(Full) TIÊN ĐẾ TRÙNG SINH

Chương 71-75




Chương 71: Cháu trai tốt.

Tám tuổi đã luyện võ, đúng là một thiên tài.

Nạp Lan Dịch ngẩng cao đầu, nói ra những lời này với vẻ mặt nghiêm túc, thấy mọi người xung quanh đều nhìn vào mình, anh ta tiếp tục nói:

"Rất nhiều năm về trước, có một ông cụ thần bí tìm đến tôi, nói tôi có tài năng trời cho, xương cốt kỳ lạ, là một thần đồng hiếm có, ông ta còn nói sẽ nhận tôi là đồ đệ nữa."

Nạp Lan Dịch bắt đầu giả vờ, cười nhẹ nói: "Ngay từ đầu tôi đã từ chối, nhưng ông ấy còn nói rõ nếu tôi không đồng ý thì ông ấy có chết cũng không nhắm được mắt."

"Không còn cách nào, tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý, sau đó theo ông ta học võ công."

Nạp Lan Dịch nói tiếp: "Sau đó đúng là như lời Tô đại thiếu gia nói, sư phụ vì không muốn để cho người khác biết tôi theo ông ấy học võ công, để tránh phiền phức cho nên đã dặn tôi không được để lộ sức mạnh của mình. Còn dạy tôi một môn võ thuật ẩn thân."

Đúng lúc nói đến đây, linh khí trong người của Nạp Lan Dịch mất đi hiệu lực, sức mạnh to lớn trong nháy mắt cũng biến mất.

Hả?

Sao lại thế này?

Nạp Lan Dịch đang muốn tiếp tục diễn kịch, cảm nhận được sức mạnh biến mất, bản thân lại trở thành người thường liền trở nên hoảng hốt.

Lúc này, Tô Thương sợ Nạp Lan Dịch hoảng hốt quá lên sẽ lộ ra nên nói: "Nạp Lan Dịch, tôi cảm thấy cảm giác đè ép đã không còn, cậu làm vậy để che giấu thực lực sao?"

Mẹ kiếp!

Tô Thương!

Cậu thực sự là một người tốt, mỗi khi tôi không biết phải làm sao thì cậu đều giúp tôi, hahaha, có cơ hội tôi sẽ mời cậu uống rượu!

Nạp Lan Dịch nháy mắt với Tô Thương, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi tôi đã dùng phương pháp của sư phụ dạy cho tôi, lần nữa che giấu thực lực của mình."

"Cậu đúng là lợi hại, thực lực mạnh, còn biết chịu đựng, thật là không có gì so sánh được." Tô Thương không ngớt lời khen ngợi.

"Haha, Tô đại thiếu gia quá khen."

Nghe được những lời này, Nạp Lan Dịch đã thay đổi cách nhìn về Tô Thương, cảm thấy Tô Thương vừa mắt hơn.

"Cháu trai!"

Lúc này, Nạp Lan Tổ kích động cầm tay Nạp Lan Dịch, ngay cả đến cách xưng hô cũng thay đổi, thân thiết nói: "Mấy năm nay ông vẫn luôn luôn nghĩ cháu bình thường, chê trách đánh mắng cháu, đã khiến cháu phải chịu khổ rồi!"

Nạp Lan Dịch trong lòng hết sức vui sướng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Ông nội, không sao, cháu không quan tâm đến những chuyện đó."

"Ừm, cháu trai tốt của ông" Nạp Lan Tổ phấn khởi nói: "Nạp Lan gia có một người đáng tự hào như cháu, Nạp Lan gia chúng ta thật là có phúc!"

"Được rồi!"

Bỗng nhiên, Tây Dao im lặng một lúc lâu lại lên tiếng: "Nạp Lan Tổ, sự thật đã được chứng tỏ, cháu trai ông Nạp Lan Dịch che giấu thực lực, tối hôm qua chính cậu ta đã cướp đi Hồng Liên đao, chính là cậu ta, bây giờ phải chấp nhận bị trừng phạt!"

"Cô Tây Dao!"

Nạp Lan Tổ nghe thấy thế, vì muốn bảo vệ Nạp Lan Dịch nên tức giận nói: "Xử phạt cái gì, Hồng Liên đao cô có thể lấy đi, nhưng đừng hòng đụng đến một sợi lông của cháu trai tôi!"

"Ông nói vậy là có ý gì, Nạp Lan Tổ, ông muốn chống đối Quốc Nhận sao?" Tây Dao lạnh lùng nói.

Nạp Lan Tổ thấy thế liền có chút khó xử, nhưng hiện tại Nạp Lan Dịch không giống như lúc trước.

Hiện giờ ông ấy đã biết cháu trai Nạp Lan Dịch của mình là một thiên tài võ thuật, hai mươi tuổi đã đạt được cao thủ Hóa Kình, tương lai sẽ đạt được nhiều thành quả lớn, sau này Nạp Lan gia sẽ trông chờ hết vào Nạp Lan Dịch.

Vì thế Nạp Lan Tổ không tiếc mà cũng không sợ đắc tội với Quốc Nhận, nghiêm túc nói: "Vậy thì đã sao, tôi ở thành phố vẫn còn quan hệ, tưởng rằng Nạp Gia sợ các người sao?"

"Hừ!"

"Dám đắc tội với Quốc Nhận, đúng là không sợ chết mà!"

Đôi mắt của Tây Dao nhăn lại, đứng yên tại chỗ, đưa tay ra đánh một chưởng về phía Nạp Lan Tổ.

Đến cảnh giới Võ Đạo Tông Sư, chân khí có thể chuyển hóa thành ngũ hành thuộc tính, uy lực dọa người.

Chỉ thấy Tây Dao đánh ra một cái chân khí thủy long, gầm thét xông về phía Nạp Lan Tổ.

Nạp Lan Tổ cũng không chịu thua, cũng đánh trả lại một chưởng, năng lượng chân khí chiếu ra màu vàng, toát ra uy lực hiển hách.

Bịch!

Ngay sau đó, hai luồng chân khí chạm nhau, chân khí thủy long với chân khí màu vàng đều tiêu tan.

Sau đó, Tây Dao đứng im, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Tổ.

Ngược lại, Nạp Lan Tổ thì lùi lại nửa bước, khuôn mặt khô héo toát ra vẻ khiếp sợ nói: "Sớm nghe nói huấn luyện viên Tây Dao tu luyện Chân Long Cương Khí thất truyền đã lâu, hôm nay mới có may mắn nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, tôi không phải là đối thủ của cô."

"Biết là tốt rồi!"

Tây Dao lạnh lùng nói: "Cùng là người nước Hoa, tôi không muốn làm ông mất mặt!"

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản, trả lại Hồng Liên đao, Nạp Lan Dịch cũng phải chịu lỗi!"

Tây Dao nói tiếp: "Nếu hai việc này Nạp Lan gia các ông cũng không làm được thì tôi không ngại gì mà tiêu diệt Nạp Lan gia các ông đâu!"

Nghe xong những lời này, Nạp Lan Tổ im lặng nhìn Nạp Lan Dịch.

