Gả Cho Hoàng Tử Dễ Dàng Sao

Chương 42




“Oa ~” Đi trên đường phố Vệ Lăng quen thuộc, Tiền Lạc Cẩn duỗi lưng hít một hơi: “Đây là mùi vị tự do ấy.”

Mộ Tòng Cẩm mang đôi giày thêu không vừa chân, đi theo sau Tiền Lạc Cẩn từng bước.

Lạc Cẩn nắm thẳng tay Mộ Tòng Cẩm cùng đi, đắc ý nói: “Có cảm giác hoài niệm đi dạo phố với bạn thân hồi đại học ghê, rất vui vẻ.”

“Vậy mà ngươi lên được đại học, ta cứ tưởng ngươi chỉ có bằng tiểu học.”

“… Miệng mồm bạn thân của ta tốt hơn ngươi nhiều.”

Mặc dù Vệ Lăng không lớn như Đô Trung, song cũng là nơi phồn hoa giàu có và đông đúc, cửa hàng trải dọc phố, tiếng tiểu thương rao bán nối liền không dứt.

Đi qua tửu lâu thì có tiểu nhị cười ra đón: “Đại tiểu thư, chỗ chúng ta mới nghiên cứu ra mấy món mới, ngài tới nếm thử nhé?”

Tiền Lạc Cẩn đưa tay sờ bụng Mộ Tòng Cẩm, quả nhiên đã dẹp xuống, hòng để người khác không nghi ngờ, Mộ Tòng Cẩm chỉ có thể dùng cơm nước của hạ nhân tại Tiền phủ. Tuy hạ nhân ở Tiền phủ ăn uống mạnh bạo hơn người bình thường, chung quy đồ ăn sẽ không ngon như chủ nhân, Mộ Tòng Cẩm quen dùng ngự thiện rồi cũng không có bao nhiêu khẩu vị.

“Đi thôi, tay nghề của đầu bếp tửu lâu nhà ta không tệ lắm, hẳn nhập vào mắt ngươi.”

Sau khi ăn uống no nê, Tiền Lạc Cẩn vẫn không buông tha Mộ Tòng Cẩm, tại Đô Trung phần lớn do hắn bảo bọc nàng, lúc này tới địa bàn của nàng rồi, làm sao cũng phải khiến Mộ Tòng Cẩm có cảm giác như ở nhà.

Đi qua cửa hàng son phấn lại có người bưng một khay son đi ra: “Đại tiểu thư, đây là son mới của tháng này ạ.”

Tiền Lạc Cẩn cầm mấy hộp đặt ngay mặt Mộ Tòng Cẩm so sánh một phen, nói: “Gói hai hộp này cho ta, còn lại không cần.”

Mộ Tòng Cẩm có dự cảm không tốt: “Không lẽ ngươi mua cho ta?”

“Nha hoàn bên người ta sao có thể không có vốn riêng, ngươi chỉ cần giao cho ta là được.”

Tiền Lạc Cẩn kéo Mộ Tòng Cẩm đến bố phường, mấy bố nương đều bỏ công việc trong tay xuống, nhiệt tình bắt chuyện: “Ôi, đại tiểu thư, ngài về rồi à.”

Tiền Lạc Cẩn đẩy Mộ Tòng Cẩm lên đằng trước: “Đây là nha hoàn ta dẫn từ Đô Trung về, chọn mấy thước vải làm xiêm y cho nàng ấy đi.”

Một lão cắt may tới đo kích cỡ cho Mộ Tòng Cẩm, đâu thể để ông ta tới gần hắn được, lộ tẩy mất! Tiền Lạc Cẩn vội vàng nói: “Không cần đo, ta biết số đo, các ngươi chỉ dựa theo làm thôi."

Đến khi hai người ra khỏi bố phường, Mộ Tòng Cẩm mới đặt câu hỏi: “Sao ngươi biết số đo của ta?”

“Đơn giản thôi,” Tiền Lạc Cẩn nói xong ôm eo hắn, hai tay ở sau lưng Mộ Tòng Cẩm cổ tay chạm cổ tay: “Hai thước hai nè.”

Thình thịch.

Thình thịch.

Trái tim Mộ Tòng Cẩm nhanh chóng nhộn nhào, hắn vội vàng thoát khỏi vòng ôm của nàng: “ Ngươi, cái người này! Cứ tập kích đột ngột! Làm việc không thể theo tuần tự hả?”

“Mua y phục mới cho ngươi còn nói ta!”

Dọc đường Tiền Lạc Cẩn dẫn Mộ Tòng Cẩm đi như đang khoe giàu, khắp nơi toàn là cửa tiệm của nhà nàng, ngay cả mấy tay chân hung thần ác sát của sòng bạc trông thấy nàng cũng cung kính khom lưng hành lễ: “Bái kiến đại tiểu thư.”

