ào đến độ dân chúng hốt hoảng, hổ phụ sinh hổ tử, năm đó khi tiên đế mới đăng cơ, chính Tạ lão thái gia mang binh đi dẹp loạn Tây Bắc, uy hiếp di tộc, hôm nay cũng là thời điểm phủ Trấn quốc công kiến công lập nghiệp.

Đây là muốn ép phủ Trấn quốc công đi trấn thủ mà, hoàng thượng cũng biết sức khỏe mình bị bên ngoài đồn thành dạng gì rồi, ban đầu uống thuốc của Đông Lưu đạo trưởng mang về quả thật khỏe lên không ít, nhưng thuốc này càng uống, càng cảm thấy không có tác dụng.

Làm một thứ hoàng tử ngu dốt không được sủng ái, nếu không phải mấy vị hoàng đệ dũng mãnh nhất tranh giành đến ngọc nát đá tan, thì long ỷ này vốn đâu thuộc về ông ta. Hoàng thượng xem long ỷ này như cái bánh trên trời rơi xuống, nên ông ta ngồi trên long ỷ cứ không có cảm giác an toàn.

Hoàng thượng nghĩ đến năm đó khi phụ hoàng ông ta nhiễm bệnh, mấy vị hoàng đệ tranh đấu gay gắt, luôn cho rằng mấy đứa con trai mình đều như vậy, trông chẳng có đứa nào tốt đẹp cả, ngoại trừ nhị hoàng tử giống ông ta nhất, khi ấy ông ta là đóa sen trắng duy nhất trong đám hoàng tử, nhị hoàng tử chắc chắn cũng là một ngốc bạch ngọt như ông ta.

Hoàng thượng không muốn phái mấy vị tướng quân thân tín của mình đến Tây Bắc, bọn họ phải ở lại bên cạnh bảo vệ mình mà, ông ta vốn muốn chọn một người trong phủ Uy quốc công, lúc đó ba vị lão gia phủ Uy quốc công đều trả lời một cách hàm súc. Kết quả tối đó, Lệ quý phi khóc long trời lở đất với ông ta, nói rằng chuyện tốt ông ta không nghĩ đến phủ Uy quốc công, còn chuyện phải liều mạng kiểu này trái lại nhìm chằm chằm vào mấy vị huynh đệ của bà ta.

“Ái phi à, đừng khóc, nàng ngừng khóc trước đi, do trẫm hết cách thật. Nàng cũng biết mấy năm nay thái bình quen rồi, trong triều đa số là quan văn, sao có thể dẫn binh đi đánh giặc.”

Lệ quý phi đã có kế sách từ sớm, lập tức ngừng khóc nói với hoàng thượng: “Không phải còn phủ Trấn quốc công ư!”

“Phủ Trấn quốc công càng không thể đi, lão nhị Tạ Hằng Tâm nhà đó chết mấy năm rồi, chỉ còn mỗi Tạ Hằng Cấm.”

“Hoàng thượng, không phải ngài vẫn chưa truyền chỉ thừa tước cho bọn họ sao?” Lệ quý phi thoáng nhìn thánh chỉ trên bàn: “Tây Bắc chỉ loạn một chút thôi, hơn nữa còn có mười vạn tinh binh nữa, chưa hẳn một đi không trở lại. Tạ Hằng Cấm nhận bổng lộc nhiều năm rồi, lúc này không giúp ngài phân ưu, thì thật vô lương tâm.”

Rất rõ ràng hoàng thượng tiếp nhận kiến nghị của Lệ quý phi, đang lo không bắt được tráng đinh, tuy lão Trấn quốc công đã chết, song uy vọng trong quân đội vẫn còn, phái Tạ đại gia đi rất thích hợp.

Tạ đại gia buồn rầu, ông đâu biết việc dẫn binh đánh giặc, huống chi Tây Bắc không ai chịu đi cũng vì một tá lĩnh đóng giữ tại Tây Bắc chết quá thảm, nhưng thái độ của hoàng thượng rất rõ ràng: Nếu ngươi không nhận củ khoai lang bỏng này, thì đừng mong thừa kế tước vị Trấn quốc công của nhà ngươi.