Nạp Lan Dịch nghe hiểu được, trong lòng có dự tính khác liền chủ động nói: "Ông nội, Hồng Liên đao chúng ta không cần, xin lỗi thì cháu có thể đồng ý, ông không cần phải vì cháu mà đắc tội với huấn luyện viên Tây Dao đâu."

"Được được được, không hổ danh là con cháu Nạp Lan gia, tốt lắm." Nạp Lan Tổ khen ngợi.

"Ông nội quá khen."

Nạp Lan Dịch nghe ông nội khen ngợi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn rồi nhìn về phía Tây Dao cúi đầu xin lỗi: "Thực sự xin lỗi huấn luyện viên Tây Dao, chuyện tối hôm qua đều do tôi không tốt, tôi xin nhận lỗi với Quốc Nhận."

"Ừm, cậu chịu làm thế ngay từ đầu có phải tốt hơn không, cần gì phải phiền phức như vậy."

Tây Dao gật đầu nói: "Tối hôm qua thực sự là cậu làm sai. Đáng lẽ ra cậu không nên cướp đi Hồng Liên đao, nhưng cậu lại có hành động ngay thẳng, trung thành với đất nước, tội và công đều ngang nhau, xin lỗi xong thì mọi chuyện coi như cho qua."

"Nạp Lan Tổ, cháu trai ông không đơn giản đâu, không chỉ có tài năng trời cho, mà còn có một người sư phụ bí ẩn. Nạp Lan gia các ông sau này nhất định sẽ phát triển đi lên, thậm chí còn có khả năng trở về thành phố nữa."

Tây Dao bình tĩnh nói.

Cô không nghi ngờ lời giải thích trước đó của Nạp Lan Dịch, tin rằng Nạp Lan Dịch thực sự có một người sư phụ bí ẩn. Bởi vì ngay cả Nạp Lan Tổ còn không bồi dưỡng được một cao thủ Hóa Kình hơn hai mươi tuổi.

"Cô Tây Dao quá khen rồi, vừa rồi do tôi quá kích động nên mới ra tay với cô, tôi thật là lỗ mãng mong cô tha tội."

"Ừm, chuyện này đừng nhắc lại nữa."

Tây Dao mặt không chút cảm xúc nói: "Giang Thành Dương, cầm Hồng Liên đao lên, chúng ta đi thôi."

"Vâng!"

Tây Dao tuân lệnh, lập tức cầm Hồng Liên đao trên tay.

Lúc này, Tô Thương nhìn về phía Nạp Lan Dịch, nịnh hót cười nói: "Nạp Lan Dịch, vừa rồi tôi hơi hung hăng, cậu đừng trách tôi, chúng ta thường xuyên chơi với nhau, coi nhau như anh em, từ nay về sau cậu phải che chở cho tôi đấy."

"Haha, nhất định rồi, nhất định rồi, Tô đại thiếu gia cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt cho cậu."

Nạp Lan Dịch trong lòng vô cùng đắc ý, không ngờ đến mình kiêu ngạo như vậy mà Tô đại thiếu gia cũng phải lấy lòng anh ta.

Lúc trước, anh ta muốn giết Tô Thương để có được sự coi trọng của ông nội. Nhưng bây giờ lại thay đổi ý định muốn nhận Tô Thương làm em trai, sau đó lấy việc này để ra oai, như vậy có thể diện nhiều biết mấy.

Chỉ có điều là Nạp Lan Dịch không biết sự thật là tất cả những chuyện này đều do Tô Thương làm, còn muốn nhận Tô Dương làm em trai, nhận cái con khỉ!

Chương 72: Không hổ danh là cháu trai ta.

Sau đó, Tô Thương cùng với Tây Dao và các thành viên của Quốc Nhận cùng nhau rời khỏi trang viên Nạp Lan gia.

Trước khi đi.

Tô Thương liếc nhìn sàn nhà, khóe miệng nhếch lên một điệu cười khó coi.

Với năng lực của anh ấy hiển nhiên có thể phát hiện ra căn phòng bí mật dưới lòng đất của Nạp Lan gia.

Hơn nữa Tô Thương còn cảm nhận được một vài hơi thở quen thuộc, chính là cao thủ nước D mà tối hôm qua anh ấy thả đi.

"Những người này hình như rất tức giận, chắc là họ đến để tìm Nạp Lan Dịch, hơn nữa họ còn đến sớm hơn cả Quốc Nhận, không chừng đã biết trước Quốc Nhận sẽ đến Nạp Lan gia nên Nạp Lan Tổ mới bảo họ trốn đi."

"Haha, vừa nãy Nạp Lan Dịch trước mặt mọi người xin lỗi chẳng khác nào tự thừa nhận bản thân đã giết Lăng Hổ và cướp đi Hồng Liên đao. Như vậy cao thủ nước D này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nạp Lan gia đâu."

"Trong số mấy người bên trong, có một người có khí tức không kém gì Nạp Lan Tổ, chắc chắn cũng là võ đạo tông sư rồi."

Tô Thương phân tích vô cùng thấu đáo.

Hai người cao thủ tông sư, Tô Thương tự nhận thấy sẽ không đấu lại.

Nhưng mà, để sói với hổ cắn giết nhau, tự làm cho bọn họ kiệt sức mà thôi.

Sau khi đám người Tô Thương rời đi, Nạp Lan Tổ với Nạp Lan Dịch thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng đi rồi."

Nạp Lan Tổ như bớt được gánh nặng, còn vui mừng nhìn Nạp Lan Dịch, nhịn không được mà khen ngợi: "Cháu trai, ông không nghĩ cháu lại mạnh đến như vậy, ngay từ đầu khi Quốc Nhận đến tìm ông thì ông căn bản không tin chuyện tối hôm qua là do cháu làm."

"Cướp Hồng Liên đao từ trong tay Quốc Nhận, haha, có can đảm có khí phách lắm, không hổ danh là huyết mạch của Nạp Lan gia."

Nạp Lan Tổ vỗ vai Nạp Lan Dịch hứa hẹn nói: "Từ nay về sau, cháu cứ yên tâm mà phát triển, ông nội che chở cho cháu, hy vọng thời gian tới cháu có thể vượt qua Tô Càn Khôn trở thành cao thủ số một Giang Bắc. Đến lúc đó chúng ta có thể trở về thành phố."

"Nạp Lan gia chúng ta khác với các gia tộc ở Giang Bắc. nếu có được sự công nhận của thành phố thì Nạp Lan gia chúng ta có thể một bước lên trời, đừng nói đến Tô gia nhỏ bé mà ngay cả Quốc Nhận chúng ta cũng không phải sợ!" Nạp Lan Tổ hùng hổ nói, càng nói càng kích động.

Nạp Lan Dịch vốn đang định nói thật với ông nội là tối hôm qua anh ta không làm gì cả.

Nhưng khi nghe ông nội khen mình có can đảm có khí phách liền suy nghĩ lại và bỏ ý định đó ra khỏi đầu.

"Vâng thưa ông nội, cháu nhất định sẽ cố gắng tu luyện, hết sức giúp cho Nạp Lan gia chúng ta phát triển cao hơn." Nạp Lan Dịch nắm tay ông nội nói.

"Được, cháu trai tốt!"