“Gia đình ngươi… đúng là có tiền.” Mộ Tòng Cẩm thân là hoàng tử cũng từng va chạm xã hội rồi, nhưng như Tiền lão gia của cải gần như muốn bao trọn Vệ lăng thì chưa thấy nhiều.

Rất nhanh, Tiền Lạc Cẩn đã đặt xong mấy bộ trang phục xa xỉ cho Mộ Tòng Cẩm, đây có lẽ là cảm giác được bao nuôi, lần đầu tiên Mộ Tòng Cẩm được trải nghiệm.

Tiền Lạc Cẩn xem hắn như búp bê, mua y phục trang sức cho hắn đều đặc biệt hăng hái, lấy ngân phiếu trắng lóa ra khỏi túi mà nàng không chút đau lòng, bộ dạng ấy như một tín đồ ngoan đạo đang dâng lên cho thần tiên.

Mộ Tòng Cẩm nhớ lại mấy năm trước dẫn Lạc Cẩn đi dạo Đô Trung suýt chút nữa hại nàng bị đem bán, lòng còn sợ hãi, Tiền Lạc Cẩn lại vỗ ngực an ủi hắn: “Đừng sợ, toàn bộ Vệ Lăng đều là địa bàn của Tiền gia, huyện thái gia cũng sợ nhà ta ba phần, ai dám động trên đầu thái tuế chứ?”

Tiền Lạc Cẩn lập tức bị vả mặt, mới nói mình là trùm Vệ Lăng, lập tức có người đùa giỡn nha hoàn của nàng ngay trước mặt nàng. Đó là một vị thiếu niên khí huyết thịnh vượng, nắm tay Mộ Tòng Cẩm không buông, còn cực kỳ chẳng biết xấu hổ dụ dỗ Mộ Tòng Cẩm: “Tiểu nương tử, dung mạo nàng xinh đẹp như thế cần gì làm nha hoàn để người ta hô tới quát lui, không bằng đi theo ta, đảm bảo nàng đeo vàng đeo bạc, ăn ngon uống say.”

Phi phi phi, lời thoại cũ kỹ vậy nói ra cũng không thấy ngại, Tiền Lạc Cẩn tức giận nói: “Nói cứ như ta bạc đãi nàng ấy, nàng ấy ở bên cạnh ta chẳng phải đeo đủ châu ngọc à, son là của Tú Dung phường, ăn đồ làm từ bếp riêng của đầu bếp Thao Thiết lâu, về y phục hôm nay ta mua cho nàng ấy mười mấy bộ. Cẩm Nhi, ngươi tuyệt đối đừng đi với hắn, hắn vốn không giàu bằng ta!”

Trong lòng Mộ Tòng Cẩm khỏi phải nói bó tay cỡ nào, hắn đường đường là hoàng tử làm sao cũng sẽ không có chuyện chẳng có ánh mắt bị chút lời đường mật dụ dỗ, không đúng, đây đâu phải trọng điểm, trọng điểm chính là hắn cũng là một nam nhân, tại sao phải đi với một nam nhân khác chứ!

Trên người Mộ Tòng Cẩm hiện tại mặc nhu quần trắng mịn, tóc cài trâm hoa, cổ đeo ngọc trai to, môi thoa son đỏ nhạt, nhìn thế nào cũng là một thiếu nữ yêu kiều, đừng nói nam nhân xa lạ nghĩ không ra giai nhân như vậy sẽ là nam, ngay cả Tiền Lạc Cẩn cũng tự động quên mất giới tính của hắn.

“Tiền Lạc Cẩn!” Mộ Tòng Cẩm rất bất mãn với lý do thoái thác của nàng.

Nàng bĩu môi: “Ta đây không phải sợ ngươi nhặt được cành cao liền rời ta ư.”

Chàng trai trẻ đầy mùi rượu càng hăng hái hơn: “Chao ôi, người thường đi chỗ cao, nước thường chảy chỗ thấp, đạo lý hiển nhiên, khế ước bán thân của tiểu nương tử bao nhiêu tiền? Bổn đại gia ra giá gấp mười cho nàng.”

Kiếp này Tiền Lạc Cẩn ghét nhất người khác đọ giàu với nàng, toàn bộ Vệ Lăng ai cũng biết nàng cực kỳ dư tiền, vừa nhìn là biết người xứ khác tới, chẳng biết trời cao đất rộng.

“Nha hoàn của ta bao nhiêu tiền cũng không bán! Cẩm Nhi, chúng ta đi!”

Tiền Lạc Cẩn kéo tay Mộ Tòng Cẩm muốn đi, bị người nọ ngăn cản: “Tiểu nha đầu, ta thấy ngươi còn nhỏ không chấp nhặt với ngươi, hôm nay mặc kệ ngươi cần tiền hay không, tiểu nương tử này là của ta.”