Tất nhiên Tạ phu nhân ngăn cản không cho Tạ đại gia đi, chẳng may Tạ đại gia có mệnh hệ gì, không phải bà trở thành quả phụ à.

Tạ đại gia đang rầu rĩ uống rượu được phân nửa, bị tiếng khóc sướt mướt của Tạ phu nhân làm phiền lòng, ném bình rượu xuống đất, phát ra tiếng động rất lớn, dọa Tạ phu nhân không dám lên tiếng.

“Ta muốn đi lắm sao? Hoàng thượng hắn… lấy tước vị Trấn quốc công ra uy hiếp ta!”

Tạ phu nhân rưng rưng nước mắt, nghe Tạ đại gia nói xong lập tức im lặng, rất lâu sau mới khóc lóc nói: “Nếu muốn ta chọn giữa lão gia và tước vị, thì chúng ta cứ làm thứ dân là được.”

Tạ đại gia đã say phân nửa, nghe được lời của Tạ phu nhân liền tỉnh táo hẳn. Nếu ông ta thành thứ dân, danh vị cáo mệnh của Tạ phu nhân cũng mất, thử hỏi nữ nhân nào không muốn làm cáo mệnh phu nhân chứ! Bà có thể chọn như vậy, cho thấy bà thật lòng thật tình với mình.

Tạ đại gia bước tới ngồi bên cạnh Tạ phu nhân, nắm tay bà. Làm vợ chồng già, bao nhiêu năm rồi không làm động tác thân mật như thế, cả hai đều mất tự nhiên, nhưng Tạ đại gia nắm rất chặt, không cho Tạ phu nhân giãy ra.

“Nếu chỉ có hai ta, thì mình đi thôn trang trồng trọt cũng được, nhưng còn mấy đứa nhỏ thì sao, Tắc Nguyên không thể đi trồng trọt, Mộng Hoa sẽ có chỗ đứng thế nào ở phủ An Quảng hầu?”

Nhắc tới hai đứa con, Tạ phu nhân không yên lòng nhất. Đúng vậy, bà có làm cáo mệnh hay không không thành vấn đề, song đám trẻ thì sao? Bà làm gì không biết phu quân mình là hạng người gì, sao có thể đi đánh giặc chứ, có khác nào đưa ông đi chết đâu!

Thời khắc mấu chốt vẫn là con gái lớn Tạ Mộng Hoa hiểu mẹ nhất, cũng không nhiều lời, thẳng thừng chỉ ra vấn đề đau nhất trong lòng Tạ phu nhân.

“Nếu mẫu thân luôn nghĩ tới con và Tắc Nguyên, ngược lại bọn con đã trở thành gánh nặng, con và Tắc Nguyên có bất hiếu hơn nữa cũng không thể nhìn phụ thân nhảy vào hố lửa. Nếu mẫu thân vẫn không quyết tâm nổi, không bằng đi hỏi thử Tắc Nguyên, nó cũng đâu còn là trẻ con.”

Nghe được quyết định của con gái, Tạ phu nhân kiên định hơn, vỗ tay Tạ Mộng Hoa nói: “Ta biết các con đều hiểu chuyện, nhưng không nỡ để các con chịu khổ.”

“Con gái không thể giúp cha mẹ phân ưu đã bất hiếu rồi, đâu thể nói là chịu khổ, chẳng qua có một chuyện mẫu thân đừng quên.”

“Chuyện gì?”

“Thừa dịp danh tiếng của phủ Trấn quốc công chưa sụp đổ, nhất định phải mau chóng tìm một phu gia cho Lạc Cẩn biểu muội. Đừng yêu cầu cao quá, phù hợp là được, chỉ sợ sự việc truyền ra e rằng càng khó tìm hơn.”

Tạ phu nhân gật đầu, Tạ Mộng Dao vừa hỏng một mối hôn sự, trong khoảng thời gian ngắn không tiện tìm thêm, nếu có thể định ra hôn sự cho Tiền Lạc Cẩn, bé gái trong phủ có thể tiễn được người nào thì bớt được một người bị liên lụy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.