Nạp Lan Tổ vô cùng vui mừng, càng nhìn Nạp Lan Dịch càng cảm thấy hài lòng, vui vẻ xoa đầu Nạp Lan Dịch, nhìn Nạp Lan Dịch hết sức tự hào.

"Haha!"

Lúc này, Lưu Phàm Khôn cùng với mấy người cao thủ nước D đi tới với vẻ mặt cười nhạo nói: "Nạp Lan Tổ, ông có đứa cháu nội tốt đấy!"

"Anh Lưu, sao anh lại dẫn mọi người ra đây, người của Quốc Nhận còn chưa đi được xa, lỡ bị phát hiện lại phiền phức!" Nạp Lan Tổ nhìn Lưu Phàm Khôn rồi vội vàng nói.

"Haha!"

Lưu Phàm Khôn cười lạnh lùng nói: "Bị phát hiện thì có làm sao, cháu nội ông Nạp Lan Dịch là một thanh niên đầy khát vọng và cống hiến cho đất nước mà."

"Cho dù có phát hiện tôi ở Nạp Lan gia thì cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta thông đồng với nhau đâu."

Lưu Phàm Khôn nhìn Nạp Lan Tổ với sắc mặt nặng nề nói: "Dù sao thì gia phong của Nạp Lan gia các ông là yêu nước, làm sao có chuyện Nạp Lan gia các ông thông đồng với nước D chúng tôi được chứ."

"Chuyện này. . ."

Nạp Lan Tổ xấu hổ vội vàng giải thích: "Anh Lưu, anh bớt giận, vừa rồi là do có huấn luyện viên Quốc Nhận ở đây tôi mới nói như vậy. Anh đừng để bụng, cái gì mà yêu nước là gia phong chứ, toàn là đồ bỏ đi."

"Được rồi, đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, chẳng lẽ ông quên rằng tôi có thể xem camera ở trong căn phòng bí mật ở dưới lòng đất sao."

Lưu Phàm Khôn lạnh lùng nói: "Cuộc nói chuyện giữa ông và người của Quốc Nhận tôi đã nghe hết, Nạp Lan Tổ, là ông đã sai Nạp Lan Dịch đi cướp Hồng Liên đao chỉ vì muốn dâng cho Quốc Nhận sao?"

"Bây giờ tôi coi như nhận thua, nhưng Nạp Lan Tổ, tôi cảnh cáo ông, chuyện này chưa xong đâu, chúng tôi sẽ chiến đấu tới cùng với Nạp Lan gia các ông!"

Lưu Phàm Khôn nghiến răng nghiến lợi tức giận nói, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Dịch rồi dẫn đám người Đỗ Tử Minh rời khỏi đó.

Đúng ra Lưu Phàm Khôn định ra tay tiêu diệt Nạp Lan gia, nhưng bây giờ anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Bởi vì lúc ở trong căn phòng bí mật dưới lòng đất có cảm nhận được sức mạnh của Nạp Lan Dịch bộc phát ra.

Mặc dù anh ta có thể đối phó với Nạp Lan Tổ, nhưng không có ai trong số bọn họ có thể đối phó được với Nạp Lan Dịch.

Huống hồ đây là Nạp Lan gia, chắc chắn còn có các cao thủ khác, nếu như đánh nhau thì bọn họ chắc chắn chịu thiệt.

Còn có điều quan trọng là Hồng Liên đao đã bị Quốc Nhận lấy đi, cho dù có có làm ầm ĩ ở Nạp Lan gia cũng không có ích gì.

Cho nên càng nghĩ Lưu Phàm Khôn càng cảm thấy không nên ra tay, phải nhanh chóng rời đi.

"Ông nội. . ."

Nạp Lan Dịch thấy vậy liền cảm thấy khó chịu, rõ ràng là anh ta không giết cao thủ nước D, tại sao lại đổ oan cho người khác, vì thế anh ta đành nói ra sự thật cho ông nội biết.

"Cháu nội, ông biết cháu muốn nói gì, cháu lo lắng sẽ đắc tội với nước D."

Nạp Lan Tổ an ủi nói: "Yên tâm đi, đây là nước Hoa, người nước D sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu. Huống hồ thực lực của cháu mạnh như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không làm gì được cháu."

"Điều quan trọng chính là tối hôm qua lúc cháu giết Lăng Hổ, đã thể hiện lòng yêu nước của mình, thật sự là biết nhìn xa trông rộng. Nếu nước D muốn làm gì cháu thì Quốc Nhận cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu." Nạp Lan Tổ nói.

Nghe ông nội nói vậy, Nạp Lan Dịch liền nuốt nước bọt, quyết định che dấu chuyện này, tuyệt đối không nói thật với bất kỳ ai.

"Đúng rồi, cháu nội, Tây Dao còn nói thực lực của cháu không chỉ có như vậy, mà vẫn còn che dấu thực lực, tóm lại là đang ở trình độ nào?" Bỗng nhiên, Nạp Lan Tổ tò mò với ánh mắt tràn đầy hy vọng hỏi.

"Cháu. . ."

Nạp Lan Dịch cũng không biết được mình mạnh đến mức nào, đến bây giờ vẫn còn choáng váng, nhưng cảm giác được ông nội coi trọng thật là thích nên anh ta nói: "Cháu sắp đạt tới trình độ tông sư rồi."

"Sắp đạt tới trình độ tông sư!"

Nạp Lan Tổ nghe thấy vẻ mặt liền khiếp sợ, sau đó mừng rõ như điên nói: "Hai mươi tuổi đã sắp đạt tới tông sư, haha, được, được, tốt lắm!"

"Cháu nội, cháu cứ duy trì tu luyện đi, cháu phải sánh bằng thanh niên Tô Huyền Thiên trẻ tuổi mới xuất hiện ở Giang Bắc gần đây."

Nạp Lan Tổ nhìn Nạp Lan Dịch nói: "Ông nội tin tưởng cháu, nhất định có thể trở thành võ đạo tông sư trẻ tuổi nhất!"

"Tu luyện. . ."

Nạp Lan Dịch có chút bối rối, tu luyện như thế nào, cháu cũng không biết.

Vài giây sau, Nạp Lan Dịch bình tĩnh nói: "Ông nội, tu luyện cái này không phải muốn là được, cần phải dựa vào cảm giác, có người tu luyện nửa năm còn không có hiệu quả bằng người tu luyện nửa giờ, cháu có tài năng trời cho nên chỉ cần ngày thường đi quán bar để lòng được thoải mái thì khi tu luyện sẽ có hiệu quả gấp đôi."

"Thì ra là như vậy."

Nạp Lan Tổ bỗng nhiên hiểu ra rồi nói: "Được rồi, cháu nội, cháu nhanh đi quán bar đi, tiền có đủ chưa, không đủ thì nói với ông nội, từ nay về sau Nạp Lan gia chính là kho bạc của cháu, cháu cần bao nhiêu ông nội đều có thể đưa cho cháu!"

Mẹ kiếp.

Thật là thích.

Nạp Lan Dịch nhìn Nạp Lan Tổ nói với Nạp Lan Tổ rằng anh ta cần mấy triệu rồi đi đến quán bar.