“Hả,” Tiền Lạc Cẩn nở nụ cười trào phúng: “Sao nào? Đại ca ca, ngươi muốn cướp người trong thành Vệ Lăng?”

“Cướp đấy thì sao?”

“Không có gì, chỉ đưa ngươi vào ngục cho tỉnh rượu thôi.”

“Hahaha, đưa ta vào ngục, hahaha, đưa ta vào ngục!” Nam nhân đó như phát rồ cười rộ lên: “Tiểu cô nương, ngươi có biết ta là Đậu công tử hay không?”

“Đậu công tử thì sao? Thế ngươi có biết ta là Tiền tiểu thư không?”

Tri huyện Vệ Lăng đang ân ái với ái thiếp của mình, chợt nghe nha dịch báo rằng tiểu thư Tiền gia và công tử Đậu gia ầm ĩ với nhau như gà chọi, đầu ông ta thoáng chốc to ra như biến thành hai. Hai bên đều là Phật sống mà vùng Vệ Lăng ông ta cung phụng, ông ta chẳng muốn đắc tội bên nào hết, bèn nhanh chóng thay quan phục, nâng cái bụng to của mình chạy ra ngoài.

Còn tưởng là chuyện gì lớn lao, hóa ra vì một ‘nữ nhân’, tri huyện Vệ Lăng khuyên nhủ Tiền Lạc Cẩn: “Tiền tiểu thư à, cần gì chứ, không phải chỉ là một nha hoàn ư, Đậu công tử người ta cũng là người rõ phải trái, hay là ngài cứ ra giá đi?”

Tiền Lạc Cẩn ưỡn người lên, không nhượng bộ chút nào: “Nha hoàn của ta, có bán hay không do ta quyết định, hắn đang cướp đoạt dân nữ trắng trợn đó!”

Tri huyện Vệ Lăng đành vuốt mặt đi khuyên Đậu công tử: “Đậu công tử à, mỹ nhân ở Vệ Lăng thiếu gì, chỉ là một nha hoàn thôi, xuất thân nghèo hèn nữa, không bằng hạ quan giới thiệu cho ngài mấy người đàng hoàng…”

“Nữ nhân mà Đậu Thanh Tùng ta muốn nhất định phải đạt được, chỉ nữ nhân của Vệ Lăng các ngươi đắt giá à? Trái lại ta muốn báo cáo cho cô mẫu ta biết…”

“Đừng đừng đừng!”

Đầu của tri huyện Vệ Lăng muốn nứt thành hai, Tiền tiểu thư là người quen cũ, tính tình rất bốc đồng, cực kỳ không chịu nghe lời ông ta khuyên, mà Đậu công tử thì càng vô pháp vô thiên, cũng tại Vệ Lăng này nhỏ, thôi thì cứ để hai bá vương ấy cắn nhau đi.

Đậu công tử ngồi trên ghế huyện nha bắt chéo chân, bộ dạng như đã tính trước mọi chuyện, huyện nha này một tháng hắn tới ít nhất hai, ba chuyến rồi, chưa bao giờ thua kiện, toàn dựa vào họ của hắn có chữ ‘Đậu’.

Tiền Lạc Cẩn cũng là một người chưa từng thua trong kiện tụng, sản nghiệp của Tiền gia tại Vệ Lăng luôn mưa thuận gió hòa, am hiểu sâu sắc đạo móc nối với quan viên. Hàng năm Tiền lão gia cũng hối lộ tri huyện không ít, tri huyện chắc chắn phải hướng về nàng.

Hai người trong huyện nha đều cảm thấy mình sẽ là người đắc thắng, chỉ có mỗi tri huyện Vệ Lăng là khó xử. Sư gia bên cạnh suy nghĩ rất nhanh, nhỏ giọng chỉ điểm tri huyện Vệ Lăng: “Lão gia, nếu không thể vẹn toàn cả hai, thì sao không lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh[1]?”

[1]Lưỡng hại tương giác thủ kỳ khinh: nếu cả hai lựa chọn đều nguy hại, thì chọn cái có tính nguy hại thấp hơn.

“Ý ngươi là?”

“Chỗ dựa của Tiền tiểu thư là phủ Trấn quốc công, chỗ dựa của Đậu công tử là phủ Uy quốc công, phủ Trấn quốc công và phủ Uy quốc công bên nào đắc sủng hơn, lão gia còn chưa biết sao?”

Huyện lệnh Vệ Lăng ngẫm lại thấy rất có lý, nếu có thể, hai bên ông ta đều không muốn đắc tội, nhưng nếu nhất định phải chọn, thì chỉ có thể oan ức cho phủ Trấn quốc công rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.