Sau khi nhìn thấy Nạp Lan Dịch rời đi, Nạp Lan Tổ để lộ ra một nụ cười đắc ý: "Cháu nội mình thật là lợi hại, rõ ràng mạnh như thế lại có thể che dấu được kỹ như vậy, một chút chân khí cũng không để lộ ra, chẳng trách mình trình độ cao như vậy mà vẫn không nhìn ra được thực lực của nó, còn cho rằng nó chỉ là người bình thường trói gà không chặt nữa."

"Mạnh mẽ, đúng là không hổ danh là cháu nội của ông."

Chương 73: Giang Thành Dương khổ rồi

Một bên khác.

Quốc Nhận cuối cùng cũng đã lấy được Hồng Liên đao rồi, nhiệm vụ lần này mặc dù có chút trắc trở nhưng cũng xem như hoàn thành viên mãn.

"Nhóc con."

Lúc này, Tây Dao bưng ly trà sữa lên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn Tô Thương, khẽ mỉm cười nói: "Chị phải đi rồi."

"Chị Tây Dao." Tô Thương lưu luyến không rời nói: "Tôi không nỡ xa chị, chị có thể ở lại Giang Bắc thêm mấy ngày không, Giang Bắc có rất nhiều nơi để chơi rất vui."

"Không được, Hồng Liên đao là thanh đao nổi tiếng của nước D, nếu như nước D phản ứng lại thì chắc chắn sẽ sai cao thủ đến cướp lại."

Tây Dao dịu dàng nói: "Mặc dù tôi nắm chắc có đến bao nhiêu cao thủ thì giết bấy nhiêu nhưng để giảm bớt những rắc rối không cần thiết thì vẫn phải nhanh chóng đem Hồng Liên đao giao nộp vào quốc khố."

"Vậy thì thôi vậy." Tô Thương rầu rĩ nói.

"Nhóc con, đừng buồn, hôm nay cậu biểu hiện không tệ, sau này có rắc rối gì không giải quyết được thì có thể nói với chị, chị sẽ giúp cậu." Tây Dao cười nói.

"Thật sao?" Tô Thương vui mừng kinh ngạc nói: "Có rắc rối gì thì cũng có thể giải quyết giùm sao?"

"Đương nhiên là thật rồi, chị nhất ngôn cửu đỉnh mà." Tây Dao dịu dàng cười nói.

"Hi hi, chị Tây Dao, vậy không cần đợi đến sau này nữa, bây giờ em đang có một rắc rối lớn đây."

Tô Thương cũng không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: "Chị Tây Dao, chị cũng biết rồi, tôi trước giờ không có tiếp xúc với võ công, cũng chưa từng rèn luyện, lúc đi học chạy bộ sáng sớm tôi đều vắng mặt, tôi chỉ thích ở lại Giang Bắc, sống cuộc sống xa hoa, không muốn đi đến Quốc Nhận rèn luyện."

"Nhưng cha tôi, ông ấy cứ bắt tôi đi Quốc Nhận, chị Tây Dao, chị có thể nói với cha tôi một tiếng không, làm ông ấy từ bỏ ý nghĩ đưa tôi đến Quốc Nhận đi."

Tô Thương lại nói thêm: "Cái tấm thân nhỏ bé này của tôi, mong manh yếu đuối, đến Quốc Nhận rồi cũng chỉ gánh nặng mà thôi."

Tây Dao nghe đến lời này thì không khỏi bật cười nói: "Nhóc con, cậu đúng là thật thà mà, còn biết mình chỉ là gánh nặng, nếu cậu đã không muốn rèn luyện thì thôi đi vậy, tôi sẽ nói với anh cả Tô một tiếng."

"Vậy thì tốt quá rồi, cám ơn chị Tây Dao." Tô Thương cảm kích nói, xem như không cần đi Quốc nhận nữa rồi.

"Ừm."

Tây Dao khẽ gật đầu, sau đó uống một ngụm trà sữa rồi cười nói: "Trà sữa này rất ngon, hương trà nồng đậm, trà sữa khoai môn nghiền kem, được, tôi nhớ rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên uống nó."

"Ha ha, chị Tây Dao, trà sữa không thể uống nhiều, dễ mập lắm đó." Tô Thương cười nói.

Dễ..dễ mập!

Thành viên Quốc Nhận ở bên cạnh nghe thấy câu nói này liền lập tức căng thẳng, thậm chí Giang Thành Dương còn thương hại liếc nhìn Tô Thương.

Ở Quốc Nhận, từ trước tới nay không có ai dám ở trước mặt sĩ quan huấn luyện Tây Dao nhắc đến chữ mập, cho dù là tự giễu cũng không được, bởi vì sĩ quan huấn luyện Tây Dao sẽ cho rằng mọi người đang chế nhạo bà ta, từ đó bắt mọi người rèn luyện như điên.

Nhưng Tô Thương, thậm chí còn trực tiếp nói rằng sĩ quan huấn luyện Tây Dao sẽ mập lên, cmn, điều này không khác gì đang khiêu vũ trong bãi mìn của sĩ quan hướng dẫn.

Xong rồi.

Tô Thương hoàn toàn xong đời rồi!

Nhưng ai mà ngờ, Tây Dao lại vén sợi tóc ở trên trán rồi nho nhã cười nói: "Trà sữa ngon như vậy, chắc chắn phải thường xuyên uống rồi, mập lên cũng không sao."

Hử???

Đông đảo các thành viên Quốc Nhận đều trợn tròn mắt lên, tình huống gì thế này, sĩ quan huấn luyện không nổi giận ư?

Vãi!

Sĩ quan huấn luyện à sĩ quan huấn luyện, không thể đối đãi khác biệt như vậy chứ!

"Hi hi, chị Tây Dao, chị không sợ mập thì được, lần sau có cơ hội, tôi mời chị uống Dương Chi Cam Lộ, cái đó còn ngon hơn." Tô Thương cười nói.

"Được."

Tây Dao gật đầu, sau đó nhắc nhở: "Đúng rồi, nhóc con, cậu có hứa là tặng mỹ phẩm cho tôi, tuyệt đối đừng quên đấy, add wechat đi, tôi gửi địa chỉ cho cậu."

"Ha ha, không vấn đề gì." Tô Thương mỉm cười nhận lời.

Tiếp theo đó, hai người thêm nick wechat của nhau.

"Nhóc con, nhớ địa chỉ của tôi đó, bây giờ cậu có thể về nhà được rồi."

Tây Dao cười nói: "Có rảnh thì nhắn tin wechat với tôi."

"Được, chị Tây Dao, tạm biệt, tôi sẽ nhớ chị."

Tô Thương khẽ cười, sau đó tạm biệt với đám người Giang Thành Dương rồi rời đi.

Nhìn Tô Thương càng lúc càng đi xa, khóe miệng Tây Dao bất giác nhếch lên, tự lẩm bẩm nói: "Tên nhóc con này, ba phần giống anh cả Tô, bảy phần giống chị Ngọc Yến, thú vị, thú vị mà, mình thích nha."

Sau khi tự nói một mình xong, Tây Dao liền gửi tin nhắn cho Tô Thần Binh, đại khái là từ chối lời đề nghị của ông ấy, không để Tô Thương gia nhập Quốc Nhận nữa.

"Sĩ quan huấn luyện, thái độ của cô đối với Tô Thương tại sao lại tốt như vậy?" Lúc này Giang Thành Dương không nhịn được mà tò mò hỏi.

"Liên quan gì đến anh sao?"

Biểu tình của Tây Dao lập tức trầm xuống, lạnh lùng như băng nói: "Giang Thành Dương, đi lấy lại Hồng Liên đao, chuyện nhỏ nhoi như vậy mà cậu còn làm không xong, bây giờ lại còn có hứng thú hỏi lung tung này nọ sao?"

"Sau khi về tới Quốc Nhận, cậu đi đến lầu tám rèn luyện bảy ngày, xem như là trừng phạt cậu!"

"Tầng tám sao!"

Giang Thành Dương nghe thấy ba chữ này lập tức biến sắc, cười khổ nói: "Sĩ quan huấn luyện, tôi sai rồi, tôi không hỏi nữa là được rồi chứ gì, cô tha cho tôi đi, tôi không muốn đến tầng tám, nơi đó quá khó chịu rồi."

"Quyết định của tôi, có khi nào thay đổi chưa?" Tây Dao lạnh lùng không hề lay động nói.

Giang Thành Dương hoảng loạn rồi, lúc này anh ta chợt nhớ tới hành động của Tô Thương khi còn ở phòng khách nhà Nạp Lan, dường như là chọc cho sĩ quan huấn luyện rất là vui, thế là anh ta liền đưa ra một quyết định hết sức to gan.

"Sĩ quan huấn luyện."

Giang Thành Dương nhìn Tây Dao rồi vừa cười vừa hát: "Em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật là ngọt ngào."

???

Các thành viên Quốc Nhận thấy như vậy, toàn bộ đều choáng váng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Tây Dao cũng hết sức sững sờ, đôi mắt xinh đẹp nghi ngờ nhìn Giang Thành Dương.

Chuyện gì thế này?

Lúc nãy Tô Thương hát một câu, sĩ quan huấn luyện Tây Dao nghe xong thì vui vẻ miễn bàn luôn, tại sao bây giờ lại không có phản ứng gì, lẽ nào mình hát không hay sao?

Nghĩ đến đây, Giang Thành Dương lại hát lại lần nữa, đồng thời còn khoát tay làm mấy động tác đáng yêu: "Em yêu anh, anh yêu em, Mật Tuyết Băng Thành thật là ngọt ngào..."

Bốp!

Nhưng anh ta chưa kịp hát xong thì Tây Dao mặt lạnh như băng giơ tay ra tát một cái, tiếp theo đó là tiếng kêu thảm không ngừng.

"Sĩ quan huấn luyện, tôi không hát nữa, đừng đánh nữa."

"Tôi sai rồi, tha cho tôi đi."

...

Không lâu sau.

Tô Thương đã về đến trang viên nhà họ Tô đồng thời cũng nhìn thấy Tô Thần Binh đang ở phòng khách.

Lúc này.

Sắc mặt Tô Thần Binh vô cùng khó coi, nhìn thấy Tô Thương liền nghiến răng nói: "Thằng ranh con, con m* mày rốt cuộc đã làm sai chuyện gì hả, tại sao sĩ quan huấn luyện của Quốc Nhận không đồng ý cho mày gia nhập Quốc Nhận?"

"Cha, con không làm gì cả."

Tô Thương đã nghĩ xong lý do rồi, thế là nói: "Có lẽ là chị Tây Dao nghĩ thông rồi, cảm thấy con là một tên bỏ đi, không có tư cách gia nhập Quốc Nhận."

"Cái đồ chết tiệt, sao mà có thể chứ, rõ ràng lúc trước bà ta đã đồng ý rồi...đợi chút!"

Đột nhiên, Tô Thần Binh định thần lại, không nhịn được hỏi: "Lúc nãy con gọi Tây Dao là gì?"

"Chị."

Tô Thương mỉm cười, sau đó đổi chủ đề nói: "Cha, sao vậy, gọi chị không được sao?"

"Cũng không thể vì chị ấy từng thích cha thì không để con kêu chị ấy là chị chứ, dù sao người ta nhìn cũng còn rất trẻ, lại đẹp như vậy." Tô Thương cười nói.

"Nói láo, ai nói là Tây Dao từng theo đuổi cha?" Tô Thần Binh nghe thấy như vậy lập tức đứng thẳng dậy.

"Đội trưởng Giang nói đó." Tô thương nghi ngờ nói: "Lẽ nào không phải sao?"

"Không phải!"

"Hai mươi năm trước Giang Thành Dương mới gia nhập Quốc Nhận, cậu ta biết cái khỉ gì chứ!"

Tô Thần Binh tràn đầy nghiêm túc nói: "Tây Dao đó, người mà bà ta theo đuổi không phải là cha, kì thực là..."

Nói đến đây, Tô Thần Binh dừng lại một chút, rồi nghiến răng nói tiếp: "Là...là mẹ con!"

Chương 74: Cha à, đừng buồn, con báo thù thay cho cha

Là mẹ của con?

Nghe thấy lời này của Tô Thần Binh, Tô Thương sững lại một chút rồi tối sầm mặt lại nói: "Cha à, con biết là con gọi chị Tây Dao làm cho cha không vui, nhưng cũng không thể mắng người chứ."

"Ai mắng con!"

Tô Thần Binh trừng mắt nhìn Tô Thương, sau đó lại nói lại lần nữa: "Ý của cha là, người Tây Dao theo đuổi năm đó là mẹ của con!"

Mẹ con, mẹ con?

???

Chị Tây Dao theo đuổi mẹ mình?

"F*ck!"

Trong nháy mắt Tô Thương trợn to hai mắt lên, không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Cha à, cha không gạt con chứ?"

"Tao rảnh đến nhức cả trứng hay sao mà đi lừa mày làm gì!"

"Nhưng không hợp lý mà, Tây Dao không phải là phụ nữ sao, sao lại có thể theo đuổi mẹ con, lẽ nào xu hướng giới tính của bà ta có vấn đề sao?" Từ đầu đến cuối Tô Thương vẫn không dám tin.

"Ừm."

"Không chỉ có vấn đề, mà nói thẳng là vấn đề rất lớn!"

Nhắc đến chuyện này, Tô Thần Binh lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Năm đó, quan hệ của bà ta với mẹ con rất tốt, thường đi ăn cơm dạo phố với mẹ con."

"Cha còn tưởng rằng bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết với nhau, nên không nghĩ có vấn đề gì, ai mà ngờ, Tây Dao còn có ý đồ khác, bà ta say mê sắc đẹp của mẹ con, còn truyền bá cho mẹ con nhiều tư tưởng vô cùng đáng sợ."

Tô Thương không nhịn được liền hỏi: "Tư tưởng gì vậy?"

"Nam nữ với nhau chỉ là để duy trì nòi giống, còn nữ nữ với nhau mới là tình yêu thật sự." Những kí ức chưa hề phai mờ của Tô Thần Binh.

"Cái này..."

Tô Thương nuốt ngụm nước miếng xuống rồi nói tiếp: "Sau đó thì sao, mẹ con có ở cùng với bà ta không?"

"Làm sao mà được, mẹ con không đồng ý với bà ta, chỉ bằng lòng làm bạn bè thân thiết với bà ta mà thôi."

Tô Thần Binh như đang chìm vào kí ức của mình, tự sướng nói: "Nhưng mà, có lẽ mẹ con cũng động lòng rồi, nhưng sau đó lại gặp được cha."

"Lúc mẹ con gặp cha, hai mắt sáng lên, chủ động đến bắt chuyện với cha." Tô Thần Binh tự hào nói.

"Mẹ con theo đuổi cha sao?" Tô Thương nhíu mày nói.

Tô Thần Binh kiêu ngạo gật đầu: "Ừm, bà ấy theo đuổi cha, theo đuổi cha thật lâu thì cha mới đồng ý."

"Mẹ con bị mù rồi sao?" Tô Thương cau mày nói.

"Mù cái đầu mày, mày mới mù!"

Tô Thần Binh tiếp tục khoác lác nói: "Lúc ông đây còn trẻ, thanh cao, quý phái, phong lưu, phóng khoáng, là bộ mặt của Quốc Nhận, so với con còn đẹp trai gấp mấy lần!"

Mặt đâu?

Cha à, cha không cần mặt mũi nữa sao?

Tô Thương mỉm cười, sau đó lại trở về chủ đề lúc nãy, kinh ngạc nói: "Không ngờ chị Tây Dao xinh đẹp như vậy thế mà là bách hợp*, thật không còn gì để suy tưởng nữa."

* Bách hợp: ý chỉ quan hệ nữ nữ với nhau.

"Cha à, nếu như cha đã không có phụ lòng chị Tây Dao, vậy tại sao cha lại sợ bà ta?" Tô Thương hỏi.

"Cái người phụ nữ Tây Dao này, thiên phú mạnh hơn so với cha, thực lực năm đó trên cha rất xa, sau khi biết cha và mẹ con yêu nhau, thường xuyên tìm lý do để đấu tay đôi với cha."

Tô Thần Binh không hề giấu diếm, trong mắt lộ ra vẻ e ngại, nói tiếp: "Nhưng cha căn bản không đánh thắng được bà ta, mỗi lần gặp mặt bà ta, cha đều bà ta đều đánh cho chằng chịt vết thương, như vậy thì cha có thể không sợ bà ta sao?"

"Ha ha, thì ra là như vậy."

Tô Thương không nhịn được bật cười thành tiếng nói: "Cho nên, cha à, cha với mẹ còn mới rời khỏi thành phố, đến Giang Bắc này phải không?"

"Ừm, không còn cách nào khác mà, cha cũng không muốn suốt ngày bị đánh."

Tô Thần Binh cười khổ nói: "Vốn dĩ Tây Dao cũng muốn đến đây nhưng cũng may bị cấp trên ngăn lại."

"Chuyện này không có nhiều người biết, dù sao chuyện sĩ quan huấn luyện Quốc Nhận thích phụ nữ nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt, cho nên cha chưa hề nhắc đến với bất kỳ ai."

Tô Thần Binh dặn dò: "Thằng ranh con, giữ mồm miệng cho cha đó, đừng nói cho ai biết, con chỉ cần biết, từ nay về sau giữ khoảng cách với Tây Dao là được rồi, đừng có chị dài chị ngắn gì nữa, bà ta rất là nguy hiểm."

"Cha à, cha nghĩ nhiều rồi, chị Tây Dao đối với con rất tốt, vô cùng dịu dàng."

Tô Thương cười nói: "Hơn nữa, cha à, năm đó chị Tây Dao ức hiếp cha như vậy, cha yên tâm đi, con nhất định sẽ thay cha báo thù."

"Báo thù? Dựa vào con sao?"

Tô Thần Binh không khỏi lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chỉ cần một ngón tay của Tây Dao thôi cũng đủ trấn áp con rồi."

"Chết tiệt, cha, cha khinh người quá đó, cha cứ đợi mà xem, sẽ có ngày con thay cha ra trận, chỉnh lý bà ta đàng hoàng cho mà coi." Tô Thương nửa đùa giỡn nói.

"Được rồi, đừng khoác lác nữa, hôm nay ở nhà Nạp Lan xảy ra chuyện gì rồi, kể cha nghe xem nào." Tô Thần Binh dò hỏi.

"Tô Thương cười nói: "Cha, khoan vội, có phải con không cần đi Quốc Nhận nữa phải không?"

"Tây Dao đã nói rồi, con nghĩ con còn cơ hội đi đến Quốc Nhận nữa sao, sau này cứ ở Giang Bắc mà ngu ngốc sống đi, đồ bỏ đi!" Sắc mặt Tô Thần Binh vô cùng khó coi nói.

"Ha ha, quá tốt rồi."

Tô Thương cười lớn trước rồi mới kể rành mạch cho cha nghe hết chuyện xảy ra ở nhà Nạp Lan.

Sau khi Tô Thần Binh biết Nạp Lan Dịch bộc phát thực lực mạnh mẽ thì khiếp sợ tột đỉnh.

"Cái tên Nạp Lan dịch này, đúng là yêu nghiệt mà, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, vây mà đã là Hóa Kình đỉnh phong rồi, thậm chí còn có thể ẩn giấu thực lực của bản thân nữa, chỉ sợ thực lực của nó đã là tông sư rồi, có kém hơn nữa cũng là sắp thành tông sư."

"Tô Thương, so sánh với nó thì con đúng là một tên bỏ đi thứ thiệt, cùng là thiếu gia ở Giang Bắc, con xem người ta đi, rồi lại nhìn lại mình đi, không có so sánh thì không thấy tổn thương mà!"

Tô Thần Binh chán ghét nhìn Tô Thương, sau đó lại cười nói: "Cũng may nhà họ Tô chúng ta hai ngày nay đã lôi kéo được một tông sư trẻ tuổi, như vậy cũng không còn lo lắng nhà họ Nạp Lan sẽ cướp mất địa vị của nhà họ Tô nữa."

"Tông sư trẻ tuổi?"

Trong lòng Tô Thương biết rõ người tông sư trẻ tuổi đó chính là mình nhưng ngoài mặt anh lại nói: "Ồ, cha à, thật hay giả đó, người đó là ai vậy, sao lại lôi kéo được cậu ta vậy?"

"Có nói con cũng không biết, tóm lại là một người trẻ tuổi vô cùng mạnh."

Tô Thần Binh đắc ý cười nói: "Còn làm sao lôi kéo được, he he, cái này là nhờ vào quyết định của ông nội thông minh tài trí của con rồi."

"Vì muốn nhanh chóng kéo gần tình cảm giữa nhà họ Tô và tông sư trẻ tuổi kia, ông nội con đã kết nghĩa anh em với cậu ta, từ nay về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

"Thì ra là vậy, vậy cha à, như vậy chẳng phải là cha có thêm một người chú rồi sao?" Trong lòng Tô thường biết rõ, anh khẽ mỉm cười nói.

"Đúng vậy."

Tô Thần Binh cảm thấy rất vẻ vang nói: "Người chú này của cha rất mạnh, ha ha, chỉ cần có cậu ta ở đây thì nhà họ Tô vững chắc thêm rồi."

"Nói đến người chú này, từ lần tạm biệt trước thì đã mấy ngày rồi cha không có gặp cậu ta, đợi lần gặp mặt sau, cha nhất định uống đàng hoàng với cậu ấy một ly mới được."

Tô Thần Binh cười nói: "Tô Thương, đến lúc đó cha dẫn con đi cùng."

"Được thôi, cha, con về phòng trước đây."

Tô Thương cố nhịn cười, sau khi tạm biệt cha xong liền rời khỏi phòng khách đi thẳng về phòng của mình.

"Thằng ranh này, không phải đến quán bar thì lại về phòng nằm, bây giờ ngay cả việc đi Quốc Nhận cũng không thành, đúng là đồ bỏ đi mà."

Sau khi Tô Thương rời đi, Tô Thần Binh bất lực lắc đầu, nhưng cũng không có cách nào để thay đổi Tô Thương được thế là ông ấy lại trở về như lúc trước, mặc kệ Tô Thương ăn chơi vậy, vui vẻ là được rồi, dù sao tương lai của nhà họ Tô cũng không dựa vào nó được rồi.

Lúc này.

Tô Thương đã về đến phòng mình, anh ngồi khoanh chân lại, định luyện hóa sát khí được giữ trong cơ thể mình.

Hôm nay nhìn thấy cảnh giới tông sư của Tây Dao và Nạp Lan Tổ khi giao đấu với nhau, Tô Thương mới hiểu rõ tông sư võ đạo mạnh mẽ như thế nào.

Dựa vào thực lực luyện khí tầng hai của mình bây giờ thì căn bản không có cách nào đối chọi lại với tông sư võ đạo cả, trừ phi đạt được đến luyện khí tầng thứ ba.

Ngay khi anh chuẩn bị tu luyện thì bỗng nhiên Triệu Quý Bình gọi điện tới.

Trong điện thoại, Triệu Quý Bình nhỏ giọng nói: "Tô đại thiếu gia, Nạp Lan Dịch đến quán bar Dạ Sắc rồi, tôi và anh Tống chuẩn bị ra tay, cậu mau đưa người nhà họ Tô đến kiềm chân đám cao thủ nhà Nạp Lan lại đi!"

"Được, không có vấn đề gì, các ông cứ yên tâm mà đi giết anh ta đi, giết chết tên chó Nạp Lan Dịch kia đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."

Tô Thương đầu tiên là hứa hẹn, nhưng sau khi cúp điện thoại thì cười lạnh nói: "Ha ha, người mà hai người các ông muốn giết vốn dĩ là tôi, bây giờ còn trông mong tôi giúp các ông, thật nực cười mà!"

Tiếp theo đó, anh làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hai mắt nhắm lại đi vào trạng thái tu luyện...

Chương 75: Mạnh nha!

Về phần Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh, hai người bọn họ không tính là người của Tô Thương, hơn nữa cũng không thật tâm đầu quân cho Tô Thương.

Thậm chí, trên thực tế, bọn họ với Tô Thương là kẻ thù của nhau, chẳng qua bị Tô Thương thay đổi hình dáng thành Nạp Lan Dịch lừa gạt bọn họ mà thôi.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì sống chết của hai người này cũng không liên quan gì đến Tô Thương, có thể giết chết Nạp Lan Dịch thì tốt, giết không được thì thôi.

Cho nên, Tô Thương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, chỉ yên tĩnh luyện hoá hết sát khí trong cơ thể.

...

Giờ này phút này.

Ở quán bar cao cấp Dạ Sắc, nơi này giống như Ngọc chỉ Tiên Cảnh, cho dù là ban ngày thì cũng rất đông người.

Lúc này, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh đóng giả là khách hàng ngồi ở sô pha ở đại sảnh.

Nhìn thấy Triệu Quý Bình cúp điện thoại, Tống Khang Minh liền hỏi: "Ông chủ Triệu, Tô đại thiếu gia nói sao?"

"Anh Khang Minh, yên tâm đi, chuyện Tô đại thiếu gia đã nhận lời thì sẽ không thay đổi, cậu ta kêu chúng ta cứ yên tâm mà đi giết Nạp Lan Dịch, những chuyện khác có cậu ta giải quyết." Triệu Quý Bình cười nói.

"Ha ha, tốt!"

Tống Khang Minh hưng phấn nói: "Tôi đã quan sát kỹ rồi, Nạp Lan dịch đi đến phòng riêng ở ngay góc trên tầng ba, hơn nữa cũng không đem theo vệ sĩ, bây giờ là cơ hội tốt nhất, chúng ta ra tay đi, tránh đêm dài lắm mộng!"

"Không vấn đề gì!"

Triệu Quý Bình gật đầu nói: "Thực lực của Nạp Lan Dịch không yếu, chúng ta tranh thủ trong vòng hai mươi phút phải giết được anh ta."

"Được!"

Tống Khang Minh đồng ý sau đó hai người đằng đằng sát khí cùng nhau đi lên lầu ba.

Rất nhanh, bọn họ đã ở bên ngoài phòng riêng trong góc, trực tiếp phá tung cửa xông vào.

"A!"

Lúc này, Nạp Lan Dịch vẫn đang hưởng thụ kỹ thuật phục vụ của các người đẹp, vô cùng thoải mái.

Sự việc đột nhiên xảy ra khiến toàn thân anh ta run rẩy, vội vàng đứng dậy.

Nhưng mà.

Sau khi nhìn thấy Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh thì Nạp Lan Dịch lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn đầy khó chịu nói: "Hai người các ông điên rồi sao, dọa ông đây chết khiếp!"

"Nạp Lan Dịch!"

Mặt Triệu Quý Bình lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Hung hăng gì chứ, hôm nay chúng tao đến giết mày đây."

"Giết tôi?"

Nạp Lan Dịch nghe thấy như vậy thì lập tức không kiềm được cơn giận mà mắng: "M* nó, ông đây kêu hai người đi giết Tô Thương, kết quả là Tô thương vẫn sống nhăn răng, bây giờ tụi mày còn dám quay lại giết ông đây sao, tụi mày điên rồi sao?"

"Tao lười nói nhảm với mày, ông chủ Triệu, cùng lên đi!" Tống Khang Minh trầm giọng nói.

"Được!"

Triệu Quý Bình nhận lời, toàn thân phát ra uy thế vô cùng đáng sợ, cùng với Tống Khang Minh tiến lại gần Nạp Lan Dịch.

F*ck!

Đến thật sao!

Nạp Lan Dịch thấy như vậy thì có chút hoang mang, đồng thời trong lòng vô cùng khó hiểu, hôm qua còn nói chuyện vui vẻ với nhau, bây giờ hai người này sao lại quay nòng súng lại về phía mình rồi?

"Triệu Quý Bình, Tống Khang Minh, kẻ thù của hai người là Tô Thương, giết tôi làm gì chứ?" Nạp Lan Dịch vừa lùi về sau vừa nói.

"Câm miệng đi!"

Triệu Quý Bình nghiến răng nói: "Nạp Lan Dịch, tối qua mày đã nói cái gì hả, lẽ nào quên rồi sao, đừng có mà giả bộ nữa!"

Nạp Lan Dịch càng khó hiểu, nghi ngờ nói: "Tôi nói cái gì, tối qua chúng ta có gặp nhau sao?"

"Ha ha, đương nhiên là có gặp rồi, mày lừa chúng tao đến rừng Đông Sơn không phải là để giết người diệt khẩu sao."

Triệu Quý Bình lạnh lùng nói: "Hơn nữa, Nạp Lan Dịch, chính miệng mày đã thừa nhận là mày đã giết Triệu Văn Bân và Vương Bình Xuyên, giữa chúng ta không cần nói nhiều lời nữa, lấy bản lĩnh thật sự của mày ra đi!"

Vừa nói dứt lời thì hai người cùng nhau xông vào giết Nạp Lan Dịch.

"Bản lĩnh thật sự của mình?"

"Chuyện mình biết võ công đã truyền ra ngoài rồi sao, bọn họ làm sao biết được vậy."

"Còn nữa, tối qua rõ ràng là mình không hề làm gì, tại sao lại có nhiều người nói đã gặp mình ở Đông Sơn chứ?"

Nạp Lan Dịch nhíu mày, nghĩ mãi mà không ra.

Ầm!

Ầm!

Ngay chính lúc này, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh cùng lao về phía anh ta, một đấm một đá, đánh thẳng lên người anh ta.

"A!"

Nạp Lan Dịch kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bay ra xa ba bốn mét rồi mới ngã xuống đất, sau đó từ khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay từ đầu, anh ta cứ nghĩ rằng Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh chỉ là phô trương thanh thế, không dám động vào anh ta, dù sao anh ta cũng là nhị thiếu gia của gia tộc Nạp Lan.

Nhưng bây giờ anh ta mới biết hai người đó thật sự ra tay rồi, Nạp Lan Dịch lập tức vô cùng khiếp sợ.

"Tại sao mày vẫn chưa ra tay?"

Lúc này, Triệu Quý Bình không nhịn được liền hỏi, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.

Nhưng bọn họ phát hiện ra Nạp Lan Dịch không hề có ý đánh lại, cho nên có chút kiêng kị, không dùng toàn lực mà đánh, nếu không thì lúc nãy Nạp Lan Dịch đã bị đánh chết rồi.

Nhưng mà bọn họ không biết là Nạp Lan Dịch căn bản không có năng lực đánh trả lại.

"Đúng vậy, nếu như mình muốn đánh trả thì hai người đó không mạnh bằng mình, chỉ cần mình bộc phát sức mạnh như lúc trước trong phòng khách ở trang viên thì chắc chắn có thể đánh bại bọn họ!"

Nạp Lan Dịch phản ứng lại rồi bối rối nói: "Nhưng mà, mình làm sao để bộc phát nó ra đây!"

Kể từ khi biết được mình rất mạnh thì Nạp Lan Dịch không ngừng muốn được sử dụng luồng sức mạnh khổng lồ đó.

Nhưng cho dù anh ta có làm như thế nào thì cũng không thể nào dùng được.

Bây giờ phải làm sao mới tốt đây, Nạp Lan Dịch muốn khóc cũng không được, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Ông chủ Triệu, cẩn thận chút, cái tên Nạp Lan Dịch này quỷ kế đa đoan, có lẽ anh ta đang ẩn giấu thực lực, nếu như chúng ta dùng hết sức đánh một đòn thì sau đó chúng ta cũng phải nghỉ ngơi để lấy lại sức, anh ta sẽ nhân cơ hội này mà giết ngược lại chúng ta."

Tống Khang Minh phân tích nói: "Cho nên tôi đề nghị vừa đề cao cảnh giác vừa giày vò anh ta, đợi sau khi anh ta yếu đi rồi thì một đòn giết chết, hơn nữa cũng không trì hoãn quá lâu đâu, nếu như anh ta không đánh trả lại thì nhiều nhất cũng chỉ có năm phút thôi, đến lúc đó thì anh ta cũng không còn cơ hội đánh trả nữa rồi!"

"Có lý, được!"

Ông chủ Triệu gật đầu rồi cùng với Tống Khang Minh bắt đầu giày vò Nạp Lan Dịch.

"A, dừng tay, đừng đánh tôi!"

"Ahhh, đồ chó tụi mày, không còn muốn sống nữa phải không, tao là nhị thiếu gia của gia tộc Nạp Lan đấy!"

...

Ngay lúc này.

Ở trong một phòng riêng khác, Nạp Lan Tổ đang ẩn nấp ở trong bóng tối, không chớp mắt quan sát tất cả.

Sau khi biết được Nạp Lan Dịch là thiên tài võ thuật thì Nạp Lan Tổ không dám sơ suất nữa, chỉ sợ Lưu Phàm Khôn của nước D âm thầm ra tay giết chết Nạp Lan Dịch, cho nên luôn luôn đi theo bảo vệ cháu trai của mình.

Lúc này, nhìn thấy Nạp Lan Dịch bị Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh giày vò cho chết đi sống lại, nhưng vẫn không bộc lộ ra thực lực của mình, Nạp Lan Tổ...vui mừng yên tâm.

"Không hổ là cháu trai tốt của mình, tính cách cứng cỏi, giả bộ làm người bình thường còn giống hơn cả người bình thường nữa, bị đánh cho thảm thiết như vậy rồi mà cũng không bộc lộ ra, đúng là mạnh nha!"

"Chỉ dựa vào tính cách này thôi, mình cũng dám đoán chắc toàn bộ Giang Bắc này cũng không tìm ra được người thứ hai!"

"Chậc chậc, vẫn chưa chịu bộc lộ, nếu đổi là mình thì sớm đã đánh trả rồi, vẫn là cháu của mình lợi hại mà!"

Nạp Lan Tổ không nhịn được mà khen ngợi, vì đứa cháu trai này mà cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng dần dần ông ta phát hiện ra tình huống có chút không đúng, cháu trai bảo bối của mình, chân khí của nó sao mà càng ngày càng yếu vậy, giống sắp chết rồi?

Hơn nữa, Nạp Lan Tổ phát hiện ra là Nạp Lan Dịch hộc ra máu không phải là giả vờ mà là hộc ra máu thật, còn hộc ra nhiều như vậy, xương cốt gì đó thì bị Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh đánh cho gãy mấy khúc rồi.

Tình huống này cho dù là con rùa thụt cổ ngàn năm cũng không chắc là còn có thể nhịn được nữa?

"Nạp Lan Dịch, chịu chết đi!"

Cùng lúc đó, Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh cảm thấy thời cơ chín muồi rồi, liền cùng nhau ra tay đánh thẳng vào chỗ hiểm của Nạp Lan Dịch.

Nạp Lan Dịch bị đánh cho máu me khắp người, nằm soài trên mặt đất, đồng tử nhanh chóng co rút, nhưng anh ta căn bản không có năng lực để tránh né nữa rồi, bị dọa cho đái ra ướt cả quần.

Nạp Lan Tổ ở trong bóng tối nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt vô cùng khó coi, đương nhiên không ngồi yên được nữa rồi, liền xoay người phóng vào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.